Cuối tuần, hai vợ chồng về nhà họ Cố thăm bố mẹ, mẹ chồng hỏi chuyện công việc của Đường Thi, biết cô đang thu thập tư liệu, bà nói: “Có một số tài liệu quý không được công khai, mà bản gốc rất dễ hư hỏng, mẹ có người quen làm trong thư viện thành phố và thư viện quốc gia, bản gốc thì không mượn được, nhưng có thể in ra.
Bây giờ con đang cần sách về Âm vị học khúc Nguyên đúng không?”
Đường Thi ngơ ngác nói dạ.
Bà Diệp lập tức gọi cho người làm trong thư viện quốc gia, nói lại tình hình, sau đó nói với Đường Thi, “Hôm nào con không đi dạy? Dành ra ba ngày, mẹ con mình bay tới đó tìm trong kho sách quý, in ra hết những sách con cần.”
Đường Thi nhìn sang Kỳ Bạch Nghiêm.
Bà Diệp nhíu mày, kéo Đường Thi lại, không cho cô nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, nói: “Đây là chuyện của con, tự con quyết định.”
Đường Thi im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Vậy con cảm ơn mẹ ạ.”
Tối đó hai người lái xe về nhà, Kỳ Bạch Nghiêm hỏi: “Lúc mẹ hỏi em có muốn in sách không, sao em nhìn anh?”
Đường Thi hơi lo lắng, nghĩ ngợi rồi nói: “Em không biết có nên không.”
“Em có cần không?”
“Cần.”
“Cần thì cứ nói ra.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Em nhìn anh, là muốn anh quyết định đúng không?”
Đường Thi gật đầu.
“Nếu anh nói ‘không’ thì sao? Em còn cần không?”
Đường Thi mím môi, lắc đầu.
Cả hai im lặng suốt quãng đường về nhà.
Đường Thi càng thêm không yên, cô sai rồi hả? Hình như Kỳ Bạch Nghiêm hơi giận.
Về đến nhà, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Vào phòng làm việc.”
Đường Thi nghĩ: Tiêu rồi.
Hai người vào phòng làm việc, Kỳ Bạch Nghiêm hiếm khi cau mày, nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Vì sao anh nói ‘không’ thì em không cần nữa? Rõ ràng là em cần những thứ đó.”
“Em sợ phiền anh với mẹ.” Đường Thi hơi ấm ức.
“Em biết mẹ chỉ cần nói vài ba câu là giải quyết được chuyện này, không phải em sợ tạo phiền phức cho mẹ, mà là sợ tạo phiền phức cho anh.”
Đường Thi nhìn anh, “Làm thế không đúng ạ?”
Kỳ Bạch Nghiêm mím môi.
Cô chưa từng đưa ra yêu cầu gì trước mặt anh, một chút yêu cầu với anh cũng không; khi cô có nhu cầu, nhưng chỉ cần không tốt với anh dù chỉ một chút, thì có nhu cầu trở thành không có nhu cầu nữa.
Có thể nói đây là cách Đường Thi thể hiện tình yêu sâu đậm, nhưng trong khuôn mẫu tình yêu sâu đậm này, lại ẩn chứa nỗi bất an rất lớn của cô, cô chưa từng đặt mình vào vị trí ngang hàng với Kỳ Bạch Nghiêm, như thể một chiếc bập bênh cao hẳn về một bên, anh ở trên cao, cô dưới mặt đất, và sẽ không bao giờ cho phép mình lên cao.
Cô không dám.
Kỳ Bạch Nghiêm luôn nhận thức được điều đó, từ việc Đường Thi vẫn gọi anh là “thầy” sau khi yêu nhau cho đến chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh, cô ngước nhìn anh, chưa từng nhận ra sự thay đổi trong thân phận của mình.
Đường Thi càng lúc càng hoảng sợ trong sự im lặng này, không biết nên nói gì, hai tay vô thức siết chặt.
Cuối cùng, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Làm thế không đúng.” Nhưng khi thấy cô gái nhỏ này nhìn chằm chằm anh với vẻ hoang mang, với vẻ hoảng sợ rõ mồn một, anh vẫn không đành lòng, bước đến gỡ tay cô ra, đan tay vào, kéo cô vào lòng, bình tĩnh nói: “Em phải nhớ, anh là chồng em.”
Vừa vào vòng tay anh, Đường Thi lập tức rơi nước mắt, cắn môi ngăn mình không sụt sịt, giơ tay ôm chặt anh, cố kìm lại mong muốn khóc lớn, cất giọng đã khàn: “Em biết mà.” Cô biết anh là chồng cô, cho nên mới không dám nhận lòng tốt của bà Diệp một cách tùy tiện đấy chứ, Kỳ Bạch Nghiêm hơi nhạy cảm với thân phận người nhà họ Cố, cô rất sợ mình làm gì sai sẽ tạo ra tình huống xấu cho anh.
Kỳ Bạch Nghiêm cảm nhận được nước mắt nóng hổi trên ngực, anh cũng không hề dễ chịu, nhưng những lời này buộc phải nói ra, phải làm Đường Thi ý thức được rằng ngay cả khi hai người yêu nhau thì vẫn là hai con người độc lập, không cần thiết phải hy sinh một bên này để tốt cho bên còn lại.
Anh vỗ nhẹ người cô, để cô không mãi đắm chìm trong cảm xúc buồn bã, anh dịu dàng nói: “Mới nói vậy đã khóc?”
Đường Thi không đáp lại, cũng cảm thấy mình như thế này quá yếu ớt, nhưng cô không biết phải làm gì, chỉ cần Kỳ Bạch Nghiêm hơi nghiêm khắc một chút xíu thôi thì cô đã sợ, giống như hồi bé sợ thầy cô vậy.
Hai người lặng lẽ ôm nhau chốc lát, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Tắm rửa nghỉ ngơi thôi.”
Tối đó hai người ôm nhau ngủ, có lẽ bóng tối cho Đường Thi can đảm để nói ra, cô nói: “Sao hôm nay anh giận vậy?”
Kỳ Bạch Nghiêm ôm cô, cô gái nhỏ mềm mại dựa vào lòng anh, cảm xúc giống với của “cha nghiêm” trước đó không còn nữa, bây giờ anh nghĩ lại, lúc đó đúng là mình hơi nghiêm khắc, mặc dù Đường Thi có những điều như anh nghĩ đến, nhưng những điều này phải để Đường Thi tự hiểu ra, hôm nay anh hơi gấp gáp, có lẽ sẽ dục tốc bất đạt.
Vậy là Kỳ Bạch Nghiêm hôn đỉnh đầu cô, chầm chậm nói: “Hôm nay anh không tốt, xin lỗi em.”
Đường Thi áp môi lên cánh tay anh, nghe vậy thì mấp máy môi, cô nàng vòng tay ôm eo anh, thủ thỉ: “Anh đừng giận.”
Kỳ Bạch Nghiêm đáp “Ừm”.
Đường Thi lại dụi vào người anh, “Em sợ.”
Kỳ Bạch Nghiêm ôm chặt cô, hai người áp sát vào nhau không kẽ hở.
Kỳ Bạch Nghiêm cảm nhận được sự rung động của cơ thể mình, nhưng hôm nay không thích hợp để làm, nên chỉ nói: “Vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường.
Chỉ cần đừng nói những lời không thể rút lại được.
Ngủ thôi.”
Đường Thi nằm trong bóng tối, môi mím lại, vì hai người nằm rất sát nhau, môi áp lên ngực anh, lúc mấp máy như đang hôn anh chùn chụt.
Kỳ Bạch Nghiêm hơi buông cô ra, “Ngủ ngon.” Nhưng phía dưới đã ngẩng lên rồi.
Đường Thi cảm nhận được, lại dựa sát đầu vào, môi áp lên làn da của anh, thỏ thẻ: “Tối nay…..
không làm hả?”
Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô một cái, cố hết sức kiềm chế, giọng khàn khàn: “Ừm, ngủ nhanh.” Số lần quan hệ trong một tuần chỉ nên từ 3 đến 4 lần, hình như tuần nào họ cũng vượt quá tiêu chuẩn, không tốt cho sức khỏe của cả hai.
Vậy là Đường Thi nằm im.
…
Kỳ Bạch Nghiêm phải đến tỉnh khác để họp, Đường Thi phải đi in tài liệu, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn hai vợ chồng phải xa nhau ngắn ngày.
Tại sân bay.
Ông Cố vẫn đang cáu kỉnh vì bà Diệp không cho ông đi cùng.
Vợ chồng son Kỳ Bạch Nghiêm đứng nói chuyện ở gần đó.
“Chăm sóc tốt bản thân, cũng chăm sóc tốt cho mẹ.”
“Ừm, em biết mà.” Đường Thi cười với anh, “Mặc dù bây giờ trời có ấm hơn, nhưng rồi cũng sẽ hơi lạnh, anh nhớ mặc áo khoác đó.”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm không kìm được mà hôn cô vài cái, “Gọi điện nhé.”
Hai người nắm tay nhau, ngọt ngào dính lấy nhau.
Nữ vương Diệp nhìn thấy, nói, “Mới cưới thích thật.”
Ông Cố không vui tí nào, “Mỗi ngày bên em là mỗi ngày mới cưới đó, ganh tị với con trai làm gì?”
Nữ vương Diệp liếc ông, không thèm trả lời.
“Hai đứa nó là bắt buộc phải đi riêng.” Ông Cố giận lắm, “Còn hai tụi mình rõ ràng có thể đi chung.”
“Rồi kệ công ty luôn?”
“Làm việc qua máy tính!”
Nữ vương Diệp mất kiên nhẫn phất tay, “Lẩm cẩm.”
Ông Cố “Hừ” một tiếng, “Anh bằng lòng.”
Nữ vương Diệp trừng mắt với ông, “Anh phiền quá!” Nhưng khóe môi thì vô thức cong lên.
Ông Cố thấy thế thì hôn bà một cái, cũng không ồn ào nữa, nghiêm mặt nói: “Có gì thì phải gọi cho anh, chăm sóc tốt bản thân.”
“Ừa.”
Đường Thi và mẹ chồng lên máy bay.
Trong chuyến đi lần này, Đường Thi mới cảm nhận được sâu sắc lý do tại sao Hạ Minh Nguyệt nói khi còn trẻ bà Diệp có biệt danh là “nữ vương Diệp”.
Khi bà đối diện với người khác, vẻ uy nghiêm toát ra một cách tự nhiên, khí chất buộc phải phục tùng tuyệt đối, ánh mắt kiêu ngạo như cười như không, tất cả khiến người khác không thể không khuất phục.
Bà cao quý, bà ung dung bình tĩnh, tao nhã và quyến rũ.
Một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp và trái tim kiên cường.
Đường Thi càng ở cùng càng thấy ngưỡng mộ.
Cô là dù có thế nào cũng không thể có được sự quyết đoán và gan dạ như của bà.
Ngày nào Đường Thi cũng nói chuyện với Kỳ Bạch Nghiêm, gọi ba lần sáng trưa chiều, tối còn có một lần gọi video.
Một hôm nọ, bà Diệp trêu Kỳ Bạch Nghiêm: “Nhìn nó có giống với người sống ở chùa ba chục năm đâu chứ?”
Đường Thi đỏ mặt.
Bà lại nói: “Nhưng như thế thì rất giống với đàn ông nhà họ Cố.” Chợt nhớ tới một đặc tính khác của đàn ông nhà họ Cố, bà nói một cách mơ hồ, “Hai đứa còn trẻ, nhưng đừng có làm ẩu làm càng không biết ngày đêm.
Tính tình con mềm mỏng, đừng có mặc nó làm bừa mấy chuyện đó, có ngày ăn không tiêu.”
Mặt của Đường Thi càng đỏ hơn.
Sao mẹ chồng lại nói mấy chuyện này thế!
Bà Diệp nhìn mặt cô đỏ đến mức độ này, thần thái khá giống với bà Tống thời còn trẻ, nhưng cô bé này không kém cạnh chút nào.
Trước giờ bà là người hào sảng, cực kỳ cởi mở về những chuyện này, thấy con dâu như con tôm sắp chín đến nơi, bà cười nói: “Con ngại ngùng thế này, chắc con trai mẹ chịu không nổi đâu nhỉ.”
Đường Thi kéo tay áo mẹ chồng, “Mẹ đừng trêu con nữa mà.” Sao ai cũng thích nói mấy chuyện này với cô hết thế? Đường Thi khóc không ra nước mắt.
Mẹ chồng nghiêm túc dạy dỗ cô: “Nói chung con đừng để nó làm bừa, đàn ông ở trên giường có bao giờ biết kiềm chế đâu.”
Đường Thi nghĩ đến Kỳ Bạch Nghiêm, lòng thầm trả lời: Thực ra Kỳ tiên sinh kiềm chế giỏi lắm.
Tối đó gọi video với Kỳ Bạch Nghiêm, Đường Thi kể anh nghe những gì đã nghe và đọc trong ngày, có hơi phấn khích, đưa ra kết luận: “Đúng là thiên đường của văn nhân.”
Thấy nụ cười của cô nàng, lòng Kỳ Bạch Nghiêm cũng thấy vui vẻ, anh dịu dàng nói: “Mệt không em?”
“Không mệt!” Nhưng nghĩ ngợi một lúc rồi đáng thương nói, “Thật ra vẫn mệt lắm.”
Phải tìm kiếm thứ mình cần trong cơ man là sách, còn phải luôn cẩn thận từng phút từng giây không làm hư hỏng sách, tinh thần hao tổn rất nhiều.
Nhưng niềm hạnh phúc vô bờ đã át đi hoàn toàn cảm giác mệt mỏi, Đường Thi nói: “Em còn in một số tác phẩm Phật giáo, có liên quan đến bản dịch kinh Phật thứ ba của anh, cũng không biết mình có tìm sai không nữa.”
Kỳ Bạch Nghiêm thấy ấm lòng, “Dù quyển kinh Phật thứ ba có cần hay không, đọc thêm cũng không mất mát.”
Đường Thi gật đầu, nhìn anh không chớp mắt.
Nhớ anh quá.
Kỳ Bạch Nghiêm cũng nhìn cô, vẻ nhớ nhung trong mắt cô nàng như muốn tràn ra màn hình, tim anh mềm nhũn, trầm giọng nói: “Ngày mai gặp.”
Đường Thi gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Ngày mai gặp.”
Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, với hai người này, tiểu biệt lúc tân hôn, tất nhiên còn tiểu biệt thắng tân hôn hơn cả tiểu biệt thắng tân hôn.
Đường Thi về nhà trước, tắm rửa xong thì ngủ một giấc.
Đến chiều, Kỳ Bạch Nghiêm về, Đường Thi mới thức dậy, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng động trong nhà, lên tiếng: “Kỳ tiên sinh?”
Bên ngoài có tiếng “Ừm”, sau đó cửa phòng ngủ mở ra.
Hai người nhìn nhau, cùng mím môi trong vô thức, trái tim đập kịch liệt
Kỳ Bạch Nghiêm không nói không rằng hôn cô, chăn trượt xuống một nửa, da thịt trắng tuyết.
Đường Thi nắm chặt drap giường, hơi xấu hổ.
Cô không mặc gì cả.
Kỳ Bạch Nghiêm khàn giọng nói: “Cô nàng hư hỏng.”
Đêm đó, vui xuân sắp tàn, trong hương tình nồng, mỹ nhân buông xuống cảnh sắc.
Tự điên tự đảo, tự nuốt tự phun, tư vị bên trong dài lâu [1].
[1] đoạn này trích trong “Hoa doanh cẩm trận” (花营锦阵), tranh khắc gỗ thời nhà Minh miêu tả các tư thế “mây mưa”.
Thật sự là xuân ấm nở trăm hoa, như cá gặp nước, tình đôi ta thêm nồng..