Đường Uyển Sống Lại


Nhà họ Phùng ở Tiễn Đường không hổ là danh gia vọng tộc, Phùng tiểu nương tử không hổ là hòn ngọc quý trên tay hai vị nhà họ Phùng, cô ta chưa bái đường thành thân với Lục Du mà của hồi môn của cô ta đã khiến phụ nữ Sơn Âm đàm luận không ngớt, hôn lễ rồi sẽ long trọng lắm đây.
“Uông thiếu phu nhân, nghe nói gì chưa? Vị thiếu phu nhân chưa cưới vào của nhà họ Lục kia thật là chân chân chính chính của hồi môn trải đỏ mười dặm mà xuất giá đó nha”. Chuyện về nhà họ Lục, người nhà họ Đường vốn không cần chủ động đi hỏi, luôn có người “tốt bụng” xán lại gần nói dăm ba câu, cứ như bây giờ vậy.
Uông Ngọc Trân nhìn vị phu nhân không thân thiết bao nhiêu trước mặt, khẽ cười một tiếng, nói. “Chuyện này chỉ sợ toàn bộ Sơn Âm không ai không biết, tôi cũng có nghe thấy chút chút, nhưng mà có vẻ Giang thiếu phu nhân biết rõ quá nhỉ, chẳng lẽ lúc nhà họ Phùng khiêng của hồi môn đến, Giang thiếu phu nhân cũng đi?”.
“Không riêng gì lúc khiêng, lúc bái đường tôi cũng đi”. Giang thiếu phu nhân gật đầu, sau đó như là nhớ ra chuyện gì thú vị, che miệng cười khúc khích rồi nói. “Bên ngoài đồn thật không giả, của hồi môn của vị Phùng tiểu nương tử kia đúng là trải đỏ khắp mười dặm. Chậc chậc, khác không kể, chỉ riêng điền sản và cửa hàng cũng khiến người ta hâm mộ muốn chết, không có năm ba vạn lượng bạc chắc chắn mua không nổi. Nhà họ Lục cưới được một núi vàng rồi”.
Câu này thật là… Uông Ngọc Trân cảm giác Giang thiếu phu nhân cố ý nói như vậy, không biết là vì quá hâm mộ của hồi môn của Phùng tiểu nương tử hay có dụng ý khác, chị cũng không muốn biết, chỉ thản nhiên nói. “Nhà họ Phùng là danh môn vọng tộc ở Tiễn Đường, Phùng tiểu nương tử là cô con gái đến tuổi xế chiều Tôn phu nhân mới sinh được, còn là con gái duy nhất, bây giờ lập gia đình cha mẹ không bảo bọc được nữa, của hồi môn có nhiều chút cũng đương nhiên”.
“Cô nói đúng”. Giang thiếu phu nhân cười. “Cả bốn chị dâu của Phùng tiểu nương tử đều tới, soi nhà họ Lục cặn kẽ từng ngóc ngách một, nhìn biểu tình bọn họ chỉ miễn cưỡng vừa lòng mà thôi. Chị dâu cả của cô ta nói Phùng tiểu nương tử là chị ta nhìn lớn lên, trên danh nghĩa là cô em chồng, nhưng thực tế thân như mẹ con, còn nói hôn sự của Phùng tiểu nương tử do Tôn phu nhân chắp tay, chứ nếu là chị ta thì chị ta tiếc nuối không nỡ gả xa như vậy, lỡ đâu bị bắt nạt, không có người khóc kể”.
Chưa thành thân đã lo chịu ấm ức, Uông Ngọc Trân vui vẻ trong lòng, xem ra cái danh mẹ chồng ác của Đường phu nhân đã bay đến Tiễn Đường rồi, người nhà họ Phùng không phải không biết.
“Bà chị dâu cả lợi hại đó còn không thèm đánh chó ngó mặt chủ đâu, cô biết không, mặt Đường phu nhân lập tức đen thui, nếu không vì trong nhà đang có việc vui, nếu không vì nhiều người đang nhìn chắc bà ta đã nhảy dựng lên rồi”. Giang thiếu phu nhân cười vui sướng khi người gặp họa, không một chút thương hại Đường phu nhân bị dèm pha. “Bà chị dâu này vừa nói xong, bà chị dâu thứ lập tức hòa giải, nói bà kia chẳng có ý gì đâu, chỉ là cô em chồng mình nhìn từ lúc lọt lòng đến giờ chuẩn bị lấy chồng, trong lòng không yên tâm thôi, nếu có nói gì sai xin Đường phu nhân bỏ quá cho”.
Xem ra chị dâu thứ cũng không vừa, Uông Ngọc Trân cười nhưng không nói, nghe Giang thiếu phu nhân hưng trí bừng bừng kể chuyện. “Có người khen của hồi môn của Phùng tiểu nương tử nhiều thật là hãnh diện, bọn họ nói nhà bọn họ chỉ có một cô em chồng duy nhất, tất nhiên nên chuẩn bị cho cô ta của hồi môn thật là nhiều để đủ cho chi phí ăn mặc cả đời của Phùng tiểu nương tử không cần xem sắc mặt ai, sống tự tại, cũng ngẩng cao đầu ở nhà chồng. Không chỉ thế, nếu nhà chồng có họ hàng nghèo túng cũng cứu tế được nốt, để mọi người biết cô ta tốt bụng. Chậc chậc, thiếu điều nói của hồi môn của Phùng tiểu nương tử chẳng những nuôi sống cô ta, nuôi luôn Lục Vụ Quan, còn nuôi được cả đứa nhỏ sinh ra sau này. Cô không biết đâu, sắc mặt Đường phu nhân lúc đó khó coi cực kỳ, cưới cô con dâu này về đúng là nghẹn khuất”.
“Còn không phải là vậy”. Uông Ngọc Trân không tiếp lời Giang thiếu phu nhân không có nghĩa sẽ chẳng ai tiếp, Hoàng thiếu phu nhân vẫn đang dỏng tai nghe bên cạnh thêm lời. “Phàm là có con gái, nhà ai chẳng chuẩn bị của hồi môn cho con từ lúc vừa sinh ra, chẳng qua gia cảnh kém hơn nhà họ Phùng nên của hồi môn không nhiều như vậy, chỉ đủ đặt mua những gì tối thiểu nhất. Nhưng chưa gặp ai như nhà họ Phùng, người còn chưa gả vào đã lên mặt như vậy, tôi nghĩ Đường phu nhân xem ra gặp phải đối thủ ngang sức rồi đây”.
“Nói gì thì nói, ngày đó mới liếc sơ qua, chỉ kịp nhận ra là có giáo dưỡng, chưa biết có lợi hại hay không. Có lẽ vị Phùng tiểu nương tử này không giống mấy bà chị dâu kia, có khi còn tương phản, là kiểu lá ngọc cành vàng được trong nhà che chở, nuôi trong bình mật, không có tính khí dữ dội”. Giang thiếu phu nhân nói câu này bỗng nghĩ tới Đường Uyển, có một bà mẹ lợi hại, hai người chị dâu tính khí chẳng hề yếu đuối nhưng nàng vẫn dịu dàng dễ bắt nạt đó thôi, khó nói được liệu Phùng tiểu nương tử có giống Đường Uyển hay không.
“Tôi không đồng ý, cô chưa nghe người ta kể sao, tính tình Phùng tiểu nương tử ghê gớm lắm, dọa không ít đấng lang quân cầu hôn chạy mất”. Hoàng thiếu phu nhân bĩu môi, chị ta không tin Phùng tiểu nương tử tốt tính. Trịnh phu nhân mai mối cho Tôn phu nhân là thím của chị ta, đương nhiên biết Phùng tiểu nương tử “nổi tiếng” ở Tiễn Đường như thế nào, chị ta cười khỉnh. “Nhưng mà a, tính tình cô ta rốt cuộc sao đâu liên quan gì đến chúng ta, liên quan nhất chỉ có nhà họ Lục, không biết người nhà họ Lục biết được tính tình thật của cô ta sẽ có phản ứng gì”.
“Tiễn Đường có xa xôi chi, Đường phu nhân nhất định đã tìm hiểu tin tức về Phùng tiểu nương tử trước khi đính hôn, tính nết cô ta sao Đường phu nhân đều biết trong lòng, Phùng tiểu nương tử gả vào rồi, bà ta còn biết điều không lên mặt mẹ chồng, cũng không phải khó, hẳn là sống tốt thôi”. Giang thiếu phu nhân cũng cười. “Mà có khó hay không phải xem Đường phu nhân có thể buông tha ặt mũi bà ta không nữa”.
“Khó mấy cũng không thể cãi vã ngay với con dâu mới vừa gả vào được, mọi người biết ra thì …, đúng không?”. Hoàng thiếu phu nhân cười ẩn ý, nói. “Nếu không, căn cứ vào danh tiếng của Phùng tiểu nương tử và núi của hồi môn của cô ta, chắc chắn không ít người hiểu lầm đâu”.
“Phụt ~”. Uông Ngọc Trân rốt cuộc không nhịn được cười, câu này thật đúng là… Tuy rằng chẳng có chút hảo ý gì với Đường phu nhân nhưng chị tin Đường phu nhân không phải vì của hồi môn của Phùng tiểu nương tử nhiều mới cưới cô ta cho Lục Vụ Quan.
“Cái miệng của cô đó, để Đường phu nhân nghe được, không tức chết mới là lạ”. Giang thiếu phu nhân cũng phá lên cười, sau đó đổi sang chuyện khác. “Thôi không nói này nữa, Ngọc Trân, muốn hỏi thăm cô một chuyện”.
“Chuyện gì nha?”. Uông Ngọc Trân hiểu, nhưng trên mặt vẫn làm bộ ngơ ngác.
“Nghe nói em chồng cô chuẩn bị tuyển chồng, thật không?”. Giang thiếu phu nhân chủ yếu đến đây hôm nay là để tìm hiểu tin tức.
“Huệ Tiên bây giờ vẫn đang vội vàng học quản gia, nhất thời chưa lo lắng đến việc tái giá”. Uông Ngọc Trân nhẹ nhàng lắc đầu, thấy sắc mặt Giang thiếu phu nhân hơi thất vọng, lại nói. “Nhưng mà đàn bà con gái cái chính vẫn là có nhà chồng tốt, nếu có người thích hợp tới cầu hôn, tôi nghĩ cha mẹ chồng tôi cũng sẽ thận trọng cân nhắc”.
Nói cách khác, nhà họ Đường quả thật có ý tuyển rể, chẳng qua lúc này càng thận trọng, kĩ tính hơn, để tìm một người tốt chân chính đối đãi Đường Uyển. Giang thiếu phu nhân lập tức nghĩ tới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui