Đường Vân Em Là Của Tôi


Ly pha lê rơi xuống đất làm phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều hướng qua đây, bao gồm cả Tiêu Lạc Thiên.

Mặt tôi vô cảm xua xua tay nói: “Xin lỗi, trượt tay, các vị cứ tiếp tục.”
“Chị họ, hóa ra chị cũng ở đây, thật trùng hợp.” Nhan Như Ngọc nghiêng đầu, nụ cười thật xinh đẹp và hồn nhiên, nhưng tôi lại không hề có chút vui mừng khi gặp người quen, tôi đã chịu quá nhiều thiệt thòi vì nụ cười này rồi, thế nên lúc ở nhà họ Đường tôi mới trở thành con sâu đáng thương bố không thương mẹ không yêu, đến người hầu cũng bắt nạt tôi cho được.

Mọi người và anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, không khí có vẻ cực kỳ ngượng nghịu.

Sau khi Tiêu Lạc Thiên nhìn thấy tôi, vẻ mặt vốn kích động của anh ta bỗng thay đổi thành dáng vẻ không vui, như thể tôi là khách không mời mà đến.

Anh ta lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Tôi sờ tóc, nói một cách không quan tâm: “Vừa bàn chuyện hiệp định, tiện thể qua đây xem.”
“Tôi còn cho rằng là ra ngoài ăn chơi thác loạn cơ, ăn mặc nóng bỏng như vầy, không biết còn tưởng ra ngoài dan díu với ai đấy.” Tống Văn Kiệt cười nhạt, đả kích tôi không chút nể tình.

“Tôi khinh, cái mồm Tống Văn Kiệt anh đi ăn phân là vừa!” Trương Hân nói chuyện vẫn luôn thô lỗ như vậy, cô ấy nện cái ly lên bàn và bắt đầu mắng chửi, tôi giữ chặt cô ấy, lắc lắc đầu.

Sau đó tôi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc Thiên một cái.

Anh ta vẫn luôn như thế, tôi là vợ anh ta, vậy mà mỗi khi Tống Văn Kiệt chế nhạo móc mỉa tôi, anh ta chưa từng bảo vệ tôi.

Tôi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cái ly, tôi vẫn bình tĩnh tự cười chính bản thân rồi ngẩng đầu, nheo mắt: "Bộ đồ này của tôi, còn có hợp đồng trong túi tôi đều là chồng tôi chuẩn bị cho, dan díu mà anh nói lẽ nào cũng do chồng tôi chuẩn bị cho sao.”
“Ai mà biết, có phải...”
“Văn Kiệt!” Cuối cùng Tiêu Lạc Thiên không nghe nổi nữa, anh ta cắt ngang lời Tống Văn Kiệt và tôi một cái đầy thâm ý.

Tôi có hơi khiếp sợ, nghĩ chắc là khiếp sợ mồm miệng lanh lợi đầy khí thế của tôi.

Đây vốn là bản tính của tôi, chẳng qua trước giờ chưa từng phô bày trước mặt Tiêu Lạc Thiên mà thôi, trước mặt Tiêu Lạc Thiên tôi luôn hèn mọn và cẩn thận, luôn đặt mình ở vị trí của con kiến.

“Các người đừng làm loạn nữa, mọi người khó khăn lắm mới tụ hội được một lần, khó có được cơ hội.

Tôi cũng tin chị họ không phải loại người đó.” Nhan Như Ngọc cũng phụ họa thêm một câu.

Nhưng cô ta nói như vậy càng có cảm giác bôi xấu tôi thêm.

Tôi im lặng, bầu không khí càng thêm gượng gạo.

Một phút sau, có người tìm chủ đề hỏi Nhan Như Ngọc tình hình học vẽ tranh ở nước ngoài thế nào, còn khăng khăng bảo muốn Nhan Như Ngọc mở triển lãm tranh, không khí mới xem như hòa hoãn lại.

Nhưng đây cũng chỉ là ngoài mặt, bởi vì sau khi Tiêu Lạc Thiên ngồi xuống sô pha thì Nhan Như Ngọc cũng tự động ngồi xuống cạnh anh ta, bộ dạng như tự cho mình là bạn gái của Tiêu Lạc Thiên.

Năm đó bọn họ xác nhận quan hệ yêu đương, hơn nữa còn yêu nhau thắm thiết, nếu không phải Nhan Như Ngọc vì tiền đồ mà quyết định dứt khoát từ bỏ tất cả ở thành phố A để đi Mỹ thì hiện tại người kết hôn với Tiêu Lạc Thiên không phải tôi mà là Nhan Như Ngọc, em họ của tôi.

"Ây da, Tiêu Lạc Thiên, bỏ mặc người vợ vừa sinh non của mình để ngồi cạnh em họ của vợ, không hợp lý lắm nhỉ?” Trương Hân bắt đầu nói giúp tôi.

"Chỉ là rất lâu rồi tôi chưa gặp anh Thiên, có hơi nhớ anh ấy, các người đừng nói vậy, tôi và anh Thiên chỉ là bạn tốt thôi!” Nhan Như Ngọc cắn môi, bày ra vẻ mặt vừa đáng thương lại vô tội.

"Anh Thiên? Có phải còn có em gái nuôi nữa không nữa không? Chậc chậc!” Trương Hân giỏi nhất là mắng người khác, một câu em gái nuôi này cũng đã đủ khiến mọi người mờ mịt.

Ánh mắt Tiêu Lạc Thiên sắc bén, anh ta quát lớn: “Trương Hân, tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng!”
Cuối cùng, tôi cũng không muốn phát sinh xung đột với Tiêu Lạc Thiên trước mặt bao nhiêu người nữa, Nhan Như Ngọc đột nhiên về nước đã mang đến cho tôi rất nhiều sự ngạc nhiên rồi.

Tôi lắc đầu bảo Trương Hân đừng nói nữa, cô ấy trưng ra vẻ mặt hận sắt không thể thành thép và trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó cô ấy thở phì phì ngồi một bên uống rượu.

Một lát sau có người bảo mọi người cùng chơi bài để làm dịu không khí, nói thật hay mạo hiểm, tôi không thể uống rượu nên sau khi bị kéo vào chỉ có thể chọn mạo hiểm thì nghe Trương Hân nói: “Bây giờ đứng trước cửa, thấy người đàn ông đẹp trai đầu tiên đi qua hành lang thì tiến lên tặng anh ta một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui