Dương Tổng Anh Là Ánh Sáng Đời Em


Hạ Tố Mẫn nghĩ bụng: "Có phải ai đẹp trai cũng vậy không nhỉ? Hay chẳng qua chỉ có anh ta là vậy, mình có lòng tốt thế mà!"
Cô nhân viên bấm vài nhấy chuột trên màn hình rồi in hoá đơn đưa cho Hạ Tố Mẫn.

Cầm hoá đơn xem xong rồi cô lấy tiền từ trong bóp ra đưa cho cô nhân viên, trong lúc chờ nhận lại tiền thối, Hạ Tố Mẫn nhỏ giọng hỏi nhỏ cô nhân viên:
"Cô nói chàng trai kia là khách VIP ở đây vậy cô biết anh ta hay mua hoa hướng dương làm gì không?"
Thật ra Hạ Tố Mẫn cũng rất tò mò.
Cô nhân viên cũng thật thà trả lời: "Là đi viếng thăm phần mộ của người thân.

Tuần nào cũng thế, năm nào cũng thế."
Hạ Mẫn thắc mắc: "Vì sao lại là hoa hướng dương chứ?"
Cô nhân viên nhúng vai tỏ vẻ cũng không biết lắm: "Có thể là do anh ấy không nhìn thấy được, hoa hướng dương này có khi lại xoa dịu được nỗi lòng của anh ấy."

"Sao cô lại biết anh ấy đi viếng người thân?" Hạ Mẫn lại tiếp tục hỏi.
"Tôi làm ở tiệm hoa này hai đời chủ rồi, đã làm từ lúc mới biết tính toán.

Nhiều năm về trước anh ấy cùng một ông chú tóc đã bạc đến đây đặt vòng hoa tang.

Từ đó về sau mỗi tuần anh ấy đều đến đây để mua một đoá hoa, đã rất nhiều năm rồi." Cô nhân viên kể bằng giọng nói có chút xót xa.
Hạ Tố Mẫn ngẫm lại, phải chăng chính cô đã quá khắc khe, dù sao cũng chỉ là một tông giọng.

Hạ Tố Mẫn hơi quay người lại liếc nhìn trộm chàng trai mù kia rồi quay người lại nói với cô nhân viên: "Tôi sẽ thanh toán đoá hoa của anh ấy xem như lời xin lỗi, cô giúp tôi nhé!"
Cô nhiên viên cũng nhìn chàng trai mù kia một cái rồi gật đầu để cho Hạ Tố Mẫn thanh toán.
Bước ra khỏi quán với bó hoa hồng phớt trên tay, Hạ Tố Mẫn hơi xoay người nhìn xuyên qua tấm kính của cửa tiệm thấy chàng trai vẫn đứng đợi ở đó.

Ánh đèn đường vàng chiếu gọi xuống đỉnh đầu của Hạ Tố Mẫn, giây phút đứng nhìn chàng trai đó trong lòng Hạ Tố Mẫn cô có chút rung động.
Trong tiệm, cô nhân viên đưa đoá hoa hướng dương cho chàng trai mù.

Anh liền mò mẫm lấy tiền trong túi để trả nhưng cô nhân viên đã từ chối.
"Lúc nãy cô gái kia đã thanh toán cho anh rồi, kèm theo một lời nhắn xin lỗi." Cô nhân viên mỉm cười nói.
Đầu lông mày của chàng trai hơi cau lại, anh hỏi: "Vì sao lại xin lỗi?"
Cô nhân viên giả vờ không hiểu chỉ nói thêm một câu: "Tôi không biết nữa, cô ấy chỉ có nhắn lại đôi lời thôi."
Ngoài cửa tiệm chiếc xe ô tô lúc nãy đã ghé đến, chàng trai mù trong này cũng không hỏi gì thêm chỉ gật đầu cảm ơn rồi lạnh lùng ôm đoá hoa bước ra khỏi cửa tiệm vào xe đi mất.


——————
Về đến chung cư của Hạ Tố Sơ, người giúp việc bảo rằng Hạ Tố Sơ đi diễn chưa về nên Hạ Tố Mẫn đã đợi cô ấy ở sofa một lát.
Bố mẹ Hạ Tố Sơ và Hạ Tố Mẫn có cuộc họp gấp ở nước ngoài nên không về kịp để đón sinh nhật của người chị Hạ Tố Sơ.

Sao lại bận ngay lúc này chứ? Hạ Tố Mẫn hôm nghe tin có chút thất vọng.
Vốn định là không tổ chức sinh nhật chỉ vì không có ai thật sự thân thiết để đón cùng.

Hạ Tố Sơ cũng biết Hạ Tố Mẫn hôm nay có cuộc thi nên cũng không hối thúc nên để mặc như hằng ngày vậy.
Hạ Tố Mẫn hơi chán nên đi vòng quanh căn hộ, đi ra ngoài ban công liền dựa vào lang can để ngắm toàn thành phố sáng đèn vào ban đêm.
Nhìn xa có một toà nhà cao lớn đang phát hình ảnh Hạ Tố Sơ đang quảng cáo cho thương hiệu nước hoa nổi tiếng.

Hạ Tố Mẫn bật cười có chút tuổi thân.
Trong gia đình Hạ Tố Mẫn, cha mẹ và chị gái đều tài giỏi xuất chúng hơn người, ai cũng đều có một giọng hát rất hay và nổi tiếng.

Chỉ riêng mình Hạ Tố Mẫn từ lúc sinh ra đã không có một giọng hát trời phú như thế, ngược lại cuộc đời cô chỉ biết cầm bút lên và vẽ.

Cha mẹ từ đầu đến cuối đều cấm cản Hạ Tố Mẫn đi con đường này, chỉ duy nhất có Hạ Tố Sơ đã gật đầu đồng ý nên nhiều năm nay đi theo con đường hội hoạ này chỉ có một mình chị cô Hạ Tố Sơ giúp cô ăn học.
Còn gì buồn hơn khi không được cha mẹ ủng hộ giấc mơ? Một ngày nào đó Hạ Tố Mẫn cô nhất định có thể nổi tiếng theo một cách huy hoàng nhất, đứng ở nơi cao nhất nói với báo chì rằng "xin chào, tôi là hoạ sĩ Hạ Tố Mẫn".
Đang thả hồn vào những lý tưởng cao đẹp thì lúc này Hạ Tố Sơ đã về.

Tiếng cửa vừa mở thì Hạ Tố Mẫn liền chạy vào phòng khách.
Hình bóng quen thuộc xuất hiện, khác với vẻ hào nhoáng trên sân khấu, Hạ Tố Sơ khi bước vào nhà với vẻ mặt mệt mỏi và vài vệt son chưa tẩy trang xong.
Hạ Tố Mẫn tươi cười rạng rỡ chạy đến ôm lấy sau lưng Hạ Tố Sơ trong khi Hạ Tố Sơ vẫn chưa nhận ra sự xuất của cô.

"Ngạc nhiên chưa? Hôm nay em đến để chúc mừng sinh nhật chị."
Hạ Tố Sơ cảm nhận được cái ôm của em gái mình, cô liền lên tinh thần nở nụ cười hạnh phúc đáp lời: "Chẳng phải hôm nay là ngày thi của em sao? Sao lại có thời gian đến đây vậy?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận