"Chúc mừng cô, cô Lâm, theo kết quả xét nghiệm máu, cô đang mang thai 7 tuần, trong thời gian này cô nên chú ý nghỉ ngơi, tăng cường dinh dưỡng và bổ sung axit folic , nên đăng ký kiểm tra định kỳ."
Khi Lâm Thục nghe thấy lời nói của bác sĩ, hai tay không khỏi sờ sờ bụng dưới, không thể tin được trong đó đã có một sinh mệnh hình thành.
Gần đây cô cảm thấy thèm ăn, cảm thấy hơi buồn nôn và dễ nôn khi ngửi thấy mùi khó chịu, cô nghĩ mình bị viêm dạ dày hoặc liên quan đến bệnh đường ruột.
Ban đầu cô dự định đến bệnh viện để kê đơn thuốc, nhưng thật không ngờ rằng mình đã mang thai.
Đi ra khỏi bệnh viện, trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm, Lâm Thục đang do dự không biết có nên nói với Đường Dịch Trần hay không.
Lấy điện thoại di động ra, nhấp vào hình đại diện hình trái tim , nhấn gọi rồi lại nhanh tắt đi.
Lâm Thục đi đến bên bồn hoa gần cổng bệnh viện ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại lưỡng lự, không dám đưa ra quyết định.
Cô mông lung nhìn vào khoảng không , hồi nhớ lại 3 năm trước.
Ba năm trước,ông nội và cô vốn sống nương tựa lẫn nhau , lúc đó ông nội bị bệnh nặng .Cô đưa ông nội đến thành phố để gặp bác sĩ giỏi hơn, ở bệnh viện đó vô tình gặp một ông cụ cũng đã lớn tuổi nằm trong bệnh viện.
Ông cụ đó chính là ông nội của Đường Dịch Trần.
Thì ra hai ông đã biết nhau từ trước đó.
Sau đó hai ông đã mất liên lạc với nhau trong nhiều năm, họ rất vui mừng khi gặp lại nhau.
Lúc đó, bệnh của ông cô đã rất nghiêm trọng, và ông cô không thể yên tâm khi cô chỉ có một mình.
Nên ông cô đã giao phó cô cho ông Đường.
Ông kể khi ông còn nhỏ, hai nhà đã có hôn ước với nhau trước đó, nhưng cả hai nhà đều sinh con trai nên không thể thực hiện hôn ước này.
Bây giờ ông Đường muốn lập tức thực hiện hôn ước , nhận định cô làm cháu dâu và buộc cháu trai là Đường Dịch Trần phải nhanh chóng lấy giấy chứng nhận kết hôn với cô.
Ông nội cô ra đi không lâu sau khi nhìn thấy được giấy chứng nhận kết hôn của cô.
Khi ông Đường hỏi cô có muốn kết hôn với Đường Dịch Trần không, cô đỏ mặt và nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng vậy, cô thích Đường Dịch Trần, cô không biết bắt đầu từ khi nào, có thể là từ cuộc gặp gỡ đầu tiên trong bệnh viện, lúc cô đẩy mở cửa phòng bệnh, ánh mặt trời chiếu lên người Đường Dịch Trần từ cửa sổ, nét mặt giống như điêu khắc, đôi mắt sâu thẳm có chút sắc sảo, đẹp trai...!Lúc đó cô còn tưởng rằng Đường Dịch Trần đồng ý kết hôn là do bản thân tự nguyện ý, nhưng hóa ra đó là do ông Đường bức ép đến khi Đường Dịch Trần nguyện ý mới thôi.
Cho nên Đường Dịch Trần mới kết hôn với cô.
Vào đêm trước khi đi lĩnh nhận giấy chứng nhận kết hôn, Đường Dịch Trần đã tự đưa ra một tờ thỏa thuận.
" Lão già kia muốn tôi lấy cô mà hàng ngày khóc lóc, gây rắc rối, đòi treo cổ tự tử, và vì cô cũng muốn nên tôi sẽ cho cô danh hiệu bà Đường, ngoài ra tôi không thể cho cô bất kỳ cái gì nữa và cô cũng không thể yêu cầu thêm từ tôi.
Chúng ta sẽ ly hôn trong ba năm nữa."
Do đó, thỏa thuận quy định hai người sẽ ly hôn sau ba năm là trong thời gian đó 2 người họ sẽ không thể có con, biệt thự nơi hai người sẽ sống cùng nhau sau khi ly hôn sẽ được trao cho Lâm Thục, ngoài ra Lâm Thục sẽ nhận được một khoản phí ly hôn lớn.
Thời điểm nhận được tờ thỏa thuận kia , Lâm Thục biết mình là người duy nhất muốn kết hôn.
Lúc đó cô không đọc những nội dung thỏa thuận, cô không muốn đối phương nhìn thấu tình cảm của mình, cũng không muốn làm bản thân quá xấu hổ, vì vậy cô nhanh chóng ký tên và đưa cho Đường Dịch Trần.
Ngày hôm sau, hai người thành công nhận giấy đăng ký kết hôn, không có đám cưới, chỉ có hai cuốn sổ đỏ nằm trong tay.
" Tiểu Thục, là ông đã làm oan uổng đến cháu , hiện tại...!hôn lễ sẽ không có tổ chức." - Ông Đường nói với cô.
Mặc dù cháu trai của ông đã đồng ý kết hôn, nhưng nhất quyết không làm đám cưới.
Đây là làm Tiểu Thục thiệt thòi rồi.
"Không sao đâu ông nội, cháu có thể hiểu được." - Giọng nói mềm mại của Lâm Thục có chút đau lòng.