Quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhất là một người đặc biệt như Dương Trác Diệc.
Thang máy đã kêu ting lên một tiếng rồi cửa dần dần mở ra, hai người tây trang chỉnh tề ấy đưa tay ra làm động tác mời rồi trịnh trọng nói: “Mời cô bước vào căn phòng phía trước.”
Đối diện trước tầm mắt của Hạ Tố Mẫn giờ đây là một cánh cửa bằng gỗ rất to, chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ vào là cô có thể gặp được người cô muốn gặp.
Nhớ lại những giây phút đầu tiên Hạ Tố Mẫn cô gặp gỡ người đàn ông mù này, tiếng đàn của anh không nhanh không chậm vừa hay đủ lọt vào tai của cô để lại một dư âm ấn tượng khó phai.
Hạ Tố Mẫn cô không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô chỉ tin vào những cuộc gặp gỡ sau đó nữa.
Đúng là như thế thật, chính bản thân cô cũng không ngờ lần gặp thứ hai ấy đã khiến cái nhìn không tốt từ ban đầu của cô dành cho anh trở thành một ấn tượng đặc biệt.
Nghĩ đến đây, nhịp tim của Hạ Tố Mẫn bất giác đập liên hồi, cô hơi căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay của mình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra.
Bước chân tiến lên phía trước, tay cầm nắm cửa đẩy vào.
Bóng lưng quen thuộc từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của cô đã dần hiện rõ ra.
Vì là phòng VIP nên là chiếc bàn tròn rất lớn, Dương Trác Diệc ngồi im lặng ở đó, ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa kính hất vào trong căn phòng dạ ánh sáng lên người đàn ông mù đang ngồi đó, trông rất toả sáng.
“Em đến rồi.” Hạ Tố Mẫn nói vừa bước lại phía Dương Trác Diệc, kéo ghế ngồi bên cạnh anh.
Cô thấy anh chỉ ngồi im đó “ừ” một tiếng rồi dùng tay gõ lên mặt bàn ba tiếng, sự thắc mắc hiện rõ trong đầu Hạ Tố Mẫn chưa bao lâu thì có người đàn ông tây trang chỉnh tề đẩy cửa bước vào trên tay cầm một bó hoa Hoa hồng tím (lavender rose) rất lớn, kế tiếp đó sau lưng anh ta là một đội ngũ nhân viên đem thức anh vào.
Hạ Tố Mẫn kinh ngạc trong lòng nhưng chưa kịp biểu hiện ra ngoài thì Dương Trác Diệc đã cất tiếng nói vàng ngọc của anh lên: “Hôm nay xem như là chúng ta chính thức ở bên cạnh nhau, bó hoa lavender rose này dành tặng cho em.”.
Đam Mỹ Hài
Người đàn ông đưa bó hoa trong tay Hạ Tố Mẫn, rồi cùng các nhân viên còn lại nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lần này mới chính là khoảnh khắc Hạ Tố Mẫn bất ngờ nhất, cô nằm mơ cũng không ngờ Dương lão sư cao cao tại thượng trước mặt cô đây lại có một mặt lãng mạn như vậy, thật sự rất dịu dàng khiến cô xém chút quên chớp mắt.
Cũng may là bộ dạng ngốc nghếch này không bị Dương Trác Diệc nhìn thấy.
“Dương lão sư, có phải anh để ý em từ rất lâu rồi không?” Hạ Tố Mẫn đem ánh mắt đa nghi ngàn câu hỏi nhìn Dương Trác Diệc.
Thế mà lại nhìn thấy nét cười trên môi anh và cả nét cười trong ánh mắt: “Đồ ngốc, chỉ là bó hoa thôi mà.”
“Chỉ là bó hoa thôi sao? Vậy anh nói em nghe bó hoa này có ý nghĩ gì? Ai lại đi tặng người yêu của mình hoa hồng tím chứ?” Hạ Tố Mẫn hỏi.
Hỏi chỉ hỏi cho có thôi chứ Hạ Tố Mẫn cũng không ngờ người kiệm lời như Dương Trác Diệc lại nói như một bài văn vậy.
Anh nghiêm túc nói: “Lavender Rose sự say mê, uy nghi, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Một trong những loài hoa hồng hiếm và màu sắc rất đẹp.
Màu tím có sự liên kết với ý nghĩa hoàng gia.
Hoa hồng tím có chung biểu tượng với hoa hồng xanh trong truyền thuyết.
Bởi vì hồng xanh không có trong tự nhiên, do đó chúng biểu tượng cho sự bí ẩn.
Mục đích tìm ra bông hồng xanh đầu tiên mang đến những câu chuyện tưởng tượng.
Trong khi cuộc tìm kiếm còn chưa dứt, rất nhiều ý nghĩa của hồng xanh đã được gán cho họ hàng của nó là hoa hồng tím.
Do đó, hồng tím còn biểu trưng cho những điều không thể mang màu sắc ma thuật.”
Một áng văn dài vừa được Dương Trác Diệc từng câu từng chữ tuông ra đến Hạ Tố Mẫn nghe là biết có vấn đề.
Cô đặt bó hoa Lavender Rose lên bàn rồi kéo ghế của mình xích lại anh một chút, kề mặt mình gần sát mặt anh rồi cất tiếng: “Anh làm sao mà nhìn thấy những màu sắc, nói em nghe đi, có phải Tả Khiêm dạy anh nói những lời này không?”
Bất chợt bị hỏi trúng tim đen làm cho Dương Trác Diệc có chút căng thẳng, anh lúng túng quay mặt qua hướng còn lại thì ngay sau đó bị bàn tay của Hạ Tố Mẫn nắm lấy cằm của anh xoay lại.
Nét đỏ ửng hiện lấp ló bên hai má và chóp mũi của anh khiến Hạ Tố Mẫn không nhịn được mà bật cười.
“Dương lão sư à, anh thật đáng yêu quá đi mất!”
Lần này là Dương Trác Diệc mặt đỏ đến tận tai, anh ngượng ngùng đến mức cả hai tay luống cuống.
Nhớ lại lúc ban chiều khi vừa nhận được cuộc gọi của Hạ Tố Mẫn, Dương Trác Diệc đã trầm tư suy nghĩ về cuộc gặp bây giờ.
Lần đầu tiên trong đời mà anh chủ động hỏi Tả Khiêm nên tặng gì cho con gái.
Và đương nhiên những lời Dương Trác Diệc vừa nói lúc nãy là do Tả Khiêm soạn hẳn một tờ giấy cho người khiếm thị để Dương Trác Diệc học thuộc.
Thì ra người căng thẳng trong cuộc hẹn chiều nay không chỉ có Hạ Tố Mẫn..