Editor: SQ
_____________________
Ông Hoàng trực tiếp cúp điện thoại của cô, khi gọi lần nữa thì biến thành tắt máy.
Đường Thi cười khổ, ông Hoàng đúng là danh bất hư truyền, thanh liêm chính trực, tính tình ngay thẳng và khó nhằn, ghét nhất là những hành vi không đứng đắn.
Cứ nửa tiếng Đường Thi lại gọi một lần, nửa tiếng gọi một lần, có một lần gọi được, vừa nghe thấy tiếng thì bị cúp ngay, mấy lần sau thì vẫn từ chối nghe, Đường Thi vẫn tiếp tục gọi.
Thầy Hoàng tức tối kinh khủng khiếp! Lần đầu tiên thấy tức bản thân không rành điện tử kỹ thuật, ngay cả chặn số cũng không biết làm cách chặn! Không lẽ cứ ấn từ chối thế này mãi?
Đường Thi không đếm được mình đã gọi bao nhiêu cuộc, thấy thời gian đã muộn, có lẽ thầy Hoàng đã chuẩn bị đi ngủ, Đường Thi định gọi một lần cuối cùng, ngày mai gọi tiếp, nhưng có người bắt máy——
“Alo!”
“Em thực sự vô cùng xin lỗi vì trễ rồi vẫn làm phiền, em….”
“Đừng có thanh minh với tôi chuyện đạo luận văn! Có đạo hay không tôi biết rất rõ! Còn trẻ mà không học hành đàng hoàng, còn dám không biết xấu hổ gọi điện thoại? Mấy cô gái trẻ bây giờ không ra thể thống gì hết! Có thấy thẹn lòng không?”
Đường Thi bị mắng đến mức mắt đỏ hoe.
“Có gì nói nhanh!”
Đường Thi cắn răng kìm lại nước mắt, bình tĩnh lại, nói: “Em không đạo văn, nếu được, em mong có thể liên hệ với anh Carlos ạ.”
“Cô muốn số điện thoại của cậu ấy?”
“Nếu không tiện, email cũng được ạ.”
Ông Hoàng cúp máy, hai phút sau, Đường Thi nhận được một địa chỉ email và số điện thoại bên Mỹ.
Đường Thi gửi cùng một nội dung qua hộp thư và điện thoại: “Tuy mạo muội và đường đột, nhưng nếu có thể, mong anh hãy gặp mặt tôi.
Tôi là Đường Thi, người nghiên cứu khúc Nguyên ở Trung Quốc bị buộc tội đạo văn luận văn của anh.
Tôi chưa từng xâm nhập vào máy tính của anh, hoàn toàn không thể nào sao chép luận văn của anh, tôi vô tội.”
Đường Thi gửi đi lúc 8 giờ rưỡi tối Trung Quốc, đúng lúc là 8 giờ rưỡi sáng bên Washington nước Mỹ.
Đường Thi đợi từ 8 giờ rưỡi đến 12 giờ rưỡi, không ai trả lời.
Đường Thi nằm trên giường, thể xác và tinh thần kiệt quệ, nhưng không hề buồn ngủ.
Cuối cùng chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, Đường Thi không biết.
Cô có thể xác định chính mình không đạo văn, nhưng Carlos đăng bài sớm hơn cô cũng là một sự thật không thể chối cãi, chẳng lẽ Carlos đạo văn của cô? Nhưng chuyện này là không thể, cô không biết Carlos, Carlos cũng không biết cô.
Khoan đã!
Đường Thi lập tức ngồi dậy, đầu hơi choáng váng.
Thầy Hoàng Ký, Carlos, đại học X….
Đại học X!
Chử Trần cũng thuộc đại học X!
Đường Thi mở máy tính, tìm kiếm “Tần Kiêm Hoàng Ký”.
Quả nhiên, tuy thầy Tần Kiêm đã về hưu, nhưng là giáo sư danh dự trọn đời của đại học X, hiện đang dưỡng già ở thành phố X.
Ông Hoàng Ký thuộc lứa sinh viên đầu tiên của thầy Tần Kiêm, học trò xuất sắc.
Còn Chử Trần, là học trò cuối cùng của thầy Tần Kiêm.
Giới học thuật quá nhỏ, nhỏ đến mức độ này, nhỏ đến mức làm Đường Thi sợ hãi.
Đường Thi cảm thấy chuyện này là không thể, nhưng luận văn của cô thực sự đã được gửi cho Chử Trần đọc trước.
Mặc dù trước đây cô từng nghĩ đến Chử Trần, khi bà Đường hỏi cô tài liệu luận văn của cô có khả năng bị lộ hay không.
Cô chưa bao giờ nghĩ theo hướng xấu, nên đã trả lời là không, cũng không nhắc tới Chử Trần.
Cô cố ý loại Chử Trần ra khỏi chuyện này, dù sao thì cô có thể đăng bài là nhờ Chử Trần đã giúp đỡ rất nhiều, cho ý kiến, giúp gửi bản thảo, bận trước bận sau, bây giờ xảy ra chuyện thì cũng không thể đẩy hết trách nhiệm cho người khác đúng không? Đường Thi không làm được chuyện tuyệt tình như thế.
Cô bằng lòng gửi luận văn cho Chử Trần đọc trước khi công bố, là đã thể hiện sự tin tưởng của cô đối với anh.
Quan trọng hơn chính là, Chử Trần do Kỳ Bạch Nghiêm giới thiệu.
Cô tin tưởng Kỳ Bạch Nghiêm hết mực.
Một người rất thân thiết với Kỳ Bạch Nghiêm, người mà Kỳ Bạch Nghiêm sẵn sàng giới thiệu cho Đường Thi trao trọn cuộc đời, Đường Thi không tin Chử Trần là người hai mặt.
Nhưng chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Chuyện Đường Thi biết rõ nhất, chính là cô không hề đạo văn của Carlos, vậy chỉ còn lại hai khả năng: Một là Carlos đạo văn của cô, hai người không thân không thích, mối liên hệ duy nhất chỉ có Chử Trần, khả năng lớn nhất chính là Chử Trần đã tiết lộ bản nháp của cô, Carlos đăng bài trước cô một bước; hai là, cả hai độc lập đưa ra những luận điểm đó.
Lĩnh vực nào cũng có có tiền lệ như thế, nhưng trăm năm mới có một lần.
Nếu đúng là vậy, nhìn thái độ của những người liên quan đến sự việc này, Đường Thi khó có thể xoay chuyển tình thế.
Nổi tiếng nhất, chính là khái niệm chọn lọc tự nhiên trong thuyết tiến hóa của Darwin.
Darwin đã một mình nghiên cứu thuyết tiến hóa trong hai mươi năm, ban đầu dự định phát hành «Nguồn gốc các loài» sau khi qua đời, nhưng vào năm 1858, ông nhận được một bức thư của một nhà khoa học tên Wallace, trong thư cũng độc lập đưa ra quan điểm về chọn lọc tự nhiên.
Trong cùng năm, cả hai đã đồng thời công bố quan điểm của bản thân trên tạp chí của Hiệp hội Linnean, để chỉ ra điểm tương đồng và khác nhau giữa hai người.
Cũng có nghĩa là, cùng một quan điểm, được hai người không hề có liên quan đến nhau phát hiện và công bố, không thể cấu thành ai sao chép ai.
Quan điểm đó, có thể cùng thuộc sở hữu của cả hai người, và cả hai có thể cùng viết một bản tuyên bố để thông báo cho giới học thuật.
Thế này cũng trùng hợp quá.
Đường Thi bất lực nghĩ.
Chuyện này không chỉ trăm năm khó gặp, mà chưa chắc gì Carlos sẽ bằng lòng tin lý do này của Đường Thi, chỉ cần anh ta không muốn ký vào bản tuyên bố quan điểm, Đường Thi không thể làm gì được.
Nghĩ đông nghĩ tây rất lâu, Đường Thi không biết mình đã ngủ mất từ lúc nào, gặp ác mộng nên thức dậy, nhìn đồng hồ đã là 9 giờ tối.
Vừa mới rời giường đã chóng mặt buồn nôn, Đường Thi bình tĩnh lại chốc lát, từ từ đứng lên, đi được hai bước, cảm giác buồn nôn dâng lên, Đường Thi vọt vào nhà vệ sinh nôn ra.
Nhưng cả ngày hôm qua chẳng ăn uống gì, không nôn ra nhiều.
Đường Thi làm vệ sinh cá nhân, rồi mở máy tính kiểm tra email, Carlos chưa trả lời.
Ở nơi khác, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, mặc chiếc áo thun polo màu xanh lơ, khi thấy cửa mở thì mỉm cười nhẹ, nói với người bên trong: “Chào anh, mới sáng sớm đã làm phiền, chân thành xin lỗi anh.”
Tổng biên tập Dư thở dài, “Không sớm đâu, anh Đường đứng đây cả đêm, tôi đây sợ rồi.”
Ông Đường như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, chỉ đáp lại: “Làm phiền anh gặp tôi.”
Tổng biên tập Dư cho ông vào nhà, hai người ngồi ở bàn trà, tổng biên tập Dư pha trà, đưa tách trà sang, ông Đường nhận lấy, không uống, đặt xuống, tay chân run nhẹ.
Đứng suốt một đêm, cơ thể xuất hiện một số phản ứng sinh lý không kiểm soát được.
Tất nhiên tổng biên tập Dư nhìn thấy, trong lòng hơi xúc động, hỏi: “Anh Đường có chuyện gì vậy?”
Ông Đường gật đầu nhẹ, “Con gái tôi vô dụng, tháng sáu năm nay có công bố một bài luận văn nghiên cứu khúc Nguyên trên tạp chí quốc gia, bị buộc tội ăn cắp ý tưởng luận văn của học giả nước ngoài Carlos Yuksel.
Về chuyện này, là một người bố, tôi phải giải thích vài câu cho thanh danh của con gái.”
Tổng biên tập Dư biết ông ấy đến vì chuyện đó, ban đầu hỏi vậy cũng chỉ là khách sáo, nghe thấy câu trả lời vào thẳng đề thì cũng bỏ bớt những câu chào hỏi qua lại, nói: “Mời anh Đường nói.”
Ông Đường lấy tài liệu trong túi ra, chia thành năm phần theo thứ tự, sau đó đưa phần thứ nhất, nói: “Đây là bản nháp luận văn của con gái tôi, có một số khác biệt so với bản cuối cùng được đăng lên, trong phần con bé đã xóa, có hướng đi khác với quan điểm thứ ba tương tự trong luận văn đã công bố của anh Yuksel.
Nói cách khác, đằng sau lập luận có vẻ giống hệt của cả hai, có sự khác biệt trong khuynh hướng suy nghĩ của mỗi người.”
Ông Đường lần lượt chỉ vào những phần khoanh đỏ theo thứ tự cho tổng biên tập Dư xem, đồng thời nhìn ông ấy nói: “Anh là chủ biên của một tạp chí học thuật, chắc chắn anh biết rất rõ rằng cách hành văn mạch lạc sẽ phản ánh tư duy của một học giả, chứ không phải bằng luận điểm.
Nếu hai người này được phép trình bày sâu hơn và chi tiết hơn về những luận điểm tương đồng trong hai bài luận văn của họ, họ sẽ thể hiện hướng suy nghĩ cụ thể khác nhau.”
Tổng biên tập Dư đọc tài liệu.
Hai người im lặng một lúc lâu.
“Nhưng những điều này không thể làm bằng chứng phủ định việc đạo văn.” Tổng biên tập Dư bất lực nói, “Carlos thực sự đã công bố luận điểm này trước con gái ông.”
“Một người ở Trung Quốc, một người ở Mỹ, hai người hoàn toàn không biết về nhau suốt 26 năm qua, anh nghĩ có khả năng đạo văn không? Hay anh cảm thấy rằng con gái tôi sẽ thuê hacker phi pháp xâm nhập vào máy tính của anh Yuksel, ăn cắp ý tưởng của anh ta, công bố luận văn trên tạp chí quốc gia chậm hơn anh ta rồi đợi bị người ta tố cáo? Động cơ đạo văn của con bé là gì? Rồi làm thế nào biết được anh Yuksel đã có phát hiện mới? Quan trọng hơn là ——” Ánh mắt của ông Đường sâu thẳm, “Trong khâu kiểm duyệt trước khi đăng luận văn, vì hệ thống gặp trục trặc nên cập nhật trễ hai ngày, theo quy trình chính thức, tất cả các bài trong thời điểm đó lẽ ra phải được xuất bản trễ hơn hai ngày, nhưng tại sao, tạp chí tháng sáu vẫn phát hành đúng hạn?”
Tổng biên tập Dư khựng lại.
Ông Đường nói tiếp: “Hơn nữa, chưa dẫn vào hệ thống Trung Quốc, nhưng hệ thống của nước ngoài đã có, các anh gấp gáp phát hành, để cho an toàn, dùng hệ thống nước ngoài kiểm duyệt lại lần nữa có khó khăn quá không? Nhưng tại sao không kiểm duyệt? Đây có được tính là sai lầm trong công việc không? Một tạp chí quốc gia đối xử với tâm huyết của nhà nghiên cứu như thế à? Đó là cách kiểm duyệt trước khi xuất bản? Điều tôi có thể khẳng định là con gái tôi không hề đạo văn, nếu đã không đạo văn, tại sao lại bị chèn ép đến mức cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống thế này, chẳng lẽ tạp chí không có chút trách nhiệm nào? Tạp chí của anh định giữ im lặng, để một học giả vô tội chịu trách nhiệm về những sai lầm trong công việc của các anh? Thử hỏi, nếu chuyện này được truyền ra, tạp chí của anh còn được nhận được những bài viết độc đáo, chất lượng cao, có tính học thuật cao nữa không?”
Hai người nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, tổng biên tập Dư thở dài: “Anh Đường không cần phải quá kích động thế này.
Tất nhiên chúng tôi có sai lầm trong công việc, hơn nữa sẽ chịu xử phạt tương ứng.
Nhưng chuyện này, chỉ khi Đường Thi chứng minh được bản thân trong sạch, chúng tôi mới có thể phối hợp hết sức có thể.
Anh tin con gái anh trong sạch, làm gì có người bố nào không tin con gái mình chứ? Tuy nhiên, loại bỏ các yếu tố bên ngoài như sai sót trong công việc của chúng tôi, điều quan trọng nhất chính là, hai bài này thực sự có sao chép … Không, chúng ta không nói “sao chép”, mà là có cùng quan điểm.
Điều anh nên tìm lúc này, không phải là tôi, tôi cũng không thể làm gì được, vì phía trên đã nói rõ tôi không được phép can thiệp, chỉ có thể đợi thông báo của cấp trên, người kiểm duyệt bản thảo và phó biên tập lẫn biên tập cũng được yêu cầu làm vậy.
Nói thật với anh, chúng tôi cũng vô cùng mong rằng con gái của anh không đạo văn.
“
Cả phòng chìm vào yên tĩnh.
“Nếu chúng ta có thể tìm được người trong cuộc là Carlos thì sao?” Ông Đường đã có chút mệt mỏi, “Hoặc là anh ta đạo văn của con gái tôi, hoặc là cả hai độc lập phát hiện ra luận điểm….”
“Chúng tôi sẵn sàng chấp nhận hai tình huống này.” Cuối cùng, tổng biên tập Dư nói, “Sai sót bắt đầu từ chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng chịu một phần trách nhiệm.
Mong rằng trước khi chuyện này kết thúc, con gái anh có thể tìm được bằng chứng.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Anh về cẩn thận.”.