Đường Uyển Sống Lại


Gặp Lục Du ở Tây Hồ chỉ khiến Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình cảm thấy bất ngờ, trong lòng cũng chán ngấy, nhưng bọn họ không để chút việc nhỏ này cản trở hành trình ở Lâm An, Triệu Sĩ Trình vẫn chiếu theo kế hoạch đưa Đường Uyển đi du ngoạn nơi nơi, để Đường Uyển chơi đùa tận hứng.
Đường Uyển ban đầu còn cố kị, lo sẽ gặp lại Lục Du, nhưng không quá hai ngày nàng đã ném chuyện này ra sau đầu, không hề rối rắm việc không hẹn mà gặp Lục Du nữa, nàng không tin kiếp này bao nhiêu thứ đã biến đổi nghiêng trời lệch đất mà vận mệnh của nàng vẫn là một hồi bi kịch.
Du ngoạn rất nhiều, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình không quên đi thăm hỏi những người bạn cũ, trong đó có Lâm Ngữ Khê – người vẫn thư qua thư lại với Đường Uyển mấy năm nay.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, không nghĩ tới chị thật sự đến đây thăm em, em rất hạnh phúc!”. Nhìn thấy Đường Uyển, Lâm Ngữ Khê hoan hoan hỉ hỉ kéo tay nàng, ánh mắt vẫn giữ được nét ngây thơ hoạt bát thời con gái, không chút nào giống đã làm vợ, làm mẹ người ta.
Cuối năm kia, Lâm Ngữ Khê thành thân, tân lang là con trai trưởng của Trương đại nhân quan tế tửu Quốc Tử Giám, hai người quen nhau từ nhỏ, cũng xem như là thanh mai trúc mã. Cả hai hợp ý nhau, đều thích ngâm thơ vẽ tranh, cha mẹ hai bên lại nhiều khoan dung, thêm nữa Lâm Ngữ Khê gả vào không bao lâu đã có tin mừng, sinh được một cô con gái bụ bẫm, gia đình sống mỹ mãn hạnh phúc thật sự.
“Đến Lâm An sao dám bỏ qua không đi thăm hai mẹ con em chứ?”. Đường Uyển cười khúc khích trêu ghẹo. “Em viết trong thư muốn kết thông gia với nhà chị, chị hôm nay đến chủ yếu là xem con dâu tương lai”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, làm thông gia em nghĩ thôi quên đi”. Lâm Ngữ Khê hơi buồn rầu nói. “Nguyên nương bị mẹ chồng em chiếm luôn rồi, mọi chuyện từ lớn như hôn nhân đến nhỏ như ăn uống ngủ nghỉ đều bị mẹ chồng em quản hết, em làm mẹ mà toàn bị đặt qua một bên”.
“Xảy ra chuyện gì sao?”. Đường Uyển nhìn mặt Lâm Ngữ Khê không giống bị người ta chiếm mất con gái, giống như bị thất sủng thì đúng hơn.
“Chị không biết đâu, mẹ chồng em trước nay vẫn mong chờ sinh được cô con gái, ai ngờ liền tù tì sinh năm đứa con trai, thấy em sinh con gái bà liền nói cháu gái trưởng có thể nuôi như con gái út, bé mới được trăm ngày liền ôm đến phòng bà ở, còn mỹ miều gọi là không quấy rầy hai vợ chồng em tân hôn… Tụi em thành thân hơn một năm rồi, làm gì còn tân với hôn!”. Lâm Ngữ Khê ai oán than. “Hồi trước bà vẫn nói hiểu em nhất, coi em như con gái ruột, giờ có Nguyên nương rồi, đâu nhớ gì tới em”.
“Em là đang ghen tị với con gái mình sao?”. Đường Uyển bật cười, cảm thấy Lâm Ngữ Khê thật quá đáng yêu, nhưng nhìn bộ dạng cô nàng sao thấy quen quen – ô, giống như từ lúc có Thanh Lam, Triệu Sĩ Trình cũng phát hiện địa vị của mình trước mặt cha mẹ đã xuống dốc không phanh.
“Em đâu có đâu”. Lâm Ngữ Khê chối đây đẩy, cười. “Không đến mức ghen, nhưng hơi mất mát một chút. Hai da, nếu em sinh một cậu con trai thì tốt rồi, không phiền não như bây giờ”.
Đường Uyển bị Lâm Ngữ Khê chọc cười ngất, xem ra cuộc sống hôn nhân của cô nàng thật sự tiêu dao, cho nên vẫn duy trì tính cách trước kia, Đường Uyển vui mừng thay cho Lâm Ngữ Khê.
“Đúng rồi, Huệ Tiên tỷ tỷ, chị có nghe chuyện về Lục Du chưa?”. Vẫn giữ liên lạc với Đường Uyển và Lâm Ngữ Hội nên Lâm Ngữ Khê tự nhiên biết quan hệ giữa Đường Uyển và Lục Du, cũng biết vị trí của Lục Du trong lòng Đường Uyển ở đâu.
“Mấy ngày nay chị chỉ biết đi du sơn ngoạn thủy với Tử Quy, không nghe thấy gì về hắn cả”. Đường Uyển nhẹ lắc đầu, sau đó tùy tiện hỏi. “Sao vậy? Hắn đỗ hội nguyên* rồi sao?”.
*Đứng đầu kì thi hội. Giống như trạng nguyên nhưng ở kì thi nhỏ hơn.
Gặp Lục Du ở Tây Hồ đã là sáu ngày trước, lúc đó kì thi hội đã chấm dứt, tính tính thời gian có lẽ kết quả đã được niêm yết. Kiếp trước Lục Du thi hội thập phần thuận lợi, lúc quay về Sơn Âm cũng hăng hái, không biết kiếp này tình hình sao, nhưng nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Lục Du, Đường Uyển kết luận hắn thi không đến nỗi tệ.
“Đỗ hội nguyên? Hừ, thành tích của hắn thật ra tốt, nội các đại học sỉ chủ khảo Lục Phụ tán thưởng hắn có thêm, thậm chí tiến cử hắn làm hội nguyên. Đáng tiếc, người sống không nên làm chuyện đuối lý, nếu không chẳng biết khi nào sẽ bị lật thuyền”. Có lẽ vì Đường Uyển nên Lâm Ngữ Khê không có một chút hảo cảm với đệ nhất tài tử nổi danh này, thậm chí khinh thường hắn ghê gớm, cô hừ lạnh một tiếng, nói. “Có người tố cáo hắn đức hạnh thối tha, nên dù tài hoa xuất chúng cỡ nào cũng không thể trở thành hội nguyên”.
“Đức hạnh thối tha?”. Đường Uyển sửng sốt, lại xảy ra chuyện gì ư, kiếp trước không phải hắn đã thuận lợi trở thành hội nguyên đó sao? Cho dù bị xóa tên nhưng là do Tần tướng quân ghen ghét hắn nổi bật hơn cháu trai ông ta, dùng lý do hắn hay thích bàn chuyện chống Kim phục quốc nên xóa tên hắn. Cũng vì lý do đó, hắn tuy rằng không có danh vị trạng nguyên nhưng trong mắt các sĩ tử khắp thiên hạ hắn đã có địa vị trạng nguyên. Hiện tại, ngay cả danh vị hội nguyên cũng vô duyên với hắn, đỡ đắc tội với Tần Cối, không biết là phúc hay là họa nữa.
“Đúng”. Lâm Ngữ Khê gật đầu, sau đó nhỏ giọng thầm thì. “Nghe nói tin tức do nhà họ Phùng ngầm rỉ ra, để cho Lục Du xám mặt, gây bất lợi cho sự nghiệp thi cử của hắn”.
Nhà họ Phùng? Đường Uyển nhíu mày thật chặt, kinh ngạc nói. “Năm đó nhà họ Phùng có nói, sau khi ly hôn xong nam cưới nữ gả chẳng liên quan gì đó nhau nữa mà? Sao lại gây chuyện phá bĩnh Lục Du, bọn họ không sợ chuyện này ầm ĩ lớn, thanh danh Phùng Uyển Nhược sẽ bị ô uế sao?”.
“Nhà họ Phùng đâu có để ý”. Khác với Đường Uyển luôn cố ý bỏ ngoài tai tin tức liên quan đến nhà họ Lục, Lâm Ngữ Khê vô cùng ngạc nhiên, chú ý nhiều hơn, tự nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn, cô tiếp tục thì thầm. “Vụ ly hôn ồn ào dư luận của Lục Du và Phùng Uyển Nhược ngay cả ở Lâm An cũng nghe thấy, đừng nói chi Tiền Đường, quả thật huyên náo ai cũng biết. Nghe nói Phùng Uyển Nhược nổi danh ngang ngược không phải vô căn cứ đâu, cha Lục Du qua đời ngay sau đó bị dư luận nói là Phùng Uyển Nhược chọc ông ta tức chết, kẻ nói Phùng Uyển Nhược mạng xấu, khắc chết ông ta… Mặc kệ là tin đồn nào, thanh danh Phùng Uyển Nhược rốt cuộc cũng thối rồi. Cô ta ở Tiền Đường hai năm vẫn chưa tìm được hôn sự thích hợp, năm ngoái ăn Tết xong đã theo anh cả đến Giang Tây nhậm chức, chắc là định ở nơi nào đó không biết cô ta tìm một gia đình gả đi, thật ra Phùng Uyển Nhược cũng đủ xui xẻo, năm đó cô ta chưa gả cho Lục Du thanh danh đúng là không tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ như bây giờ”.
Đường Uyển thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì, Phùng Uyển Nhược lưu lạc đến hoàn cảnh hôm nay không chỉ vì cô ta nhìn lầm người, gả cho Lục Du, cũng một phần do chính cô ta, chỉ mong rằng đến Giang Tây, cô ta có thể bớt bớt tính tình, nếu không bao nhiêu quanh co khúc chiết trong cuộc đời vẫn còn chờ cô ta ở phía trước.
“Cho nên, các anh trai các chị dâu của Phùng Uyển Nhược, cả cháu trai cháu gái cũng vậy, tất cả đều hận người nhà họ Lục thấu xương, nhất là Lục Du, hắn đến Lâm An đi thi, lại ở Lâm An tiền đồ vô hạn, người nhà họ Phùng xem vừa mắt mới lạ đó”. Lâm Ngữ Khê bĩu môi. “Bọn họ còn tìm người tố cáo nội các đại học sĩ Lục Phụ, bảo rằng sở dĩ ông này tán thưởng Lục Du trước mặt người khác, tiến cử hắn làm hội nguyên vì ông này và Lục Du là chú cháu cùng tộc, cư xử không khách quan, thiên vị…”. Cha của Lâm Ngữ Khê là Ngự sử đại phu, tin tức như thế này có vẻ linh mẫn, cô tiếp tục nói. “Đúng lúc cháu nội của Tần tướng quân là Tần Huân năm nay cũng tham gia thi, Lục Phụ cho rằng Tần Huân tài hoa không bằng Lục Du nên xếp Tần Huân đứng nhì, chọc Tần tướng quân nổi giận. Tần tướng quân đang lo không nắm được nhược điểm của ông ta để trị tội, cáo trạng thật quá đúng lúc. Em thấy, lần này hội nguyên Lục Du tất nhiên là bại, mà Lục Phụ cũng vô cùng có khả năng chịu liên lụy”.
Đường Uyển lắc đầu, nói. “Theo chị biết, Lục Phụ và nhà họ Lục ngay cả quê quán cũng không cùng một chỗ, hẳn là không có quan hệ thân thích, chẳng qua trùng hợp là đều họ Lục thôi”.
“Có là thân thích thật không không quan trọng, quan trọng là người ta tin hay không tin”. Lâm Ngữ Khê rất rõ những mờ ám bên trong. “Dù sao, chuyện đã làm to đến tận trong triều đình, thậm chí đang truy cứu Lục Phụ có công tư không phân minh, gây rối kỉ cương hay không… Mặc kệ thế nào, Lục Du coi như làm không được hội nguyên”.
“Thật tội nghiệp”. Đường Uyển ý tứ than một câu, trong lòng âm thầm nghĩ kiếp này ngay cả thi hội cũng không được, chắc hắn không còn tâm tư đi du ngoạn vườn Thẩm, sẽ không viết Núi ặc dù ở, thư tình khó gửi trêu chọc nàng.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận”. Lâm Ngữ Khê nhún nhún vai. “Hôm nay quả đều do lúc trước gieo trồng mà nên, có đắng có chát cũng phải ráng nuốt xuống”.
“Nếu Lục Du không được làm hội nguyên, vậy chức danh hội nguyên có giao cho Tần Huân không?”. Đường Uyển không muốn nói về Lục Du nữa, liền hỏi sang chuyện khác.
“Đây cũng khó mà nói”. Lâm Ngữ Khê lắc đầu. “Tần tướng quân giận chó đánh mèo thật quá trắng trợn, dù ai nhận trách nhiệm điều tra cuộc thi lần này đều sẽ cố kị ông ta. Trao chức danh hội nguyên cho người khác sẽ đắc tội ông ta, nhưng nếu cho Tần Huân làm hội nguyên, người khác sẽ lên án, nói mình vuốt mông ngựa nịnh nọt… Bây giờ á, nhận làm quan chủ khảo ngược lại trở thành củ khoai nóng phỏng tay”.
Đường Uyển cười cười, không đàm luận thêm với Lâm Ngữ Khê, mà Lâm Ngữ Khê cũng nhận ra ý Đường Uyển, hai người đều đá sang chuyện khác, từ mấy bài thơ mấy bức vẽ của Đường Uyển gửi đến vài năm nay cho tới phong cách thời trang đang lưu hành ở Lâm An, nói đến tận khi đèn đuốc rực rỡ mới dừng, Lâm Ngữ Khê luôn mãi giữ lại nhưng Đường Uyển kiên trì cáo từ, cả hai đã hẹn ngày tiếp theo cùng đi du lịch.
Những ngày ở Lâm An thật sung sướng, nhưng chung quy phải kết thúc, qua bảy tám ngày, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình lưu luyến chia tay Lâm An phồn hoa. Rời nhà hơn một tháng, Đường Uyển cũng nhớ con trai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui