Đường Thi đau đớn khôn xiết, ôm lấy bà Đường mà khóc, trong lòng vừa hối hận vừa xấu hổ, có cảm giác như thể đột nhiên bị ai đó đánh thức.
Cuối cùng Kỳ Bạch Nghiêm không gõ cửa, đi xuống lầu.
Vào phòng, nhìn mấy quyển sách mà Đường Thi đặt trên bàn thì có hơi sững sờ.
Hồi lâu sau cô cũng bước vào, nhìn có vẻ đã chỉnh trang lại, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, vừa nhìn thì biết ngay đã khóc.
Kỳ Bạch Nghiêm không nói lời nào mà ôm cô vào lòng, trái tim vô cùng đau đớn.
Đường Thi ngoan ngoãn ôm anh, cuối cùng không nhịn được, lại rơi nước mắt.
Kỳ Bạch Nghiêm hôn đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn: “Tụi mình nói chuyện nhé, được không em?”
Cô gật đầu.
“Có lẽ ở chuyện này, anh cũng quá cố chấp.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Nói là muốn tốt cho em, cũng chắc gì đã tốt cho em.
Mặc dù không có ai nên phụ thuộc vào người khác, nhưng trên đời này người phụ thuộc vào người khác nhiều hơn người độc lập rất nhiều, dường như họ vẫn sống rất tốt.
Quan hệ thế tục ràng buộc rất sâu, sao có thể phân biệt được rõ đâu là ràng buộc, đâu là phụ thuộc? Anh không muốn em trở thành người phụ thuộc, chỉ là vì anh không thích, anh thích người độc lập, giao tiếp có khoảng cách, thế nên cũng mong em sẽ như thế, suy cho cùng là chính anh cố chấp, muốn em trở thành những gì anh thích, nói không ép buộc em, nhưng thực ra đã ép buộc ở rất nhiều mặt.
Có lẽ em đã cảm nhận được, không phản kháng anh, làm theo ý anh, nhưng trong thâm tâm em không muốn, không thích nói, cũng không muốn anh buồn và thất vọng, cho nên cố chịu đựng.
Nếu anh nghĩ nhiều hơn chút nữa, thì sẽ nghĩ ra được em sẽ làm như thế, nhưng anh không làm, cũng không nói ra suy nghĩ của mình, muốn để bản thân em tự hiểu ra.
Rất nhiều chuyện im lặng thế này, im lặng đến mức tạo ra nhiều hương vị khác nhau.
Em khó chịu, anh cũng không thoải mái.”
Nói đến đây, Kỳ Bạch Nghiêm mím môi, hôn cô một cái, ôm cô chặt hơn nữa, “Tình cảm dành cho vợ và cho một học sinh có nhiều điểm khác nhau hoàn toàn, nhưng anh không nghĩ đến, mắc rất nhiều lỗi.
Rồi cứ nghĩ rằng tương lai còn dài, tụi mình cứ từ từ thôi, thái độ này lại sinh ra vấn đề.
Có lẽ còn rất nhiều chuyện mà anh không ý thức được, cho nên xử lý không thỏa đáng.
Thật ra kể khi bắt đầu cho đến bây giờ, điều anh muốn em hiểu rõ nhất, là em phải bày tỏ với anh.
Tin tưởng anh hơn, dựa vào anh hơn, sẵn sàng nói với anh bất kỳ điều gì.”
“Vì ngoài em ra, không ai có thể nói với anh những điều đó.”
Đường Thi ôm ghì lấy anh, cảm giác hoang mang lo lắng mấy tháng qua biến mất trong thoáng chốc, trong lòng đột nhiên có khát vọng mãnh liệt muốn được bày tỏ, muốn nói cho anh nghe hết thảy những cảm xúc nhỏ nhặt.
“Em hay tự hỏi, tại sao anh lại thuộc về em.”
“Lấy anh rồi thì anh hoàn toàn là của em?” Đường Thi lẩm bẩm, “Hôn nhân thực sự làm em phần nào đó thấy an toàn, nhưng em cảm thấy, đối với anh, hôn nhân mang nhiều ý nghĩa thế tục hơn, ít ý nghĩa cá nhân hơn.
Nếu anh không yêu một người, thì hôn nhân chẳng phải là gì cả.”
Kỳ Bạch Nghiêm mím môi.
“Nếu là vậy, thì có lẽ không có ràng buộc nào có thể trói chặt anh được, chỉ cần anh muốn đi.” Đường Thi chầm chậm nói anh nghe, “Thì em có là gì đâu chứ? Thế nên em luôn sợ một ngày nào đó anh đột nhiên nhận ra, nhìn thấu tình cảm, nhìn thấu cả em; ngày tháng hai ta bên nhau rồi cũng sẽ kết thúc, em chỉ mong ngày đó đến muộn hơn.
Khúc Nguyên là gì? Em là gì? Chỉ là những điều muốn ở bên anh lâu dài hơn một chút mà thôi.
Trong những ngày tháng còn được bên anh, em chỉ muốn yêu anh trọn vẹn.”
“Nhưng em lại không thể không oán không hờn tự nhiên thoải mái như mình đã nghĩ.
Em vẫn sẽ ghen khi một cô gái ngưỡng mộ anh xuất hiện, anh nói nhiều với cô ấy thì em sẽ buồn hơn.
Khi từ bỏ khúc Nguyên, em thấy có lỗi với bản thân, còn thầm áy náy buồn bã một thời gian dài.
Không làm được nhưng lại buộc phải làm, muốn làm theo ý của anh nhưng hoàn toàn không cam tâm tình nguyện, những điều đó cũng làm em buồn.”
Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô.
Đường Thi không nói nữa, ngẩng đầu lên từ ngực anh, đáp lại nụ hôn của Kỳ Bạch Nghiêm.
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô: “Nếu em không tin hai ta sẽ nắm tay cả đời, sao hai ta có thể nắm tay cả đời?”
“Em không dám.”
“Em phải dám.”
Hai người nhìn nhau.
Đường Thi nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên mi mắt trái của Kỳ Bạch Nghiêm, lông mày sắc sảo ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, ánh mắt dịu dàng, trong đôi ngươi là cô.
“Em làm anh hiểu được tình yêu nam nữ, tình yêu bắt đầu từ em, không phải cũng nên kết thúc ở em hay sao?”
“Anh có thể kiểm soát em, tại sao em không thể kiểm soát anh? Khi anh muốn đi, chẳng lẽ em không khống chế được anh?”
Ánh mắt của anh sâu thẳm, “Chỉ cần em muốn, thì anh sẽ thuộc về em thôi.”
Chỉ cần em muốn, anh sẽ thuộc về em thôi.
Đường Thi nhìn anh với vẻ ngơ ngác.
Kỳ Bạch Nghiêm chậm rãi kề sát vào, nhẹ nhàng hôn cô, “Khi thần phải lòng thần dân của mình, ngài ấy đã trở thành người phàm.”
“Người được ngài yêu, chính là thần mới.”
“Thần của anh là em mà, Thi Thi.”
Hàng mi của Đường Thi khẽ run.
Đột nhiên, cô mở mắt ra, đối diện với anh gần trong gang tấc.
Đôi ngươi của cả hai gần nhau đến thế, cô thậm chí có thể nhìn thấy chính mình trong mắt của Kỳ Bạch Nghiêm.
Người này rõ ràng yêu cô rất nhiều, bằng tất cả sự chân thành và kiên nhẫn của anh, tại sao cô không chịu tin anh? Tại sao cô lại muốn yêu anh một cách tiêu cực? Lâu dài là phải tự bản thân ra sức giành lấy cơ mà? Không phải là ngày nào hay ngày đó, mà là phải cố gắng cả đời chứ.
Đường Thi nhắm mắt lại, để môi của hai người chạm vào nhau, cô khẽ nói, “Em dám.”
Hơi thở quyện vào nhau, môi lưỡi quấn lấy nhau, Đường Thi bấu vào lưng anh, Kỳ Bạch Nghiêm ôm cô chặt hơn nữa, hai người khớp với nhau như một.
Nụ hôn ướt át và triền miên, quyến luyến và sâu thẳm, nhịp tim của Đường Thi kề vào nhịp tim của Kỳ Bạch Nghiêm, cùng một nhịp đập làm người yên lòng.
Trong lúc để thở, Đường Thi chủ động rời môi anh, cánh môi ướt át đặt xuống mắt Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm nhắm mắt lại nhận lấy.
Sau đó nụ hôn dừng ở giữa mày, đi xuống dọc theo sống mũi thẳng tắp, lặp đi lặp lại, rồi dừng trên môi anh, đầu lưỡi nhỏ đi vào liếm láp một lúc, sau đó nhẹ nhàng rút về, men theo cằm trượt dọc xuống, những cái hôn mềm mại liên tiếp, cô cắn nhẹ vào yết hầu của anh, đầu lưỡi liếm nhẹ.
Kỳ Bạch Nghiêm siết chặt quai hàm, yết hầu di chuyển ngoài kiểm soát, bị ngậm lấy và mút vào, rồi thả ra.
Đường Thi hơi lùi ra sau, nương theo ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời —— Kỳ Bạch Nghiêm vẫn nhắm nghiền hai mắt, từ trán đến cổ, một đường ánh bạc vô cùng gợi cảm, như một vị cao tăng đắc đạo đã thấm nhuần dục vọng, pháp khí đã bị lấy đi, mặc ai muốn làm gì với mình cũng được.
Khi đôi mắt đó mở ra, sóng nước lóng lánh, thâm trầm và sâu thẳm, đã tĩnh lặng rồi cuộn trào, càng khiến người phàm phải chìm đắm.
Đường Thi mím môi, hai người nhìn nhau.
Giọng anh khản đặc: “Là dám thế này, hửm?”
Cúi đến gần làm lại những gì cô đã làm, còn mãnh liệt hơn cả, hai người áp sát vào nhau, giọng nói trầm thấp ngay bên tai: “Trong nhiều trường hợp, có thể dám nhiều hơn nữa.”
Đường Thi thở hổn hển, vòng tay quanh cổ anh, để nụ hôn của anh di chuyển xuống sâu hơn, “Vậy thì hư mất.”
Kỳ Bạch Nghiêm cười khẽ, “Ừm, có thể hư hơn nữa.”
Đường Thi cắn môi, kìm tiếng rên rỉ, chậm rãi nói: “……Em, em không biết.”
Kinh nghiệm về tình dục của cô chỉ đến từ Kỳ Bạch Nghiêm, ngay cả lúc nãy làm thế cũng là những gì trước đây Kỳ Bạch Nghiêm từng làm với cô.
Kỳ Bạch Nghiêm cắn vành tai nhỏ nhắn mềm mại của cô, ngậm lấy, vân vê, giọng nói trầm khàn sát bên vành tai tiến vào lỗ tai, “Anh dạy.”
Cứ tưởng rằng Đường Thi sẽ ngại ngùng không dám mở mắt, nào ngờ nhìn thấy cô nàng thở gấp, đôi mắt đong đầy sắc xuân, môi đỏ khẽ nhếch, “Dạ.” Ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt của Kỳ Bạch Nghiêm, rụt rè nhưng điềm nhiên.
Kỳ Bạch Nghiêm ngậm lấy môi cô liếm mút, vầng trán áp vào nhau, hơi thở hỗn loạn, “Muốn dám từ chuyện này?”
Đường Thi ngửa đầu, quần áo trên người đã bị anh cởi bỏ hoàn toàn, thì thào đáp: “Ừm.”
Đêm đó, tuyết mịn hương say, trên đỉnh vu sơn, tình nồng mãnh liệt trong rèm vàng.
…………..
Ngày hôm sau cả hai cùng dậy muộn, đã qua giờ ăn sáng từ lâu.
Đường Thi vẫn “chứng nào tật nấy”, xấu hổ không dám thức dậy, trốn trong lòng Kỳ Bạch Nghiêm, hơi bực bội nói: “Tụi mình đang ở nhà mà!” Để ông Đường bà Đường nghĩ thế nào đây chứ?
Kỳ Bạch Nghiêm thở dài trong bất lực —— ông Đường bà Đường sẽ nghĩ anh thế nào đây.
Đường Thi mắc cỡ chết đi được, cắn mạnh Kỳ Bạch Nghiêm một cái, cáu kỉnh nói: “Trời ơi, không còn mặt mũi ra ngoài luôn!”
Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô, ngồi dậy trước, sau đó kéo Đường Thi vẫn còn trần như nhộng ngồi dậy, cười nói: “Rề rà nữa là phải ăn trưa luôn đó, chờ bố mẹ đến gọi em ăn trưa hả?”
Cuối cùng hai người vẫn thức dậy, Đường Thi thấp thỏm đi sau Kỳ Bạch Nghiêm, ra khỏi phòng thì không thấy ai trong nhà.
Đường Thi nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lúc này chắc mẹ đang đi chợ, ông Đường thì chắc bị mẹ kéo đi theo rồi.”
Trộm vía, trộm vía, ít nhất là sẽ không xấu hổ ngay khi vừa bước ra.
Đường Thi vội vã thay drap giường, rồi vội vàng mang đi giặt đem ra ban công phơi.
Thấy cô chột dạ thế này, Kỳ Bạch Nghiêm không giấu được nụ cười, nói: “Dũng cảm tối qua đâu hết rồi?”
Đường Thi giận lắm, “Cái đó là dục vọng che mờ lý trí!”
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa có tiếng động, có vẻ là ông bà Đường đã về.
Hai người đột ngột im bặt, cùng liếc nhìn nhau, lỗ tai của cô nàng này âm thầm đỏ lên, Kỳ Bạch Nghiêm tỏ ra bình tĩnh ho khan một tiếng, nhìn ngoài mặt thì không có gì kỳ lạ.
Đường Thi nhận lấy thức ăn từ ông Đường, rồi sắp xếp mọi thứ theo chỉ huy của bà Đường.
Ở ngoài, Kỳ Bạch Nghiêm đang nói chuyện với ông Đường.
Ông Đường nói: “Ăn trưa rồi mới về hả?”
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Dạ, Thi Thi nói rất nhớ tay nghề của mẹ, ăn thêm được bữa nào thì cứ ăn.”
“Được chứ được chứ, ăn trưa rồi hẵng đi.” Ông Đường nói, “Bên ông Trần đang chơi cờ, muốn qua đó xem không?”
“Dạ.”
Vậy là trong nhà chỉ còn lại Đường Thi và bà Đường.
Đường Thi sắp xếp xong mọi thứ thì lên phòng khách xem tivi, bà Đường ấn nút nồi cơm điện, hầm sườn non, lúc định cắt rau củ, chợt nhớ ra lần trước mình mang con dao nhỏ ra ban công xới đất, bèn đứng dậy ra ban công lấy dao.
Khi thấy bà Đường đã ra đến ban công, Đường Thi mới sực hốt hoảng gọi to: “Mẹ!”
Bà Đường cầm con dao nhỏ bước ra, thấy Đường Thi chạy đùng đùng sang đây, mặt mũi chột dạ thấp thỏm liếc nhìn drap giường, bà không khỏi thấy buồn cười, lườm cô: “Làm sao?”
Đường Thi đỏ mặt lắc đầu, “Không có gì.”
Bà Đường cố ý liếc nhìn drap giường, Đường Thi nín thở.
“Chột dạ gì chứ? Hồi trẻ có ai không thế này.” Buồn cười nhìn Đường Thi, “Bộ không có cái này thì mẹ không biết tối qua hai đứa làm gì à?”
Đường Thi đỏ mặt.
Bà Đường vừa đi vào nhà bếp vừa nói: “Vợ chồng nào chả thế, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, chuyện gì cũng giải quyết trên giường hết.”
“Mẹ!”
“Đây đây đây, mẹ cô không điếc nhé.”
Đường Thi không muốn để ý mẹ nữa, chạy ra xem ông Đường chơi cờ.
Bà Đường mỉm cười.
Cơm nước xong rồi nghỉ ngơi chốc lát, sau đó hai người tranh thủ về thành phố C.
Đường Thi bỏ vào mấy quyển sách đã lấy ra trước đó, rồi nhìn một lúc, bỏ vào thêm vài quyển.
Kỳ Bạch Nghiêm đứng đằng sau nhìn cô, vẻ mặt như vẫn có chút lo lắng.
Đường Thi cười tươi rói với anh, “Bây giờ em đọc những quyển này không phải vì anh nữa đâu, em hết sợ rồi.”
Kỳ Bạch Nghiêm cúi đến gần hôn cô, mỉm cười, “Ừm.”.