Ngôi trường này rất rộng nên căn tin cũng ở khá xa nhưng bù lại mỗi một khoa đều có một căn tin riêng.
Điển hình như khoa âm nhạc của Tống Trị đang học chỉ cách nơi xếp hàng của Hạ Tố Mẫn gần hai phút đi bộ.
Vào căn tin rồi, vừa xoay người tìm kiếm thì thấy ngay Tống Trị đang đứng trước máy bán nước tự động, Lam Ngọc liền kéo tay Hạ Tố Mẫn chạy tiến đến vừa gọi lớn: “Anh Tống Trị.”
Chỉ là một câu gọi rất chi là bình thường ở ngôi trường này nhưng vấn đề nằm ở chỗ đối tượng được gọi tên chính là nam thần Tống Trị khoa âm nhạc nổi tiếng toàn trường.
Cách mà Lam Ngọc gọi nghe như rất thân thiết làm Tống Trị chưa kịp xoay người lại nhìn thì đã có rất nhiều nữ sinh ở trong căn tin liếc nhìn Lam Ngọc và Hạ Tố Mẫn bằng đôi mắt ghen ghét.
Bỏ qua những thứ ánh mắt không thân thiện đó, Lam Ngọc và Hạ Tố Mẫn đã đứng trước mặt của Tống Trị, anh có chút ngạc nhiên nhưng rồi nhìn thấy bên cạnh Lam Ngọc có Hạ Tố Mẫn nên ánh mắt anh trở nên ôn hoà hơn.
“Hai em có chuyện gì sao?” Anh hỏi.
Hạ Tố Mẫn ngại ngùng không dám mở miệng nói một chữ nào còn Lam Ngọc đã mạnh dạng ra hiệu cho Tống Trị cuối người xuống.
Vì khoảng cách chiều cao nam nữ quá khác biệt nên cái khom lưng của Tống Trị xuống thì tai của anh mới ngang với đầu của Lam Ngọc, lúc này cô mới nói nhỏ vào tai anh:
“Anh Tống Trị, có thể giúp chị của em nộp hồ sơ trước được không? Ý của em chính là gửi hồ sơ của chị ấy đến lão sư duyệt hồ sơ rồi để lão sư nhân lúc sinh viên xếp hàng hết thì duyệt hồ sơ nhập học này cho chị ấy, như vậy chắc là không quá đáng lắm đúng không?”
Hạ Tố Mẫn đứng một bên ngượng đến chỉ biết nở nụ cười trừ, bản tính cô vốn không quen nhờ vã người khác mà người lại vừa hay lại là anh chàng hàng xóm ngày nào cũng một câu chào buổi sáng với cô, tình huống này khiến Hạ Tố Mẫn cô thật mất mặt quá đi mất.
Tống Trị nghe xong chỉ thấy anh nở nụ cười xoè bàn tay ra trước mặt Hạ Tống Mẫn rồi nói: “Đưa hồ sơ cho anh, khi nào cần ký tên thì anh gọi cho em.”
Đạt được ý cầu, Lam Ngọc vui hẳn ra mà nhanh chóng giật lấy tập hồ sơ trên tay của Hạ Tố Mẫn để vào lòng bàn tay của Tống Trị, miệng tươi cười như hoa: “Anh Tống Trị, anh đúng là người tốt nhất trên đời.
Trưa nay vốn lẽ em đến nhà chị ấy ăn lẩu nhưng vì chị ấy xếp hàng lâu quá, thể nào huốt buổi trưa cũng chưa xong.
May mà có anh giúp đỡ, em và chị ấy thật sự rất đa tạ.”
Cả ba người đứng đó nói chuyện rất vui vẻ, nét mặt của Lam Ngọc làm bật lên hẳn cuộc trò chuyện.
Đa số sinh viên nữ trong căn tin đã ghen ghét nay càng không ưa thêm Lam Ngọc.
Tuy vốn dĩ Lam Ngọc rất xinh đẹp, là một dạng con gái da trắng dáng cao gương mặt xinh xắn.
Nhiều lần trong trường này đều diễn ra trường hợp sinh viên nam chạy theo tặng quà cho Lam Ngọc nhưng đều bị cô dứt khoác từ chối, rất nhiều nam sinh trong đó có cả bạn trai của những cô gái đang ghen ghét liếc mắt trong căn tin này nên càng nhìn càng chướng mắt.
Một người trong nhóm ba người đang hậm hực nhìn về phía Lam Ngọc, có một cô cố tình đi qua lách người giả bộ té để xô Lam Ngọc nhưng rất tinh mắt Lam Ngọc đã né được nhưng chẳng may người hứng trọn cái xô đẩy kia lại là Hạ Tố Mẫn.
Chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã chới với ngã xuống, trong vài giây ngắn ngũi đó rất may mắn là Tống Trị đã đỡ kịp Hạ Tố Mẫn để cô ngã vào lòng của anh.
Cảnh tượng mờ ám đó khiến người cả căn tin trong ba giây trừng mắt lên mà nhìn Hạ Tố Mẫn và Tống Trị.
Cô gái có ý đồ xấu xa kia thì ngã sấp mặt xuống nền gạch không thương tiếc.
Tống Trị ôm Hạ Tố Mẫn trong lòng, ba giấy đầu vừa kết thúc thì trái tim ở lồng ngực phải của anh mất kiểm soát mà đập liên hồi khiến cho tai của Hạ Tố Mẫn đang ám vào ngực của anh đều nghe rõ mồn một mỗi nhịp đập loạn xạ của trái tim.
Hạ Tố Mẫn bối rối không biết phải nên làm hành động gì tiếp theo, cô quyết định giữ nguyên tư thế đó ở trong lòng của Tống Trị để che giấu đi gương mặt đang đỏ ửng của cô.
Áp lại những rối rén ngại ngùng trong lòng, Tống Trị lên tiếng: “Em không sao chứ?”
Lúc này đây Lam Ngọc mới tiến đến kéo Hạ Tố Mẫn đang cứng đơ ra khỏi Tống Trị, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Chị không sao chứ?” Xong rồi lại quay sang cô gái đang té nằm trên nền gạch mà quát lên: “Cô không thấy đường ha gì? Mắt để dưới bụng à! Căn tin rộng như vậy mà phải xắn vào đây cho bằng được! Có phải muốn kiếm chuyện không!”
Hạ Tố Mẫn bị tiếng quát lớn của Lam Ngọc làm cho hồn nhập về xác, cô bèn nắm lấy tay của Lam Ngọc ngăn con bé nóng giận mất kiểm soát: “Chị không sao.”.