Editor: SQ
_____________________
Hai người dành cả buổi sáng trong văn phòng, ăn trưa xong, sắp xếp lại giấy tờ mang theo.
Đường Thi đọc bằng chứng do Chử Trần gửi qua email, có hơi lo lắng, hỏi: “Anh Yuksel thực sự nộp xét duyệt trễ hơn em hả?”
“Không thể nào sớm hơn lúc em gửi cho Chử Trần.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Nếu em có chút ý thức cảnh giác, thì đã không nên gửi bản thảo hoàn chỉnh cho Chử Trần.”
Đường Thi chột dạ cúi đầu.
“Nhưng cũng may là em gửi bản hoàn chỉnh cho Chử Trần, không thì không có nhiều cơ hội thắng thế này.”
Đường Thi đọc luận văn của mình, lầm bầm: “Vậy là Carlos sao chép em?”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô: “Em nghĩ sao?”
“Em, em không biết.” Đường Thi nghĩ ngợi, “Anh ta không có cách nào để sao chép của em, Chử Trần cũng có nói, lúc chỉnh sửa luận văn giúp em, không hề nói chuyện với Carlos.”
“Chử Trần nói dối thì sao?”
Đường Thi nhìn anh với vẻ không ngờ được.
“Họ cùng một thầy.
Lão Hoàng là học trò lâu năm của lão Tần, Carlos là học trò mà lão Hoàng hài lòng nhất, Chử Trần là học trò cuối cùng của lão Tần, hai người đó còn rất thân với nhau.
Cho dù là vì danh dự của thầy trò họ, hay vì tình cảm cá nhân, Chử Trần đều có lý do để nói dối giúp Carlos.”
“Nhưng mà…..” Đường Thi bối rối nhìn anh, “Chử Trần đã gửi bằng chứng email cho em rồi.
Nếu anh ấy muốn giúp Carlos, hoàn toàn không cần làm vậy.”
“Nếu cậu ấy muốn giúp cả hai bên thì sao?”
Đường Thi không nói gì.
Im lặng một lúc lâu, Đường Thi nói nhỏ: “Em nghĩ là, em nghĩ là Carlos không giống người sẽ đạo văn….”
Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Vậy thì sao? Bây giờ em đang tin đối thủ?”
Đường Thi lại im lặng.
Đường Thi quá mềm mỏng.
Mặc dù có được bằng chứng quan trọng, cũng không nói lại được Carlos.
“Cho dù bây giờ em có nghĩ thế nào, ngày mai phải giữ khí thế nói rằng ‘chắc chắn là Carlos sao chép mình’, biết không?”
Đường Thi gật đầu.
Ngày hôm sau, hai bên tiến hành đối chất với nhau.
Kỳ Bạch Nghiêm đã huấn luyện Đường Thi cả buổi trưa hôm qua, cũng coi như có hiệu quả.
Đầu tiên, hai người lần lượt trình bày những quan điểm cốt lõi và cách hiểu khác nhau về các quan điểm tương đồng, anh qua tôi lại, không ai nhường ai.
Sau đó Carlos cung cấp bằng chứng về thời gian xuất bản luận văn của mình, Đường Thi đưa ra các bằng chứng liên quan, chỉ ra rằng hệ thống đã có trục trặc trước khi bài của mình được đăng lên, hoàn toàn không biết về tình hình bài luận của Carlos; Carlos đưa ra thời gian đăng nhập vào hệ thống, tỏ ý chỉ cần muốn thì bên phía Trung Quốc sẽ đọc được bài viết của mình, đây không thể dùng làm bằng chứng phủ định chuyện đạo văn.
“Nếu có thể, anh Yuksel ——” Đường Thi nói, “Tôi muốn biết thời gian anh nộp bản thảo để xét duyệt, hoặc là, thời điểm anh lần đầu nói cho người khác về bài viết này cùng với bằng chứng thời gian xác thực.”
Carlos liếc nhìn xuống sân khấu với vẻ khinh thường, chính xác là về hướng của Kỳ Bạch Nghiêm, “Well, tôi không biết có phải ai đó đã nói vài thông tin sai cho cô hay không, để cô lầm tưởng rằng thời gian tôi nộp xét duyệt trễ hơn cô.” Carlos cung cấp bằng chứng về thời gian sớm nhất, mặc dù không đủ ba tháng, nhưng anh ta chỉ chậm hơn năm ngày mà thôi.
Việc anh ta xuất bản trước Đường Thi một tuần, nộp xét duyệt trước hai ngày, cũng đã đủ.
“Đây là thời gian sớm nhất mà anh xác định?”
“Đúng vậy.”
Đường Thi mím môi, đưa ra thời gian mình gửi email cho Chử Trần cùng với thời gian nhận được email của Chử Trần, có cả bản thảo hoàn chỉnh đầu tiên, nhiều hơn 3000 chữ so với bản thảo cuối cùng được đăng, phần nội dung bị cáo buộc đạo văn cũng có trong bản thảo đầu tiên, ngoài sự khác biệt trong cách diễn đạt của mỗi bên, thì quan điểm lớn hoàn toàn giống nhau.
Khung đỏ xuất hiện, đọc là hiểu ngay.
“Tôi đã từng nói về những luận điểm có liên quan với giáo sư Chử, và bởi vì giáo sư Chử cũng thấy rất có hứng thú, nên trước khi xuất bản tôi đã gửi bản thảo đầu tiên cho giáo sư Chử để xin ý kiến.
Đây là thời gian các cuộc trao đổi qua email của chúng tôi.
Thời gian nộp bài của anh là cuối tháng 3, cuối tháng 2 tôi đả gửi bài cho giáo sư Chử.
Sớm hơn nữa, vào giữa tháng 2, tôi cũng đã gửi đề cương luận văn này cho giáo sư Chử.
Vì vậy ——” Đường Thi nhìn anh ta, “Tôi không hề sao chép luận văn của anh, tất cả quan điểm trong cả bài luận văn là do một mình tôi độc lập đưa ra.”
Carlos kinh ngạc nhìn cô: “Không thể nào!”
“Đây là sự thật.” Cô có vật chứng, cũng có nhân chứng.
“Nhưng luận văn của tôi cũng do chính tôi độc lập hoàn thành, không hề liên quan đến cô!” Carlos trở nên quá khích, “Tôi không hề đạo văn của cô, cô đang sỉ nhục nhân cách của tôi!”
“Anh đưa bằng chứng ra.” Sau những ngày qua, khi mới lên sân khấu Đường Thi vẫn còn căng thẳng, nhưng bây giờ càng lúc càng bình tĩnh.
“Có rất nhiều bằng chứng.” Carlos nhìn cô đăm đăm, “Tôi đã thảo luận rất nhiều ý kiến với thầy của mình, giáo sư Chử và thầy tôi cùng một thầy, cùng là học trò của lão Tần, có lẽ lúc hai người họ nói chuyện đã từng nói về đề tài này, sau đó giáo sư Chử tình cờ nói cho cô biết….”
“Thưa anh Yuksel.” Lần đầu tiên Đường Thi ngắt lời người khác, “Đây không phải là bằng chứng.
Tất cả những gì anh nói, chỉ là phỏng đoán.
Nếu anh nghĩ như vậy, vậy tôi cũng có thể nghĩ rằng, trong một tình huống nào đó anh đã đọc được email của tôi gửi cho giáo sư Chử, từ đó đã viết bài luận văn này?”
“Cô nói nhảm!”
“Anh cũng đang nói nhảm.” Đường Thi nhìn anh ta.
“Luận văn của tôi do chính tôi viết! Tôi không hề đạo văn của cô!”
“Nhưng bằng chứng thời gian bây giờ là, tôi sớm hơn anh.”
Carlos đóng sầm cửa bỏ đi.
Đến chiều, Kỳ Bạch Nghiêm ở cùng với Đường Thi, Carlos đến tìm gặp riêng Đường Thi.
“Thôi được, tôi đồng ý viết tuyên bố miễn trừ trách nhiệm, đồng ý chia sẻ với cô quyền sử dụng và diễn giải các luận điểm có liên quan.”
Đường Thi nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm nhìn Carlos, “Nhưng chúng tôi không đồng ý.”
“Bạch?!”
“Cô Đường có bằng chứng thời gian sớm hơn anh, chúng tôi muốn buộc tội anh đạo văn.”
“Nhưng tôi không đạo văn!”
“Đưa chứng cứ ra.” Kỳ Bạch Nghiêm không muốn nói nhiều, “Chúng tôi chỉ xem chứng cứ.”
Carlos lại đóng sầm cửa bỏ đi.
Đường Thi bước đến, nói nhỏ: “…..Chắc là Carlos không đạo văn của em đâu, em cũng chỉ muốn tháo cái mũ ‘đạo văn’ này xuống thôi, được viết tuyên bố miễn trừ trách nhiệm là đã tốt lắm rồi.”
“Anh biết.”
Đường Thi nhìn anh.
Nhưng Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì.
Đường Thi không hiểu, thôi anh muốn là được.
“Hôm nay trời đẹp, tụi mình đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt uống trà nhé?”
“Dạ?” Chuyển đề tài cũng có hơi nhanh rồi đấy.
Kỳ Bạch Nghiêm mỉm cười nhìn cô, “Đi không?”
“…..
Dạ.” Đường Thi lại đỏ mặt.
Hai người băng qua vườn trường đi lấy xe, đang là giờ học, cả khuôn viên trường rất yên tĩnh, hai người đi thong thả, dẫm lên lá cây bạch quả vang sột soạt.
Trong hai ba phút đợi Kỳ Bạch Nghiêm lấy xe ra, Đường Thi thầm nghĩ nhưng không chắc lắm: Hai người đi uống trà, có được tính là hẹn hò không?
Rồi không khỏi nơm nớp, khoảng cách của một chiếc bàn gần đến thế, chỉ có hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, nên nói gì mới được đây? Bình thường cô đã dễ đỏ mặt rồi, e là hôm nay sẽ đỏ suốt buổi luôn.
Đường Thi à, mày mạnh mẽ lên chút được không! Cô thầm nói trong lòng.
Hai người đến nơi, có vẻ như ông chủ quán trà rất thân với Kỳ Bạch Nghiêm, dẫn hai người đi thẳng lên lầu, nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Lâu lắm rồi không đến, hôm nay vừa đến thì cho tôi một bất ngờ cực lớn.” Ánh mắt nhìn thoáng qua Đường Thi.
Kỳ Bạch Nghiêm không phủ nhận, “Dạo này hơi nhiều chuyện, thực sự không có thời gian uống trà.”
“Bận yêu đương?”
Kỳ Bạch Nghiêm rất bình tĩnh, còn Đường Thi bên cạnh thì lập tức đỏ mặt.
Hai người ngồi xuống.
Đường Thi thẹn thùng không chịu nổi, Kỳ Bạch Nghiêm nhìn thấy, nói: “Anh đừng nhìn cô ấy nữa, cô nhóc mắc cỡ.”
Thế là ông chủ không nhìn nữa, mỉm cười nhìn Kỳ Bạch Nghiêm: “Cô nhóc mắc cỡ, vậy thì nhìn anh, anh có mắc cỡ không?”
Ánh mắt Kỳ Bạch Nghiêm sáng lên, anh không nói gì.
Ông chủ cười lớn, thú vị, thú vị đây.
Kỳ Bạch Nghiêm mà cũng có mặt này.
Cười đủ rồi mới hỏi: “Vẫn uống Phổ Nhị?”
Kỳ Bạch Nghiêm lắc đầu, đưa thực đơn trà cho Đường Thi, “Em xem đi.”
Đường Thi không hiểu lắm về sự khác nhau của mấy loại trà, đọc thì chỉ thấy có mỗi tên khác nhau, cô nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Kỳ tiên sinh chọn đi, em uống gì cũng được.”
“Vậy trà cúc tuyết Côn Luân, thêm một đĩa mật ong mùa đông.”
Đường Thi vừa nghe là biết Kỳ Bạch Nghiêm đang gọi theo khẩu vị của cô, vội nói: “Hay vẫn gọi Phổ Nhị đi ạ?”
“Không được.” Kỳ Bạch Nghiêm ra hiệu với ông chủ, ông chủ bước ra ngoài, anh nói với cô, “Phổ Nhị hơi đắng với em.” Đường Thi không thích mấy món đắng, Kỳ Bạch Nghiêm đã nhìn ra được từ lâu.
Trà được mang lên, rót ra để nguội một lúc, cho hai thìa mật ong vào ly trà, đưa cho Đường Thi.
Đường Thi không kìm được mà nhìn anh mãi, vừa uống trà vừa nhìn anh.
Cô đang hẹn hò với Kỳ Bạch Nghiêm đấy.
Tim cứ bay lơ lửng, không đáp xuống được.
Có là một người giỏi bình tĩnh đi nữa, thì cũng không thể chịu nổi khi bị đôi mắt trong veo và sáng quắc của Đường Thi nhìn chằm chằm, nhưng mỗi khi Kỳ Bạch Nghiêm vừa nhìn sang, cô nhóc này lập tức nhìn chỗ khác, nghiêm túc uống trà.
Kỳ Bạch Nghiêm thực sự không biết cái mặt già này của mình có gì đáng nhìn, nhưng lại hết sức hưởng thụ ánh mắt say mê của Đường Thi.
Hai người im lặng uống một tách trà.
Đường Thi chợt nhớ đến chuyện dịch kinh Phật của Kỳ Bạch Nghiêm, hỏi anh: “Bản dịch đầu tiên sắp xuất bản rồi ạ?”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Đang ở khâu thiết kế và xếp chữ, chắc là cuối năm xuất bản.”
Đường Thi vui lắm, “Vậy phần còn lại?”
“Đang chuẩn bị.” Anh bình tĩnh nhìn Đường Thi, “Vẫn đang tìm một giáo viên hỗ trợ.”
Trái tim Đường Thi bỗng đập mạnh một nhịp, thỏ thẻ hỏi: “Em được không ạ?”
“Ừm, được chứ.” Giọng của Kỳ Bạch Nghiêm vô thức nhẹ hơn, “Em đến được thì không thể tốt hơn nữa.”
Đường Thi cười vui vẻ.
Đường Thi rất ít khi cười trước mặt Kỳ Bạch Nghiêm, không thả lỏng được, thường hay thẹn thùng, thế nên lần nào thấy Đường Thi cười, Kỳ Bạch Nghiêm cũng cảm thấy như bị một mũi tên nhỏ bắn trúng.
Cảm giác này tuy xa lạ nhưng không tệ.
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, hỏi: “Em thích gì?”
“Dạ?” Đường Thi không hiểu.
“Muốn làm em vui.”
Đường Thi đỏ mặt, “Đã vui lắm rồi ạ.”
“Muốn làm em vui hơn.” Vui đến mức có thể cười tươi thế này.
Thấy Kỳ Bạch Nghiêm nghiêm túc nhìn mình, Đường Thi biết mình không nói không được, nghĩ ngợi rồi nói: “Khúc Nguyên độc bản [1].”
[1] độc bản (孤本) là bản duy nhất còn sót lại của một tác phẩm nghệ thuật (sách, truyện, tranh,…), có thể là bản gốc / bản viết tay / bản in/ bản sao chép của tác phẩm đó.
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Còn gì nữa?”
“Hoa.” Ít có cô gái nào không yêu hoa.
Đường Thi hỏi Kỳ Bạch Nghiêm, “Kỳ tiên sinh thích gì?”
Kỳ Bạch Nghiêm uống một ngụm trà, im lặng nhìn cô.
Đường Thi nhìn lại, chờ câu trả lời, lòng thầm nghĩ cho dù anh trả lời cái gì, chỉ cần mình có thể thì chắc chắn sẽ tặng cho anh.
Kỳ Bạch Nghiêm có hơi không chịu nổi nữa, lời đến môi lập tức biến mất vì ánh mắt lấp lánh của cô nàng này, trong lòng chỉ còn lại một chữ —— “Em.”
Hồng nhan họa thủy.
Kỳ Bạch Nghiêm thầm thở dài, uổng phí mày học Phật nửa đời người.
Đường Thi đỏ mặt như trong dự kiến, yếu ớt thỏ thẻ: “Gian lận nha.”
Kỳ tiên sinh chưa từng yêu đương thật hả? Cô bị thả thính sắp thành tro rồi này..