Dưỡng Tính


Editor: SQ 
_____________________ 
Tội đạo văn của Đường Thi được xóa bỏ, giấy tờ liên quan chất đống được nộp lên, đang đè lên nhau trong văn phòng hiệu trưởng, “người tốt bụng” vô tình nhắc đến chuyện này trước mặt ông Hoàng, ông Hoàng ngạc nhiên: “Là sao? Hồi trước nói đạo văn không phải hả?”
“Hình như là vậy.

Nghe nói Carlos đến Trung Quốc, hai người còn đối chất với nhau, cô Đường của đại học C chỉ tội ngược lại.”
Ông Hoàng vừa về đến nhà là gọi ngay cho Carlos, Carlos đành phải kể hết đầu đuôi mọi chuyện.
Sau khi im lặng một lúc lâu, ông Hoàng thở dài nói, “Nói chung thầy cũng có lỗi trong chuyện này, sao mà ngờ được lại có nhiều sự trùng hợp đến thế, lỡ đổ lỗi cho người tốt.”
Carlos không nói gì, cũng biết dạo này Kỳ Bạch Nghiêm “đóng cửa miễn tiếp khách” với mình là vì chuyện này, không khác gì với cách bản thân mình từng đối xử với Đường Thi.
Cúp điện thoại của Carlos, cuộc gọi tiếp theo là đến văn phòng hiệu trưởng của đại học C, hai người nói chuyện hồi lâu.
Ông Hoàng nói: “Tôi có nghe phong thanh về chuyện đạo văn gần đây của trường, tôi là người báo cáo cô Đường, bây giờ đã chứng minh cô ấy không làm, có phải tôi nên viết một bức thư xin lỗi không?”
Hiệu trưởng cười nói: “Thầy Hoàng chí công vô tư, thực sự làm người khác rất ngạc nhiên.”
“Làm gì có.” Ông Hoàng cũng cười theo, nói, “Sai là sai, đúng cũng là đúng, tôi đã làm sai, tất nhiên phải xin lỗi.”
“Về chuyện này, tôi không biết ý của cô Đường thế nào, vì chuyện đạo văn mà cô Đường đã rất lao lực, ốm nặng một trận, bây giờ đang ở nhà dưỡng bệnh, không gặp người ngoài, tất cả mọi chuyện giao cho trưởng khoa Kỳ xử lý, thầy Hoàng có thể liên lạc với cậu ấy xem sao.” 
Ông Hoàng từng gặp Kỳ Bạch Nghiêm vài lần, cũng có cách liên lạc, lập tức không dài dòng nữa, nói thêm hai ba câu về chuyện khác rồi cúp máy. 
Ông Hoàng gọi điện cho Kỳ Bạch Nghiêm nói ra ý định, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Vì bên phía tạp chí đăng bài luận văn của cô Đường có sai sót trong công việc, làm cô Đường bị tai bay vạ gió, cảm thấy rất có lỗi với cô Đường nên đã quyết định viết một bài xin lỗi, họ định sau khi chuyện bên phía cô Đường xong xuôi thì sẽ công bố cùng với tuyên bố miễn trừ trách nhiệm.

Nếu thầy Hoàng muốn viết, không biết có tiện đăng lên chung được không?”
Thế này là mất mặt trước đồng nghiệp cả nước rồi còn gì.
Nhưng thư báo cáo là do ông viết, bây giờ đổ oan cho người khác, làm vậy cũng phải.
“Được chứ.” Ông Hoàng nói, “Chỉ là nghe nói cô Đường vẫn muốn tố ngược lại anh Yuksel? Cũng không biết chuyện này đến khi nào mới có thể kết thúc?”
“Vâng, nếu tố ngược lại, có lẽ phải vài tháng nữa thì chuyện này mới có thể kết thúc.

Cô Đường bận quay lại trường dạy học, đang định rút đơn lại.” Anh ngừng một lúc rồi nói, “Phần lớn những chuyện sau đó do tôi xử lý, cô Đường không hề tin anh Yuksel đạo văn, chỉ là tôn trọng ý kiến của tôi thôi.”
Tất cả chuyện tốt là của Đường Thi, chuyện xấu là của anh.
Ông Hoàng hiểu được, cũng không nói toạc ra, chỉ cười nói: “Nếu vậy thì cảm ơn anh nhiều.”
“Không có gì.”
Đến kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, nhân viên xử lý giấy tờ được nghỉ, chuyện này tất nhiên được gác lại.

Vì ông Đường đã đứng suốt đêm, người bị nhiễm lạnh, cộng thêm viêm khớp, đau đến mức không đi nổi, Đường Thi quyết định về thăm bố vào lễ Quốc Khánh. 
Về đến nhà, bà Đường vẫn còn sợ hãi: “May là chuyện này đã đổi chiều, mẹ với bố con sợ muốn chết!”
Đường Thi vội vàng an ủi, nhưng bà Đường càng nghĩ càng thấy đau lòng, “Mẹ với bố con chỉ là giáo viên trung học bình thường, chuyện này có sốt ruột cũng chẳng giúp được gì, nếu mà không thay đổi được, con phải làm sao đây!”
“Mẹ ơi, chuyện đã tốt lên rồi mà.” Cô vội vã lau nước mắt cho bà Đường.
Bà Đường sụt sịt chốc lát, dần không khóc nữa, “Nói đi cũng phải nói lại, trưởng khoa Kỳ có công rất lớn trong chuyện này, không thân không thích mà giúp con đến mức này, phải cảm ơn cho đàng hoàng.”
Đường Thi lập tức mất tự nhiên, ậm ừ nói: “Dạ, dạ.”
“Sau lễ về lại cũng phải mời người ta một bữa.” Bà Đường nói, “Cũng phải tặng một món quà cảm ơn.”
“Mẹ ơi…..” Đường Thi có hơi chịu không nổi nữa, “Mấy chuyện này mẹ không phải lo đâu.

Con sẽ mời, cũng sẽ tặng quà mà.”
“Biết là được.”
Sau bữa chiều, Đường Thi nói chuyện điện thoại với Kỳ Bạch Nghiêm.
“Chân của thầy Đường sao rồi?”
“Bệnh cũ thôi ạ.

Hôm nay xoa bóp cả buổi chiều, đỡ hơn nhiều rồi.” Rồi nói, “London lạnh lắm, anh mặc dày vào nhé.” Lúc đó Kỳ Bạch Nghiêm chỉ tạm thời về nước, khi mọi chuyện xong xuôi, lại lập tức bay đến Anh.
“Ừm.”
Hai người nấu cháo điện thoại, nói những chuyện vụn vặt hằng ngày.

Bà Đường trong phòng khách thấy Đường Thi nói chuyện điện thoại nãy giờ, thản nhiên nói: “Nói chuyện điện thoại với ai đấy? Qua đây ăn quýt.”
Đường Thi không nỡ cúp máy, đứng ở ban công chần chừ mãi, “Chừng nào anh về nước vậy ạ?”
“Ngày 9 đến.”
Đường Thi có hơi mất mát: “Lâu thế.” Hết kỳ nghỉ Quốc khánh rồi thêm một ngày nữa.
Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì, một lúc sau, không nói không rằng cúp máy, ngay sau đó, chuyển thành trò chuyện video.
Đường Thi vội cầm điện thoại trong tay, cũng không để ý đến ánh mắt của bà Đường, lủi thủi đi về phòng ngủ.
Đặt điện thoại lên giá đỡ, đeo tai nghe lên, mặt Đường Thi nóng hổi.
“Sao để xa lắc thế?”
“Cho mặt nhỏ.” Đường Thi cười với anh.
Có phụ nữ nào không yêu cái đẹp, huống hồ còn là trước mặt người thương.
Kỳ Bạch Nghiêm nghe vậy thì bật, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong điện thoại, nói: “Nhưng anh không thấy rõ.”
Đường Thi chồm lại gần một chút, hỏi anh: “Thế này thì sao?”
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Phải gần giống anh.”
Đường Thi bĩu môi, “Không được đâu, gần xịt à, xấu lắm.”
Ngay sau đó, màn hình dịch chuyển, Kỳ Bạch Nghiêm trong điện thoại biến mất, một lúc sau, màn hình mới bình thường trở lại.

Kỳ Bạch Nghiêm ngồi trên sofa ở đằng xa, giọng nói loáng thoáng vang lên: “Thế này thì không gần nữa.” 
Đường Thi bị chọc cười, nói với người nhỏ xíu xiu trong điện thoại: “Sao anh lại thế này hả!”
Đầu của Kỳ Bạch Nghiêm như nhúc nhích, giọng nói rất xa, “Cho mặt nhỏ.”
Đường Thi cười lớn, “Em không thấy anh được luôn.” 
Tiếng cười của cô nàng giòn tan, nũng nịu, mềm mại, Kỳ Bạch Nghiêm vô cùng hài lòng, lần nữa đến gần vào, nhìn chằm chằm Đường Thi đang cười tủm tỉm, “Chừng nào gặp mặt cười lần nữa.”
Đường Thi đỏ mặt, nụ cười nhẹ lại, nói: “Em có kiểm soát được đâu.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Không cười cũng không sao.” Cười rồi làm anh không kiềm chế được.

Ảnh hưởng của adult video thực sự quá sâu sắc và lâu dài.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Đường Thi nhìn đồng hồ, biết Kỳ Bạch Nghiêm còn một cuộc họp vào buổi chiều, thế là nói: “Một giờ rồi, hay anh ngủ trưa đi?”
Lúc này ở Trung Quốc cũng đã là 9 giờ tối, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Ừm, nói sau nhé.”
Đường Thi mãn nguyện bước ra khỏi phòng, bà Đường nhìn cô.
Đường Thi ngồi xuống, lột quýt ăn.

Ăn được hai ba miếng, bị bà Đường nhìn đến mức người nổi da gà, nói: “Con đưa vài quả cho bố.”
“Đưa từ lâu rồi.”
“Bố thích ăn quýt, đưa thêm.”
Bà Đường như cười như không.
Đường Thi chạy trối chết.
Thấy con gái lên đây, ông Đường cười nói: “Mẹ con lại nói con nữa hả?”
Đường Thi bước vào, lột quýt cho ông Đường.
Không ai hiểu con gái bằng bố mẹ, Đường Thi lên đây, không phàn nàn cũng không uất ức, chắc là bà Đường đã nói gì đó trúng tim đen của con gái rồi đây, bản thân đuối lý, vậy là không nói.

Cộng thêm đủ kiểu hành vi biểu hiện khác nhau của Đường Thi từ khi về nhà, ông Đường nói thẳng: “Có người yêu rồi?”
Đường Thi và ông Đường vừa nhìn nhau là ông Đường ngầm hiểu ngay, nhưng Đường Thi lại mạnh miệng nói: “Không có chuyện đó.” 
Ông Đường cũng không chọc thủng, chỉ nói: “Bảo vệ tốt bản thân.” Một câu làm Đường Thi không cầm nổi trái quýt nữa, nhìn ông Đường, lắp ba lắp bắp nói, “Bố, bố, bố đang nói gì thế?”
“Con thành niên bao lâu rồi, không hiểu bố đang nói gì?” Ông Đường buồn cười nhìn con gái.
Đường Thi không khỏi đỏ mặt: “Không có đâu ạ.”
“Không có là tốt nhất.” Ông Đường nói, “Nhưng người trưởng thành giao du với nhau, tóm lại là không thể tránh khỏi.

Con cứ nghe theo trái tim mình, xảy ra rồi thì nhớ bảo vệ bản thân, vậy là đủ rồi.”
Đường Thi nghĩ đến Kỳ Bạch Nghiêm, hai người hôn nhau luôn kiềm chế và hời hợt, đến một bước kia, không biết là phải đến tận khi nào.
“Rảnh thì dắt về nhà xem thử?”
“Bố!” Dưới có sói, trên có hổ, Đường Thi thực sự bị tấn công khắp phía, yếu ớt phản bác lại, “…..Còn sớm mà.”
Ông Đường cũng cảm thấy bản thân mình quá mức gấp gáp và tò mò, nói: “Bố mẹ không ép con, chừng nào được thì dắt về xem.”
Đường Thi gật đầu.
Xuống dưới lầu, bà Đường vẫn còn ở phòng khách xem tivi, thấy Đường Thi thì lườm một cái, nói: “Tâm tình với tình nhân già của con xong rồi hả?” 
Đường Thi cười tủm tỉm: “Bà Đường đang ghen với ai đây?”
“Ai cũng ghen.” Vừa ghen tị con gái ỷ lại bố, vừa ghen tị ông Đường yêu thương con gái đến mức đó.
Đường Thi bước đến ôm mẹ một cái, dỗ dành: “Con với bố chỉ nói chút chuyện thôi à.”
“Nói gì rồi?”
Đường Thi sờ mũi, “Con có người yêu rồi.”
“Yêu ai?”
“Chuyện này khoan hãy nói, đợi anh ấy đến gặp mẹ.”
“Bắt đầu hồi nào?”
“Nghỉ hè.”
“Chậc.” Bà Đường tỏ vẻ chê bai, “Có ý với nhau hồi Tết, mà tận nghỉ hè mới quen nhau?” Bà lập tức nhớ đến nhóm nghiên cứu, nếu mà yêu nhau lúc hè, vậy 80% là người này trong nhóm nghiên cứu.

Bà Đường nhớ lại tất cả mọi người một lượt, trừ ra hai người đã có gia đình, rồi trừ ra trưởng khoa Phan tận tụy với sự nghiệp nhưng đã hơn năm mươi, cô Dương là nữ, cũng không phải, vậy chỉ còn lại trưởng khoa Kỳ với thầy Tôn.
Trưởng khoa Kỳ đã ba mươi lăm rồi, tuổi tác hơi lớn, còn là người học Phật, chắc không phải đâu nhỉ?
Thầy Tôn….
Bà Đường bình tĩnh nói: “À mà, hồi nghỉ hè con tham gia đội nghiên cứu, báo cáo nghiên cứu làm tới đâu rồi?”
“Làm xong lâu rồi, nộp luôn rồi mẹ.”
Bà Đường gật đầu, “Đội nghiên cứu chỉ có giáo viên trường con thôi mà hả?”
“Thầy Tôn không phải.” Đường Thi chẳng mảy may để ý, “Thầy Tôn là chuyên gia nghiên cứu lịch sử dân tộc Di được trưởng khoa Phan đặc biệt mời đến.”
“Thầy Tôn? Phải cái người cao cao to to không?”
“Dạ.”
“Thầy Tôn bao nhiêu tuổi rồi? Thấy cũng còn trẻ lắm, mà đã là chuyên gia rồi hả?”
“Lớn hơn con chừng hai ba tuổi.

Người ta sinh ra trong gia đình nghiên cứu lịch sử dân tộc Di, học từ nhỏ rồi, siêu giỏi về mặt này.”
Bà Đường gật gù, khen ngợi: “Tuổi trẻ tài cao.”
Đường Thi tỏ vẻ đồng ý, bà Đường làm như hỏi bâng quơ: “Chắc tính tình thầy Tôn tốt lắm hả?”
Nhớ đến vẻ đơ như khúc gỗ của thầy Tôn, Đường Thi không khỏi bật cười: “Dạ, dễ thương lắm.”
Bà Đường đã có đáp án.
Bà nhớ lại vẻ cao to thô kệch của thầy Tôn, tuy đàn ông như vậy trông thật thà chất phác, cũng cực kỳ có cảm giác an toàn, nhưng con gái nhà mình do mình tự tay nuôi nấng, bà Đường thích kiểu thư sinh nho nhã, cảm thấy gu thẩm mỹ của Đường Thi sẽ không khác gì nhiều, nhưng mà…..
Không lẽ do đọc nhiều sách khúc quá, trong sách toàn là thư sinh nhu nhược, làm con gái ngán ngẩm? Cho nên thích kiểu chân chất ngoài đời? 
Thực sự thì thầy Tôn rất tốt.

Bà Đường nghĩ, cho cảm giác an toàn, còn là học giả từ trong cốt tủy, sự kết hợp giữa cả hai không thể tốt hơn được nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui