Editor: SQ
_____________________
Nên nói gì trong tình huống thế này đây? Đường Thi thấp thỏm, xấu hổ, có cả cảm giác không nói rõ thành lời.
Hai người chỉ im lặng ba giây, một khoảng thời gian cực ngắn —— tưởng chừng như không có gì, nhưng thực ra cả hai đều cho nhau biết rằng lúc nãy đã cảm nhận được khoảnh khắc trong chớp mắt đó.
“Đi thôi.” Dường như Kỳ Bạch Nghiêm không có ý định nói gì, chỉ bỏ qua như thế.
Đường Thi tự nhiên cũng không định nói gì nữa.
Kiểu sự cố thế này, đã nói thì phải nói cho hết, còn không nói ——
Thì vô cùng mập mờ.
Đường Thi cảm nhận được — nhịp tim đập nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.
Cái cảm giác ai nấy ngầm hiểu và tự mặc nhận này, thực sự làm người ta không chịu nổi.
Rất ngọt ngào, rất hồi hộp, sợ sệt xấu hổ vui vẻ.
Đường Thi nghĩ, sắp tiêu rồi.
Ngày hôm sau, Đường Thi đến chùa Pháp Định sắp xếp tài liệu như bình thường, Kỳ Bạch Nghiêm đã đến trước.
Thấy anh đã bắt đầu làm việc, Đường Thi không làm phiền, đi thẳng lên lầu, bắt đầu phân loại sách.
Tối hôm qua ngủ không ngon chút nào, nằm mơ suốt đêm.
Lúc thì mơ thấy La Bân Sinh tỏ tình với mình, đang định từ chối, người tỏ tình biến thành Kỳ Bạch Nghiêm, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn mình, Đường Thi đứng đó không biết phải nói gì; lúc thì mơ thấy cô và Kỳ Bạch Nghiêm không hề quen biết nhau, mẹ bắt cô đi xem mắt, đối tượng chính là Kỳ Bạch Nghiêm; lát sau lại mơ thấy mình đã lấy chồng sinh con, gót giày của con cứ rơi mãi, cô mãi không sửa được, đang lúc rầu rĩ thì nghe thấy con gọi bố ơi, người đó, tự nhiên lại là Kỳ Bạch Nghiêm.
Một đêm hoang đường.
Lúc thức dậy, Đường Thi không khỏi kêu than vài tiếng “trời ơi”, phiền quá đi.
Giống như lúc này, cô cũng thấy ảo não lắm.
Nhìn đống sách lộn xộn, Đường Thi thở dài, cam chịu lấy hết một hàng sách xuống lần nữa, đặt sang một bên, ngồi ngẩn người trên sofa.
Kỳ Bạch Nghiêm là một nhân vật giống như thần thánh, cô không nên nghĩ đến.
Nhưng cứ không làm khác được.
Vừa nhớ đến tối qua, bờ môi lập tức vừa nóng vừa tê.
Rõ ràng chỉ là một sự cố nhỏ mà thôi.
Cô vô thức đặt tay lên bờ môi, bần thần.
Sao trên đời lại có một nhân vật như thế.
Đến gần anh là tội lỗi, không đến gần anh cũng là tội lỗi.
Sau khi đến gần, mang trái tim tội lỗi, càng muốn gần hơn nữa.
Giống như đại sư hòa thượng thời cổ đại, xuất trần đắc đạo, từ bi với nhân gian, gặp phải một nghiệp chướng, anh độ cô, vậy mà cô lại muốn ngủ với anh, kết quả là đã không độ được, còn bị ngủ.
Đường Thi bật cười, bật cười bởi trí tưởng tượng của mình.
Ngay sau đó, chợt nhìn thấy Kỳ Bạch Nghiêm đang đứng ở cửa, cô đứng hình, gương mặt nóng hổi, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, không biết đã lên đây từ lúc nào.
Đường Thi cứng đờ ở đó, xấu hổ đến nỗi không biết nên nói gì cho phải.
Kỳ Bạch Nghiêm đi tới, nghiêm túc nhìn cô: “Tối qua ngủ không ngon?”
Đường Thi không hiểu ý anh, chỉ là một đêm không ngon giấc, nhìn vẻ mặt của cô thì không thể nhìn ra được tối qua cô ngủ không ngon.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Tôi ở dưới lầu gọi cô, cô không trả lời.”
Đường Thi hoảng hốt, đỏ mặt nói: “Tối qua đúng là ngủ không ngon ạ, nhưng không ảnh hưởng đến công việc hôm nay.” Anh gọi cô, không nghe thấy trả lời, cho nên lên đây xem sao, đúng lúc thấy cô đang cười ngây ngô.
Đường Thi buồn bực trong lòng, sao lại để anh nhìn thấy cái vẻ ngốc nghếch này chứ.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “《Trung Luận》và《Luận Đại Thừa Phá Hữu》của Long Thụ.”
Đường Thi vội vàng đi tìm cho anh.
Kỳ Bạch Nghiêm nhận lấy, nói: “Xuống dưới đi.”
Đường Thi đành phải xuống lầu với anh.
Kỳ Bạch Nghiêm đặt sách lên bàn, nói với cô: “Bên này có một căn phòng, cô vào đó nghỉ ngơi đi.”
Đường Thi muốn nói không cần, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Kỳ Bạch Nghiêm, nói không nên lời, đành mở cửa vào trong.
Là một căn phòng ngủ giản dị, drap giường chăn đệm mới tinh, trên bàn không chút bụi bặm.
Có lẽ căn phòng này được chuẩn bị cho Kỳ Bạch Nghiêm, nhưng anh chưa từng sử dụng.
Ban đầu Đường Thi nghĩ rằng cách tấm bình phong chính là Kỳ Bạch Nghiêm, mình sẽ không ngủ được, nào ngờ mới nằm trên đó chưa bao lâu thì đã say giấc.
Một giấc này, ngủ suốt bốn tiếng.
Lúc thức dậy đã gần một giờ, đang định ngồi dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.
“Kỳ tiên sinh, nên dùng bữa rồi ạ.” Là một chú tiểu trong chùa, hầu hết mọi người đã ăn xong, nhìn bên này vẫn không có động tĩnh, quản chùa sai người đến nhắc nhở.
Kỳ Bạch Nghiêm làm động tác ngăn chú tiểu định nói tiếp, nói: “Tôi biết rồi.
Lát nữa sẽ đến ăn.” Giọng nói thấp hơn bình thường, “Cậu xuống đi.
Lúc xuống lầu đi nhẹ chút.”
Chú tiểu chắp tay hành lễ, tay chân nhẹ nhàng đi xuống.
Đường Thi ngồi trên giường, nghe rõ đại khái bên ngoài nói gì.
Cô dọn giường ngay ngắn, mở cửa ra ngoài.
Kỳ Bạch Nghiêm đặt sách xuống, nói: “Dậy rồi thì đi ăn thôi.”
Xong bữa, hai người quay về tàng kinh các làm việc như thường ngày.
Trước khi kết thúc công việc, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Ngày mai buổi trưa hãy tới.”
“Sao vậy ạ?”
“Có lẽ sáng mai không có thời gian dịch kinh Phật.
Chùa Pháp Định có sự kiện, buổi sáng phải giảng pháp.”
“Thầy là người giảng ạ?”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm có hơi bất đắc dĩ, “Đại sư Diệu Giác có việc khác.”
Đường Thi gật đầu, nhìn anh: “Em đến nghe được không ạ?”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô: “Được.”
Ngày hôm sau, Đường Thi đến chùa Pháp Định đúng giờ, trước tiên đến tàng kinh các để sắp xếp sách, lấy ra những quyển mà chiều nay Kỳ Bạch Nghiêm sẽ dùng.
Một tiếng sau, Kỳ Bạch Nghiêm cũng đến, thấy Đường Thi, dường như bất ngờ khi thấy cô đến sớm thế.
Đường Thi có hơi xấu hổ: “Quen rồi ạ, nghĩ là đến đây làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, lấy ra một quyển sách ngồi đọc.
Đường Thi ngồi đối diện anh, cũng lấy một quyển đọc.
Chín giờ rưỡi, có chú tiểu đến thông báo Kỳ Bạch Nghiêm đi chuẩn bị, Đường Thi lơ đãng nhìn quyển sách mà Kỳ Bạch Nghiêm bỏ xuống, nhận ra đó không phải là sách, là mà một quyển sổ.
Đường Thi hơi tò mò, vô thức nhìn thêm một lúc.
Kỳ Bạch Nghiêm để ở đó, có lẽ cũng không ngại bị người khác nhìn thấy.
Thế nên Đường Thi nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu: “Đọc đi.”
Đường Thi chồm đến nhìn kỹ hơn, xác định là sổ ghi chú riêng của Kỳ Bạch Nghiêm.
Chữ viết cực kỳ đẹp, lực bút khác thường, chỉ nhìn chữ thôi cũng là một kiểu hưởng thụ.
Hầu hết là các ghi chú về Phật giáo, Đường Thi lật xem ngẫu nhiên, không ngờ nhìn thấy bài pháp anh giảng hôm gặp lần đầu, đa số có hết trong sổ.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Trong này đa số là giảng cho tín đồ nghe, đọc qua là được.”
Bây giờ Đường Thi mới hiểu ra quyển sổ này được chuẩn bị cho giảng pháp, cô không khỏi nghĩ, thì ra Kỳ tiên sinh cũng phải ghi chú nha, hơn nữa còn nước đến chân mới nhảy.
Trên gương mặt vô thức hiện lên ý cười.
Kỳ Bạch Nghiêm của ngay lúc này cho người khác một cảm giác, không còn là thần, mà là một người bình thường.
Không hiểu sao khoảng cách chợt gần lại một ít.
Tất nhiên Kỳ Bạch Nghiêm thấy được ý cười trên mặt cô, không thấy khó chịu, nói: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Lần này Đường Thi chọn một vị trí gần Kỳ Bạch Nghiêm, phía bên trái hàng thứ ba.
Hàng thứ hai đã đầy người, ngồi ở giữa hàng thứ hai là một cô gái, đây là vị trí gần với Kỳ Bạch Nghiêm nhất ngoài các sư thầy ngồi ở hàng đầu tiên.
Có vẻ như hai người biết nhau, Đường Thi thấy khi Kỳ Bạch Nghiêm ngồi xuống đã gật đầu nhẹ với cô gái đó, cô gái đó cũng chắp tay trước ngực hành lễ với Kỳ Bạch Nghiêm.
Hai mươi phút nữa mới bắt đầu, không biết cô gái đó nói gì với sư thầy phía trước, sư thầy đó đổi chỗ với cô.
Đường Thi không cách họ xa lắm, cho nên nếu nói chuyện bằng âm lượng bình thường, Đường Thi sẽ nghe thấy được.
Trông cô gái đó còn trẻ, nhưng thực ra đã là mẹ của đứa trẻ bốn tuổi, mười chín tuổi mang thai, hai mươi tuổi lấy chồng, có một tuổi dậy thì hoang đường.
Ngay cả hôn nhân, cũng là quyết định bốc đồng.
Bố của đứa trẻ cũng không khác cô gái đó, đều thích chơi bời, hai người sống buông thả hai năm, chàng trai kia dường như đã yêu cô gái khác, đòi ly hôn, hai người cãi vã suốt ngày, làm cả hai bên gia đình không ngày nào yên ổn.
Lần đầu cô gái này gặp Kỳ Bạch Nghiêm là khi đến trấn cổ Bạch Nham giải sầu vào nửa năm trước, đúng lúc thấy Kỳ Bạch Nghiêm đang giảng pháp, hoàn toàn giác ngộ rằng có đại bi, khóc đến mức mất kiểm soát.
Kỳ Bạch Nghiêm mời cô đến phòng thiền để bình tĩnh lại, giảng pháp xong rồi đến khuyên nhủ cô.
Vì vậy mà hai người quen biết nhau.
Sau đó, lần nào Kỳ Bạch Nghiêm giảng pháp, cô gái cũng đến nghe.
Lần này cô gái đó đến là để nói về phần cuối của câu chuyện, nửa tháng trước cô đã ly hôn với bố của con mình, đứa trẻ về nhà chồng, cô đăng ký một lớp học buổi tối dành cho người lớn, hiện giờ đang đi học.
Đường Thi biết được đầu đuôi câu chuyện từ cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng cũng cảm thấy thổn thức.
Khi sắp bắt đầu bài giảng, cô gái đó nói: “Phật có thương người quay đầu lại không ạ?” Ánh mắt mang nỗi chờ mong lẫn tuyệt vọng.
“Có.
Đức Phật yêu thương chúng sinh như nhau.”
“Nếu là vậy, những tội lỗi mà tôi đã phạm phải trong nửa đầu cuộc đời, phải trả lại thế nào đây?”
“Đường lui nhiều khó khăn.”
“Chỉ thế thôi?” Lúc còn đi học cô không học hành đàng hoàng, bây giờ làm lại, tất nhiên khó khăn hơn ban đầu.
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô ấy, như nhìn sinh viên của mình ở trường, hiền lành, mềm mại và bao dung, “Thế là đủ rồi.
Nửa đời trước của cô rất ngắn, nửa đời sau rất dài, phải đi thật chậm rãi.”
Cô gái đó gật đầu, lòng người đã yên, chắp tay hành lễ với Kỳ Bạch Nghiêm: “Cảm ơn tiên sinh.” Cô đứng dậy, đổi lại chỗ với sư thầy.
Bài giảng bắt đầu, cả đại điện chỉ có giọng nói của Kỳ Bạch Nghiêm.
Đường Thi nghe trong lơ đễnh, suy nghĩ dần bay xa.
Thực vậy, anh là một người bình thường, nhưng sự bình thường của anh, hoàn toàn không liên quan gì đến cô, đến cô gái này, đến mọi người ngồi đây, thậm chí đến chúng sinh.
Khi anh là thần, mới có liên quan đến tất cả mọi người.
Thế nên anh từ bi, bao dung, đối xử chu đáo với tất cả mọi người, anh yêu thương mỗi một người đời, là người dẫn đường đa tình, là người ngoài cuộc vô tình.
Vì vậy, sự quan tâm săn sóc như có như không mà cô cảm nhận được, không là gì khác ngoài sự quan tâm của người đi trước dành cho người đi sau.
Nếu đổi thành người khác, anh cũng sẽ làm vậy.
Như với cô gái đó.
Đường Thi nghĩ.
Bài giảng kết thúc sau một tiếng, đi theo Kỳ Bạch Nghiêm và Đường Thi về tàng kinh các có cả cô gái đó.
Đường Thi gật đầu chào cô ấy, rồi lên lầu ba, Kỳ Bạch Nghiêm ở lầu hai tiếp đón cô ấy.
Sau bữa cơm, cô gái ra về, tàng kinh các lại quay về sự yên tĩnh trước đây.
Sau khi tiễn cô gái đó, hiếm khi Kỳ Bạch Nghiêm không lập tức làm việc, mà đi pha trà, ra hành lang đứng hồi lâu.
Trong vô vàn những nỗi đau trên đời, năm phần từ tình yêu, bốn phần từ dục vọng, những cái khác chỉ chiếm một phần.
Vì yêu nên sầu lo, vì yêu nên sợ hãi, người không yêu không hận, sẽ không sợ không sầu.
Nhìn chuông cổ trên gác chuông, Kỳ Bạch Nghiêm đưa ra quyết định.
Đường Thi đang ở dưới lầu đọc sách, vô tình nhìn thấy quyển sổ ghi chép của Kỳ Bạch Nghiêm trên bàn trà tầng trệt.
Cô đặt quyển sách trên tay xuống, đọc ghi chú trong sổ.
Phật pháp, triết lý đạo Phật, và sự lĩnh hội của Kỳ Bạch Nghiêm.
Đường Thi phần lớn chú ý đến sự lĩnh hội của Kỳ Bạch Nghiêm.
Trong đó có một bài, nói về “Tình”.
Đây là những ghi chép liên quan đến bài giảng Phật pháp, tất nhiên sẽ mang tính khuyên nhủ nhiều hơn.
Nhưng ở phần cuối cùng, Kỳ Bạch Nghiêm viết: “Thế gian chia tình yêu ra nhiều loại, thực ra tình yêu chỉ có một loại, còn dục vọng thì nhiều vô kể.
Lòng ít dục vọng, bác ái chúng sinh.”
Nhìn những lời này, Đường Thi dần có lời giải cho những suy nghĩ trong lòng, cũng có vài suy nghĩ đã bị lung lay, nỗi chua xót trào dâng trong lòng.
Anh nói anh không tin Phật, anh không tin đấy, nhưng anh đã tiếp xúc với Phật biết bao năm qua, đã trở thành Phật từ lâu rồi.
Đường Thi nói trong lòng..