Vừa tránh được vỏ dưa đã vội gặp vỏ dừa, câu nói của Dương lão sư xẹt qua hệt như sét đánh ngang tai khiến Hạ Tố Mẫn đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Đôi bàn tay của cô rung cả lên, ánh mắt chứa nhiều sự hỗn loạn nhìn sang bốn bạn học còn lại.
Ai nấy cũng nhúng vai tỏ vẻ bất lực, xem ra lần này phải đích thân Hạ Tố Mẫn cô ra tay rồi.
Nhưng một người cả phổ nhạc còn đọc không được như cô làm sao đàn được một bản nhạc đây? Còn chưa kể đến Hạ Tố Mẫn cô đang trong thân phận của Lam Ngọc, chỉ là đến dự lớp thay thôi mà sao trở thành chính cô rơi vào tình huống éo le này chứ?
Hạ Tố Mẫn hít thở khó nhọc lê từng bước chân nặng nề tiến đến cây đàn trước mắt, từng bước chân của cô rất chậm đang kéo dài thời gian mong rằng Lam Ngọc sẽ trở lại kịp lúc.
Thế nhưng mà khoảng cách từ cây đàn chỉ còn ba bước chân nữa thôi và mọi thứ cũng chẳng có gì thay đổi.
Vốn dự định nhận lỗi sai mong được khoan thứ thì lúc này ở cửa lớp chưa đóng, Tống Trị đột nhiên bước vào.
Hạ Tố Mẫn xoay người, ra hiệu cho anh ấy rời đi nhưng anh không những không rời đi mà bước chân của Tống Trị anh càng bước nhanh đến nắm lấy tay Hạ Tố Mẫn.
Trước sự tò mò của bốn đôi mắt đang nhìn họ thì Hạ Tố Mẫn kéo Tống Trị xuống để nói nhỏ vào tai anh: “Anh đến đây làm gì? Bây giờ em đang là Lam Ngọc, tuyệt đối không thể để lộ chuyện này được.”
Tống Trị cười thấp một tiếng, hơi xoay mặt qua thì đôi môi của Hạ Tố Mẫn và anh chỉ cách nhau tầm một viên phấn nguyên vẹn.
Âm thanh cười của anh trọn vẹn lọt vài tai của Hạ Tố Mẫn mang một chút bỡn cợt len lõi vào trái tim đang treo lơ lửng của cô làm cho nó càng đập nhanh hơn.
Tống Trị đáp lại rất nhỏ bên tai Hạ Tố Mẫn: “Để anh giúp em.” Sau đó trực tiếp kéo Hạ Tố Mẫn ngồi xuống ghế, anh ngồi kế bên cô, với tay qua để cơ thể cô trọn vẹn trong vòng tay của anh.
Anh nắm lấy bàn tay của cô, điều khiển ngón tay nhấn vào phím đàn, từng âm thanh phát lên làm cho Hạ Tố Mẫn vẫn chưa kịp định thần lại.
Cô lúc bấy giờ không chỉ ngạc nhiên mà còn có một chút cảm kích đàn anh Tống Trị vào lúc nguy cấp nhất lại đúng lúc xuất hiện giải vây cho cô.
Bài A Comme Amour của Richard Clayderman một lần nữa vang lên trong căn phòng này, bàn tay nhỏ bé của Hạ Tố Mẫn nằm gọn trong bàn tay của Tống Trị nhưng tâm trí của cô lại không nằm trên những phím đàn này mà ánh mắt của cô lại vô thức ngước lên Dương lão sư đang đứng cách mình không xa.
Hướng ánh mắt của Dương lão sư là tầm nhìn vô định trước mắt, vẫn là đôi mắt đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng chớp mi, sắc mặt của anh không thay đổi, cô cũng không hề nhận ra là anh có phát hiện gì đó hay không? Trong lòng đột nhiên bừng lên một cảm xúc khó chịu không thể diễn tả.
Cho đến khi bài nhạc kết thúc, phím đàn cuối cùng được buông ra cũng là lúc bốn bạn sinh viên dưới lớp vỗ tay tán khen, riêng chỉ có Dương lão sư vẫn đứng yên ở đó hơi xoay mặt qua.
Hạ Tố Mẫn giả giọng Lam Ngọc bèn nói: “Không tệ chứ? Dương lão sư?”
Dương lão sư bấy giờ mới gật đầu nhẹ một cái, Hạ Tố Mẫn vì thế mà bỏ được tảng đá nặng trong lòng xuống trở nên vui mừng dù chiến tích chẳng phải của cô.
Chưa kịp quay sang dùng ánh mắt cảm tạ đàn anh Tống Trị thì Dương lão sư đã mở miệng vàng ngọc của mình nói một câu: “Tống Trị, khả năng chơi piano của cậu vẫn như cũ.”
Một câu nói làm những người có mặt trong lớp học hiện giờ đều phải kinh ngạc đến mức trầm trồ.
Đặc biệt là Hạ Tố Mẫn cứ nghĩ bản thân đã “vượt mặt” Dương lão sư thành công, hoá ra từ nãy đến giờ chỉ là đang diễn một tuồng kịch cũ trước mặt một vị khách lâu năm.
Nhưng mà khoan đã, hai đầu lông mày của Hạ Tố Mẫn nheo lại.
Cô bắt đầu nghi ngờ người đàn ông trước mặt có thật sự là bị khiếm thị hay không? Lý nào lại có thể nhận ra sự thật được như vậy?
Tống Trị bật cười thành tiếng, cũng không giấu diếm Dương lão sư nữa mà nói: “Quả nhiên là Dương lão sư, thầy nói xem lần này là dựa vào đâu mà thầy nhận ra tôi?
Dương lão sư điềm tĩnh đáp: “Nhịp điệu của cậu từ trước tới giờ luôn lên nhanh chậm bất ổn, cho dù bài nhạc vẫn xuất sắc hoàn thành đến cuối cùng.
Ba nốt đầu tiên vừa cất lên tôi liền nhận ra là cậu.”
Tống Trị vui vẻ tiếp lời: “Chỉ là tôi tình cờ đi ngang lớp học, muốn ôn lại một chút giai điệu thôi, đúng không Lam Ngọc?”
Hạ Tố Mẫn đương nhiên nhận ra là Tống Trị cố ý nói như thế để mượn chuyện của anh che lắp đi chuyện của cô, chưa kịp cảm kích thì mọi điều ngạc nhiên thay phiên nhau ập đến.
“Hôm nay tôi sẽ coi như học trò Lam Ngọc vắng một buổi.” Dương lão sư lên tiếng.
Khoan đã, đầu ốc của Hạ Tố Mẫn liền nhảy số rất nhanh mà vội phản bác: “Thưa Dương lão sư, chẳng phải em đang có mặt ở đây sao?”.