Đường Về - Ngải Ngư

Edit: Mây

Cung Tình vội vàng nghiêng đầu sang một bên, thở ra một hơi, điều chỉnh lại hơi thở của mình cho ổn định.

Sau đó mới trả lời Phan Tiếu Tiếu: “Hả?”

“Không có việc gì, gọi xem có phải cô không mà thôi.” Phan Tiếu Tiếu cười nói, “Cô có khoẻ không? Cùng nhau trở về?”

“Không được, tôi còn phải đợi thêm một lúc nữa.” Cung Tình từ chối.

Đồng thời tay lên ấn vào bàn tay to của người đàn ông đang xoa xoa trên eo cô, trừng mắt nhìn anh một cái.

“Được,” Phan Tiếu Tiếu nói xong lập tức mở cửa ra, nói với Cung Tình: “Vậy tôi về trước.”

Vài tiếng bước chân vang lên, Phan Tiếu Tiếu đi đến bồn rửa tay rửa tay, ngay sau đó rời khỏi phòng vệ sinh.

Mà lúc này trong nhà vệ sinh Cung Tình mới buông tay đang ấn vào trên mu bàn tay của người đàn ông.

Cô bất ngờ bị anh siết chặt, khuôn mặt dán vào trên quần áo của anh.

Cung Tình ngửa đầu, nhìn người đàn ông đang cụp mắt cười, chớp chớp mắt hỏi anh: “Làm sao anh biết được đó là tiếng bước chân của phụ nữ?”

“Nghe thôi.” Hứa Khiên thấp giọng nói: “Tiếng bước chân của phụ nữ không nặng nề như của đàn ông, có thể nghe ra được.”

May mà anh đưa cô vào trong phòng vệ sinh nữ, nếu không vừa rồi Phan Tiếu Tiếu gọi cô không thấy cô đáp lại, chờ sau khi cô trở về chắc chắn sẽ bị Phan Tiếu Tiếu đuổi theo hỏi sao không có ở trong phòng vệ sinh.

Cung Tình nhếch môi, đuôi mắt cũng cong lên, tay cô trượt xuống theo quần áo anh, cuối cùng dừng trên dây thắt lưng của người đàn ông.

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, thắt lưng quần lỏng lẻo, bàn tay của Cung Tình rất không thành thật.

Cơ thể anh căng chặt, môi cô bị bịt kín, cô còn có hứng thú quậy với anh, nhẹ nhàng nhéo một cái, giọng nói quyến rũ: “Muốn em giúp anh không?”

“Không cần.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn đến cực điểm.

Cung Tình nhướng mày, tay chậm rãi di chuyển, “Thật sự?”

“Không cần anh phải trở về ngay.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô lại càng thêm càn rỡ, tốc độ nhanh hơn.

Phía dưới của Hứa Khiên căng lên, cố gắng kiềm chế sự sung sướng trong cổ họng, hơi thở của anh nặng nề hơn rất nhiều, ngay khi càng ngày càng cảm giác được hưởng thụ ……

Cung Tình dời tay đi, còn rất tri kỷ giúp anh sửa sang lại quần áo, thắt lại thắt lưng.

Chỉ là, không kéo kh.óa quần lên.

Cung Tình rất vô tội nói: “Anh tự kéo đi, em cần phải trở về.”

Nói xong có ý định chuồn mất.


Kết quả bị xách về Hứa Khiên, trong không nhỏ hẹp này, dưới sự lôi kéo của bọn họ lại càng chật chội hơn.

Người đàn ông không cho cô nói một lời nào lập tức chặn miệng Cung Tình, ôm cô hung hăng hôn một lúc, mới hài lòng buông tha cơ thể người phụ nữ cũng bắt đầu.ra.

Khi Cung Tình dựa vào trên cửa để điều chỉnh lại hô hấp, anh cứ như vậy sửa sang lại quần áo ở trước mặt cô.

Cung Tình tận mắt nhìn thấy anh chậm rãi kéo kh.óa quần lại, thắt lại thắt lưng, sửa sang lại vạt áo, khôi phục thành đội trưởng Hứa lạnh lùng trong mắt người khác.

Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, “Khiên ca.”

Trong giọng nói của cô còn mang theo một chút mềm mại.

Hứa Khiên ngước mắt nhìn về phía cô, Cung Tình lập tức vươn một bàn tay ra, nắm được quần áo trước ngực anh, nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại đụng vào yết hầu cứng rắn kia.

Giây tiếp theo, cánh cửa bị mở ra, Cung Tình chạy đi.

Hứa Khiên: “……”

Trên yết hầu dường như vẫn còn lưu lại sự mềm mại trên môi cô, người đàn ông đưa tay lên nhẹ nhàng sờ vào, bất đắc dĩ bật cười.

Lúc Cung Tình trở về mọi người đang bị tiểu đội trưởng lần lượt gọi lên hát bài quân ca vừa được học.

Phan Tiếu Tiếu thấy cô trở về, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cung Tình, ánh mắt rất phức tạp.

Nhưng Cung Tình không chú ý, cho nên không ra được ánh mắt kỳ lạ của Phan Tiếu Tiếu.

Cô vừa mới đi vào ngồi xuống vị trí của mình, đã bị tiểu đội trưởng gọi lên.

“Cung Tình!”

“Có!” Cung Tình đứng lên.

Tiểu đội trưởng nói: “Đi vệ sinh về còn nhớ được vài câu không?”

Cung Tình: “……”

Tiểu đội trưởng: “Đến đây, thử xem, để xem có thể hát được mấy câu.”

Cung Tình: “……”

Thật ra ngay từ đầu cô thật sự chỉ nhớ được vài câu, nhưng mà…… Khi đi nhà vệ sinh, gặp phải người đàn ông kia, trêu chọc anh một trận, đã quên hết sạch những câu kia luôn rồi.

“Báo cáo tiểu đội trưởng,” Cung Tình thành thật thừa nhận: “Tôi quên rồi.”

“Qua thời điểm trí nhớ tức thời kia, đều quên sạch.”

Tiểu đội trưởng không biết nói gì nhìn cô, cuối cùng không thể làm gì được, kêu Tưởng Phóng lên, hát một lần.


Sau đó Cung Tình chỉ dựa vào trí nhớ tức thời, nhanh chóng hát một lần, cơ bản không bị lạc điệu gì.

Tiểu đội trưởng cũng không làm khó cô, để cho cô ngồi xuống.

Nhưng Phan Tiếu Tiếu thì ngược lại, giống như đi vào cõi thần tiên, không có tinh thần gì, ngay cả hát một bài hát mà cũng có thể phạm sai lầm liên tiếp, lời tiểu đội trưởng nói cũng không nghe vào, cho nên trả lời cũng là râu ông nọ chắp cằm bà kia.

“Phan Tiếu Tiếu,” Tiểu đội trưởng nghiêm túc nói: “Cô có chuyện gì lo lắng sao? Trong cứ lơ đãng vậy.”

Phan Tiếu Tiếu mím môi, nói xin lỗi: “Rất xin xin lỗi tiểu đội trưởng, tôi sẽ chú ý.”

Một buổi chiều qua đi, mấy tân binh được Lý Quang Minh dẫn đến nhà ăn ăn tối.

Ở trong nhà ăn gặp Hứa Khiên và Trương Duy, mọi người đều vô cùng vui vẻ chào hỏi bọn họ, thậm chí Diêu Tùng còn nhiều chuyện hỏi Hứa Khiên: “Hứa đội, sao chiều nay anh không xuất hiện vậy, mọi người rất nhớ anh.”

Hứa Khiên hừ cười một tiếng, nhưng vẫn rất dễ nói chuyện trả lời anh ta: “Bộ đội có chút việc.”

Ngay khoảnh khắc người đàn ông nói ra câu nói kia, ánh mắt của anh dừng trên người Cung Tình, Cung Tình cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau cười.

Kỳ thật rất không dễ phát hiện ra động tác nhỏ chỉ lướt qua vài giây này, đặc biệt là chỉ có ánh mắt.

Nhưng, Phan Tiếu Tiếu lại bắt được.

Bởi vì cô ta vừa đi đến, ngay giây phút nhìn thấy Hứa Khiên, tất cả lực chú ý đã tập trung ở trên người anh và Cung Tình.

Phan Tiếu Tiếu lại nghĩ đến chiều nay khi cô ta đi vệ sinh, cô ta cho rằng là mình hoa mắt nên mới nhìn thấy cảnh tượng kia.

Cô ta vừa đi ngang qua bồn rửa tay, vào phòng vệ sinh, đã nhìn thấy có một bóng dáng lướt qua trước mắt cô ta đi vào gian phòng vệ sinh cuối cùng.

Động tác quá nhanh, cô ta cũng chưa thấy rõ là ai, chỉ biết người kia rất cao, là đàn ông.

Cho nên cô ta cố ý gọi Cung Tình, kết quả thế mà Cung Tình đáp lại, hơn nữa hình như là ở gian cuối cùng.

Trong nháy mắt kia Phan Tiếu Tiếu đã suy đoán người đàn ông và Cung Tình cùng ở trong gian phòng kia, rất có khả năng là Hứa Khiên, nhưng cô ta lại không dám xác định.

Cho nên, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô ta đi về phía trước một đoạn, rồi thả nhẹ bước chân, cố gắng không phát ra âm thanh, dán vào chân tường nghe một chút.

Vừa vặn nghe được Hứa Khiên và Cung Tình nói vì sao nghe ra được tiếng bước chân của phụ nữ.

Lúc ấy Phan Tiếu Tiếu trợn mắt.

Cô ta trở về phòng hoạt động với tâm trạng hỗn loạn, trong đầu óc đều là lời nói của Hứa Khiên nói anh đã có bạn gái thanh mai, hai người quen biết nhau từ khi mới chào đời.

Mà thanh mai kia của anh, chẳng lẽ…… Chính là Cung Tình sao?


Cho nên ngày đầu tiên sau khi Cung Tình ngất xỉu anh mới hoảng loạn như vậy, cho nên ngày hôm sau mới muốn tự mình huấn luyện bổ sung cho Cung Tình, cho nên…… Mới hoán đổi tổ công thủ trong buổi thực chiến đối kháng.

Hiện tại, cô ta càng chắc chắn.

Quan hệ của Hứa Khiên và Cung Tình chính là người yêu.

Phan Tiếu Tiếu nghĩ đến bản thân mình lúc trước thế mà bày ra dáng vẻ si mê Hứa Khiên ở ngay trước mặt gái thật sự của người ta, lại còn muốn giả vờ ngất xỉu vì muốn được tiếp xúc thân thể với Hứa Khiên, lập tức cảm thấy bản thân mình thật sự thật sự thật sự rất ngu ngốc.

Nếu ngay từ đầu biết cô ta biết Hứa Khiên đã có bạn gái, thì sẽ không có bất kỳ ý nghĩ không an phận gì, cùng lắm thì cũng chỉ là si mê một chút mà thôi.

Sau khi ăn xong cơm tối, Lý Quang Minh dẫn đội trở về ký túc xá.

Vài người vội vàng thay quần áo trên người ra, đi tắm rửa rửa mặt.

Hôm nay Phan Tiếu Tiếu nói rất ít, nhưng là làm cho Cung Tình và Miêu Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng mà hai người cũng không hỏi Phan Tiếu Tiếu, bình thường nên làm cái gì thì làm cái đó.

Mấy ngày nay ở chung với nhau, quan hệ của Cung Tình và Miêu Nhiễm vẫn khá tốt, Miêu Nhiễm quả thật là kiểu người chậm nhiệt, nhưng sau khi quen biết cũng có nói chuyện.

Cung Tình là người hướng ngoại hoạt bát, nhưng cũng không ồn ào.

Hai người thực đầu tính tình, sẽ thường xuyên ngồi ở cùng nhau tâm sự đồ trang điểm cùng quần áo bao bao linh tinh.

Lúc Cung Tình ở trong phòng nước rửa mặt, Phan Tiếu Tiếu đã cầm chậu đi tới.

Hai người ai cũng không nói gì, trong phòng nước yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy ào ào.

Sau một lúc lâu, khi Cung Tình sắp rửa mặt xong muốn rời đi, bỗng nhiên Phan Tiếu Tiếu mở miệng gọi cô lại: “Cung Tình!”

Cung Tình xoay mặt nhìn về phía cô ta, ánh mắt Phan Tiếu Tiếu lóe lên, ấp a ấp úng vài giây, mới nói ra: “Chiều nay em……”

Trái tim Cung Tình bỗng nhiên hơi run lên.

“…… Nhìn thấy đội trưởng kéo cô đi vào gian phòng cuối cùng.”

“Em……” Phan Tiếu Tiếu cắn môi, nói: “Lúc trước em không biết Hứa đội đã có bạn gái, quả thật muốn xuống tay với anh ấy, sau đó lại biết được thì đã không có ý nghĩ không an phận gì nữa.”

“Cô…… Đừng để ý, tôi không phải cố ý muốn đi trêu chọc bạn trai của cô.”

Cung Tình thật sự có hơi bất ngờ.

Tuy rằng cô nhìn ra được từ sau khi Hứa Khiên thản nhiên thừa nhận mình đã có bạn gái ở bờ biển, Phan Tiếu Tiếu cũng không còn có hành động gì nữa, nhưng Cung Tình cũng không nghĩ tới cô ta sẽ thẳng thắn tỏ vẻ áy náy với mình như vậy.

Vài giây sau, khóe môi Cung Tình nhếch lên, cô đưa tay lau những giọt nước trên mặt, khẽ cười nói: “Không sau đâu.”

Mắt của Phan Tiếu Tiếu hơi trợn tròn, rồi sau đó độ hảo cảm đối với Cung Tình trong lòng cũng nhanh chóng tăng lên.

Lập tức cảm thấy chị gái nhỏ này sao có thể thông tình đạt lý rộng lượng và khoan dung như vậy! Cũng thật tốt quá đi!

Nhưng mà giây tiếp theo, Phan Tiếu Tiếu đã nghe thấy Cung Tình nói: “Tình địch của tôi rất nhiều, không chỉ có một mình cô.”

“Cũng không thấy Khiên ca để ý đến những người đó.”

Phan Tiếu Tiếu: “……”


“Tôi về trước.” Cung Tình nói xong bưng chậu rời khỏi phòng nước ngay.

Bởi vì Phan Tiếu Tiếu đã thẳng thắn, cho nên ấn tượng của Cung Tình đối với cô ta ngược lại cũng tốt hơn một chút.

Mấy ngày sau mấy người Cung Tình dựa theo tiến độ bình thường tiếp tục huấn luyện, ngày cuối cùng chỉ là tham quan tàu chiến.

Cho dù chỉ như vậy, cũng đã làm cho mấy tân binh rất kích động.

Dù sao thì lần này hẳn là lần duy nhất được bước chân lên tàu chiến trong đời.

Mà làm cho bọn họ bất ngờ không chỉ là cái này, bởi vì cũng là ngày này, bộ đội hải quân tổ chức nghi thức lễ thăng quân hàm cho sáu tân binh ở trên tàu chiến.

Trải qua một tuần mài giũa và khảo hạch, cuối cùng trước khi đi, Hứa Khiên tự mình đeo huân chương cho bọn họ, chúc mừng bọn họ được gọi là một người chiến sĩ đủ tư cách.

Đồng loạt đều mặc thường phục màu trắng hải quân, liếc mắt nhìn lại một cái, giống như là một đám hải âu, bảo vệ vùng biển này.

Đêm đó, lực lượng hải quân đã tổ chức một bữa tiệc chia tay vì sáu tân binh sắp rời đi.

Các chiến sĩ trong quân đội cũng thể hiện đủ các loại tài nghệ cho bọn họ xem, sáu tân binh cũng lên sân khấu biểu diễn tiết mục phục vụ cho các chiến sĩ.

Cung Tình trước đây xuất thân từ chuyên ngành múa, cho nên thể hiện một bài múa đơn.

Tưởng Phóng và Miêu Nhiễm không biết gì khác, lại không thích nói nhiều, vì thế cùng nhau hát chung một bài hát.

Bốn người còn lại cùng nhau tạo thành một tiểu phẩm.

Lúc Cung Tình ở trên sân khấu nhẹ nhàng nhảy múa, Hứa Khiên đã nhếch môi ngồi ở dưới sân khấu nhìn cô, ánh măt nuông chiều.

Cô gái tỏa sáng như là một ngôi sao, lấp lánh tỏa ra ánh sáng độc nhất của cô.

Người khác đều không thể thưởng thức được, chỉ có một mình anh có thể.

Khi điệu múa đơn này kết thúc, Hứa Khiên rời khỏi chỗ ngồi.

Cung Tình xuống sân khấu, đi đến hậu trường.

Sau khi xuống sân khấu cô mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng, muốn đi đến phòng vệ sinh một chuyến rồi lại trở về.

Kết quả vừa đi đến chỗ rẽ đã bị một bàn tay giữ chặt, không cho cô cơ hội phản kháng bị kéo đến một góc chết mà camera không thể nào quay được.

Hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt, khóe môi Cung Tình nhếch lên, đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon và rắn chắc của anh.

Cô bị anh kéo vào một nơi tối tăm, cơ thể của hai người kề sát vào nhau, Cung Tình có thể cảm nhận được trái tim đập vô cùng kịch liệt trong lồ/ng ngực anh rõ ràng.

“Khiên ca.” Cô vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng gọi anh.

“Ừm.” Yết hầu của người đàn ông khẽ trượt lên xuống, đáp.

“Ngày mai có thể trở về không?” Cô hỏi với sự mong chờ.

Hứa Khiên trầm ngâm một lát, giọng nói trầm thấp: “Anh sẽ xin nghỉ.”

Tay Cung Tình di chuyển lên trên, vòng qua ôm lấy cổ anh, nụ cười của người phụ nữ quyến rũ, ngửa mặt, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, giọng nói vừa mềm mại vừa hấp dẫn, lưu luyến mà cuộn lên âm cuối: “Vậy ngày mai gặp lại ở nhà, em chờ anh.”

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận