Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

An Tạp điện thoại cho Tưởng Minh, kể về phản ứng của Mập Mạp, chẳng qua hắn tự động tỉnh lược cái đoạn Tưởng Minh phải nằm dưới.

Tưởng Minh nghe xong rất vui, xem ra chính mình đa tâm, Mập Mạp tuy béo nhưng vẫn là một nam nhân tràn đầy nhiệt huyết a.

“Hi! Minh, ngươi trở về lúc nào vậy, sao không báo cho ta một tiếng? Ta nghe a di nói nên sang đây thăm ngươi. Cuộc sống ở Trung Quốc mấy năm nay thế nào?” Người đến là Kiệt Ni, bạn thân của Tưởng Minh.

“Hi, Kiệt Ni. Đã lâu không gặp.” Tưởng Minh vỗ vai hắn cười nói.

“Phải không? Ha hả, đúng rồi, không mang bạn trai ngươi cùng đến à?”

“Nga… không.” Tưởng Minh thật sự hối hận quyết định của mình. Đầu óc của y lúc ấy chắc chắn là nghẹn hỏng rồi, cho dù Mập Mạp không thích mình, mang hắn đi có thể thuận tiện bồi dưỡng tình cảm mà…

“Ra ngoài chơi không?” Kiệt Ni nháy nháy mắt. Hắn cũng không có ý ám chỉ ra ngoài trời vận động, mà đương nhiên là đến một loại địa phương không mấy bình thường rồi.

Tưởng Minh cau mày suy nghĩ một lúc, quyết định không đi.

Kiệt Ni nhún vai. Người ta muốn giữ vai trung trinh liệt tiết thì kệ người ta vậy, hắn đi một mình.

Kỳ thật có chuyện thắc mắc: Tưởng Minh có thật muốn thủ trinh tiết với Mập Mạp không? Nghe là thấy không thể tin được rồi. Tưởng Minh tuy không lạm tình hoa tâm như An Tạp, nhưng cũng là dạng tám lạng nửa cân, bằng không ông bà ta đã chẳng nói “vật họp theo loài”.

Lý do Tưởng Minh không muốn đi chính là: mấy quán bar ở Mỹ làm sao sạch sẽ như ở Trung Quốc được a! Bar Trung Quốc toàn những bé trai 17, 18 mịn màng trắng nõn, chơi cũng có cảm giác hơn hẳn, ai như bar ở Mỹ đều toàn mấy ông chú trên dưới 40, có trẻ cách mấy thì xem như 30 đi, bằng không thì toàn money boy, đâu thể tuỳ tiện đùa được, lỡ có gì thì cái mạng nhỏ để đâu cho an toàn đây?

Tưởng Minh càng không phải loại ngựa đực – một ngày không xxx sẽ đau ****, cho nên đối với vấn đề này, có nhu cầu thì mới đi một chút, bằng không cứ ngồi nhà cắn hạt dưa, xem ti vi.

Thói quen cắn hạt dưa xem ti vi này là từ Mập Mạp dạy dỗ. Vốn Mập Mạp là người thích vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa, mà Tưởng Minh thì lại cảm thấy hạt dưa ăn chẳng có gì ngon, nhưng nghe tiếng Mập Mạp cắn lách cách thì ngứa tai, thế là tước đoạt luôn niềm vui nho nhỏ của anh mập.

Mập Mạp tội nghiệp nhìn Tưởng Minh chằm chằm, làm cho lòng Tưởng Minh cứ voặn cứ xoắn, xôn xao khó tả, y đơn giản liền gia nhập hàng ngũ cắn hạt dưa xem ti vi luôn, lại còn nói vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa quả thật rất có ý nghĩa.

.

.

.

Mấy ngày nay tinh thần Mập Mạp lại bị vây trong trạng thái hoảng hốt, hệt như cái lúc hắn mới nghe tin Tưởng Minh ra nước ngoài. Nguyên nhân chân chính là do bị bộ sưu tập đồ dùng cùng thông tin chuẩn bị cho cuộc sống đôi trẻ hạnh phúc ngọt ngào của An Tạp huỷ hoại.

Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng da thịt sáng bóng, đôi mắt to, đen lay láy, trong veo như nước của Tưởng Minh lại hiện ra, làm cho Mập Mạp ôm gối cắn chăn lăn qua lật lại vẫn thao thức đến sáng.

An Tạp thì lại rất nhiệt tình hăng hái như không, mỗi khi rảnh rỗi lại chạy đến chỗ Mập Mạp thăm hỏi, hướng dẫn, động viên, đưa cái này, đưa cái kia, làm cho Tiêu Kỳ lo lắng một trận có phải người yêu muốn hồng hạnh xuất tường hay không nữa.

Buổi trưa Mập Mạp xem Xuân quang xạ tiết, xem xong tâm tư hắn rất khổ sở, hai người yêu nhau vì sao không thể ở bên nhau chứ? Mập Mạp bất giác nghĩ đến nếu một ngày kia, có người muốn tách hắn và Tưởng Minh ra, chắc chắn là đánh chết hắn hắn cũng không chịu, trừ phi Tưởng Minh thật sự không cần hắn nữa. Nghĩ đến đây, Mập Mạp ngủ an giấc hơn một chút.

An Tạp lại mang đến một chồng sách về đồng tính luyến ái, để Mập Mạp hiểu ra đó không phải là bệnh, hơn nữa trong nước còn có rất nhiều người cũng giống bọn họ, khiến Mập Mạp bình tĩnh không ít.

Rốt cuộc, sau khi Mập Mạp học được cách dùng tiếng Anh để hỏi đường, hắn quyết định đến Mỹ tìm Tưởng Minh.

Bàn bạc chuyện này với An Tạp, kết quả là được hắn ủng hộ cả hai tay lẫn hai chân. Cùng ngày hôm đó, An Tạp lấy chứng minh nhân dân của Mập Mạp đi làm hộ chiếu. Vé máy bay đi Mỹ thì đã được An Tạp mua, thời gian là ngày hôm kia.

Mập Mạp còn dặn An Tạp không được báo cho Tưởng Minh mình sắp qua đó để tạo cho y một ngạc nhiên lớn.

Một ngày trước khi đi, Mập Mạp bắt đầu chuẩn bị hành lý cần mang, xong xuôi hết thảy, hắn nhận ra mình lại bị mất ngủ… Đếm cừu vậy. Đếm đến con cừu thứ mấy Mập Mạp cũng không nhớ nổi nữa, ác mộng tiến vào giấc ngủ của hắn.

Trong mơ, Tưởng Minh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, hào quang toả ra tứ phía, Mập Mạp nhìn màn này mà khí huyết sôi trào, vừa định bổ nhào lên người kia thì y biến thành một con cừu, còn be be be kêu loạn làm Mập Mạp ra một thân mồ hôi lạnh.

“Be be be~ Mập Mạp, ngươi có thích ta hay không?” Mập Mạp lắc đầu.

“Be be be~ Vậy sao ngươi không ôm ta?” Mập Mạp vẫn lắc đầu.

“Be be be~ Vậy là ngươi chê ta chứ gì, ta đi…” Nói xong con cừu Tưởng Minh bỏ chạy về phía xa xa, Mập Mạp sửng sốt mất một lúc: mặc kệ thế nào Tưởng Minh vẫn là Tưởng Minh a, cho dù biến thành cừu thì vẫn là Tưởng Minh. Thế là Mập Mạp đuổi theo con cừu Tưởng Minh chạy khắp thế giới…

Choàng tỉnh, Mập Mạp nhận ra cả người mình ướt đẫm mồ hôi. Nhìn đồng hồ, mới có năm giờ rưỡi. Thay quần áo, đánh răng rửa mặt, còn lâu lắm mới đến giờ khởi hành, Mập Mạp bèn đứng trước gương ngó tới ngó lui.

Trước kia, soi gương với Mập Mạp mà nói là một chuyện vạn phần thống khổ, bất quá hiện tại đã khác trước, mỗi lần soi gương Mập Mạp lại cảm thấy thật hạnh phúc.

Hành lý mọi thứ đã chuẩn bị xong cả, Mập Mạp ngồi ngốc ở trên giường. Chuyến bay là ba giờ chiều lận, bây giờ mới gần trưa, thời gian không thể để lãng phí, chi bằng dọn dẹp lại căn phòng đi.

Dọn tới dọn lui, Mập Mạp phát hiện cái quần jeans thuở nảo. Cởi quần tây trên người ra, đưa chân vào hai ống quần jeans xem nào… Cư nhiên mặc vừa!!! Hơn nữa, hắn kéo được cả khoá quần này!

Quá hưng phấn, Mập Mạp nhảy một cái thật cao, rồi lại gác một chân cao cao, đang định đưa tay vuốt ve thì… Xoạt! Đường chỉ ở mông rạn ra một cái lỗ, kéo dài xuống tận đùi.

Mập Mạp sầu não cởi quần ra, nhìn nhìn vài lần rồi chậc lưỡi: mười năm rồi chứ ít gì, hèn gì bị rách… Tuy rằng chưa mặc qua lần nào nhưng cũng bị thời gian ăn mòn a.

Mập Mạp xếp lại cái quần cho ngay ngắn, thả vào tủ quần áo. Cái quần jeans này không chỉ là một cái quần jeans, nó mang theo những vui buồn của Mập Mạp bao nhiêu năm nay, bây giờ đã thành một vật không thể vứt bỏ.

Dọn dẹp phòng mình xong, Mập Mạp chạy sang phòng Tưởng Minh dọn dẹp luôn. Từ sau khi Tưởng Minh dọn xuống văn phòng ở, căn phòng này cũng vắng vẻ theo, không còn hình ảnh Tưởng Minh như đại lão gia hô hào Mập Mạp đi rót nước.

Mở tủ quần áo ra, bên trong có bao nhiêu cái quần, bao nhiêu chiếc áo Mập Mạp biết nhất thanh nhị sở. Bởi mỗi bộ quần áo của Tưởng Minh đều đã được Mập Mạp giặt qua, cái nào giặt máy, cái nào phải giặt tay, cái nào phải mang đi hấp… Mập Mạp nhớ lại mà ngứa răng quá trời.

Lúc mở ngăn kéo ra thì đầy đủ một đống loạn thất bát tao, lại có cả dầu bôi trơn cùng bao cao su… Mập Mạp đỏ bừng mặt, hiện tại hắn mới hiểu được dầu bôi trơn là để làm gì, vậy mà ngày đó hắn nhờ Tưởng Minh bôi lên người, mỗi khi nghĩ lại hắn vẫn thấy gió lạnh quanh quất đâu đây.

Di… dưới gối đầu là cái gì?

Xốc cái gối lên, Mập Mạp thật hết chỗ nói rồi. Cái quần lót mình đưa cho y, cái quần lót mà y chỉ mặc đúng một lần đã được tẩy sạch đặt ở dưới gối. Tay Mập Mạp run run thả cái gối về vị trí cũ, nghi hoặc không biết vì sao y lại có cái loại ham mê biến thái này. Muốn đem quần lót xem như vật trừ tà sao? Hay là do nó có hương vị mê hồn dẫn người vào giấc ngủ?

Nói đến cái quần lót này, Tưởng Minh thật chỉ muốn đi tìm chết.

Qua Tết vài ngày, An Tạp, Tưởng Minh và Tiêu Kỳ, ba người muốn ra dã ngoại leo núi, kết quả ngày đó có chuyện, nên cả bọn đành bất đắc dĩ đi bơi. Ba người chẳng ai mang quần bơi, An Tạp liền đề nghị để quần lót bơi là được.

Thế là ba người cởi hết quần áo, và bi kịch của Tưởng Minh cũng bắt đầu. Của An Tạp là chiếc CK màu trắng, Tiêu Kỳ cũng là CK màu đen, đồng kiểu dáng, mà y thì… một chiếc quần lót đỏ chói kiểu dáng lỗi thời.

An Tạp cười đến nỗi nấc cục, ngay cả Tiêu Kỳ thường ngày mặt than cũng cười đến điên cuồng. Thế nhưng, đó vẫn chưa phải là sự kiện tối bi kịch. Vào bể bơi mới phát hiện, cái quần lót này phai màu a!!! Một tia hồng sắc như tơ chậm rãi phiêu tán từ đũng quần của Tưởng Minh…

Một người nam nhân nhìn đến hạ thân Tưởng Minh, lúc này vẫn đang tràn “tơ máu”, lại nhìn lên thân trên của y, sau đó rối rắm đứng lên, ra khỏi bể bơi.

Tưởng Minh tức đến độ muốn chửi má nó, làm sao lại mặc nó mà ra ngoài cơ chứ?

—————————————

Xuân quang xạ tiết hay Xuân quang sạ tiết (chữ Hán: 春光乍泄, bín âm: chūn guāng zhà xiè, tiếng Anh: Happy Together) là một bộ phim của Hồng Kông phát hành năm 1997. Đạo diễn phim là Vương Gia Vệ, với hai diễn viên chính Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vĩ. Không chỉ được xem như một trong những bộ phim về tình yêu đồng giới nổi tiếng nhất, Xuân quang xạ tiết đồng thời cũng có mặt trong danh sách phim kinh điển của điện ảnh Hồng Kông. Trong cuộc bình chọn “100 phim Trung Quốc được yêu thích nhất”, nhân kỉ niệm 100 năm nền điện ảnh Hoa ngữ, Xuân quang xạ tiết đứng ở vị trí thứ năm. Phim cũng đã đem về giải Đạo diễn xuất sắc cho Vương Gia Vệ tại Liên hoan phim Cannes 1997.

春光乍泄 DVD


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui