Đường Về - Ngải Ngư

Edit: Mây

Nguyễn Lê chính là có hơi không kìm lòng được.

Nhân lúc anh không chuẩn bị hôn anh một cái, sau đó lại rụt về.

Thế nhưng, Hoắc Nghị bị đốt lên.

Hơn nữa nụ hôn này của cô, đối với anh mà nói là một nụ hôn cực kỳ quan trọng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

Người đàn ông thụ sủng nhược kinh ngẩn người, biểu cảm ngơ ngẩn cụp mắt nhìn Nguyễn Lê.

Khuôn mặt Nguyễn Lê đỏ bừng, không biết là xấu hổ, hay là vì phát sốt.

Hoắc Nghị không nói gì, chỉ đặt Nguyễn Lê nằm trên giường, đi lục tung lên tìm thuốc hạ sốt.

Cuối cùng vẫn là Nguyễn Lê nói cho anh biết hộp thuốc ở đâu, anh mới tìm được.

Đối với chuyện đồ đạc ở trong nhà đặt ở chỗ nào này, Hoắc Nghị quả thật là không biết rõ bằng Nguyễn Lê.

Bởi vì một thứ trên cơ bản đều là cô sắp xếp.

Sau khi Hoắc Nghị cầm thuốc hạ sốt xem ngày tháng, xác định vẫn còn hạn sử dụng, mới để cho Nguyễn Lê uống.

Sau khi uống thuốc, Nguyễn Lê nằm lại trên giường, cô mở to mắt nhìn trần nhà, ngây ngốc suy nghĩ, vốn đang sợ anh bị bệnh, kết quả bản thân mình lại phát sốt.

Sau đó lại nghĩ, đêm nay không làm biện pháp cũng không có ích, bởi vì ở trong kỳ an toàn, tỷ lệ có thai vô cùng nhỏ.

Ngay sau đó, lại bất giác suy nghĩ, tuy rằng nói là trong kỳ an toàn, nhưng cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm bảo đảm là sẽ không có thai, lỡ như có thai…… Mà cô vừa mới uống thuốc……

Nguyễn Lê đang suy nghĩ miên man tự kiếm chuyện làm mình lo lắng, trước mắt đã có một bóng đen phủ lên.

Ngay sau đó, là khuôn mặt vừa góc cạnh vừa đẹp trai của Hoắc Nghị xuất hiện ở trước mắt cô.

Nguyễn Lê hoàn hồn, nhìn anh chớp chớp mắt.

Khuôn mặt của người phụ nữ vẫn còn rất đỏ, rất giống một quả táo đỏ rực, nhìn qua đặc biệt ngon miệng.

Làm cho người khác không nhịn được mà muốn cắn một cái.

Hoắc Nghị thật sự cắn.

Chiếu nàng hồng hồng khuôn mặt liền tới rồi một ngụm.

Nguyễn Lê hơi nhíu mày, giọng nói mềm như bông, hờn dỗi: “Anh làm gì vậy?”

Hoắc Nghị cười, nói: “Ăn táo.”

Rồi sau đó lại sửa lại: “À không, ăn lê mềm.”

Nguyễn Lê: “……”

Cô bị một câu nói của anh trêu chọc đến đỏ mặt, Nguyễn Lê kéo chăn lên cao hơn một chút, duỗi tay tắt đèn tường, trong phòng thoáng chốc trở nên tối đen.

Hoắc Nghị cũng không thật sự nghĩ nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, duỗi tay ra kéo túm lấy cô, ôm vào trong lòng.

Qua một lát, Nguyễn Lê thấy anh không làm gì, lại nhẹ nhàng nhỏ giọng hỏi: “Anh……”

“Hửm?”

“…… Không ăn sao?”

Hoắc Nghị: “……”

Vốn dĩ anh đang nhẫn nhịn, chỉ là ngại cô đang bị bệnh, không muốn bắt nạt như vậy, nhưng mà cô lại chủ động tới trêu chọc.

Hoắc Nghị cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng không tính quân tử gì.

Anh là một người th/ô tục, có thể là Nguyễn Lê không mắt thấy tai không nghe.

Hoắc Nghị phát một tiếng cười trầm thấp lồn/g ngực hơi rung lên.

Nguyễn Lê dựa vào ngực anh, cảm nhận được rõ ràng, cảm giác rung kia rất ngắn ngủi nhưng lỗ tai của cô khi dán vào lồng n/gực anh nóng lên, ngay sau đó nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Nguyễn Lê vừa túng quẫn cừa xấu hổ, cúi đầu chui vào trong chăn, nhỏ giọng ngập ngừng: “Em ngủ……”

Hoắc Nghị một tay bóp chặt eo cô, đỡ cả người cô lên.

Nguyễn Lê thoáng chốc đã…… Thành tư thế ngồi quỳ.

Hoắc Nghị nằm, lời nói hàm chứa ý cười, trầm thấp vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh: “Chỉ cần em có thể ngủ được.”

Nguyễn Lê cắn môi, không nói gì.

Người đàn ông đã nhanh nhẹn hành động, lột bỏ hết quần áo của hai người.

Nguyễn Lê ghé vào trên người anh, mặt vùi vào hõm cổ anh.

“Đến đây anh hạ nhiệt độ vật lý cho em.” Người đàn ông nghiêng đầu, ấn lên gáy cô đè xuống rồi hôn vào vành tai, đè thấp giọng nói.

Mỗi khi đến lúc này Nguyễn Lê đề xấu hổ không chịu nói gì, nhưng hết lần này đến lần khác Hoắc Nghị đều thích làm cho cô phải mở miệng nói, chính mình cũng thích nói một vài lời nói thô tục trêu chọc cô.

“Có thích hay không?” Anh bóp eo cô, hỏi.

Nguyễn Lê mím môi không nói, Hoắc Nghị bỗng nhiên ngồi dậy, ôm chặt cô vào trong lòng, cười ý xấu xa làm loạn với cô, “Hỏi em đó, làm sao mà lại luôn không nói lời nào?”

“Có thích ông xã hạ nhiệt độ vật lý cho em hay không?”

Nguyễn Lê lã chã chực khóc, giọng nói mềm mại, nhiễm thêm một chút dụ/c vọng, nghe thấy càng thêm kiều mị, ngoan ngoãn trả lời: “Thích.”

“Thích bao nhiêu?” Anh buông tay ra, chống lên trên giường ở phía sau, híp mắt đánh giá người trước mắt, nhìn biểu cảm mê loạn của cô, cảm thấy rất mỹ mãn.

Nguyễn Lê lại không hé răng, Hoắc Nghị luôn trêu chọc cô, giày vò làm cho cô không thể không nói chuyện.

“Hửm?” Anh nhéo cằm cô, kề sát vào cắn một phát, không buông ra, hàm hồ hỏi: “Thích bao nhiêu?”

“Vô cùng…… Thích.”

“Vô cùng thích, là thích nhiều?”

Nguyễn Lê bị anh hỏi đến bật khóc, cô căn bản không có cách nào để trả lời vấn đề này, muốn cô nói như thế nào đây?

Cô tủi thân hít hít mũi, Hoắc Nghị nhìn bộ dạng nhu nhược và đáng thương của cô, cười, hỏi: “Có muốn càng thoải mái hơn chút nữa không?”

Nguyễn Lê cắn môi, không trả lời.

“Trả lời anh,” anh giữ lấy mặt cô, tinh tế nhìn biểu cảm của cô, giống như là muốn khắc sâu vào trong lòng mình, “Nói chuyện với em đó.”

Nguyễn Lê bị anh ép hỏi rất xấu hổ, cúi đầu cắn lên bả vai anh một phát.

Hoắc Nghị lập tức ôm lấy cô, dụ dỗ: “Nói là cho em ngay.”

Nguyễn Lê tủi thân nói: “Cái gì chứ……”

Hoắc Nghị thay đổi sang câu khác: “Nguyễn Lê, anh thật thích bộ dạng phó/ng đãng của em ở trước mặt anh.”

Nguyễn Lê: “……”

Bởi vì những lời này của Hoắc Nghị, Nguyễn Lê tức giận đến mức thiếu chút nữa cào rách luôn cả lưng anh.

Không biết là thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, hay là hạ nhiệt độ vật lý thật sự phát huy tác dụng, sáng sớm hôm sau Nguyễn Lê đã hạ sốt.

Bữa ăn khuya tối hôm qua Hoắc Nghị mua về còn chưa ăn, đều đã nguội lạnh cả rồi.

Bởi vì từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc và ở trong bộ đội, cho nên Hoắc Nghị cũng không lãng phí đồ ăn, buổi sáng hâm nóng lại bữa ăn khuya còn lại của tối hôm qua.

Lúc Nguyễn Lê rời giường thfi Hoắc Nghị đã thu dọn nhà cửa gần xong, quần áo bẩn của ngày hôm qua đều đã giặt sạch phơi ở ngoài ban công, bữa sáng cũng đã dọn lê trên bàn.

Sau khi Nguyễn Lê đi đến ngồi xuống, nhìn bữa sáng trước mắt của mình hoàn toàn không giống với của anh, lập tức ngơ ngác hỏi: “Sao lạ không giống nhau thế?”

Hoắc Nghị nói: “Phần kia của em là anh mua lúc sáng, còn cái này là anh mua về từ tối hôm qua.”

Nguyễn Lê nhớ tới lần anh trở về trước đó, cũng lặng lẽ một mình ăn hết đồ ăn còn thừa để qua đêm, còn cho cô ăn đồ tươi ngon.

Cô đẩy bữa sáng trước mắt mình về phía anh, có thêm một chút tùy hứng nói: “Em không ăn, em muốn ăn với anh.”

Hoắc Nghị ngước mắt lên, nhìn về phía Nguyễn Lê.

Người phụ nữ khẽ cắn môi, ánh mắt trông mong nhìn anh.

Cuối cùng Hoắc Nghị bất đắc dĩ thỏa hiệp, lấy bữa ăn khuya của tối hôm qua trộn lẫn với đồ ăn sáng nay cho Nguyễn Lê.

Bởi vì Nguyễn Lê bị bệnh, Hoắc Nghị cố ý xin nghỉ một ngày.

Điều này làm cho Nguyễn Lê vô cùng vui vẻ.

Bởi vì có thời gian đi dạo trung tâm thương mại mua sắm đồ đạc.

Hai người đã kết hôn được hai năm, giờ này khắc này lại giống như đôi tình nhân nhỏ vừa mới rơi vào trong bể tình, tay nắm tay cùng đi dạo phố, giống như là đang hẹn hò.

Ở bên ngoài chơi một ngày, chạng vạng Nguyễn Lê và Hoắc Nghị mới xách theo rất nhiều đồ đạc về nhà.

Thể lực của Nguyễn Lê không tốt, về đến nhà đã nằm sấp lên trên sô pha.

Hoắc Nghị giống như không hề mệt mỏi gì đặt hết tất cả đồ đạc lên trên bàn, đi rót cho Nguyễn Lê ly nước trước, nhét vào trong tay bảo cô uống.

Sau đó anh mới không nhanh không chậm đi qua đi lại trong nhà, thu dọn rồi phân loại.

Trong tay làm việc nhưng cũng không quên trêu chọc Nguyễn Lê: “Chỉ với thể lực này của em, không được đâu.”

Nguyễn Lê nghe xong sửng sốt, mặt đỏ và tai nóng lên.

Hoắc Nghị dường như cũng ý thức được lời mình nói có hơi……

Anh cất hết đồ đạc xong quay người lại nhìn đến mặt Nguyễn Lê đỏ bừng, còn giả vờ bình tĩnh, cái miệng nhỏ chậm rãi uống nước, khẽ cười, “Xấu hổ cái gì? Anh nói chính là sự thật……”

“Hoắc Nghị!” Nguyễn Lê vội vàng gọi tên của anh cắt ngang lời anh, cô tức giận lườm anh, lần ngày ngay cả lỗ tai và cổ đều nhiễm một màu đỏ ửng.

Hoắc Nghị nhướng mày, đi qua đi khom lưng, tay chống lên trên sô pha, vòng quanh Nguyễn Lê, giọng nói trầm thấp không giấu được ý cười: “Còn không cho người ta nói?”

Nguyễn Lê chớp chớp mắt lung tung, liếc nhìn khắp nơi, hoàn toàn không dám nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, làm cho cô không thể không nhìn mình.

Ngay sau đó Hoắc Nghị mổ nhẹ lên cạnh môi vừa mới có nước chảy qua một cái, “Nếu không đêm nay em chứng minh cho anh một chút xem thể lực của em có tốt hay không?”

Nguyễn Lê rất ngượng ngùng đẩy anh ra, giọng nói mềm mại và ngọt ngào, nhẹ giọng làm nũng: “Anh tránh ra đi……”

“Làm gì vậy?” Hoắc Nghị bật cười, “Trở mặt không nhận người?”

Mặt Nguyễn Lê đỏ lên, không cẩn làm một ít nước đổ ra ngoài, đổ lên cả trên quần áo của cô và anh.

Hoắc Nghị khẽ chậc một tiếng, “Rửa sạch một chút?”

Nguyễn Lê chột dạ đặt ly nước xuống, rồi sau đó bị anh bế lên.

Cô nhẹ giọng hờn dỗi xen lẫn với tiếng cười khẽ của anh, cuối cùng âm thanh biến mất ở cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Đây mới là cuộc sống vợ chồng ngọt ngào như đường mật.

Sáng sớm hôm sau Hoắc Nghị phải trở về bộ đội.

Sau đó, anh không về nhà trong một khoảng thời gian.

Trong lúc này, mỗi ngày Nguyễn Lê vẫn đi làm rồi tan tầm như bình thường, lúc nên đi theo tổ thì đi theo tổ, lúc không cần ngâm mình ở trong tổ thì buổi tối sẽ về nhà.

Rảnh rỗi là lập tức chui vào thư phòng, từng chút từng chút ghép lại từng mảnh Lego Hoắc Nghị yêu thích nhất.

Trong khoảng thời gian nửa năm tiếp theo, hầu như mỗi tháng đều sẽ về nhà hai lần, bình thường ở trong bộ đội không có việc gì cũng sẽ liên lạc với Nguyễn Lê, không chỉ là gửi tin nhắn WeChat, mà cũng sẽ gọi điện thoại.

Đến buổi tối, càng thường xuyên gọi video hơn một chút.

Sau một đêm đó, bọn họ dường như đã lập tức thay hình đổi dạng.

Càng thân mật hơn, cũng càng tự nhiên hơn.

Tuy rằng nói là vợ chồng hợp pháp, nhưng lại càng giống như đôi tình nhân nhỏ đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt hơn.

Mà trong nửa năm này, trên phương diện công việc Nguyễn Lê lại có thêm một bước tiến mới, nâng lên một tầm cao mới.

Trước đó công ty đã mua một bộ tiểu thuyết ngôn tình cổ trang IP《Nửa đời người》, trong vòng nửa năm này đã được quay xong.

Đạo diễn chính là Nguyễn Lê, nữ chính do Cung Tình đảm nhận, nam chính là Tưởng Phóng đã từng hợp tác với Cung Tình lúc trước.

Mà kịch bản của bộ phim này, nguyên tác là của tác giả Mộc Mộc Hòa, cũng chính là biên kịch mới Lâm Hòa tự mình cải biên lại.

Trước khi công bố quyết định, Nguyễn Lê đem tin tức tốt này chia sẻ cho Hoắc Nghị biết trước.

Người đàn ông trả lời cô ở trên WeChat một câu:【Đạo diễn Nguyễn, buổi tối ông xã của em về nhà, đến lúc đó làm cho thân thể của em cũng vui vẻ theo một chút được không】

Mặt Nguyễn Lê mặt đỏ, mắng anh:【Lưu manh! Không cho nấu cơm cho anh ăn!】

Hoắc Nghị gửi gói biểu cảm cười, trả lời:【Vậy thì anh ăn em.】

Nguyễn Lê: “……”

Đêm giao thừa năm nay, Hoắc Nghị hiếm khi không cần ở lại trong bộ đội, có thể về nhà ăn tết.

Trưa ngày giao thừa Nguyễn Lê và Hoắc Nghị ăn cơm ở nhà bố mẹ Nguyễn Lê, buổi tối ăn ở nhà bố mẹ Hoắc Nghị.

Đêm giao thừa.

Hoắc Nghị lái xe đưa Nguyễn Lê trở về căn nhà nhỏ của bọn họ.

Rất nhanh đã sắp đến 0 giờ, Nguyễn Lê lôi kéo Hoắc Nghị, đẩy cửa thư phòng mà anh chưa từng bước chân vào.

Hoắc Nghị sửng sốt, mô hình máy bay chi/ến đấu phức tạp trước mắt này, là năm đó anh……

Lúc trước bố bởi vì anh say mê vào Lego dẫn tới thành tích học tập trượt dốc cho nên đã nổi trận lôi đình, cho đến bây giờ Hoắc Nghị vẫn còn nhớ rõ lời bố nói.

“Chơi Lego thì có thể trên quân nhân của lực lượng Không quân sao? Vậy thì con cầm lấy Lego của con vào lực lượng Không quân cho ta xem! Không thành tích học tập xuất sắc, không có thể chất hơn người, không có tố chất tâm lý mạnh mẽ, thì con là một quân nhân Không quân cái rắm!”

Hoắc Nghị là những lời mắng của bố làm cho tỉnh táo, cho nên bỏ hết tất cả các bộ Lego cả mình vào trong phòng để đồ, không bao giờ đụng đến nữa.

Mà hiện tại, Nguyễn Lê thế mà lại lấy hết những linh kiện này ra, còn lắp ráp lại từng chút từng chút một.

Cô mềm mại nói: “Năm mới muốn tặng cho anh thứ anh thích nhất.”

“Hẳn là cái này đi……”

Hoắc Nghị khẽ thở dài, không phản bác, chỉ nói: “Vậy anh cũng cho em một thứ.”

Nguyễn Lê còn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Nghị đã đi ra khỏi thư phòng, rất nhanh sau đó trở về, trong tay cầm con thỏ nhồi bông mà mẹ Nguyễn Lê đã từng nhắc đến với Nguyễn Lê khi đang ăn cơm.

“Cho em.” Hoắc Nghị đưa cho cô.

Nguyễn Lê ngơ ngác, cô duỗi tay ra nhận lấy, ôm vào trong lòng.

“Thật ra anh cũng không biết em thích cái gì nhất, nhưng mà cảm giác hình như là con thỏ này rất quan trọng với em, cho nên cầm đến đây……” Hoắc Nghị có hơi mất tự nhiên giải thích.

Mắt Nguyễn Lê cong cong cười rộ lên, “Là rất quan trọng!”

Hoắc Nghị khẽ nhướng mày.

Pháo hoa bên ngoài nổ lùm bùm vang trời, bầu trời đêm từng đóa hoa nở rộ rực rỡ.

Nguyễn Lê bị Hoắc Nghị bế lên, trở về phòng ngủ.

Anh ngồi ở mép giường, Nguyễn Lê ngồi quỳ, hai người ôm nhau, hôn môi.

Đã đến 0 giờ, một năm mới bắt đầu.

Trong giây phút đó, ngay khi người đàn ông muốn tiến thêm một bước, Nguyễn Lê cọ cọ vào cổ anh, giọng nói dính dính và mềm mại nói: “Năm mới rồi, em nói cho anh biết một tin tức tốt có được không?”

“Cái gì?” Giọng nói của anh khàn khàn gợi cảm, yết hầu trượt lên xuống.

“Chúng ta được làm bố mẹ rồi!” Nguyễn Lê không nhịn được khẽ cười ra tiếng, “Bố mẹ hai bên cũng đã biết, là em không cho bọn họ nói với anh.”

“Em muốn, tự mình nói cho anh biết.” Nguyễn Lê ôm lấy cổ anh, mặt mày dịu dàng nhìn người đàn ông trước mắt, lời nói ngọt ngào: “Ông xã, trong bụng em có bảo bối rồi.”

Hoắc Nghị ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại, anh vui sướng giọng nói hơi run rẩy nói: “Thật sao?”

“Ừm!” Nguyễn Lê gật gật đầu, từ trên người anh xuống, đi ra lấy giấy chẩn đoán ở bệnh viện đến cho anh xem.

Sau đó Nguyễn Lê lại xách con thỏ kia đến đây, đưa cho Hoắc Nghị, cô đứng ở trước mặt anh, ngoan ngoãn mềm mại mà nói: “Cái này, vốn dĩ chính là muốn cho anh.”

“Kỳ thật ngay từ đầu là muốn cho chồng tương lai của em, nhưng anh chính là chồng của em, đó chính là cho anh.” Nguyễn Lê hiếm khi nhìn thấy Hoắc Nghị có phản ứng chậm chạp như vậy, như là bị một bất ngờ lao đến quá mạnh làm cho ngất xỉu.

Cô mỉm cười, chỉ vào con thỏ nói: “Phía sau nó có khóa kéo, anh kéo ra đi, xem bên trong có cái gì.”

Hoắc Nghị làm theo.

Sau đó, từ con thỏ lấy ra một cái túi trong suốt, bên trong hình như là một lá thư.

Hoắc Nghị mở túi ra, mở lá thư kia ra.

Chữ viết trên đó còn hơi non nớt, nhưng lại rất tinh tế và ngay ngắn.

Giống như cảm giác mà cô mang đến cho mọi người, nhỏ nhắn và đáng yêu.

Trong thư chỉ có mấy câu nói ngắn gọn.

—— Ông xã, em là Nguyễn Lê của anh, anh cũng có thể gọi em là Lê Lê.

—— Bây giờ em 16 tuổi, lớp học có rất nhiều bạn học đều yêu sớm! Nhưng em muốn chờ anh đến mới bắt đầu yêu đương.

—— Anh đừng để cho em phải chờ lâu quá nha!

—— Em biết tính cách của mình như thế nào, cũng biết thái độ của mình đối với tình cảm, cho nên, mối tình đầu chính là chồng.

—— Ngủ ngon!

Hoắc Nghị không ngờ được mình có thể nhìn thấy Nguyễn Lê năm 16 tuổi viết thư cho anh.

Khi đó bọn họ rõ ràng căn bản không quen biết nhau, nhưng hiện tại lại làm cho anh cảm thấy, bản thân mình như đã tham dự vào cuộc sống trước đây của cô.

Bây giờ cô vừa mới 26 tuổi.

Mười năm, chờ đợi một người thật lòng yêu thương cô.

Hoắc Nghị kéo Nguyễn Lê vào trong lòng, ôm chặt lấy.

“Lê Lê.” Anh nhẹ giọng gọi.

Cũng là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.

Bình thường theo thói quen đều gọi là Nguyễn Lê, hơn nữa Nguyễn Lê Nguyễn Lê, chính là lê mềm, gọi thôi cũng muốn cắn một cái.

“Ừm?” Nguyễn Lê khẽ đáp.

Hoắc Nghị hơi ngẩng đầu, nâng mặt cô, nâng cằm hôn lên.

Hình như anh còn chưa nói gì, vừa rồi nhẹ giọng gọi, như là muốn nói với cô cái gì đó.

Thật lâu sau, nụ hôn dịu dàng miên mang rốt cuộc cũng kết thúc.

Hoắc Nghị mới lần nữa mở miệng, “Anh thích nhất, không phải là Lego.”

Anh dừng một chút, trịnh trọng và nghiêm túc: “Là em.”

Nguyễn Lê nhẹ nhàng mỉm cười, cô ngồi xuống trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, bộ dạng ngoan ngoãn, mềm mại và ngọt ngào cười nói: “Vậy thì thật trùng hợp, em thích nhất, cũng chính là anh.”

——

Lần đầu tiên gặp chỉ cảm thấy quả lê mềm này thật ngoan.

Ngày đi đăng ký kết hôn cũng bởi vì so với thích và yêu, thì càng thích hợp với nhau hơn.

Mà anh may mắn, trở thành một người cũng đủ may mắn. Bởi vì thích hợp với Nguyễn Lê của anh, chính là người phụ nữ anh yêu nhất trong cuộc đời này.

Vốn dĩ không biết tình yêu, chỉ muốn bảo vệ bầu trời xanh nay.

Bây giờ được nếm hết tư vị của tình yêu, biết được vị ngọt trong đó, muốn dừng mà không được, cuộc sống lại có thêm một phần ngọt ngào cần bảo vệ.

Quãng đời còn lại, anh sẽ dùng tính mạng để bảo vệ bầu trời xanh này, còn em tinh khiết tốt đẹp như bầu trời xanh, Nguyễn Lê.

- -----oOo------

Đại thần toàn thời gian × Đại thần lồng tiếng

(Thanh khống)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui