Dương Tổng Anh Là Ánh Sáng Đời Em


Giải quyết xong một số hồ sơ nhập học rồi thì Hạ Tố Mẫn chính thức trở thành sinh viên của Trường Hội Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia.

Nói cách khác thì chính là ngày nào cô cũng đi học chung đường với đàn anh Tống Trị, vốn dĩ Hạ Tố Mẫn xem chuyện đó là rất bình thường nhưng từ sau khi xảy ra chuyện ở đồn cảnh sát thì dường như giữa anh và cô có một bức tường mỏng vô hình chắn ngang.
Hạ Tố Mẫn không hiểu rõ cảm giác mà bức tường vô hình đó mang đến là gì nhưng chỉ cần cô chạm mặt đàn anh Tống Trị thì liền cảm thấy ngại ngùng.
Bước ra khỏi phòng quản lý sinh viên, Tống Trị nhận được một cuộc gọi, anh nói chuyện qua điện thoại một lát rồi mới cúp máy nói với Hạ Tố Mẫn: “Anh có việc ở phòng nhạc cụ, chỉ một chút việc thôi là xong ngay.

Em đợi ở đây một chút rồi chúng ta cùng nhau trở về.”
Hạ Tố Mẫn gật đầu để Tống Trị rời đi, thật ra trong lòng cô đang nhẹ nhõm, từ lúc bước ra khỏi nhà tới bây giờ thì thần kinh của cô căng như dây đàn.

Dạo này Hạ Tố Mẫn cứ thấy Tống Trị lạ lạ, lạ kiểu gì thì cô không hiểu rõ.
Đang thở dài nghĩ bóng nghĩ gió về ngôi trường rộng lớn này thì tới điện thoại của Hạ Tố Mẫn cô nhận tin nhắn đến.

Mở điện thoại lên thì là tin nhắn của Lam Ngọc nhắn tới, nội dung là: “ Em đang lên lớp tiết của Dương lão sư nhưng mà em có việc bận rồi, chị đến điểm danh và dự lớp giúp em được không? Em đi giải quyết công chuyện chỉ cần ba mươi phút thôi.


Là phòng 17 ở dãy B.


Cả một hộp thư tin nhắn dài như thế mà Hạ Tố Mẫn chỉ đọc đúng ba chữ Dương lão sư, không nghĩ ngợi nhiều mà liền phản hồi đồng ý.
Cũng rất thuận tiện vì Hạ Tố Mẫn cô đang ở gần dãy B nên đi tìm phòng cũng không khó khăn lắm.

Đứng ở đầu dãy B thì Hạ Tố Mẫn đã thấy Lam Ngọc đứng ngoài cửa phòng học đang vẫy tay với mình, Hạ Tố Mẫn liền chạy lại.
“Dương lão sư sắp điểm danh rồi, tới tên của em chị chỉ cần lên tiếng một cái rồi thôi, đừng nói gì nữa.

Em có việc cần phải ra khỏi trường một xíu, có chuyện gì chị gửi tin nhắn cho em.” Lam Ngọc nói xong liền nhanh chóng chạy mất dạng, để Hạ Tố Mẫn một mình đứng đó vẫn còn đang ngơ ngác.
Cô ngó đầu vào phòng học thì nhìn thấy ngay dáng vẻ người đàn ông cô đã thầm nhớ tối qua, đảo mắt vòng lớp thì thấy có đúng bốn sinh viên, tính cả Lam Ngọc luôn thì là năm người.

Hạ Tố Mẫn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng bước vào trước ánh nhìn của tất cả mọi người, cô tự dặn lòng mình sẽ không sao, chỉ là điểm danh hộ thôi mà, dù sao Dương lão sư cũng không nhìn thấy.
Thời khắc điểm danh bắt đầu, Dương lão sư mở cuốn sổ điểm danh ra, ngón tay chạm vào sổ lần đến từng cái tên để gọi.
“Học trò Hàn Hạo”, “có”.
“Học trò Lạc Phú”, “có”.
“Học trò Lam Ngọc”, “có”.

Hạ Tố Mẫn hô lên một tiếng thì bốn người sinh viên còn lại liền nhìn về phía cô, có người bày ra vẻ mặt thán phục, có người còn đưa hẳn ngón tay cái lên.

Xem ra điểm danh hộ đã nâng lên một tầm cao mới.
Dương Trác Diệc sau khi nghe một tiếng “có” vừa phát ra, hai đầu lông mày anh có chút nheo lại nhưng rất nhanh thì sắc mặt đã trở lại trạng thái ban đầu, tiếp tục gọi tên hai sinh viên còn lại.


Điểm danh xong thì Dương lão sư đã trực tiếp đi vào bài giảng, mở đầu với tiết học cũng như mọi ngày, mỗi bài mới được Dương lão sư giới thiệu bằng cách chơi một đoạn nhạc trước.
Chiếc đàn piano đen huyền loé sáng bởi ánh nắng của mặt trời xuyên qua ô cửa sổ phòng học.

Giai điệu đầu tiên được vang lên, cái nhộn nhịp huyên náo của sinh viên liền im lặng làm nền bật lên cho những nốt nhạc ấy vang dội trong căn phòng.

Bởi vì ánh sáng của nắng đã chiếu xuống mặt đàn lấp lánh như những thứ kim tuyến sặc sỡ nên bóng lưng của Dương Trác Diệc cũng nương theo thứ ánh sáng đó mà toả ra một loại thu hút ánh nhìn của người khác rất đặc biệt.
Mỗi lần Hạ Tố Mẫn bắt gặp hình ảnh Dương lão sư bên chiếc đàn piano là mỗi lần người nghệ ấy lại gieo một tia hy vọng loé sáng ngời trong tận sâu thâm tâm của cô.

Gieo một hạt giống của một loại nghệ thuật rất đặc sắc.
Phải công nhận âm nhạc là một trường phái rất trừu tượng, mỗi nốt nhạc của nó vang lên đều giống như mỗi giọt nước nguồn mát mẻ rót vào tai chảy loang ra khắp cơ thể.

Người nghệ sĩ bên chiếc piano ấy ngời sáng hệt như ánh sao trên bầu trời khiến trái tim của Hạ Tố Mẫn không khỏi loạn nhịp, ánh mắt của cô cũng dán chặt vào người đàn ông ấy không thể xê dịch.
Cho đến khi nốt nhạc cuối cùng vừa dứt thì bốn sinh viên còn lại đã đồng thanh vang lên tiếng nói: “Thầy ơi em biết là bài gì! Thầy gọi em đi ạ.”
Bốn sinh viên đều chen nhau đọc lớn lên tên của mình để được Dương lão sư gọi đến.

Nhưng mà, Dương lão sư xoay người về hướng các sinh viên, nhẹ nhàng nói một câu: “Mời học trò Lam Ngọc trả lời, bài nhạc tôi vừa đàn tên là gì?”

Bốn sinh viên còn lại đồng loạt nhìn về phía Hạ Tố Mẫn, còn cô thì tròn xoe đôi mắt nhìn Dương lão sư.

Chính vì cô không biết nên miệng cũng không dám bật ra chữ nào.
Một bạn học nam ngồi cạnh vừa nhìn là biết Hạ Tố Mẫn không biết nên đã ghi tên bài hát vào một tờ giấy rồi đưa cho Hạ Tố Mẫn đang run cả lên.

Đam Mỹ Sắc
Nhận lấy tờ giấy từ tay một bạn sinh viên tốt bụng, cô chỉnh giọng lại một chút rồi liền đọc lên: “ Là bài A Comme Amour của Richard Clayderman.”
Đột nhiên cả phòng học im lặng hẳn, bốn bạn học cũng ngồi xuống trật tự không náo loạn nữa mà Dương lão sư sau ba giây cũng giật đầu rồi nói: “Đúng”.
Bấy giờ Hạ Tố Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang bạn học tốt bụng lúc nãy mà cảm ơn ríu rích.

Thế nhưng chưa kịp cười mừng lâu thì Dương lão sư tiếp tục nói:
“Học trò Lam Ngọc lên đây đàn lại khúc dạo đầu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận