Đường Thi bay đến thành phố Q tổ chức tọa đàm, giáo sư Trần nói rất nhiều với cô, sau buổi trò chuyện, ông đánh giá rất cao cô gái nghiêm túc và khiêm tốn này.
Trước khi đi, giáo sư Trần nói: “Nền tảng văn học trong nước của cô rất tốt, chỉ là chưa biết nhiều về các nghiên cứu có liên quan của ngoài nước, điều này có thể ảnh hưởng đến khả năng nghiên cứu sau này của cô.”
“Dạ, đúng là về mặt này vẫn chưa đủ, đã đang chú trọng tìm hiểu rồi ạ.”
Giáo sư Trần nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn muốn giúp người có tài, nói: “Cô có muốn sang Mỹ giao lưu học tập không? Tôi đang còn vài chỗ trống, có lẽ sẽ học trong một hai năm, tôi cũng có thể giới thiệu một số nhà nghiên cứu nước ngoài cho cô, cô làm việc với họ sẽ thu hoạch được nhiều hơn so với tự mình đọc sách.”
Đường Thi quá đỗi bất ngờ, chợt ngây ra như phỗng —— một cơ hội phát triển tốt thế này, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Giáo sư Trần nói: “Tôi đề cập chuyện này với cô khá đột ngột, cô về suy nghĩ kỹ lại đi, tạm thời tôi sẽ dành một chỗ cho cô.” Rồi vỗ vai cô, “Cố gắng lên, nghiêm túc vào, bước từng bước chậm rãi và vững vàng, giới học thuật cần những người như cô.”
Đường Thi liên tục cảm ơn.
Quay lại thành phố C, Đường Thi đã giảm bớt thời gian đọc email và chuẩn bị cho luận văn, lúc này Chử Trần gọi điện đến, nói: “Đại học C và đại học X phối hợp tổ chức lễ tri ân khúc Nguyên khóa đầu tiên, các hoạt động rất đa dạng, thú vị lắm, em có muốn làm người phụ trách bên đại học C không?”
Đường Thi mím môi, “Không cần đâu ạ.”
Chử Trần ngạc nhiên: “Anh cứ nghĩ em sẽ thấy rất hứng thú.”
“Dạo này bận viết luận văn, hơi mệt ạ, có lẽ không dành thời gian được.”
“À à, ra là vậy.” Chử Trần nói, “Chú ý nghỉ ngơi, dạo này em cũng xem như có chút danh tiếng, đừng vội vàng viết hết một lần, lắng đọng lại là rất cần thiết, nhất là trong thời điểm này thì càng phải đi chậm lại.”
“Cảm ơn anh.”
Lúc đi dạo sau khi dùng bữa tối, Kỳ Bạch Nghiêm cũng biết được chuyện này từ trường học, có vẻ như trưởng khoa Đoạn muốn Đường Thi làm người phụ trách, Kỳ Bạch Nghiêm hỏi ý Đường Thi, Đường Thi hỏi lại: “Anh thấy sao?”
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Nếu em thích, cũng có thể làm.”
Đường Thi không nói gì.
Kỳ Bạch Nghiêm biết trong khoảng thời gian này Đường Thi không mấy vui vẻ, anh nhìn cô, nói: “Dạo này đạt được rất nhiều, những điều đó làm em không yên lòng hả?”
Đường Thi gật đầu.
“Đừng sợ.” Kỳ Bạch Nghiêm hiền lành nói, “Em vẫn có thể tiến xa hơn nữa.
Những điều đó là sự công nhận cho quá khứ của em, là hoa và tràng pháo tay, cũng là viên đạn bọc đường.
Chúng ta xứng đáng với những điều đó, nhưng cũng đừng ngủ quên trên chiến thắng, phải nhìn về phía trước.”
Đường Thi nhìn anh, nói: “Nếu em muốn dừng lại thì sao?”
Kỳ Bạch Nghiêm khựng lại, đáp: “Cũng có thể.
Chậm mà chắc, dừng lại để suy ngẫm dù trong bất cứ lúc nào cũng đúng.”
Đường Thi giấu nhẹm đi suy nghĩ mãnh liệt nhất trong lòng, cắn môi nói: “Nếu, nếu em muốn lười biếng thì sao?”
Kỳ Bạch Nghiêm nắm tay cô, ôm cô vào lòng, hôn trán cô, “Em có quyền lười biếng.”
“Vậy……” Giọng Đường Thi run run, “Em ở bên cạnh anh được không?”
Kỳ Bạch Nghiêm đau lòng, “Được chứ.”
Vậy là Đường Thi không đọc email nữa, từ chối rất nhiều lời mời.
Hai người cùng đọc sách trong phòng làm việc, một hôm Đường Thi đọc «Tường Đầu Mã Thượng» của Bạch Phác, khi đọc được một bài từ “gợi tình” trong đó, chợt lén lút liếc nhìn Kỳ Bạch Nghiêm đang đọc kinh Phật một cái, vội vã lật sang trang khác.
Một lúc sau, Đường Thi cắn môi, hỏi nhỏ: “Có phải nhà Phật phản đối yêu đương không?”
Nghe vậy, Kỳ Bạch Nghiêm bỏ sách xuống, nói: “Không phải.
Nhà Phật giữ thái độ tùy duyên với tất cả tình cảm của thế gian.
Tình yêu đến thì chấp nhận, cảm nhận; tình yêu đi thì buông bỏ.
Nhà Phật kiêng kỵ chấp niệm và dâm tà.”
“Dâm tà ý là sắc và dục đúng không? Vậy lúc này “sắc” chỉ vẻ ngoài của nam nữ, “dục” là dâm dục?” Đường Thi nói, “Nhưng người bình thường ai cũng sẽ thích vẻ ngoài trước tiên, sau đó mới nhìn vào bên trong, dục vọng nảy sinh từ vẻ ngoài, đây là bản tính của con người mà.
Nếu quan điểm quan trọng nhất trong tư tưởng nhà Phật là ‘không’, không chính là buông bỏ chấp niệm, vậy nhà Phật nói rõ là cấm, vậy có phải thật ra Phật cũng chấp sắc và dục?”
“ ‘Tính không’ không phải là không có quy luật.
Phật gia tu hành, nói về tính không, con người chỉ có thể tiếp cận vô hạn với ‘không’, chứ không thể đạt được tính không.”
“Vậy người đắc đạo có thể vượt qua sắc, dục không?”
“Không thể.”
“Tại sao?”
Kỳ Bạch Nghiêm đối mặt với cô, nghe vậy thì im lặng một lúc mới nói: “Vượt qua sắc, vượt qua dục, là cảnh giới của Phật, không phải của người.”
Tim Đường Thi run lên, cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Anh thành Phật chưa?” Đuôi mắt thon dài, chân mày mềm mại, tóc xõa bung mượt mà, ánh đèn vàng nhạt tỏa khắp phòng, quyến rũ một cách thầm lặng.
Kỳ Bạch Nghiêm vô thức bỏ sách xuống, hai người nhìn nhau.
Anh từ tốn nói: “Không có.”
Đường Thi vội dời mắt, mặt hơi đỏ, “Dạ.”
Kỳ Bạch Nghiêm đến gần cô, hai người gần sát bên nhau, “Sao lại hỏi vấn đề này, hửm?”
Tim Đường Thi đập nhanh khủng khiếp, cô lắp bắp: “Thì, thì đột nhiên nghĩ tới.”
Kỳ Bạch Nghiêm cười, áp môi vào cô, nhẹ nhàng di chuyển, nói nhỏ: “Anh tưởng mình đã thể hiện rõ lắm rồi.”
Đường Thi lùi ra sau một chút, cắn môi: “Dạ.” Nhưng không nhịn được lén nhìn anh, đúng lúc bị Kỳ Bạch Nghiêm bắt gặp.
Ngay sau đó bị Kỳ Bạch Nghiêm bế lên đặt lên đùi anh, hai người hôn nhau.
Đường Thi chống tay lên vai anh, thở hổn hển vì nụ hôn.
Khi tay Kỳ Bạch Nghiêm chui vào trong áo, vuốt ve bờ lưng mịn màng và xinh đẹp của cô, Đường Thi nắm tay anh lại, đỏ mặt nói: “Đừng ở đây.”
“Ở đây thì sao?”
“Bẩn mất.”
Kỳ Bạch Nghiêm liếc nhìn, nhìn thấy tay hai người đang đặt cạnh quyển sách trên chiếu tatami, sách bìa gấp của Đường Thi mở ra, không biết vì sao lại lùi về một trang, đúng lúc làm anh thấy được bài từ gợi tình kia —— “Chăn lụa đỏ, giường ngà voi, trong vòng tay của chàng em thương…..
Người tròng trành, mông lắc lư, chốc mê man chốc tỉnh táo…. Một giờ, nửa giờ, khiến hồn bay phách lạc.” Anh vươn tay ra, lấy quyển sách lại, hỏi, “Sợ sách bẩn hả?”
Đường Thi lập tức đọc được nội dung của trang đó, xấu hổ muốn chết, vội vã đóng lại, “Không phải….”
Kỳ Bạch Nghiêm kéo cô lại hôn, trong lúc quấn quýt, giọng khàn cất lên: “Nếu không phải, vậy ở đây thôi.”
Đặt cô xuống chiếu tatami, anh áp người xuống, một bàn tay di chuyển lên xuống, làm Đường Thi run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, cô tước vũ khí đầu hàng, vô thức choàng tay quanh cổ anh, điên long đảo phượng [1] nhẹ nhàng từ tốn, một đêm xuân dạt dào.
[1] Điên long đảo phượng (颠龙倒凤): đảo ngược trật tự hay vị trí, hay còn ẩn dụ cho tư thế 69 0-0
Hôm sau, hai người khỏa thân thức dậy trong phòng ngủ, tay chân quấn lấy nhau, vô cùng thân mật, ánh mắt vừa chạm nhau, không kìm lòng nổi mà hôn nhau, đong đầy tình cảm.
Vuốt ve nhau chốc lát, Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Phim tài liệu «Cưu Ma La Thập» chiếu rồi, đi xem không?”
Đường Thi mấp máy đôi môi hồng hào, nói nhỏ: “Dạ đi.”
Nhưng mà trước khi ra ngoài, hai người phải giải quyết hậu quả của sự kích động vào tối qua.
Chiếu tatami trong phòng thảm không nhìn nổi, Đường Thi đỏ mặt bước ra, lần đầu tiên ra lệnh cho Kỳ Bạch Nghiêm, “Anh, anh….tự dọn đi.”
Kỳ Bạch Nghiêm yêu vô cùng cái vẻ mắc cỡ của Đường Thi, giữ cô lại, hôn lên đôi má ửng hồng của cô, “Ừm.”
Không lâu sau, anh ra khỏi phòng làm việc, đưa quyển sách đã nhàu cho Đường Thi nhìn, “Cái này vứt hả?”
Đường Thi đang thay drap giường, liếc nhìn một cái rồi quay ngoắt đi, không thể nào nhìn thẳng quyển sách nổi luôn, giận dỗi nói: “Vứt đi vứt đi, nhàu thế này sao đọc được nữa?
Kỳ Bạch Nghiêm như thể cố ý, đi đến ngồi ở mép giường, vuốt lại trang sách: “Ép thẳng lại được mà.” Anh nhìn Đường Thi, “Kẹp trên giá sách, nửa tháng sau là thẳng lại rồi.” Rồi còn thật sự vuốt phẳng quyển sách.
Đường Thi mắc cỡ không chịu nổi, có vuốt thế nào thì cũng vẫn còn dấu nha, sau này cứ hễ thấy quyển sách gấp này là nhớ ngay đến ngọn nguồn của những nếp nhăn đó, sao cô nàng đọc nổi nữa chứ?
Đường Thi mở to mắt nhìn anh, “Em, em không cần.”
Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Vậy anh lấy nhé.”
Đường Thi cắn môi, “Anh không được lấy.”
Kỳ Bạch Nghiêm cười nhìn cô, tuy cười nhưng không hiểu sao lại có chút nghiêm túc, “Anh không nỡ vứt, phải làm sao đây?”
Đường Thi giật lại quyển sách bìa gấp đó, mặt đỏ bừng vì bị trêu, “Vứt đi, vứt luôn.” Rồi kéo anh dậy, “Dọn dẹp nhanh lên, phải ra ngoài nữa kìa.”
Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì nữa, để cho Đường Thi kéo đứng dậy, đi thẳng vào dọn dẹp phòng làm việc.
Đường Thi thở phào.
…
Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài xem phim với nhau, phim được chọn xem rất nghiêm túc và đứng đắn, rất ít người xem, còn tình cờ gặp được thầy Giang và vợ ở cửa rạp chiếu phim cũng đến xem phim.
Thầy Giang giới thiệu: “Đây là trưởng khoa Kỳ và cô Đường ở trường anh.” Rồi nói, “Cô Đường là vợ của trưởng khoa Kỳ.
Bà Giang cười với họ.
Thầy Giang nói: “Trưởng khoa Kỳ cũng có lúc lãng mạn quá ha!”
Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Thầy Giang cũng đến xem phim?”
“Thằng con mua vé cho, nằng nặc bắt bố mẹ nó đến xem phim.” Thầy Giang cười nói, “Mua cũng mua rồi, cũng phải đến thôi.” Rồi hỏi, “Trưởng khoa Kỳ xem phim nào?”
“«Cưu Ma La Thập».”
“Haiz——” Thầy Giang không mấy tán đồng, “Hai vợ chồng đi xem phim thì phải xem phim tình cảm chứ.”
Đường Thi nói: “Em cũng thấy có hứng thú với «Cư Ma La Thập», muốn xem lắm ạ.”
Thầy Giang cười, “Rồi rồi, cô Đường cũng đã nói vậy rồi, vợ chồng tôi không làm phiền hai người nữa, sắp đến giờ chiếu rồi, vào trước nhé.”
“Vâng, thầy Giang đi thong thả.”
Khi vợ chồng thầy Giang đi rồi, Kỳ Bạch Nghiêm nhìn Đường Thi, hỏi: “Muốn xem thật hả?”
Đường Thi nhìn thẳng anh với ánh mắt vô cùng chân thành, “Dạ, muốn xem mà.” Cô quan tâm đến tất cả những gì có liên quan đến Kỳ Bạch Nghiêm.
Kỳ Bạch Nghiêm cười bất đắc dĩ: “Sáng hôm nay anh sơ suất quá, cũng không hỏi em thích không, chỉ nghĩ bản thân muốn xem nên kéo em theo.”
Đường Thi khoác tay anh, có chút vui vẻ, “Anh chỉ muốn xem với em thôi đúng không?”
Kỳ Bạch Nghiêm đáp “Ừm”, Đường Thi càng vui hơn.
Lúc lấy vé, Kỳ Bạch Nghiêm thấy rất nhiều poster quảng bá phim tình cảm, nghĩ rằng có lẽ cô cũng rất muốn xem phim tình cảm, hỏi: “Muốn đổi bộ khác không?”
Đường Thi đứng bên cạnh chờ, nghe vậy thì lắc đầu: “Xem bộ này.”
“Còn thấy thích phim nào khác không?”
Đường Thi lắc đầu, “Không ạ.”
Kỳ Bạch Nghiêm nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ đến gì đó, cười, “Vậy cũng được.”
Đường Thi nhìn anh.
Kỳ Bạch Nghiêm nghiêm túc nói: “Bây giờ xem phim này, về nhà xem phim tình cảm.”
Đường Thi không nhớ ở nhà có đĩa phim tình cảm nào cả, hỏi: “Phim tình cảm gì?”
Kỳ Bạch Nghiêm không đáp, nắm tay cô, chỉ nói: “Về nhà là biết.”.