Đường Vân Em Là Của Tôi


“Cô không tin sao?” Tiêu Lạc Thiên trầm mặt nói.

Ánh mắt tôi rất lạnh, nhìn anh ta cũng như những người xa lạ trên đường, tôi nói từng câu từng chữ: “Anh cảm thấy giữa chúng ta có sự tín nhiệm tồn tại sao? Chớ làm nhục ý nghĩa của từ tín nhiệm có được hay không? Chỉ có khi anh muốn cầu cạnh thôi thì lúc đó anh mới đối với tôi sắc mặt tốt.

Nếu như vậy thì tôi không cần!”
Tôi đón gió bước từng bước đi ra.

Ở đoạn ngã rẽ, tôi thấy Tiêu Lạc Thiên còn đừng tại chỗ cả người đều như bị một bóng mờ bao phủ.

Đó là tư thế ưu thương khổ sở, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho là anh ta vì tôi mà khổ sở.

Gần đây xem ra tôi càng ngày càng không hiểu Tiêu Lạc Thiên.

Anh ta có lúc biểu hiện rất quan tâm tôi, có lúc sẽ rất tuyệt tình.

Có lẽ bởi vì Khưu Thiên Trường xuất hiện.

Vậy nên anh ta cho là tôi chính là loại đàn bà không có có đàn ông là không chịu được sao? Quả nhiên người này chính là như vậy.

Nếu có một người tranh giành món đồ đó với anh ta, anh ta sẽ cảm thấy đó chính là đồ tốt.


Lãnh một dấu tay trên mặt cùng với bàn tay trái bị phỏng, tôi cảm thấy cứ như vậy trở về.

Nếu là Khưu Thiên Trường ở nhà đợi tôi, anh thấy được nhất định sẽ lo lắng.

Vậy nên ngay khi đi ngang tiệm thuốc, tôi đã vào mua một ít thuốc tiêu sưng thoa lên mặt.

Bàn tay phỏng thì cũng không đến nổi nghiêm trọng.

Cũng bởi vì mẹ Vương nhanh tay tránh kịp lại kịp thời xử lý.

Nên hẳn không có vấn đề gì.

Mở cửa, tôi còn chưa đi vào thì liền ngửi thấy mùi thức ăn thật thơm kèm theo ánh sáng nhàn nhạt.

Tôi thấy Khưu Thiên Trường choàng tạp dề nhà bếp bận tới bận lui.

Đại khái là khi nghe được tiếng mở cửa, Khưu Thiên Trường quay đầu nhìn tôi nói: “Cơm lập tức có ngay.

Em đừng vội, anh mới mua dép để trong tủ giày, em lấy ra mang thử xem”
Không phải có dép sao? Sao lại phải mua đôi mới?
Tôi mở tủ giày, rõ ràng đang là mùa thu nhưng anh ấy mua cho tôi một đôi dép mùa đông lông xù hình con thỏ rất đáng yêu.

Anh còn cố ý chọn màu hồng nữa.

Đây là màu sắc và loại dép những cô thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thích vậy.

Tôi luôn có cảm giác Khưu Thiên Trường coi tôi nhưng một cô gái nhỏ mà cưng chiều vậy.

Tôi thay đôi dép đi tới cửa phòng bếp, tựa vào trên tường.

Nhìn anh bận bịu đi qua đi lại.

Cặp tay kia giống như có ma lực vậy thái thức ăn vô cùng ổn.

Khớp xương rõ ràng, tay cầm dao trắng nõn thon dài.

Cộng thêm anh ấy ngũ quan anh tuấn.

Hình ảnh này thật giống với bức tranh phong cảnh.


Tôi lại hướng về phòng ăn liếc mắt nhìn, bốn món cá tinh xảo.

Đều là loại tôi thích ăn.

Trong lòng sinh ra một loại cảm giác ấm áp ngọt ngào.

Tôi cảm thấy mình hình như giống một người vợ ở bên ngoài làm việc mệt nhọc về nhà có chồng vì tôi rửa tay làm đồ ăn thật ngon.

Bất kể có bao nhiêu mệt mỏi trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Đại khái là nhận ra được tôi vẫn đang nhìn anh, Khưu Thiên Trường liên quay đầu nhìn tôi.

Nhướng mày lên cười nói: “Làm sao? Có phải phát hiện rằng anh đặc biệt đẹp trai nên em bị mê mẩn đúng không?”
“Ừ, anh vô cùng đẹp trai.

Còn em là anh hùng cái thế, là hoàng tử” Tôi cười một tiếng, đi tới phía sau lưng ôm anh ấy: “Khưu Thiên Trường, anh không nên đối tốt với em như vậy.

Em sợ em sẽ quen, sau này mất anh sẽ càng khổ sở”
“Vậy anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Đồ ngốc!” Khưu Thiên Trường quẹt mũi tôi một cái, đem đồ ăn đã làm xong đặt lên bàn.

Nhìn thấy tay trái của tôi hồng hồng, ánh mắt khó chịu nắm tay tôi hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tiêu Lạc Thiên lại làm khó em?”
“Không có!” Tôi đố với Tiêu Lạc Thiên vô cùng tuyệt vọng.

Chẳng qua là bà nội quả thực làm tôi cảm thấy rất thương tâm.

“Em mua cho bà nội trà hoa.


Lúc pha trà thì bị đổ nên có bị thương ngoài da một chút.

Ngày mai sẽ tốt thôi, anh đừng lo lắng”.

ngôn tình hài
“Sao em cứ không tự chăm sóc mình vậy chứ? Chẳng lẽ sau này anh phải đem em cột bên người, giờ giờ phút phút nhìn em sao?” Khưu Thiên Trường đau khổ than thở một tiếng.

Rõ ràng, anh cùng với Tiêu Lạc Thiên nói ra lời này cũng không khác biệt lắm.

Nhưng sau khi tôi nghe Khưu Thiên Trường nói, cả người liền cảm thấy ngọt ngào
“Chỉ sợ anh chán ghét em”
“Chuyện nói thế nào rồi?” Khưu Thiên Trường lơ đãng hỏi tôi.

Tôi biết anh là đang muốn hỏi tôi kết quả đi gặp bà nội.

Dẫu sao tôi ngày hôm qua đã mặt dày đoạn tuyệt.

Biểu tình mười con trâu kéo cũng không trở lại.

Anh nhìn vào mắt tôi, tôi bất đắc dĩ nói: “Chờ ngày mai yến hội của nhà họ Khưu kết thúc thì liền có thể xong”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận