Editor: SQ
_____________________
Kỳ Bạch Nghiêm không hề nói gì, nhưng Carlos cảm thấy lần gặp mặt này Kỳ Bạch Nghiêm đã thay đổi rất nhiều, cụ thể ở đâu thì nói không rõ, chỉ là lúc nãy bốn mắt nhìn nhau không hiểu sao lại thấy lạnh buốt.
Máy bay đến thành phố C lúc 2 giờ sáng.
Carlos đến khách sạn đã đặt trước, Kỳ Bạch Nghiêm bắt xe về nhà.
Kỳ Bạch Nghiêm đã không ngủ hơn 48 tiếng, nhưng về đến nhà lại không thấy buồn ngủ, anh cắm USB vào, in ra hết tất cả giấy tờ ngày mai cần dùng, viết một vài ghi chú, rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Bạch Nghiêm gọi cho Đường Thi.
“Anh về rồi.”
Tim Đường Thi thắt lại, cô đáp tiếng “Dạ” rất nhỏ, “Thầy ở đâu, em đến tìm thầy.”
“Xin thẩm tra chưa?”
“Dạ, xin rồi, đơn xin ở chỗ viện trưởng La.”
“Em đến khu văn phòng của học viện Nhân Văn đi, anh chờ em ở văn phòng viện trưởng La.”
“Vâng.”
“Đừng sợ.” Kỳ Bạch Nghiêm nhẹ giọng, “Thi Thi.”
Mặt Đường Thi đỏ bừng, cô vô thức áp sát điện thoại vào tai hơn, “Dạ, không sợ.”
Nghĩ đến sắp được gặp Kỳ Bạch Nghiêm, Đường Thi chẳng nghĩ ngợi gì đến chuyện đạo văn nữa, đi tới khu văn phòng với tâm trạng vui mừng thầm kín lẫn lo lắng không yên.
Hai người gặp nhau ở văn phòng của viện trưởng La, Đường Thi bước vào ngay lúc viện trưởng La ký tên vào đơn thẩm tra, Kỳ Bạch Nghiêm ngồi ở ghế sofa bên cạnh, vừa vào phòng, hai người nhìn nhau.
Đường Thi hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, nói với viện trưởng La: “Chào viện trưởng.”
Viện trưởng La gật đầu, “Ký tên rồi nhé.
Muốn làm gì thì làm nhanh lên, sắp đến kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày rồi, tranh thủ thời gian.”
“Dạ vâng.” Đường Thi nhận lại đơn, “Em biết rồi ạ.”
Không biết Kỳ Bạch Nghiêm đã đứng lên từ khi nào, đi đến cạnh Đường Thi, cũng không quan tâm viện trưởng La còn ở đây, trực tiếp nắm tay Đường Thi, nói: “Đi tìm người bên phòng Kỷ luật trước, rồi tìm hiệu trưởng sau.”
Ra khỏi phòng, Đường Thi đi theo Kỳ Bạch Nghiêm, thấy vẻ mệt mỏi rõ ràng trên mặt Kỳ Bạch Nghiêm, cô nói: “Mấy chuyện này em tự làm được rồi.”
Kỳ Bạch Nghiêm không trả lời.
Đường Thi đành phải đi theo anh.
Tất nhiên cô có thể tự làm những chuyện này, nhưng chừng nào có kết quả thì chưa biết.
Kỳ Bạch Nghiêm trực tiếp đi gặp trưởng phòng Kỷ luật, hai người nói chuyện một lúc, rồi đóng dấu ký tên; sau đó đi tìm hiệu trưởng, vừa thấy Đường Thi vào trước, cơn giận vẫn chưa nguôi hẳn, đang định lên tiếng, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm đã bước vào, hiệu trưởng ngạc nhiên: “Sao anh đến đây?”
“Tôi đã nghe về chuyện đạo văn của cô Đường, không hề tin chuyện đó, đi theo đến đây xin thẩm tra.”
“Ồ.” Mỗi ngày hiệu trưởng trăm công nghìn việc, chưa từng nghe nói về chuyện giữa hai người, nghe vậy thì trong lòng sinh nghi nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ nói, “Thẩm tra phải có chứng cứ, không có chứng cứ, có thẩm tra lại thì kết quả cũng không thay đổi.
Anh khuyên cô Đường suy nghĩ kỹ đi.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Tôi là người bảo cô Đường xin thẩm tra.
Carlos đã đến Trung Quốc, ngày mai tìm thời gian cho hai người gặp nhau nói chuyện.
Cả hai bên đã chuẩn bị đầy đủ nội dung, nhờ hiệu trưởng sắp xếp giúp.”
Hiệu trưởng nhận lại đơn xin thẩm tra, có hơi ngạc nhiên khi thấy Kỳ Bạch Nghiêm quan tâm đến chuyện này, nhìn thoáng qua Đường Thi: “Carlos đến Trung Quốc hồi nào?”
“Rạng sáng hôm nay.”
Hiệu trưởng nghĩ ra gì đó, hỏi thẳng: “Ai mời đến?”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn ông, “Tôi.”
Hiệu trưởng ký một nét bút dài, ngước lên nhìn anh nói: “Trưởng khoa Kỳ rất quan tâm đến chuyện lần này nhỉ?”
Kỳ Bạch Nghiêm mím môi, nói: “Chuyện liên quan đến danh tiếng trăm năm của đại học C, nhưng tôi thấy hiệu trưởng không quan tâm chút nào.”
Vẻ mặt của hiệu trưởng sa sầm, ông không muốn nói nhiều về chuyện này, bị chế giễu cũng không quan tâm, trả đơn lại cho Đường Thi: “Xong rồi đấy.”
Hai người ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Lúc nãy Đường Thi ở đó, nghe cuộc nói chuyện giữa Kỳ Bạch Nghiêm và hiệu trưởng, trong lòng có vài thắc mắc, nhìn Kỳ Bạch Nghiêm chần chừ muốn nói, Kỳ Bạch Nghiêm như biết cô muốn hỏi chuyện gì, anh nói: “Sau này sẽ từ từ kể em nghe chuyện của đại học C.
Tuy trường được mệnh danh là tháp ngà, tưởng chừng đơn giản yên bình, nhưng chỉ cần có quyền lực thì sẽ có đấu đá, trường học cũng không tránh khỏi.
Anh không giấu em những chuyện này, sau này em ở trường chung đụng với người khác cũng khoan dung hơn.”
Vậy là Đường Thi không hỏi.
Cô cứ tưởng sáng nay chỉ dây dưa xin được chữ ký, nào ngờ lại cực kỳ suôn sẻ, mọi thứ chỉ mất chừng một tiếng đồng hồ.
Đường Thi nhìn tay của hai người đang nắm lấy nhau, tuy mặt đỏ, tim đập rất nhanh, nhưng trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, cảm giác nhẹ nhõm khó mà mấy ngày qua không thể xuất hiện.
Người này trở về với cô, thậm chí Đường Thi còn nghĩ cuối cùng có rửa sạch được nỗi oan hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Cô đúng là hết thuốc chữa.
Âm thầm xoa hai má đỏ ửng, tâm trạng của Đường Thi tốt lên hẳn.
Thế nhưng hai phút sau, tâm tình tốt đẹp lập tức trở nên thê thảm.
Kỳ Bạch Nghiêm dắt cô đến văn phòng của trưởng khoa Triết, đóng cửa lại, ngồi phía sau bàn, nhìn cô nói: “Đường Thi, tụi mình nói chuyện.” Là giọng điệu của bậc bề trên với bề dưới, tuy nghe bình tĩnh, nhưng là mưa gió sắp đến, không giận mà nghiêm.
Đường Thi ngồi xuống ngay ngắn, trái tim kính sợ dành cho Kỳ Bạch Nghiêm đã vọt lên đến đỉnh núi, ngay cả lén nhìn cũng không dám, cúi đầu, như là học sinh chờ bị giáo viên mắng.
“Tại sao gặp rắc rối không nói với anh?”
Mấy ngón tay của Đường Thi dưới bàn xoắn vào nhau: “Thầy ra nước ngoài tham dự hội thảo, em sợ thầy phân tâm.”
“Nếu cả quá trình anh không biết gì về chuyện này, em tính làm gì?”
Đường Thi nghĩ ngợi, cắn môi nói: “….Thì, thì cứ vậy thôi.
Luôn có một lối thoát khác.”
“Không thừa nhận đạo văn nhưng cũng không phản kháng? Chờ bị đình chỉ, sau đó không dạy đại học nữa, tìm vài chuyện khác để làm?”
Kỳ Bạch Nghiêm đoán không hề sai.
“Vâng.” Đường Thi ngẩng đầu nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, thấy Kỳ Bạch Nghiêm nghiêm nghị nhìn mình, cô cúi đầu, giải thích, “Em không tìm ra bằng chứng, không lật lại được tội danh đạo văn này.
Nhưng em sẽ không thừa nhận.
Nghiên cứu khúc Nguyên là chuyện của em, thực ra cũng không cần phải có người thích, em tìm một công việc nào đó, sau giờ làm việc, luôn có thời gian nghiên cứu khúc Nguyên.
Có thể được làm một giảng viên đại học và nhà nghiên cứu, là tốt nhất; không làm được, cũng không phải chuyện gì lớn lao.”
Trong sáng như trẻ con, không biết gì về thế giới.
Điều này vừa tốt cho Đường Thi, nhưng cũng không tốt cho Đường Thi.
Bố mẹ Đường đã nuôi dạy cô quá tốt, không tranh giành, không ác ý, cứng rắn mà mềm mại, cổ điển và nhã nhặn, một Đường Thi thế này, chỉ có thể ở trong nhà trường.
Nhưng nhà trường cũng không dễ ở thế này.
Nghe giải thích xong, Kỳ Bạch Nghiêm không bình luận gì, hỏi, “Tại sao không tìm ra được bằng chứng?”
“Carlos không gặp em, Chử Trần thì không bắt máy, bên nhà xuất bản cũng không nhận điện thoại….”
“Đường Thi.” Kỳ Bạch Nghiêm ngắt lời cô, “Đây là chuyện của họ, không phải chuyện của em.”
Đường Thi sợ sệt nhìn anh.
“Carlos không gặp em, không nhận điện thoại không đọc tin nhắn không trả lời email, anh ta được phép làm thế, vì chuyện này không phải chuyện của anh ta, mà là của em.
Khi anh ta làm vậy, bước tiếp theo em nên làm, là lập tức làm thủ tục đến Mỹ gặp anh ta.”
“Khi không gọi được cho Chử Trần, em nên lên website của đại học X, tìm số điện thoại của khoa tiếng Trung, gọi cho họ, nhà trường chắc chắn biết giáo viên của trường đang ở đâu.
Ngoài cách này, em còn rất nhiều cách có thể tìm được anh ấy, nhưng em chỉ gọi điện thoại.”
“Còn chuyện quan trọng nhất ——” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Em không nên mặc định cho rằng thời gian Carlos nộp luận văn để xét duyệt chắc chắn sớm hơn em là chuyện tất nhiên, mà phải để cho phần chứng cứ đạo văn trên bản án viết là luận văn của Carlos được xuất bản trước em một tuần.”
Đường Thi bị bắt bẻ đến mức không nói được gì.
Trong phòng hoàn toàn im lặng.
Một lúc lâu sau, Kỳ Bạch Nghiêm chuyển sang giọng điệu ôn hòa hơn: “Lần đầu tiên em gặp phải chuyện này, tất nhiên sẽ không biết rất nhiều thứ.
Anh nói những điều này, cũng chỉ để em nhớ kỹ hơn, sau này gặp phải chuyện khó khăn hơn thì có thể đối mặt tốt hơn.”
Đường Thi buồn bã gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch Nghiêm nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm khắc thế này, Đường Thi buồn đến nỗi sắp rơi nước mắt.
Nhưng Đường Thi ghi hết từng câu từng chữ Kỳ Bạch Nghiêm nói vào lòng, thu hoạch được rất nhiều.
Khi cuối cùng Đường Thi cũng xoa dịu được cảm giác muốn khóc, cô nói nhỏ: “Lần này có rất nhiều chuyện em làm không tốt, nhìn thì thấy chạy tới chạy lui mệt nhọc, nhưng thực ra chưa làm được gì.
Có lẽ trong lòng em chỉ muốn tìm một lối thoát, vì đã mất lòng tin vào bản thân từ lâu.
Nếu không có thầy, có lẽ em còn không nộp đơn xin thẩm tra.
Sau này sẽ không thế nữa đâu, thầy đừng giận.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Em hiểu rồi là được.”
“Dạ, em hiểu mà.” Đường Thi cười với anh, trong lòng ngập tràn cảm kích.
“Vậy được, bây giờ tụi mình nói chuyện khác.” Nhìn thấy nụ cười của cô, Kỳ Bạch Nghiêm hơi chếnh choáng.
“Chuyện, chuyện gì ạ?” Đường Thi lập tức căng thẳng.
Cô còn làm chuyện gì cần phải bị dạy dỗ hả? Chuyện gì? Chuyện gì thế? Lòng rối như tơ vò.
“Chuyện yêu đương.”
Đường Thi trố mắt nhìn anh, càng hoảng loạn hơn.
Yêu, yêu đương có vấn đề gì? Cô với Kỳ Bạch Nghiêm hả?
“Bây giờ anh dùng tư cách là bạn trai để hỏi em, hội thảo quan trọng hay em quan trọng?” Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, “Em gặp rắc rối, không muốn nói cho trưởng khoa Kỳ, sợ anh ta phân tâm, nhưng trưởng khoa Kỳ cũng là bạn trai của em, em cũng không định nói cho bạn trai em biết hả?”
Mặt Đường Thi lập tức đỏ bừng.
Thì bởi vì trưởng khoa Kỳ là bạn trai, cho nên mới sợ anh phân tâm đó; nếu trưởng khoa Kỳ không phải bạn trai cô thì cớ gì cô phải sợ anh phân tâm chứ? Trong lòng Đường Thi có một nhóm nhỏ những phần tử cực kỳ rất không phục, nhưng lại không thắng nổi nhóm phần tử đông hơn hẳn đã bị đỏ mặt bởi câu “Hội thảo quan trọng hay em quan trọng”.
Nếu là người khác hỏi thì đây có lẽ là một câu hỏi tu từ, nhưng nếu là Kỳ Bạch Nghiêm nói ra thì đây chính xác là một câu nghi vấn, nhắm thẳng vào Đường Thi, Đường Thi không thể không trả lời.
“Vậy là, hội thảo quan trọng hay em quan trọng?” Kỳ Bạch Nghiêm hỏi lại lần nữa.
Đường Thi vừa xấu hổ vừa bực bội —— lại nữa, những câu hỏi của Kỳ Bạch Nghiêm ở phương diện này thường khiến cô rất xấu hổ, không biết phải trả lời thế nào.
Không muốn trả lời “Hội thảo quan trọng”, nhưng không thể chẳng biết xấu hổ nói mình quan trọng, mắc cỡ muốn chết!
Kỳ Bạch Nghiêm đứng dậy đi đến chỗ cô, ánh mắt hai người giao nhau, Kỳ Bạch Nghiêm nghiêm túc nhìn cô, Đường Thi quay mặt đi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “…..Em quan trọng.” Vừa nói xong thì cả người như bốc cháy.
Kỳ Bạch Nghiêm mỉm cười, hôn trán cô một cái, “Biết em quan trọng là được.”
Trong tim Đường Thi bay ra rất nhiều bong bóng hạnh phúc.
“Còn một vấn đề nữa.”
“Thầy nói đi.”
“Tại sao đến bây giờ vẫn dùng kính ngữ với anh?” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Em xem anh là bậc bề trên hay bạn trai?”
Đường Thi không đáp được.
Đúng là hiện tại Kỳ Bạch Nghiêm là bạn trai cô, nhưng cô lại xem anh như thần thánh mà kính trọng anh.
Vừa mến mộ, vừa sùng kính.
Cô không thể gọi anh là “anh” tới “anh” lui được, giống như làm vậy là thiếu tôn trọng lắm.
“Hay là, anh già lắm?”
“Không không không ——” Đường Thi vội phủ định, “Thầy đâu có già!”
Im lặng.
Đường Thi lại vô thức dùng kính ngữ.
Một lúc lâu sau.
“Sau này đừng dùng kính ngữ với anh.”
Đường Thi do dự một lúc, gật đầu, “…..Dạ.”
“Ừm, bây giờ một câu hỏi cuối cùng.”
Đường Thi nhìn anh chằm chằm.
“Bạn trai đi công tác về, bạn gái nên làm gì?”
Hai người nhìn nhau.
Một lúc lâu sau.
Đường Thi bước đến, vùi khuôn mặt ửng hồng vào lòng Kỳ Bạch Nghiêm, giơ tay ôm eo, giọng vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, “Kỳ tiên sinh vất vả rồi ạ.”
Kỳ Bạch Nghiêm ôm chặt cô, trái tim anh như tan chảy..