Đường Về - Ngải Ngư

Edit: Mây

Rất nhanh sau đó Lâm Hòa đã khống chế được cảm xúc, cô đưa tay lên lau mặt thượng nước mắt, nặng nề thở ra, rồi sau đó nói cảm ơn với Vệ Thụ: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Cái kia…… Tiền thuốc men hết bao nhiêu, tôi trả cho anh.”

Vệ Thụ cũng chỉ đứng bên cạnh giường bệnh, cụp mắt nhìn cô, không nói lời nào.

Lúc này Lâm Hòa mới ý thức được vừa rồi mình đưa ra yêu cầu kỳ quái gì với người ta, cô hơi xấu hổ khóe miệng giật giật, hơi ngượng ngùng xin lỗi nói với Vệ Thụ: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi mất khống chế.”

“Anh nói chuyện đi, tôi không sao.”

Vệ Thụ khẽ mím môi, rất cẩn thận hé miệng nói: “Tiền thuốc men thì thôi, cũng không bao nhiêu, không cần đâu.”

Anh vừa nói chuyện, vừa quan sát phản ứng của cô.

Anh tận mắt nhìn thấy hốc mắt cô đỏ lên, tận mắt nhìn thấy trong mắt cô ngập tràn ánh nước.

Nhưng cô vẫn còn đang khẽ mỉm cười với anh.

Nhẫn nhịn, kiềm chế, kìm nén.

Vệ Thụ hơi lo lắng, dứt khoát câm miệng lại.

Lâm Hòa khẽ hít hít mũi, khóe môi vẫn cong lên lễ phép mỉm cười, cô bước từ trên giường bệnh xuống, đi đến bên cạnh cầm lấy túi vải của mình, lấy điện thoại ở bên trong, mở phần quét trên WeChat ra, xoay người nói với Vệ Thụ: “Để quét của anh.”

Đôi mắt Vệ Thụ chớp chớp, sau đó lấy mã thêm bạn tốt trên WeChat ra cho cô quét.

Lâm Hòa vốn muốn quét mã trả tiền cho đối phương, tự quyết định chuyển thẳng một ngàn trả cho anh.

Kết quả sau khi quét ra, là yêu cầu thêm bạn tốt.

Cô ngẩn người, vẫn là thêm anh vào bạn tốt.

Nickname tài khoản WeChat của Vệ Thụ là【W】, ảnh đại diện chính là chữ cái “W” đen trên nền trắng.

Sau khi Lâm Hòa thêm anh thì lập tức chuyển cho anh một ngàn, sau đó nhẹ giọng nói với Vệ Thụ: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh, số tiền này xin anh hãy nhận lấy.”

Nói xong cô liền gấp mũ rơm của mình lại, nhét vào trong túi vải.

Đương nhiên là Vệ Thụ không xác nhận khoản thanh toán, ảnh hỏi trên WeChat:【Cô muốn xuất viện?】

Lâm Hòa nhìn thấy anh vẫn còn nhắn tin trên WeChat, không chịu phát ra âm thanh, thấy hơi bất đắc dĩ, ngẩng mặt lên mỉm cười trấn an anh, nói: “Nói chuyện đi, không sao đâu.”

Vệ Thụ hơi ngượng ngùng giơ tay lên vuốt chóp mũi mĩnh, “Cái kia…… Muốn tôi đưa cô về không? Tôi lái xe đến đây.”

Lâm Hòa hơi ngơ ngẩn, rồi sau đó lắc đầu, lễ phép khách sao từ chối nói: “Không cần, tôi…… Còn có nơi khác muốn đi, không làm phiền anh nữa.”

Trong lòng Vệ Thụ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng là sẽ bị cô từ chối, thật ra cũng không cảm thấy xấu hổ là bao, anh khẽ thở dài, nói: “Được, vậy tôi…… Đi trước.”

“Ừ,” Lâm Hòa gật đầu, đôi mắt ửng đỏ khẽ cười với anh: “Cảm ơn.”

Nhưng trong nháy mắt Vệ Thụ xoay người rời đi, cô lại không khống chế được nước mắt chảy xuống dọc khóe mắt cô.

Vệ Thị ngồi trên xe, không rời đi ngay.


Cho đến khi Lâm Hòa hoàn tất xuất viện thủ tục xuất viện, anh tận mắt nhìn thấy cô bình an vô sự đi ra khỏi bệnh viện, chậm rãi đi dạo dọc đường cái.

Cô không phải lang thang không có mục tiêu, mà là có mục đích, nhưng dường như không muốn trở về, cho nên cố tình ở trên đường kéo dài thời gian.

Sau đó cô dứt khoát ngồi trên băng ghế dài ở trạm xe buýt nghỉ ngơi, từng chiếc xe buýt tới, rồi lại một chuyến một chuyến nữa rời đi, nhưng cô đều không cử động, chỉ rất yên tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, tựa như mở ra lớp ngăn cách với tất cả mọi thứ xung quanh.

Xe của Vệ Thụ dừng lại ở ven đường không xa.

Anh vẫn luôn ở chú ý đến cô.

Vệ Thụ cũng không biết vì sao mình muốn làm như vậy, hơi giống như một tên biế/n thái và cuồng theo dõi.

Nhưng nếu anh không tận mắt nhìn thấy cô, trong lòng sẽ cảm thấy bất an, sẽ sợ…… Cô xảy ra chuyện.

Cô là ai dường như anh đã biết.

Từ trước đến nay Vệ Thụ luôn nhạy bén với âm thanh, cho nên anh mới có thể dựa vào hai tin nhắn kia cùng với cuộc điện thoại không ai nói chuyện và giọng nói trên kênh YY để đối chiếu với nhau, cảm thấy hai cái này đều thuộc về một người.

Mà vừa rồi, nghe được tiếng khóc thút thít của cô ở bệnh viện.

Anh lại nghe được tiếng khóc kia.

Bây giờ anh nghi ngờ, người anh đang chú ý vào lúc này, chính là Mộc Mộc Hòa, tác giả nguyên tác của tiểu thuyết mà thứ sáu sẽ gặp.

Tuy rằng không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng anh có thể nắm chắc bảy tám phần.

Lâm Hòa hoàn toàn không biết trong chiếc xe bên cạnh kia có người đang nhìn vào mình chăm chú.

Cô cũng không biết mình đã ngồi ở trên ghế được bao lâu, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, xe buýt đều đã ngừng hoạt động rồi.

Trên đường có rất ít người, xe cộ cũng thưa thớt.

Lâm Hòa ấn mở màn hình điện thoại, tìm được số điện thoại của Lăng Duyên.

Cô cụp mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại, sau một lúc lâu, ngón tay không nghe theo khống chế đánh ra một câu trên bàn phím.

【Hôm nay bị cảm nắng ngất xỉu, được một người có giọng nói rất giống anh cứu.】

Nhưng mà, lòng bàn tay lại chậm chạp không ấn gửi đi.

Ngay sau đó, Lâm Hòa xóa bỏ từng chữ trong tin nhắn này, lại nhập một câu khác.

【Em đang cố gắng làm tất cả mọi thứ anh muốn nhìn thấy.】

Lại xóa đi một lần nữa.

Không nên như vậy.

Lần trước Lâm Hòa cũng đã ý thức được số điện thoại này đã có chủ nhân mới.

Nó không còn thuộc về Lăng Duyên.

Cô cũng không nên đi quấy rầy cuộc sống bình thường của người không liên quan.

Nhưng vẫn muốn thật sự nói một tiếng tạm biệt.


Lâm Hòa cắn môi, rối rắm do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn ích kỷ một lần.

Cô ấn mở điện thoại, hoàn toàn không cho mình cơ hội hối hận, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.

【Tạm biệt, em nghe lời anh, sẽ sống thật tốt.】

Trong khi tin nhắn của cô gửi thành công, màn hình điện thoại của Vệ Thụ đặt ở ô đựng đồ lóe sáng.

Anh cầm lấy, phát hiện ra đó là số lạ đã nhắn tin đã gửi tin nhắn vào số điện thoại mới của anh.

Sau khi nhìn thấy nội dung, Vệ Thụ không nhịn được liên tưởng đến người phụ nữ ngồi ở đó cúi đầu bấm điện thoại một lúc lâu.

Là cô đúng không……

Để chứng thực điều này, ngón tay của anh nhấn vào số điện thoại đó.

Vệ Thụ đặt điện thoại ở bên tai, ánh mắt vẫn luôn tập trung nhìn vào cô.

Rồi sau đó, anh tận mắt nhìn thấy cô cụp mắt xuống ngẩn người, chợt nghe máy.

Vẫn giống như lần trước, không ai nói chuyện.

Nước mắt trên mặt Lâm Hòa chảy xuống, lặng lẽ khóc thút thít làm cô biến thành một người mau nước mắt, thậm chí trong giây phút đó Vệ Thụ còn có sự kích động xuống xe đến an ủi cô.

Nhưng đến cuối cùng khi cô cúp điện thoại, anh cũng chỉ ngồi ở trong xe, nhìn cô từ xa.

Sau đó cô đứng dậy, bắt một chiếc taxi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

Vệ Thụ dựa vào lưng ghế, nặng nề thở ra một hơi.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên mấy chữ —— “Giọng nói rất giống”.

Cho nên mỗi lần khi nghe được giọng anh cô mới khóc sao?

Vậy còn người có giọng nói rất giống anh thì sao?

Vệ Thụ khẽ mím môi, không hiểu sao lại thấy hơi bực bội, lái xe về nhà.

Buổi tối tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra, Vệ Thụ nằm trên giường, cầm lấy điện thoại, đã đăng một bài Weibo.

Vệ Thụ treeV: “[Câm miệng]”

【Thầy Vệ, nếu như anh bị bắt cóc thì chớp mắt!】

【 a a a a a a Thụ Thụ cuối cùng con cũng đăng Weibo! Ma ma yêu con!】

【Anh, anh thật có lệ [xem thường]】

【Anh có dám đăng một cái chữ Hán không!!!】

【Anh Thụ anh Thụ, cầu xinn tập tiếp theo《Bán sinh linh》hu huhu hu cảm ơn!】


……

Một ngày sau, Vệ Thụ nhận được thông báo WeChat từ người bạn mới mới thêm bạn tốt ngày hôm qua.

【,: Chuyển khoản cho bạn 1000 ngàn】

【,: Nhận đi.】

Vệ Thụ không biết phải trả lời cô như thế nào, đành xem như không nhìn thấy tin nhắn này.

Lâm Hòa chuyển cho anh hai lần, anh đều không nhận.

Rơi vào đường cùng Lâm Hòa cũng không cưỡng ép nữa.

Mấy ngày sau hai người không còn liên lạc gì nữa.

Sáng thứ sáu Vệ Thụ vừa vào phòng thu âm đã nghe thấy Khương Mộng Kỳ và Thủy Nguyệt chụm vào một chỗ, cười nói cái gì mà cô Mộc sẽ đến vào buổi chiều.

Không hiểu vì sao trái tim của Vệ Thụ lại nhảy dựng lên.

Nếu như anh không suy đoán sai, người anh giúp đỡ ngày đó thật sự là cô Mộc, chiều nay nên chào hỏi cô như thế nào đây?

Đến lúc đó nên nói chuyện hay là không nói lời nào đây?

Vệ Thụ có hơi buồn rầu gãi gãi đầu, thật khó khăn.

Hình như làm như thế nào cũng không đúng lắm, nhưng hình như như thế nào cũng phù hợp tình lý.

Vệ Thụ cầm lấy kịch bản tới bắt đầu xem danh sách nhiệm vụ phải làm ngày hôm nay, trong đầu vừa suy nghĩ miên man, đôi mắt vừa lướt qua từng hàng chữ một.

“Hả? Thầy Vệ đến từ khi nào vậy?” Thủy Nguyệt cười tủm tỉm đi tới, rất vui vẻ nói: “Nghiêm túc vậy à, có phải cô Mộc tới nên áp lực rất lớn không?”

Vệ Thụ cười khổ, còn có thể đùa giỡn: “Áp lực lớn như núi.”

Thủy Nguyệt an ủi anh: “Không có gì đâu thầy Vệ, tôi tin tưởng anh nhất định có thể chuyển hóa áp lực thành động lực.”

“Tôi không tin bản thân mình.”

Khương Mộng Kỳ đi tới vừa vặn nghe được Vệ Thụ nói những lời này, chế nhạo nói: “Thầy vệ của chúng ta thế này là làm sao vậy? Trạng thái hôm nay không đúng nha.”

Vệ Thụ khẽ thở dài, nói với Khương Mộng Kỳ: “Khương Khương, một lát nữa dẫn dắt tôi một chút.”

Khương Mộng Kỳ hơi giật mình, hoảng hốt nói: “Thầy Vệ anh đừng như vậy, anh dẫn dắt tôi thì đúng hơn đó.”

Ngoại trừ người tình huống mỗi người tự thu âm ở nhà, bình thường mặc kệ là đến phòng thu âm hay là ở trên YY, cơ bản đều là Vệ Thụ dẫn dắt Khương Mộng Kỳ nhập diễn tiến vào cảm xúc, lúc này bỗng nhiên anh nói như vậy, thực sự làm cho Khương Mộng Kỳ hoảng sợ rồi.

Thủy Nguyệt cũng nhìn ra Vệ Thụ hình như không nói giỡ, đứng đắn lại, hỏi: “Không phải chứ thầy Vệ, anh thế mà lại vì chuyện cô Mộc muốn tới hiện trường nghe anh thu âm mà sợ hãi sao? Đây vẫn là thầy Vệ mà tôi quen biết sao?”

Vệ Thụ: “……”

Vậy muốn anh nói như thế nào đây.

Nói hình như anh đã từng gặp cô Mộc, còn từng tiếp xúc với người ta, thậm chí…… Rình mò được bí mật của cô Mộc?

Không thể nào, không thể nói ra.

Anh thở dài một hơi, cầm kịch bản ngồi vào một bên, nói: “Tôi tìm cảm giác.”

Đơn giản buổi sáng xem như thuận lợi, ngoại trừ lúc đầu phải tìm kiếm cảm xúc thu âm lại vài lần, sau khi hòa vào cốt truyện, Vệ Thụ và Khương Mộng Kỳ đều phát huy rất tốt, là trình độ bình thường bọn họ nên có.

Lúc ăn cơm trưa Thủy Nguyệt nói với Vệ Thụ: “Buổi chiều giữ trạng thái như lúc sáng là tốt rồi, hoàn hảo.”

Vệ Thụ không “Ừm” một tiếng không nhìn ra được cảm xúc.


Kim đồng hồ chuyển động từng vòng từng vòng, cách thời gian Lâm Hòa đến càng ngày càng gần, trái tim Vệ Thụ giống như là bị bị ném lên bè gỗ trôi vô định trên biển, lung lay trôi dạt theo sóng, cảm giác hơi mất phương hướng.

Loại cảm giác không ổn định này làm cho anh không yên lòng, đã lâu rồi anh chưa trải qua.

Lần trái tim đập loạn xạ như vậy, vẫn là mười mấy tuổi lúc ấy còn đi học, yêu thầm một đàn chị xinh đẹp trong trường.

Vệ Thụ đang thất thần, bỗng nhiên bị Thủy Nguyệt lên tiếng cắt ngang.

“Các bạn bè, cô Mộc tới rồi!!!” Thủy Nguyệt vui vẻ cao giọng nói.

Người phụ nữ đi theo phía sau cô ấy mặc chiếc váy liền màu đen đến đầu gối, mái tóc dài mềm mại xõa tung ra.

Cô có khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt trong trẻo, sau khi Thủy Nguyệt nói xong thì nghiêng người đi, từ khóe miệng Lâm Hòa hiện lên một nụ cười nhạt.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng và mềm mại chào hỏi mọi người: “Chào mọi người.”

“A a a a a cô Mộc!” Thất Thất hậu kỳ ố ý đi từ Chiết Giang đến hào hứng lên tiếng đầu tiên, giọng nói của cô gái nhỏ run rẩy: “Cô thật xinh đẹp!”

Lâm Hòa mỉm cười, trả lời: “Cô cũng vậy.”

Đường Đỏ biên kịch, một trong những diễn viên chính Khương Mộng Kỳ và kỹ sư âm thanh, chỉ cần là người ở đây đều liên tục chào hỏi Lâm Hòa.

Chỉ có một người, vẫn không lên tiếng.

Vệ Thụ ngồi một chỗ, ở ngoài đám người.

Cho đến khi anh đứng lên, thân hình cao gầy lập tức lộ ra.

Lâm Hòa bị mọi người vây quanh nhận ra sau đám người có thêm một người, lập tức nhìn sang.

Kết quả, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hòa sững sờ ngay tại chỗ.

Vệ Thụ giả vờ như không nhìn thấy mím môi, sau đó hơi mỉm cười với cô.

Lâm Hòa thu lại sự kinh ngạc và khiếp sợ từ đáy lòng, cũng tự nhiên mỉm cười với anh.

Thủy Nguyệt đứng bên cạnh Lâm Hòa, vội vàng giới thiệu với Vệ Thụ: “Thầy Vệ, cô Mộc tới!”

Vệ Thụ không nói gì, anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu bấm điện thoại.

Khi anh đứng trước mặt cô, điện thoại trong tay Lâm Hòa vang lên một tiếng.

Vệ Thụ vẫn không hé răng, chỉ quơ quơ điện thoại trước mặt Lâm Hòa.

Hình như cô hiểu ra cái gì đó, cụp mắt mở khóa màn hình điện thoại của mình ra, nhìn thấy tin nhắn mới nhất anh gửi cho cô.

【W: Cô đồng ý thì tôi sẽ nói chuyện, không muốn nghe thì tôi sẽ không nói.】

Lâm Hòa bất đắc dĩ mỉm cười, cô ngẩng mặt lên nhìn phía người đàn ông vừa cao lớn vừa tinh tế này, mở miệng nhẹ giọng nói với anh: “Không sao, nói đi.”

Mọi người xung quanh đều không biết tình huống hiện tại là như thế nào, nhìn như thế nào…… Cũng giống như thầy Vệ và cô Mộc có quen biết nhau?!

Nghe được lời cô nói, Vệ Thụ mới lên tiếng, người đàn ông vươn tay về phía Lâm Hòa, giọng nói nhẹ nhàng trong sáng, còn mang theo một chút ý cười: “Xin chào, cô Mộc, tôi là Vệ Thụ.”

Lâm Hòa rất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, khoảnh khắc khi nghe được giọng nói của anh, ánh mắt lập tức trở nên đỏ bừng, xung quanh hốc mắt giống như là một tầng bóng mắt màu đỏ, kéo đến đuôi mắt.

Đôi mắt trong suốt của cô tràn ngập ánh mắt, điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nhẹ nhàng trả lời anh: “Xin chào, thầy Vệ, tôi là Lâm Hòa.”

Không phải Mộc Mộc Hòa, là Lâm Hòa.

Rừng cây.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận