Đường Về - Ngải Ngư

Edit: Mây

“Phó…… Phó đại ca?” Trình Tuấn mở miệng trước, biểu cảm vô cùng khiếp sợ.

“Tình huống gì vậy?” Anh ta quay đầu nhìn về phía Phó Chi Hành ở bên cạnh, “Sao mà cậu còn để cho người ta gọi cậu là đại ca? Chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ.”

Phó Chi Hành: “……”

La Y vội vàng giải thích: “Không phải đâu luật sư Trình, chỉ là em……”

La Y nói đến nửa chừng cũng không biết nên giải thích như thế nào, vì thế xin sự giúp đỡ nhìn về phía Phó Chi Hành, ánh mắt kia như là đang dò hỏi anh, cô có thể nói ra sự thật hay không.

Phó Chi Hành thở dài, bình tĩnh nói với cô: “Chọn món tráng miệng trước, chọn xong rồi lại nói.”

Lúc này La Y mới ý thức được nhân viên phục vụ còn đang chờ ở bên cạnh.

Cô vội vàng chọn một món tráng miệng rẻ nhất, Lâm Kính Ngôn nói cảm ơn Phó Chi Hành, không chọn.

Hầu hết các chàng trai dường như không thích đồ ngọt.

Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Phó Chi Hành mới không nhanh không chậm mở miệng nói dưới ánh mắt tò mò của hai người: “Mười năm trước đã gặp qua.”

Trình Tuấn: “???”

Lâm Kính Ngôn: “???”

Hai người càng bối rối hơn.

La Y nói tiếp: “Lúc ấy Phó đại ca đến thôn chúng em làm công tác trợ giúp pháp lý, em và bà ngoại tìm anh ấy tham khảo chuyện phí nuôi dưỡng, là Phó đại ca giúp em đòi được phí nuôi dưỡng, nếu không có thể em sẽ không được đi học nữa.”

Công tác giúp đỡ Trình Tuấn hiểu rất rõ, bởi vì năm đó anh ta cũng tham gia, chẳng qua là anh ta và Phó Chi Hành không thực tập cùng một công ty luật, cho nên địa điểm đi cũng không giống nhau.

Mấy năm nay cũng chưa từng nghe Phó Chi Hành nhắc một câu gì đến chuyện công tác giúp đỡ lần đó, ngay cả hôm nay khi anh nhìn thấy cô gái nhỏ cũng không có phản ứng gì.

Trình Tuấn lặng lẽ mắng chửi Phó Chi Hành trong, lòng quả nhiên là muộn tao (*), giả tạo.

(*) Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa. (ginkwon.wordpress.com)

Làm rõ ràng được nguyên nhân sâu xa giữa La Y và Phó Chi Hành, Trình Tuấn rất nhiều chuyện cười hỏi: “La Y, không phải là bị ảnh hưởng của lão Phó, cho nên mới bước vào nghề này đó chứ?”

La Y thản nhiên và thoải mái mỉm cười thừa nhận, nói: “Đúng vậy, là bị Phó đại ca ảnh hưởng.”

Phó Chi Hành đang uống nước trái cây ngước mắt lên, hơi liếc mắt nhìn La Y một cái, không nói gì.

So sánh cô gái nhỏ trước mắt với mười năm trước, hoàn toàn cởi mở hơn, trên mặt không còn rõ ràng ngây thơ và trẻ con nữa, lời nói và cử chỉ cũng không giống như trước đây hơi nhút nhát và không tự tin.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp khi cười rộ lên lại vô cùng quyến rũ.

Trong ánh mắt, Đức Phật luôn tràn ngập ánh sáng, những tia sáng nhỏ rất rực rỡ.

Bông hoa dại ven đường kia, đã dần dần trưởng thành trở thành cây anh túc đỏ rực có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ chết người.

Trình Tuấn cũng chỉ là căn cứ vào sự quen biết của hai người bọn họ mà thuận miệng hỏi chuyện La Y lựa chọn chuyên ngành, câu trả lời của La Y cũng không làm cho người khác bất ngờ.

Bốn người cũng không đàm luận quá nhiều về những chuyện này, rất nhanh đã trò chuyện sôi nổi về đề tài cho nhiệm vụ hôm nay của hai người.

Trình Tuấn và Phó Chi Hành nói hai người bọn họ phân tích đều rất toàn diện, hầu như không thể bắt bẻ được, trận đầu khảo sát xem như là một trận hòa, còn phải xem sau đánh giá.

Những món ăn đã gọi cũng được bưng lên lần lượt, bánh kem nhỏ của La Y cũng được đặt ở trước mặt cô.

Khi cô gái nhìn thấy món tráng miệng, đôi mắt của cô lấp lánh tỏa sáng, giống như chứa đầy những ngôi sao.

Phó Chi Hành chú ý tới đôi mắt trong suốt của cô, khẽ nhếch môi cười một cái rất ngắn, nghĩ thầm quả nhiên vẫn thích bánh kem ngọt ngấy.

Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, nhưng ngay khi sắp kết thúc thì Phó Chi Hành nhận được một cuộc điện thoại, là mẹ anh gọi tới.

“Con trai, tối nay trở về một chuyến nha.” Giọng nói của mẹ anh so với mười năm trước, không có thay đổi gì lớn.

Phó Chi Hành khẽ thở dài, còn chưa nói chuyện, bà Tưởng lại nói: “Mẹ chờ con, có việc muốn nói với con.”

Phó Chi Hành cũng không cần hỏi chuyện gì, trong lòng anh đã hiểu rõ.

“Vâng.” Anh đáp một tiếng, “Một lát nữa ăn cơm xong con sẽ về ngay.”

“Được.” Bà Tưởng đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Phó Chi Hành bị Trình Tuấn trêu chọc: “Cử nhân già sắp bị ép cưới à?”

Phó Chi Hành lườm anh ta một cái, không nói gì.

Bốn người lại ngồi thêm một lát, rồi đi từ nhà hàng thịt nướng ra.

Bởi vì xe của Trình Tuấn còn ở công ty luật, cho nên Phó Chi Hành lái xe quay về trước cửa công ty luật.

Trình Tuấn xuống xe đi lái xe của mình về nhà, Lâm Kính Ngôn cũng xuống xe, nói anh ta thuê phòng ở gần đây, đi vài bước là đến.

La Y nói với Phó Chi Hành: “Phó đại ca, em cũng đi đây, ngày mai gặp lại.”

Cô nói xong, vừa mới mở cửa định xuống xe, Phó Chi Hành hỏi: “Em cũng thuê phòng ở gần đây?”

La Y sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không, em ngồi tàu điện ngầm về, có thể đi thẳng đến trước cổng trường.”

“Anh đưa em đi, vừa vặn tiện đường đi ngang qua trường.” Phó Chi Hành nói xong liền nhắc nhở La Y: “Đóng cửa xe lại.”

La Y lập tức nghe lời đóng cửa xe lại.

Cô im lặng ngồi ở ghế sau, vô cùng ngoan ngoãn.

Phó Chi Hành mở miệng hỏi cô trước: “Bà ngoại thế nào? Sức khỏe có tốt không?”

Bỗng nhiên mông mi của La Y run rẩy, lồng ngực như là bị cái đó nắm lấy kéo, trong chớp mắt mắt đó cô hít thở không thông.

Một lát sau, cô mới nhẹ giọng trả lời: “Bà ngoại…… Đã qua đời, ba năm trước rồi.”

Phó Chi Hành đột nhiên ngước mắt lên, qua gương chiếu hậu trong xe nhìn về phía cô đang ngồi ở ghế sau. Hai tay cô gái nhỏ nắm chặt lấy nhau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trên đường nhanh chóng lùi lại phía sau.

Trên mặt chợt lóe lên sự khổ sở, nhanh đến mức làm cho người ta không có cách nào bắt được.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười, lại nói: “Lúc bà ngoại đi rất yên bình, rời đi trong lúc ngủ. Có lẽ là…… Đã có một giấc mơ rất đẹp.”

Phó Chi Hành im lặng, bỗng nhiên anh không biết nên mở miệng an ủi cô như thế nào.

Bà ngoại quan trọng như thế nào đối với La Y, không phải là anh không biết.

Đó chính là người bà đã nương tựa vào nhau sống cùng cô.

Bà ngoại qua đời, trên thế giới này, gần như đồng nghĩa với việc cô không còn người thân nào nữa.

Sau một lúc lâu, Phó Chi Hành mới lại lên tiếng: “Có muốn nghe nhạc không?”

La Y cười đáp: “Cũng được.”

Phó Chi Hành mở nhạc lên, tùy tay bấm phát, một bài hát nhẹ nhàng trong trẻo tuôn ra, làm giảm bớt được bầu không khí bên trong xe.

Sau đó La Y lại nhớ tới lời Trình Tuấn nói đến trên bàn ăn, thuận miệng hỏi: “Phó đại ca còn chưa có bạn gái sao?”

“Làm gì có thời gian.” Anh bật cười.

La Y cũng cười, nói: “Cũng đúng.”

Bởi vì đúng giờ cao điểm buổi tối, trên đường hơi ùn tắc, đi rồi lại dừng đến trường cũng mất hết một tiếng đồng hồ.

La Y bước từ trên xe Phó Chi Hành xuống, vẫy vẫy tay với anh, nụ cười vô cùng sáng sủa, “Phó đại ca, tạm biệt.”

Phó Chi Hành khẽ gật đầu, ngay sau đó chậm rãi khởi động xe, đồng thời kéo cửa sổ xe lên.

La Y xoay người đi vào trong trường, căn bản không nhìn thấy được chiếc xe vừa chạy về phía trước lại quay đầu trở về ở ngã tư trước đó, tiếp tục chạy thẳng đi.

Lúc Phó Chi Hành về đến nhà ba mẹ đều đang ngồi trong phòng khách, anh thay giày rồi đi đến, gọi ba mẹ, tùy ý ngồi xuống, tư thế hơi biếng nhác.

Phó Chi Hành đang nới lỏng cà vạt và cởi áo khoác, bà Tưởng đã đi đến gần.

“Con trai con trai, suy xét chuyện đi xem mắt một chút? Không có hại cũng không bị lừa, chỉ cần con đi là có thể kiếm được!” Bà Tưởng giống như một nhân viên bán hàng.

Một câu cuối cùng Phó Chi Hành vừa nghe xong đã thấy không vui, anh khẽ chậc một tiếng, bất mãn nói: “Cái gì mà gọi là chỉ cần con đi là con có thể kiếm được? Con ở trong mắt ngài không xứng được đặt lên trên bàn như vậy sao? Là một người phụ nữ xứng đôi với con?”

Bà Tưởng “Ái chà” một tiếng, oán trách nói: “Không thể nói như vậy được, đương nhiên ý của mẹ không phải là thế này! Con trai của mẹ ưu tú như vậy! Ý của mẹ là, tất cả đối tượng xem mắt của đều đã được em tự mình chọn lựa, tuyệt đối xinh đẹp, có khí chất lại còn có học thức, có thể nói chuyện hợp ý con.”

Phó Chi Hành nheo mắt, nhếch môi nói: “Đến bây giờ, con còn chưa từng gặp được người nào có thể trò chuyện được với con.”

Bà Tưởng đưa ảnh chụp cho Phó Hành Chi xem, blah blah giới thiệu với anh: “Là người này, mẹ chỉ đánh giá cao cô gái này, con có thể cưới người ta về không?”.

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||

“Không thể.” Phó Chi Hành từ chối không hề lưu tình một chút nào.

Bà Tưởng: “……”

“Học Đại hoc Thanh Hoa, sau đó lại tốt nghiệp tiến sĩ tại đại học danh tiếng nước ngoài, gần đây vừa mới về nước, bởi vì đã ba mươi tuổi, cho nên người ta mới đi xem mắt. Mẹ cảm thấy chỗ nào cũng tốt cả.”

“Con cảm thấy không tốt.”

“Con cứ đi một chút đi, không chừng gặp người thật lại có hứng thú thì sao?”

“Không đi, công việc bận rộn làm không hết, làm gì có thời gian yêu đương.” Đối mặt với sự năn nỉ ỉ ôi của bà Tưởng, Phó Chi Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Con có thể yêu đương với công việc được sao? Công việc có thể làm con kết hôn lập gia đình, làm cho con có con được sao?” Bà Tưởng thở phì phì nói xong liền nhét ảnh chụp vào trong tay Phó Chi Hành, xoay người chạy đến chỗ ba Phó ấm ức tố cáo.

Bà Tưởng nhỏ hơn ba Phó vài tuổi, từ trước đến nay ba Phó cưng chiều vợ như chiều con gái, dẫn tới mấy năm nay bà Phó đều sống như một công chúa nhỏ yếu đuối, một chút ấm ức cũng không chịu nổi.

Quả nhiên, bà Tưởng vừa ầm ĩ một lúc, ba Phó đã lên tiếng: “A Hành, con đi gặp đi, mẹ con cũng đã hẹn thời gian với người ta rồi, vào tối thứ bảy, hiện tại con đổi ý thì mẹ con biết làm sao bây giờ? Bà ấy không xuống sân khấu được.”

Phó Chi Hành: “……”

Anh thật sự không muốn đi đối phó với kiểu bữa ăn này.

Nhưng lại không thể lại phản bác.

Chỉ đành phải thỏa hiệp với bọn họ, “Một lần cuối cùng, sau này không cần sắp xếp mấy buổi xem mắt nhàm chán như thế này cho con nữa.”

Bà Tưởng vô tội chớp chớp mắt, liên tục gật đầu, vui vẻ nói: “Về sau sẽ không! Một lần này chắc chắn có thể thành!”

Phó Chi Hành hơi đau đầu trở về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.

Công việc cường độ cao mỗi ngày làm cho anh hình thành một thói quen, chỉ cần trong não có ý thức “nên đi ngủ” này, thì anh sẽ đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Nếu bạn không trân trọng nó khi bạn có thể ngủ, bạn có thể bận rộn phải làm việc cả ngày lẫn đêm và không có thời gian để nghỉ ngơi.



Mấy ngày kế tiếp tất cả mọi thứ đều như thường.

Mỗi ngày ngoại trừ bận rộn với những vụ án trong tay mình, thì chính là nhiệm vụ giao cho hai thực tập sinh đã hoàn thành thế nào.

La Y và Lâm Kính Ngôn không hổ danh là sinh viên xuất sắc của Nam Bắc Chính pháp, phân tích của bọn họ trong những vụ án thông thường đều có thể làm được rất toàn diện, trước đó Phó Chi Hành cũng đã xe qua sơ yếu lý lịch của bọn họ, những kinh nghiệm thực tập của hai người kia cũng rất phong phú, hẳn là cũng có chút quan hệ với điều này.

Dù sao thì cho dù lý thuyết có phong phú, cũng không bằng đi tự mình thực hành.

Nhiệm vụ thứ sau có hơi khó khăn, hơn nữa yêu cầu bọn họ cần phải đi khảo sát thực tế để hiểu biết về tình huống, đi tìm ra vấn đề, ghi lại tình hình chân thực nhất, sau đó lại làm một báo cáo dự án toàn diện.

Vừa vặn bắt kịp ngày thứ bảy, Phó Chi Hành Trình Tuấn liền cho hai thực tập sinh một khoảng thời gian thoải mái, để cho hai người bọn họ thứ hai đi làm sau làm báo đề bài.

Tuy rằng nói ngày thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi, nhưng bởi vì đề bài này cần phải đi khảo sát rất nhiều vấn đề, sáng sớm thứ bảy Lâm Kính Ngôn và La Y chia ra tự mình đến địa phương mình cần phải khảo sát thực tế.

Bữa trưa La Y cũng chưa ăn cơm, vẫn luôn bận rộn tìm kiếm những lỗ hổng, ghi chú lại và số liệu.

Cho đến buổi tối cô mới gần như là hoàn thành, còn lại ngày mai tập hợp và chỉnh sửa lại một chút là được, làm thành phần học liệu và đọc lại, sau đó chờ đến thứ hai thoát bản thảo để báo cáo.

Lúc La Y ở trên tàu điện ngầm đang đi về, cũng gặp được Lâm Kính Ngôn đi về.

Lâm Kính Ngôn đi tới chào hỏi La Y, “Có đói không? Cùng đi ăn cơm?”

La Y cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cô thật sự đói bụng, liền gật đầu, sau khi xuống tàu điện ngầm đi theo Lâm Kính Ngôn.

Lâm Kính Ngôn dẫn La Y đến một nhà hàng, thoạt nhìn rất xa hoa.

La Y còn chưa kịp nói gì, Lâm Kính Ngôn đã nói: “Hai ngày này quá vất vả, ăn đồ ngon một chút tự đãi bản thân.”

“Bữa này tôi mời cậu.”

La Y mỉm cười, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng vẫn nghĩ một lát nữa sẽ AA (*) với anh ta, dù sao cũng không phải chỉ mấy chục tệ.

(*) AA: Chia tiền ra trả.

Lâm Kính Ngôn đi vệ sinh trước, bảo La Y gọi món trước.

La Y nhìn thực đơn, chọn đồ ăn xong quay đầu muốn gọi nhân viên phục vụ, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy Phó Chi Hành đang ngồi ở chỗ bên kia, mà đối diện anh, là một người đẹp rất có khí chất, hơn nữa cả người đều là thương hiệu cao cấp.

Liếc mắt một cái nhìn qua đã cảm thấy cô ấy là nữ thần.

Ở góc độ của Phó Chi Hành quay lưng về phía La Y, nhưng La Y lại nhìn thấy được người phụ nữ kia cười nói, hình như là vô cùng vui vẻ.

Cô cũng không biết vì sao, hơi mất khống chế đặt thực đơn lên trên bàn, lập tức xách túi lên chạy đi.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Luật sư Phó, vợ anh bỏ chạy kìa!!!

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui