Bức tranh vẽ đã gần xong, chỉ cần điểm tô vài nét cho đôi mắt nữa thì cô ngẩn đầu lên, từ xa Hạ Tố Mẫn đã thấy có một người đàn ông mặc vest đen bước đến dừng cách cô và Dương lão sư vài bước.
“Tôi đến rồi.”
Lúc nãy Hạ Tố Mẫn nghe qua một cuộc gọi của Dương lão sư gọi người đến đón mình là Tả Khiêm, giờ đây người bước tới trước mặt không cần đoán thì Hạ Tố Mẫn cũng biết được anh ta là người trong cuộc gọi ban nãy của Dương lão sư.
Tả Khiêm giơ tay ra, Dương lão sư cầm cây gậy bên cạnh rồi đứng lên nắm lấy vạc áo trên cổ tay của anh ta.
Hai người sau đó liền rời đi, Hạ Tố Mẫn đứng đó hệt như không khí, không ai quan tâm cũng chẳng ai liếc nhìn một cái.
Bức tranh vẽ dang dở trên tay định tặng cho Dương lão sư nhưng Hạ Tố Mẫn chỉ tiếc nuối thở dài.
Bóng lưng của Dương lão sư khuất dần sau cửa xe ô tô rồi xe lăng bánh rời đi mất.
Hạ Tố Mẫn gấp tập vẽ lại, chặt lưỡi một cái rồi tiếp tục đi trên con đường của mình trở về chỗ ở.
Thật kỳ lạ vì khi Hạ Tố Mẫn cô gặp Dương lão sư thì mọi muộn phiền lúc chiều của gia đình điều tan tiến, giờ đây trong lòng cô rất nhẹ nhõm nên những bước chân trên đường cũng nhẹ nhàng hơn.
Đèn đường đã bật sáng chiếu xuống nền đường, Hạ Tố Mẫn ngâm nga ca khúc vui tươi, nhảy chân sáo cả một đoạn đường, tâm trí cứ mãi nghĩ đến dáng vẽ đẹp như tạc tượng của Dương lão sư ban chiều được ánh hoàng hôn chiếu xuống.
Nhân sinh thật kỳ lạ, người đàn ông được gọi là Dương lão sư kia còn kỳ lạ hơn.
Anh ta khác biệt hoàn toàn với những người còn lại mà Hạ Tố Mẫn từng gặp.
Tĩnh lặng, trầm ngâm mà trưởng thành, đôi mắt của Dương lão sư kia có thể mà một khuyết điểm nhưng hình như chỉ có một mình Hạ Tố Mẫn cảm thấy mỗi cái chớp mi của người đàn ông mù đó đều khiến tâm tư cô biến đổi lạ kỳ.
Ngay từ khoảnh khắc Hạ Tố Mẫn nhìn thấy nhìn thấy người đàn ông này thì cuộc sống của cô như có một bước đệm mới.
Giống như đêm tối nay, tâm trạng thư thái nhảy một điệu nhảy khá buồn cười dưới ánh đèn đường vàng ấm.
Ngâm nga một ca khúc ở đâu đấy chưa từng nghe ai hát, trên tay cầm một cuốn tập vẽ, trong cuốn tập vẽ có một bức tranh chì được vẽ chưa hoàn thiện.
Lúc nãy ngọn bút chì đặt ngay ở vị trí vẽ đôi mắt nhưng Hạ Tố Mẫn lại chưa kịp vẽ, nói cách khác chính là tổng thể một bức tranh chỉ thiếu đôi mắt.
Chính Hạ Tố Mẫn cũng không hiểu nổi tại sao nữa? Cô đang đợi Dương lão sư mở mắt ra, lúc đó cô sẽ vẽ một đôi mắt thật đẹp cho anh nên cứ thế mà khiến bức tranh chưa được toàn vẹn.
Hạ Tố Mẫn mở cuốn tập vẽ trên tay ra, dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường rọi xuống bức tranh vẽ Dương lão sư.
Hạ Tố Mẫn giơ ngón tay lên vuốt ve vị trí đôi mắt chưa vẽ xong.
“Giá mà đôi mắt này nhìn thấy được ánh sáng thì có lẽ cả thế giới này sẽ thu gọn trong ánh mắt của anh.”
Hạ Tố Mẫn vô thức thốt lên câu nói ấy, là một câu nói xuất phát từ tận đáy lòng.
Chưa bao giờ mà Hạ Tố Mẫn cô lại sùng bái một vẻ đẹp đến mức độ này, có phải chăng vì anh quá khác biệt nên đã đọng lại trong Hạ Tố Mẫn cô một nỗi tiếc nuối chưa từng có?
Trên đoạn đường lúc này không hề có ai, thậm chí cũng chẳng có một chiếc xe nào chạy qua.
Là một không khí tĩnh lặng hệt như lúc nãy Hạ Tố Mẫn nhìn ngắm Dương lão sư, càng như thế nên Hạ Tố Mẫn lại càng không ngừng suy nghĩ về người đàn ông này.
Cô cảm thấy cuộc hội ngộ lúc nãy quá ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn trong một buổi chiều tà vội vã.
Trong đầu Hạ Tố Mẫn liền nhảy số, cô lấy điện thoại từ trong túi ra nhấn vào số của đàn anh Tống Trị mà gọi.
Ba tiếng chuông vừa reo thì bên đầu dây bên kia đã nhận máy.
“Em có chuyện gì sao?” Bên đầu dây bên kia Tống Trị liền hỏi.
Hạ Tố Mẫn không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Đàn anh à, anh có số điện thoại của Dương lão sư trường mình không?”
“Không có.” Tống Trị không do dự trả lời, giây sau liền chợt nhớ ra: “Anh không có số điện thoại của Dương lão sư nhưng để anh gọi cho cố vấn học tập của anh để hỏi, đợi anh một lát.” Sau đó Tống Trị cúp máy.
Hạ Tố Mẫn cầm điện thoại trên tay, ánh mắt lại liếc nhìn sang bức tranh bên tay còn lại của mình, tâm trí thầm nghĩ: “Bằng một cách nào đó, nhất định mình phải học được piano của Dương lão sư.”
Hạ Tố Mẫn tiếp tục trở về chỗ ở của mình, đi cũng đã xa, căn nhà nhỏ thuê của mình cũng đã hiện rõ trước mắt.
Đây cũng được xem là nhà của cô vì chỉ khi ở đây cô mới thực sự là bình yên nhất.
Đứng trước cửa nhà của mình, bàn tay nắm lấy chốt cửa thì điện thoại đã nhận một tin nhắn.
Trên điện thoại hiển thị tin nhắn của Tống Trị, anh đã xin được số điện thoại của Dương lão sư cho cô..