Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo

Không ngờ là, kế hoạch lại bị hủy trong đêm. Thứ sáu, căn cứ tạm thời nhận được nhiệm vụ hỗ trợ. Có một lượng lớn chất nổ vừa mới được đào lên, số lượng rất nhiều, không những thế còn bị chôn vùi khá lâu dưới lòng đất nên đã bị ăn mòn đáng kể, vô cùng nguy hiểm, hiện tại đã được tập trung tại một công xưởng bỏ hoang.
Nhiệm vụ lần này cần rất nhiều chuyên gia tháo gỡ bom mìn, tập hợp lại cùng nhau phá giải, cố gắng để loại bỏ mối nguy hiểm này đi. Và ở căn cứ này, người đứng đầu danh sách bị gọi đi chính là Lộ Viêm Thần. Người thứ hai là một chuyên gia kì cựu có nhiều năm kinh nghiệm, dáng người gầy gò, không cao lắm, chỉ khoảng 1m65, nhưng sống lưng cao ngất.
Bình thường rất hiếm khi hai người cùng xuất hiện ở căn cứ một lần, chỉ khi lên văn phòng gặp đội trường khu mới biết, có lẽ do nhiệm vụ lần này có số lượng bom quá nhiều, độ khó cao, lại cực kì nguy hiểm, trước khi bắt đầu sẽ làm công tác “động viên”. Mười phút trôi qua, đội trưởng nhìn sang phía hai người đang bày ra dáng vẻ không cần động viên gì nữa đâu: “Lão Thẩm này, tôi biết trong nhà cậu không còn ai, trở về thu dọn một chút là được. Còn Tiểu Lộ, không phải cậu muốn kết hôn sao? Lần này đi cũng phải mất bốn tháng, có muốn dời ngày hôn lễ lại không?”
“Không cần.” Lộ Viêm Thần dừng một chút, “Trước khi đi cho tôi nghỉ một ngày, để tôi đi đăng kí kết hôn là được; Vợ tôi phải làm giấy khai sinh, nếu về trê chỉ sợ không kịp mất.”
Đội trưởng lập tức đồng ý luôn, còn thuận miệng bào thư kí đi giục phòng nhân sự. Đáp án lại là giấy chứng nhận chưa thể nhận ngay, chỉ có thể nửa đường nghỉ một ngày bay trở về đăng kí.
Lúc này đây, Quy Hiểu đã quay lại trấn rồi.
Cô nghĩ bình thường Lộ Viêm Thần cũng không quá rảnh rỗi, dù sao công việc của cô cũng tự do thời gian, một là muốn cùng bạn tốt chia sẻ tâm tình, hai là muốn chủ động chuẩn bị hôn lễ trước, vì thế hôm nay cô lái xe về trấn.
Mạnh Tiểu Sam làm việc rất lanh lẹ, chị cầm thực đơn tới, mở ra cùng Quy Hiếu lựa chọn món ăn... Chiếc ghế sa lon bằng da màu đó, Quy Hiểu tựa lưng lên bặt ghế, ngửi mùi da thoang thoảng nhẹ nhàng: “Chị đưa em số tài khoản, em gửi tiền cho chị.”
“Đùa gì thế?” Mạnh Tiểu Sam bật cười, “Có phải cho em mượn tiền đầu.”
Quy Hiểu buồn bực nhìn cô: “Em rất áy này mà.”
Mạnh Tiểu Sam thở dài: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới Lộ Thần hay là em cả. Số tiền này do Đông Hải mở miệng nhờ, dù sao chị với anh ta cũng có một thời gian tình cảm, cho nên đây là việc của chị và Hải Đông. Chị nói cho em biết, em đừng đi kiếm Hải Đông trả tiền. Lúc học sơ trung anh ta có theo một đám lưu manh ra ngoài gây chuyện, may mà có Lộ Thần lôi về, nếu không có Lộ Thần phải ngồi tù là cái chắc. Mấy chuyện của đàn ông này em đừng nên dính vào, nếu anh ấy muốn em lo, thì anh ấy không phải là Lộ Thần mà chị biết”.
Thật ra, cô cũng hiểu những điều Mạnh Tiểu Sam nói đều đúng cả, Lộ Thần cũng đã đưa tiền lương và sổ tiết kiệm cho cô xem... Anh cũng đã nói, các phúc lợi ở đây còn tốt hơn dự đoán. Cho nên thử tiền lương nhiều năm nay cũng không biết tiêu gì, cứ thế đưa cô.
Cô cũng hiểu tính khí của Mạnh Tiểu Sam, nên không đề cập đến chuyện này thêm nữa, nếu nhắc lại chắc chắn chị ấy sẽ tức giận. Cô cầm một tờ giấy lên, phía trên đều là các món ăn do Mạnh Tiểu Sam tỉ mỉ chọn cho cô, Mạnh Tiểu Sam cũng vươn người nhìn qua, mới nhìn mấy lần lại muôn vàn cảm khái, tầm mắt quay lại người Quy Hiểu, chị sờ sờ mặt cô: “Thật tốt.”
Cũng không phải chị vẫn còn tình cảm chẳng qua, ở một độ tuổi nhất định, đôi khi người ta sẽ có nỗi buồn nào đó. Tình yêu thời thanh xuân, ai mà không quý trọng? Nhưng không phải ai cũng trở nên đáng giá. Mà dù có đáng giá đi nữa, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội này.
Khuya mới trở về đến nhà, Quy Hiểu còn chưa kịp đưa kế hoạch tiệc rượu cho Lộ Viêm Thần xem thì đã thấy túi hành lý đơn giản, cô run run nhìn xuống, gần như tất cả quần áo đều ở trong này cả.
Quần áo của Lộ Viêm Thần vốn không nhiều, đồ thường ngày cũng do đơn vị phát, bình thường kéo tủ ra thì hầu hết các bộ đồ đều có vẻ giống nhau. Quy Hiểu thấy anh cầm theo vài cuốn sách thì càng rõ ràng hơn, anh đang chuẩn bị cho một chuyến công tác khá dài. Tổng cộng năm cuốn sách anh đều mang đi hết... Ôi, nếu có thể đưa cô theo thì tốt biết bao.
“Anh phải đi công tác hả?” Quy Hiểu lê đôi dép vội vàng đi qua, ôm lấy eo anh, “Mang theo em đi, mang theo em nhé, còn cả con nữa, cả Tần Tiểu Nam, cùng nhau đi được không anh?”
Lộ Viêm Thần trở tay sờ sờ lỗ tai nhỏ của cô, thấp giọng: “Không được.”
“Em biết mà.” Cô chỉ muốn làm nũng chút thôi… Nghe giọng anh nghiêm túc như vậy lại cảm thấy ngượng ngùng, cô ló đầu nhìn nét mặt của anh, “Đùa anh thôi mà. Anh đi đâu vậy? Khi nào thì về? Rất lâu hả anh?”
“Rất lâu.”
Lộ Viêm Thần muốn giải thích, nhưng nghĩ một hồi lại chẳng có tin tức gì được nói. Cũng giống như những nguyên tắc giam lỏng ở căn cứ, điện thoại của anh của anh cũng bị gắn thiết bị đặc biệt, chống nghe trộm, dĩ nhiên cũng phòng tín hiệu theo dõi, cho nên hai người sẽ phải ngăn cách trong khoảng thời gian này.
“Vậy thì phiền thật, không thể đợi làm xong giấy đăng kí kết hôn mới đi được sao? Em còn phải nhanh chóng làm giấy khai sinh nữa.”
“Anh gửi báo cáo rồi, bên kia mà rảnh anh sẽ bay về đăng kí.”
Quy Hiểu bị mấy lời này làm cho túng túng, cũng may bây giờ cô không phải là cô bé ngây ngô, nếu không chắc cô sẽ suy đoán mình vừa mới mang thai đã bị người ta ghét bỏ...
“Em còn phải đi kiểm tra thai kì, trong ba tháng này dù sao anh cũng phải về một lần. Đi lâu như vậy... Nếu bụng to rồi cũng không tiện làm tiệc rượu, xấu lắm... Làm ở trên trấn, nhất định sẽ có rất nhiều bạn bè cũ, thế thì mất mặt khỏi nói. Không thì chờ sinh xong rồi làm tiệc rượu nhé anh?”
Lộ Viêm Thần ừ một tiếng, cũng không còn cách nào hơn cả.
Cả ngày anh khổ não suy nghĩ làm sao để nói với cô chuyện lùi lễ kết hôn, không ngờ Quy Hiểu lại nói trước cho anh. Nếu là một cô gái khác, thế nào cũng nghi ngờ nọ kia, sẽ suy nghĩ có khi nào mang thai rồi bị người ta chối bỏ, đến chậm đến nhanh, dù không làm hôn lêễ thì cũng phải kết hôn mới xong chuyện được. May mà anh vẫn hiểu tính tình Quy Hiểu, cô không bao giờ quanh co, trong lòng nghĩ gì đều hỏi anh thẳng thắn. Hình như hiếm khi Quy Hiểu có ba lần quanh co đều liên quan tới anh:
Một là lúc bắt đầu thích anh, lại giả bộ không quan tâm; Hai là, hai năm trước gặp lại ở trạm xăng, vẫn còn thương anh nhưng lại vờ như lạnh nhạt; Ba là khi ở làng Erlian, lại giả bộ đã quên anh.
Bốn giờ sáng có xe riêng tới đón anh đi thẳng tới sân bay. Cứ như vậy, anh là người cuối cùng của nhóm lên đường. Hơn ba giờ sáng Lộ Viêm Thần đã tỉnh, nằm trên giường lại suy nghĩ lan man, Quy Hiểu thì vẫn ngủ ngon lành, cô gối lên cánh tay anh, dù đang ngủ cũng luôn tìm anh thế. Lộ Viêm Thần cẩn thận đặt cô nằm lại lên gối, nương theo ánh trăng mờ ảo ngoài cửa số, chăm chú nhìn gương mặt của cô, nắm nhẹ lấy cằm cố, môi chạm vào môi cô.
Ngủ làm môi bị khô, đầu lưỡi mềm nhũn bị anh mút hồi lâu, Quy Hiểu không hề tỉnh giấc, nhưng vẫn hôn trả lại anh. Có lẽ còn ở trong giấc mộng. Một giấc mộng xuân nho nhỏ.
Muốn nói gì đó sao? Thôi đi, anh cũng không muốn làm cô lo lắng. Mặc dù đây đã là truyền thống lâu rồi.
Vừa ra khỏi phòng, Tần Tiểu Nam nghe tiếng cũng nhanh chóng chạy ra, lặng lẽ nhìn xuống đất hỏi: “Chú phải đi rồi sao?”
Lộ Viêm Thần gật đầu một cái, xoa xoa đầu cậu, rồi lại nhìn về phòng ngủ: “Nhớ chăm sóc dì cho tốt.”
Những kiến thức trong vấn đề này cậu còn am hiểu hơn cả Quy Hiểu, lúc mới năm tuổi, khi ba cậu gửi bức thư “Chuyện sau khi qua đời” cho mình, cậu đã đọc thuộc lòng trôi chảy, còn nghiêm túc gật đầu, đưa mắt nhìn Lộ Viêm Thần xuống lầu, chiếc túi xách được anh lặng lẽ cầm theo, rời đi không tiếng động.
Vừa xuống phía dưới, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài căn hộ, tài xế ngồi đợi trên một chiếc xe jeep bình thường màu đen.
Lão Thẩm có lòng, biết Lộ Viêm Thần còn có gia đình nhỏ, nên mới để tài xế đến đón mình trước sau đó mới tới đón anh, để cho vợ chồng nhỏ ngủ thêm một lát.
Vừa lên xe, Lộ Viêm Thần nhìn lão Thẩm một cái, cả hai cùng cười. Cửa kính xe đang mở, gió sớm mai mát mẻ ùa vào. Lộ Viêm Thần đưa tay khoác lên dọc theo cửa kính xe, nhìn dãy lầu nhà mình thêm lần nữa, tìm được cửa số phòng ngủ của Quy Hiểu, nhất thời lại nhớ tới nụ hôn sâu ngắn ngủi vừa rồi.
Lúc trước khi chưa từng thân thiết với ai, anh rất để ý tới cách hai người sẽ ở chung trong tương lai, nhưng khi đối tượng chắc chắn là Quy Hiểu, tất cả đều trở nên khác biệt. Đó là một thứ cảm giác, chưa từng gần gũi với một người như vậy, cũng không muốn phải đón nhận người khác. Không giống với cách anh quan tâm em gái. Đối với Quy Hiểu, nó gần gũi hơn, là bảo vệ và chiếm hữu, dù là lúc yêu đươg cũng đã như thế rồi, quan sát, nhận thức hoặc là trực tiếp. Có một lần thân thiết với cô ở Nội Mông, anh kéo dài khoảng chừng hai mươi phút, cuối cùng lúc kết thúc, trên gối Quy Hiểu đã thấm ướt nước mắt, cô khàn giọng hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại lâu thế chứ... Em sắp hôn mê luôn rồi…” Anh cảm thấy vui đến khó tả nâng cằm cô lên, hôn một lượt từ môi, gò má, rồi cằm.
“Tiểu Lộ, sao lúc đầu lại đi lính thế?” Lão Thẩm mở nắp bình nước, hơi trà nóng tỏa ra nghi ngút. Sương trắng bị gió thổi tán ra, nhưng nước vẫn còn rất nóng. Lộ Viêm Thần im lặng một lúc, nhớ tới nguyên nhân đã ảnh hưởng tới mình: “Không thể nói được ạ.”
Tin về trận đại hồng thủy năm 98, giữa làn nước kia, là người và người bị cuốn trôi chảy xiết, đó đều là những người con, những thiếu niên trong các gia đình bình thường, họ lấy thân mình làm bức tường chống lũ, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên. Lúc còn bé anh từng đọc mấy cuốn sách, miêu tả về vụ nổ nhà máy điện hạt nhân, lúc ấy, gần năm chục ngàn binh sĩ đã tạo thành một đội quân cảm tử, không để ý tới phóng xạ mà tập hợp thành một bức tường khép kín, tất cả đều đã hi sinh... Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện như vậy nữa.
Dù không cùng một nước, dù là giàu hay nghèo, họ đều xem tổ quốc là tín ngưỡng, lấy trung thành làm xương máu. Lúc ban đầu anh muốn trở thành một người như vậy, về sau càng đơn giản hơn: Anh có năng lực này, anh cũng nên làm như vậy.
Năm giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Quy Hiếu lại với sang tìm người, nhưng chỉ còn mỗi mình trên giường. Đem gối kéo qua, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Lộ Viêm Thần lưu lại. Cô xoa xoa chiếc gối trong lồng ngực.
Vốn định cuối tuần về nhà anh, nhưng bây giờ không có chuyện gì làm, cho nên ngủ một giác tới mười một giờ trưa, Tần Tiểu Nam gọi cô mới đây. Quy Hiểu đi vào phòng bếp, nhìn ly thủy tinh chuyên dùng để uống sữa của mình đã được rửa sạch, úp ngược lên trên tấm vải trắng hút nước, cô nhìn một lúc lâu.
Một người đàn ông, dù anh ấy phải đi đâu, trước khi ra khỏi nhà vẫn không quên rửa sạch ly cho mình. Chỉ cần nghĩ thôi đã hình dung ra được bóng lưng anh đang rửa ly trong bếp, bồn nước ở bên trái, hông nghiêng dựa vào đó, trên miệng ngậm một điếu thuốc... Không, sau khi cô mang thai anh không hút thuốc ở trong nhà nữa rồi. Quy Hiểu biết áp lực công việc của anh rất cao, cũng không bắt buộc anh bỏ thuốc, từ nhỏ cô cũng sớm quen rồi... Giờ nghĩ lại, có lẽ anh không ngậm điếu thuốc như thế, sau khi cần thận rửa ly thủy tinh, anh sẽ dùng ngón tay lướt dọc theo miệng ly. Tráng nước mộtlượt, tắt nước rồi úp lên tủ chén.
“Lần sau uống sữa đừng cắn miệng ly nữạ, ly này mỏng quá.”
“Sao em lại mua ly mỏng thế này?”
“Tại nó xinh.”
Khi ấy, người đàn ông kia sẽ bực bội nghiêng qua, giống thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui