Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Tạ Cường và Trương Khải Khải hai người nắm tay nhau đi tới. Tụ tập đông đủ cả…

“Các ngươi cũng đến đây?” An Tạp cùng bọn họ chào hỏi, từ đáy lòng xót thương cho Tưởng Minh. Đứa nhỏ đáng thương, thế này làm sao mà chịu đựng nổi đây~

Ở đây có cả hai nam nhân mà Tưởng Minh từng yêu, nhưng mỗi người bọn họ đều đã tìm được hạnh phúc của mình, chỉ còn Tưởng đại thiếu cô đơn lẻ loi một mình… Không được! Làm bằng hữu nhiều năm như thế, nhất định phải giúp y một phen! Không thấy y hạnh phúc thật là có lỗi với mấy năm chịu khổ sau này của hắn rồi.

Đương nhiên, những lời này còn có thể lý giải là: Tưởng đại thiếu không tìm được người mới, bao nhiêu oán khí sẽ dồn lên tấm thân bạn tốt đây là hắn, cho nên, phải tìm đối tượng cho y. Mà đối tượng được nhắm đến chẳng ai khác ngoài Mập Mạp. Mặc kệ thế nào, Mập Mạp và Tưởng Minh, hắn đã nhận định sẽ tác hợp đôi trẻ này rồi.

Buổi tối, Tưởng Minh, Mục Kiền, An Tạp và Tiêu Kỳ, bốn người cùng uống rượu ở một quán bar khá nhỏ nhưng tương đối yên tĩnh.

Bốn người họ nhận thức nhau đã lâu. Tưởng Minh với Mục Kiền là cùng nhau lớn lên, với An Tạp là bạn học bắt đầu từ cấp hai đến tận khi đã tốt nghiệp đại học.

An Tạp lần đầu gặp Tiêu Kỳ là khi đến quán bar uống rượu, rồi mới lân la làm quen. Tiêu Kỳ ban đầu là một bartender, sau đó mới từng bước đi lên vị trí hiện giờ, nắm trong tay cỡ bảy, tám cái quán bar cùng khách sạn lớn. Hết thảy đều nhờ vào thủ đoạn và mánh lới kinh doanh của y.

An Tạp có thể đi đến bước quan hệ này với Tiêu Kỳ hoàn toàn là dựa vào phẩm chất kiên cường và bản tính yêu nghiệt của hắn.

Trước đây, một tổ bốn người vẫn thường ra ngoài uống rượu, nhưng chỉ sợ về sau muốn ngồi cùng nhau thế này cũng không có mấy cơ hội.

Sau khi kết hôn, Mục Kiền và Tề Thiên sẽ định cư ở Pháp, tuy vẫn có thể về nước nhưng dù sao thời gian gặp mặt cũng không nhiều như xưa.

“Đến đến đến, mọi người hôm nay không say không về!” Tưởng Minh cầm lấy ly bia liền nốc một ngụm.

“Chậm một chút! Đừng có nhìn thấy bia thấy rượu là vứt luôn sức khoẻ như vậy chứ.” An Tạp oán trách nói.

“Được, không say không về!” Mục Kiền cũng nâng lên ly rượu, sau đó dốc sạch vào cổ họng.

“Uy! Mấy người các ngươi… Rồi, không say không về!” An Tạp cũng bắt đầu uống rượu như uống nước.

Tiêu Kỳ cười cười: “Các ngươi cứ uống đi… Ta uống ít một chút, lát nữa còn phải giải quyết hậu quả.”

“Hừ! Ngươi không phải ngàn chén không say sao? Uống đi nào!” Tưởng Minh đẩy qua một ly bia lớn, Tiêu Kỳ không còn cách từ chối, đành phải uống theo.

Bên kia, Tạ Cường, Trương Khải Khải và Tề Thiên, ba người đang bận rộn về chuyện hôn lễ ngày mai.

“Nhẫn? Nhẫn để ở chỗ nào? Nga, là ở trong ngăn kéo… Đồng hồ! Ta không thấy cái đồng hồ ngày mai ta phải đeo…” Tề Thiên sốt ruột dáo dác tìm kiếm xung quanh.

“Khỏi tìm mất công, trên tay ngươi kìa.” Tạ Cường ngậm điếu thuốc trong miệng, vẻ mặt toàn hắc tuyến.

“Ách… A… Ta, ta là quá hưng phấn…”

“Được rồi, đừng hạnh phúc nữa, nhanh tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm một chú rể anh tuấn nữa.” Trương Khải Khải vỗ vai Tề Thiên.

“Ân.” Đợi chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc hạnh phúc không dễ dàng đạt được này cũng đã đến tay, lại càng khiến y quý trọng gấp bội.

“Tề Thiên, ra ngoài kia một lát đi, ta có lời muốn nói với ngươi.” Dụi tắt điếu thuốc, vỗ mông, chậm rãi tản bộ ra ngoài ban công.

Tề Thiên nghi hoặc đi theo.

“Kì thật, ta vốn không nên nói ra chuyện này… thế nhưng tình yêu chân chính nếu có điều gì giấu diếm sẽ không tiến xa được, ngươi hiểu không?”

“Ân.” Tề Thiên gật đầu.

“Tưởng Minh thích Mục Kiền, ngươi biết không?”

“… Không biết.”

“Lần đó… bắt cóc cũng là Tưởng Minh bày trò, ngươi chắc cũng không biết?”

“… Ân.”

“Ta không hiểu vì sao Mục Kiền không nói cho ngươi biết, nhưng chắc hắn có nguyên nhân khi làm như vậy.”

“Chuyện này ta không để ý. Chỉ cần hắn yêu ta, ta cũng yêu hắn, vậy là đủ.” Tề Thiên lạnh nhạt nói.

“… Người tốt như vậy sao lại để cho tên tiểu tử Mục Kiền kia chiếm được chứ! Thật là!” Tạ Cường hiểu ý nở nụ cười. Làm bằng hữu, những gì ta có thể giúp Mục Kiền, ta sẽ tận lực…

“Ha ha, ngươi không phải cũng chiếm được một người tốt đó sao?” Tề Thiên hướng phòng khách bĩu môi.

Ha ha, chiếm được sao? Vậy thì vì sao hắn vẫn không thể hoàn toàn nắm bắt được suy nghĩ trong lòng Trương Khải Khải? Giống như chỉ lơ đễnh một chút là sẽ tuột khỏi tầm tay.

.

Lý Tuyết đứng ở quảng trường kiên nhẫn chờ Mập Mạp. Đây có thể xem là cuộc hẹn hò chân chính đầu tiên của nàng với Mập Mạp.

Hôm nay vừa đúng cuối tuần, Lý Tuyết được nghỉ liền gọi Mập Mạp cùng đi dạo phố. Vì buổi hẹn hôm nay, Lý Tuyết đặc biệt chuẩn bị một chiếc váy rất xinh, còn trang điểm tinh xảo, cả người nhìn qua rất có thần thái, đẹp đến câu nhân.

Vài phút sau Mập Mạp vội vàng chạy đến, trên người là bộ đồ hàng hiệu mà Tưởng Minh mua cho hắn… cũng rất có cảm giác soái khí.

“Hân, trước tiên chúng ta đi đâu đây?” Lý Tuyết đã chạy đến, khoá trụ cánh tay Mập Mạp, trên gương mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc.

“A? Tuỳ tiện đi.” Mập Mạp không quen bị người khác ôm cứng nên khẽ rút tay mình ra khỏi vòng tay của Lý Tuyết.

Lý Tuyết sửng sốt, sắc mặt không còn được tự nhiên.

Mập Mạp cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá, nắm lấy tay nàng hai người bắt đầu tản bộ. Thế nhưng, xúc cảm trong lòng bàn tay lại hoàn toàn khác biệt. Bàn tay kia hẳn là thon gầy, dài nhỏ hữu lực, luôn nắm lại tay hắn… mà bàn tay này lại cực kì mềm mại, Mập Mạp sợ dùng chút lực sẽ làm nó vỡ nát.

Dọc theo đường đi Mập Mạp chẳng có gì để nói. Bình thường rất thích đi dạo phố, vậy mà lúc này lại chẳng thấy tí gì thú vị, còn có loại cảm giác hơi nhàm chán. Còn Lý Tuyết cả đường cười vui, giống như đây là chuyện thú vị nhất thế giới.

Dạo một vòng quanh con đường, Lý Tuyết đã mua được đôi giày cao gót mới ra. Mập Mạp cầm theo cái túi, rầu rĩ không vui.

“Hân, ăn trưa xong chúng ta đi xem phim nhé?”

“Nga, được.” Mập Mạp lơ đãng trả lời. Lý Tuyết nhìn Mập Mạp, cuối cùng không nói gì nữa.

Không khí bữa cơm trưa hơi nặng nề, hai người cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Trong rạp chiếu phim tối đen, trên màn hình là một bộ phim văn nghệ. Mập Mạp đối với thể loại phim này không quá hứng thú, nhưng Lý Tuyết muốn xem, thế là hai người cùng xem.

Câu chuyện trong phim vẫn là mô-típ thường thấy: một người nam nhân và nữ nhân yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng bởi đủ loại nguyên nhân này nọ mà không thể cùng một chỗ, cuối cùng nam chính và nữ chính đành mờ mịt nhìn nhau giữa biển người như hai người xa lạ…

Đây là một cái kết thúc bi thảm, Lý Tuyết xem nhập tâm đến độ khóc rống, còn Mập Mạp xem xong lại cảm thấy thất thần.

“Hân, hết rồi, chúng ta đi thôi.”

“A? Nga…” Mập Mạp bỗng nhiên rơi vào một loại tình cảm phức tạp không rõ tên.

“Hân, một lát nữa chúng ta làm gì đây?”

“Lý Tuyết, ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút.”

Lý Tuyết sửng sốt, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch. Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, cố ngăn cũng ngăn không được.

Trong quán cà phê, Mập Mạp thấp giọng nói câu xin lỗi, Lý Tuyết nhỏ giọng nức nở. Nàng không thể tin được Mập Mạp lại đi yêu thượng một người nam nhân… Nhưng, nếu người hắn yêu đã không phải nàng, có dây dưa thế nào cũng là vô dụng.

“Trữ Hân, ta yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi… Tuy rằng ngươi không còn yêu ta nữa, nhưng ta vẫn không thể hận ngươi. Thật sự, nếu ngươi thích y thì không nên bỏ qua, có một số chuyện bỏ qua rồi… sẽ vĩnh viễn không tìm lại được.” Nàng nói xong liền chạy ra ngoài.

Mập Mạp ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nàng chạy đi, trong lòng có địa phương nhói đau. Thật xin lỗi, xin lỗi, phi thường xin lỗi…

Lúc hắn đứng dậy chuẩn bị ra về:

“Tiên sinh, thỉnh ngài thanh toán hoá đơn. Hai tách cà phê tổng cộng là tám ngươi sáu tệ.”

“À, vâng.” Mập Mạp với tay vào túi tiền. Di? Tiền đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui