Editor: SQ
_____________________
[1] Trích trong bài thơ “Đạp sa hành” (踏莎) của nhà thơ Âu Dương Tu
Đến kỳ nghỉ đông, đầu tiên Đường Thi về nhà thăm bố Đường mẹ Đường, sau đó quay lại thành phố C hỗ trợ Kỳ Bạch Nghiêm dịch quyển kinh Phật thứ hai.
Có vẻ như đại sư Diệu Giác đã có tin tức mới về bố mẹ của Kỳ Bạch Nghiêm nên đến thành phố B.
Những ngày tháng hai người ở chùa Pháp Định rất bình yên và ấm áp.
Kỳ Bạch Nghiêm dịch kinh Phật, Đường Thi đọc sách, đến nhà chú thím Ngụy ăn cơm hai lần một tuần.
Đường Thi tham gia một dự án nghiên cứu khúc Nguyên, hiện đang trong giai đoạn thu thập tư liệu sơ bộ.
Kỳ Bạch Nghiêm đã cho cô rất nhiều gợi ý.
Một hôm nọ, trong lúc lật xem sổ ghi chú của Kỳ Bạch Nghiêm, Đường Thi nhìn thấy trên một trang nào đó có liệt kê tên của ba quyển sách, gồm có «Tâm lý học tình yêu», «Dạy bạn cách yêu» và «Một trăm điều cần tránh khi yêu», Đường Thi ngơ ngác.
Kỳ Bạch Nghiêm đọc mấy quyển này hả?
Kỳ Bạch Nghiêm cũng nhìn thấy tên mấy quyển sách trước đây mình đã ghi lại, vẻ mặt không mấy tự nhiên, nhưng vẫn thẳng thắn: “Lần đầu anh yêu, không có kinh nghiệm, có người giới thiệu mấy quyển này.”
“Chử Trần?”
Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì.
Đường Thi cảm thấy cũng chỉ có Chử Trần mới giới thiệu mấy quyển này cho Kỳ Bạch Nghiêm, không tưởng tượng ra nổi hình ảnh Kỳ Bạch Nghiêm đọc mấy quyển này, Đường Thi nói: “Mấy quyển này không có ích đâu.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Một quyển diễn đạt quá sơ sài, một quyển quá khuôn sáo, còn một quyển chỉ viết linh tinh.”
Đường Thi giật mình, “Anh đọc hết rồi?”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu.
Đường Thi không khỏi bật cười.
Thấy cô cười, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Xem ra ba quyển đó cũng có ích vào lúc này.”
“Dạ?”
“Chọc em cười.”
Đường Thi che mặt, “Trời ơi, cái này có trong sách đúng không?”
“Không có.” Kỳ Bạch Nghiêm nói nghiêm túc, “Mặc dù anh đọc hết rồi, nhưng không muốn làm theo chút nào.”
“Sao vậy ạ?”
Kỳ Bạch Nghiêm im lặng một lúc, nói với vẻ bất đắc dĩ, “Không làm nổi.” Người trẻ yêu đương nhiệt tình năng nổ, anh thực sự không làm vậy nổi.
“Sao không làm được?” Đường Thi lại thấy tò mò, “Trong đó viết gì vậy ạ?”
“Chơi tàu lượn siêu tốc, ôm kiểu công chúa, áp tường?” Kỳ Bạch Nghiêm còn nghiêm túc nhớ lại, “Còn xem phim kinh dị, mấy chuyện giống vậy.”
“Đừng nghe theo, em cũng không thích mấy chuyện đó.”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, “Bây giờ anh không cần học nữa.” Có chút đắc ý của thiếu niên, như thể đã giỏi yêu đương lắm rồi vậy.
Đường Thi bật cười, sao cô lại cảm thấy Kỳ Bạch Nghiêm đáng yêu nhỉ?
Kỳ Bạch Nghiêm trở nên nghiêm nghị hẳn, hỏi một cách nghiêm túc: “Anh làm rất tốt mà đúng không?”
“Gì ạ?”
“Yêu đương.”
Má Đường Thi đỏ bừng, câu hỏi kiểu Kỳ lại đến rồi đây.
Đường Thi đứng dậy, “Em đi tìm sách.” Chạy ton ton đi mất.
Kỳ Bạch Nghiêm mỉm cười.
Có vẻ là tốt lắm.
……
Chẳng mấy chốc đã đến Tết, Đường Thi phải quay lại thành phố A.
Hành lý đã được soạn xong xuôi, nhưng chợt nghĩ đến Kỳ Bạch Nghiêm, trái tim cô thắt lại.
“Anh cô độc lẻ loi, cho rằng mình sẽ cô độc đến già.”
Đại sư Diệu Giác quanh năm nay đây mai đó, không quan trọng chuyện sum vầy, có phải từ trước đến nay, Kỳ Bạch Nghiêm chưa từng đón Tết?
Một mình trong đêm giao thừa, phải cô đơn đến nhường nào.
Anh đã một mình đón bao nhiêu lần rồi?
Lòng Đường Thi đau đớn vô cùng.
Biết bao năm qua, chỉ mình anh cô quạnh.
Nơi ở trong viên trung ương, tầng 27, tầm nhìn đẹp đến thế, chắc là mười hai giờ đêm giao thừa sẽ đẹp lắm.
Bên ngoài tấp nập đến thế, những năm qua, Kỳ Bạch Nghiêm vào lúc đó đã nghĩ đến điều gì?
Chỉ cần nghĩ đến năm nay Kỳ Bạch Nghiêm vẫn phải đón năm mới một mình trong căn nhà rộng lớn, Đường Thi đã chẳng thể cất bước nổi.
Anh nói anh luôn cô độc lẻ loi, nhưng bây giờ đã có cô, có còn thế không?
Cô phải bỏ anh lại?
Kỳ Bạch Nghiêm ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trà đã nguội, uống vào có vị chát.
Lại thêm một cảm xúc nảy nở vì tình yêu nam nữ xuất hiện trong anh.
Có lẽ không phải chỉ một, mà là rất nhiều cảm xúc trộn lẫn với nhau, tạo thành một tâm trạng kỳ lạ khó tả.
Lần đầu tiên anh cảm thấy cô đơn.
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, thì ra tình yêu lại làm con người thấy cô đơn.
Ngày mai Đường Thi phải đi, chỉ đi một tuần mà thôi, nhưng đã làm anh trong giờ phút này thấy không ổn chút nào.
Đây có phải là ràng buộc? Không chỉ ngọt, mà còn đắng?
Điện thoại vang lên ——
“Nếu, nếu không bận gì, muốn về thăm bố mẹ với em không?”
Hai bên im lặng hồi lâu.
Đường Thi vội nói: “Em chỉ hỏi vậy thôi, không đi cũng được.
Em, em không có ý gì khác….”
“Muốn.”
Đường Thi sửng sốt, hỏi lại một cách chưa chắc lắm: “Muốn đi ạ?”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm, “Rất muốn đi.”
Đường Thi đỏ mặt, “Dạ.”
“Nghĩ đến em phải đi, anh thấy hơi buồn.” Hình như hôm nay Kỳ Bạch Nghiêm hơi yếu đuối.
Tim Đường Thi thắt lại, “Ừm.” Lòng cô đau quá đi thôi.
Hai người không ai nói gì.
Một lúc lâu sau.
Kỳ Bạch Nghiêm thấy đồng hồ đã chỉ 11 giờ, nói: “Trễ rồi, ngủ thôi.
Sáng mai anh đến đón em.”
“Dạ.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Đường Thi có hơi lơ đãng.
Ai rồi cũng sẽ có những lúc tâm trạng chùng xuống, con người có một chu kỳ cảm xúc lành mạnh, tâm trạng chùng xuống là một trạng thái tâm lý bình thường trong chu kỳ mà ai cũng phải trải qua, khi đó, ở một mình sẽ tốt hơn ở cùng với người khác, tốt nhất là để người đó bình tâm và ổn định lại, chu kỳ cảm xúc đó sẽ nhanh chóng qua đi.
Đường Thi nghĩ, có lẽ Kỳ Bạch Nghiêm cũng cần ở một mình như thế.
Sáng mai là họ đã gặp nhau rồi, chưa đến mười tiếng nữa.
…
Kỳ Bạch Nghiêm tắm rửa xong bước ra, đang định sấy tóc, chuông cửa vang lên.
Anh nhìn thoáng qua cửa nhà, ngờ vực đi đến mở cửa.
Đường Thi bọc mình trong chiếc áo khoác bông rất dày, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh, bên cạnh còn có một chiếc vali nhỏ, cô hơi căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Trời, trời lạnh lắm, vừa ra ngoài, trời đã mưa….
Ngày mai anh đến đón em….
Em nghĩ là… em qua đây, qua đây tìm anh luôn thì tốt, tốt hơn…..
Cũng không phải, em muốn qua đây xem anh…..”
Gió lạnh ngoài cửa ùa vào, lạnh đến mức nổi da gà, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm lại cảm thấy lồng ngực mình nóng hầm hập, nóng đến mức mắt hơi xót.
Anh không nói một lời, ôm Đường Thi đang ẩm ướt vào lòng.
Đường Thi loạng choạng, vùi mình vào lòng anh.
Trên người Kỳ Bạch Nghiêm là hơi nóng vừa mới tắm rửa xong, nóng đỏ bừng cả mặt.
Đường Thi vụng về giang hai tay, ôm lấy anh, thỏ thẻ: “Xin lỗi anh, em kích động quá nên chạy đến….”
Kỳ Bạch Nghiêm ôm cô chặt hơn, giọng anh khàn đi: “Không sao.” Một cái hôn lặng lẽ dừng trên đỉnh đầu cô.
Người Đường Thi rất lạnh, Kỳ Bạch Nghiêm xoa xoa, buông cô ra, kéo cô vào nhà, sau đó kéo vali vào, rót một ly nước ấm cho Đường Thi, “Uống chút nước ấm đi, anh đi mở nước, tí em vào ngâm mình.” Như thể vẫn sợ cô lạnh, anh lấy chăn trên giường bọc cô lại.
“Em không lạnh lắm.”
“Ngoan.” Anh hôn cô, “Uống nước đi.”
Đường Thi nhấp mấy ngụm nước.
Uống hết ly nước, Kỳ Bạch Nghiêm cũng đã pha nước xong, nói: “Nước hơi nóng, thích ứng đã rồi hãy vào, ngâm lâu chút.”
Đường Thi gật đầu.
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, như có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ hôn lên trán cô, “Đi đi.”
Đường Thi tắm xong bước ra, một luồng hơi nóng ập thẳng đến, nhiệt độ ngoài đây còn cao hơn trong nhà vệ sinh.
Rất rõ ràng là Kỳ Bạch Nghiêm đã mở máy sưởi.
Thấy cô bước ra, Kỳ Bạch Nghiêm cắm dây điện máy sấy tóc, Đường Thi bước qua đó, Kỳ Bạch Nghiêm sấy tóc cho cô.
Máy sấy vang vù vù, không hiểu sao lại làm cô thấy yên lòng.
Mười phút sau, âm thanh dừng lại, một bàn tay ôm eo cô từ phía sau, bên tai vang lên giọng nói, “Ngủ ở đây nhé?”
Tai Đường Thi đỏ lên, lông mi run rẩy, “Dạ.”
Một nụ hôn dừng bên dưới tai cô, người Đường Thi run lên.
Những nụ hôn nhỏ vụn từ sau tai đến cổ, vòng ra sau lưng, rơi xuống bên còn lại.
Đường Thi dựa lưng vào Kỳ Bạch Nghiêm, được anh ôm vào lòng.
Bàn tay ở eo chạm vào làn da mịn màng, chầm chậm vuốt ve hướng lên trên.
Hai nút áo ngủ không biết từ khi nào bị cởi ra, nụ hôn của Kỳ Bạch Nghiêm trượt từng tấc từng tấc về phía đầu vai.
Đường Thi ngửa đầu ra sau, tựa lên vai Kỳ Bạch Nghiêm, khẽ thở dốc.
Cảm xúc nóng bỏng di chuyển trở lại, từ đầu vai dừng ở cổ, uốn lượn theo động mạch cổ đang đập đến phía trước, mút lấy cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn, dừng ở khóe môi.
Kỳ Bạch Nghiêm ôm chặt cô về phía mình, áo ngủ của cô đã nhăn nhúm, bờ vai nhỏ nhắn tròn đầy lộ ra ngoài, lóng lánh ánh nước.
Một đôi tay giấu mình trong chiếc áo ngủ nhăn nhúm, nắm lấy nơi mềm mại của cô, xoa nắn.
Đường Thi “ưm” một tiếng, nắm lấy khuỷu tay của Kỳ Bạch Nghiêm, đôi mắt ướt át run rẩy.
Kỳ Bạch Nghiêm ngậm mút đôi môi đỏ mọng, xoay cô về phía mình, hai người đối mặt với nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Thi giơ cánh tay mềm mại choàng qua cổ Kỳ Bạch Nghiêm, hơi kiễng chân lên, lộ ra vòng eo thon thả và mềm mịn.
Nút áo ngủ của Đường Thi đã được cởi hơn một nửa, không che lại được sắc xuân tròn đầy, ánh mắt Kỳ Bạch Nghiêm sâu thẳm.
Đường Thi thở hổn hển, đôi mắt ướt dầm dề, nhìn thẳng vào anh.
Kỳ Bạch Nghiêm mím môi, hôn lên mắt cô, giọng khàn khàn, “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.”
Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, hai người dính sát vào nhau như cá gặp nước.
Kỳ Bạch Nghiêm cảm thấy đêm nay không ổn, anh dường như không kiểm soát được chính mình.
Áo ngủ của cô đã được cởi hoàn toàn, treo vắt vẻo trên cánh tay.
Kỳ Bạch Nghiêm nắm chặt eo cô, vừa chạm vào thắt eo mềm mại, cổ họng anh động đậy, trên trán nổi gân xanh, anh tách cô ra khỏi vòng tay mình, nhìn cô nói: “Không được, chờ thêm đã.”
Đường Thi thấy hơi uất ức, trong người cảm thấy khó chịu lạ thường.
Cô nhìn anh, không biết lấy dũng khí từ đâu, bực bội nói: “Có phải em trêu anh trước đâu.”
Kỳ Bạch Nghiêm cười, giọng khàn đầy gợi cảm, “Anh sai, anh không nên trêu em trước.” Rồi cúi đến gần hôn môi cô, “Đi ngủ, hửm?”
Đường Thi quay đầu sang chỗ khác, nói nhỏ: “Hừ, không ngủ được.” Cảnh xuân trước ngực nở rộ.
Kỳ Bạch Nghiêm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi gài lại nút áo ngủ cho cô, “Xin lỗi em, anh sai rồi, đi ngủ nhé?”
Đường Thi thẹn quá thành giận, vùi mặt vào lòng anh, “Ngủ thôi ngủ thôi, ai không ngủ là cún!”
Kỳ Bạch Nghiêm bật cười ra tiếng, ôm cô lên giường trong tư thế đó.
Đường Thi lăn đến mép giường, chui vào chăn, “Ngủ ngon!”
Kỳ Bạch Nghiêm kéo cô lại vào lòng mình, nhưng chưa được hai phút, cô nàng này lại dụi qua dụi lại xích ra ngoài, “Ngủ ngon.”
Kỳ Bạch Nghiêm dứt khoát nhắm mắt lại, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy cô.
Đường Thi nhỏ giọng mắng: “Có ngủ hay không đây!”
Kỳ Bạch Nghiêm mỉm cười hôn cô, “Ngủ ngon.” Chân càng áp sát vào người cô hơn, Đường Thi cảm nhận được nơi nóng bỏng nào đó chống lên người cô.
Đường Thi đỏ mặt, xấu hổ đến mức không dám nhúc nhích.
Rõ ràng đã….
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, cảm xúc ngượng ngùng lẫn khó chịu của Đường Thi cũng dần biến mất, cơ thể cũng bình tĩnh trở lại.
Đường Thi trở người, hướng về phía Kỳ Bạch Nghiêm, nằm sát vào lồng ngực anh, dụi dụi.
Kỳ Bạch Nghiêm điều chỉnh lại tư thế, ôm cô chặt hơn nữa, hôn lên trán cô, cả trái tim cảm thấy trọn vẹn.
Ngủ ngon nhé, người trong lòng anh..