Dương Tổng Anh Là Ánh Sáng Đời Em


Nhưng một giây sau đó Hạ Tố Mẫn giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya.

Trên trán đầm đìa mồ hôi ướt hết cả tóc, hơi thở hổn hển gấp gáp như vừa bị lỡ mất một thứ gì.

Giữa đêm khuya thanh vắng rất yên tĩnh, Hạ Tố Mẫn xoay người ngó ra cửa sổ thì thấy cửa chưa đóng, gió đêm xuyên qua khung cửa thổi vào phòng vừa mát mà cũng vừa se lạnh.
Hạ Tố Mẫn đứng lên đi về phía cửa sổ, hôm nay ánh trăng trên trời sáng chói và đầy đặn, là kiểu trăng rằm của mọi tháng.

Ngày hôm nay chính là cột móc suốt cuộc đời của Hạ Tố Mẫn cô, đem theo ước mơ và nhiệt huyết rời khỏi Hạ Gia để chinh phục được sự hoàn hảo của nghệ thuật.
Đột nhiên ngay lúc này đây Hạ Tố Mẫn nhìn lên ánh trăng lại nhớ đến người đàn ông mù kia, người đàn ông mù tuấn tú mang một đôi mắt rất đẹp.

Trở lại bàn lấy chiếc điện thoại và dây tai nghe, cứ thế Hạ Tố Mẫn đứng bên cửa sổ vừa ngắm trăng vừa nghe bản piano Bagatelle - Beethoven bên tai.

Sự lãng mạn trong từng nốt đàn gợi lên trong một nỗi niềm của cô gái mang tâm hồn hội hoạ một bức vẽ đầy màu sắc với người đàn ông không nhìn thấy được ánh sáng kia.
Vài bông hoa ngoài lan can cũng theo từng cơn gió mà đung đưa, dưới cái ánh đèn vàng nho nhỏ ấm áp treo trên giá ấy, mọi thứ trước mắt đều như một khung cảnh thơ mộng đẹp đẽ nhất mà Hạ Tố Mẫn đã vẽ ra.

Dưới ánh trăng ấy, bông hoa hồng được phủ một ánh sáng vàng ấm áp cùng với những giọt nước long lanh còn động lại trên lá.
“Nếu như anh có thể nhìn thấy được ánh trăng hôm nay đẹp như thế nào, thì anh sẽ thấy được tôi đã đem lòng ngưỡng mộ anh bao nhiêu.” Hạ Tố Mẫn khẽ nói.
Bên phía bầu trời bên kia, Dương Trác Diệc đang ngồi bên cây đàn piano tấu bản nhạc Bagatelle - Beethoven huyền thoại ấy.

Anh đã đàn liên tục một bài piano này trong nhiều giờ liền, qua ánh mắt của anh nhìn thấy một nỗi buồn không tên và chơi vơi cố tìm điểm tựa.
Những nốt nhạc vang lên như những giọt nước nhỏ vào nỗi buồn, nỗi da diết loang ra rồi lại vang lên như chạm vào đến sâu thẳm bên trong tận cùng.
Đi sâu vào từng nốt nhạc, đưa ta về Dương Trác Diệc của năm năm tuổi đang cầm một quả táo trên tay, trên gương mặt thì đầm đìa những giọt nước mắt chảy dài xuống tận cổ ướt đầy cả một mảnh áo trước ngực.
Cậu bé năm ấy đã gọi những tiếng mẹ kéo dài da diết đến thấu tâm can người nghe.

Còn người phụ nữ trước mặt đã bỏ cậu lại và bước lên xe cùng một người đàn ông khác lạnh lùng rời đi.
Trở về với hiện tại, bài nhạc mang âm hưởng buồn bã đó vẫn cứ tiếp tục vang lên trong căn nhà rộng thênh thang tối sằm lại vì không bật đèn.


Ở trong một góc khuất gần đó của căn phòng, một người đàn ông đang đứng lẳng lặng nhìn Dương Trác Diệc đang tự hành hạ những ngón tay của mình suốt hàng giờ đồng hồ.

Tả Khiêm lúc này đã không nhịn nổi nữa mà tiến đến cất lời: “Cậu đã đàn hơn ba tiếng đồ hồ chỉ một bài nhạc này rồi, rất may là vào tháng trước tôi đã lắp kính cách âm chứ nếu không cậu không định để hàng xóm ngủ đúng không?”
Tả Khiêm vừa dứt tiếng nói thì những ngón tay của Dương Trác Diệc cũng ngừng lại, anh nuốt nước bọt một cái nhưng nuốt hẳn xuống những thứ cảm xúc dằn vặt anh từ lúc nãy đến giờ.
“Cậu còn nhớ cô gái mà chúng ta đã gặp ở công viên gần bến xe bus khi cậu đến đón tôi không?” Dương Trác Diệc lên tiếng.
Tả Khiêm cũng ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Chỉ có tôi gặp thôi, cậu không nhìn thấy mà.”
“Trên người cô gái đó có một mùi hương rất giống với mẹ của tôi.” Hàng lông mi trên mắt của Dương Trác Diệc cụp xuống, giọng nói của anh cũng mang một tông rất trầm thấp.
Tả Khiêm ở bên cạnh Dương Trác Diệc rất nhiều năm trời rồi, ngoài danh nghĩa là một người vệ sĩ thì thật ra anh và Dương Trác Diệc chẳng khác gì người một nhà.

Mỗi nỗi đau mà người ngồi trước mặt đây từng trãi qua anh cũng đều đã từng nghe và chứng kiến.
Rất nhiều năm nay mẹ của Dương Trác Diệc giống như một chiếc dằm nằm tận sâu trong tận cùng của trái tim người đàn ông ấy.

Mỗi lần bài nhạc Bagatelle - Beethoven vang lên thì Tả Khiêm liền biết Dương Trác Diệc đang tưởng nhớ về ngày đã xa kia.


Cái ngày mà mẹ của người đàn ông mù này quay lưng rời đi và chưa từng ngoảnh đầu lại.
Một đứa trẻ năm tuổi thì đã biết gì chứ? Lại còn là một đứa trẻ khiếm thị không nhìn được ánh sáng càng lại chưa từng nhìn thấy được mẹ của mình trông ra sao.

Năm đó Dương Trác Diệc khóc tức tưỡi đến nao lòng, cậu tự trách bản thân thì là một người mù nên mẹ cậu mới rời bỏ cậu.

Nỗi ám ảnh đó như một cái bóng nặng trĩu đi theo sau lưng Dương Trác Diệc, hình thành trong cậu một lòng tự tôn mãnh liệt.
Tả Khiêm do dự một hồi lâu sau câu nói của Dương Trác Diệc, hồi lâu anh mới lên tiếng thông báo một tin: “Lão gia mong cậu chủ nhật này có thể về biệt thự Dương Môn để dùng cơm tối.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận