Đường Về Nhà


Khuôn mặt trắng bệch do bôi phấn, đôi môi đỏ chót, một bên mắt xăm hình ngôi sao, cộng thêm cái mũ cũng mang hình ngôi sao, một chân bị mất, thay vào đó là một cái cọc gỗ, tên hề đột nhiên xuất hiện một cách bí ẩn. Hắn bưng trên tay hai chiếc đĩa lớn được đậy vung cẩn thận, nhẹ nhàng đặt xuống bàn ăn rồi lại đi vào trong. Một lát sau, hắn lại đi ra với hai chiếc đĩa khác. Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi cả chiếc bàn ăn lớn đã được bầy đủ các đĩa được đậy vung kín. Tên hề cứ làm việc của mình, hắn dường như không hề để ý đến Duy và Yến đang đứng chết lặng ở một góc căn phòng.
Bỗng nhiên, tên hề quay về phía Duy và Yến, cười ma quái.
Duy liền đề phòng ngay lập tức, cậu tự nhủ rằng với vóc dáng nhỏ bé này của tên hề thì có lẽ hắn sẽ không thể gây nguy hiểm gì cho hai người, cậu tin chắc mình có thể đá bay hắn chỉ với một cú.
Nhưng tên hề không có ý định tiếp cận hai người, hắn chỉ đứng đó, cười như thằng điên, ban đầu tiếng cười chỉ là những tiếng “hí hí!” nhỏ, nhưng càng về sau, tiếng cười của hắn dần biến thành những tiếng rít rợn người, âm thanh như những mũi kim chọc thẳng vào màng nhĩ mỏng manh của cả Duy và Yến, họ đau đớn, bịt chặt tai mà vẫn không làm giảm bớt âm thanh sắc nhọn ấy. Duy muốn lao ra đánh nhau với tên hề, nhưng cậu không thể cử động nữa, âm thanh khiến cậu choáng váng, tê liệt hoàn toàn.
Rồi bỗng nhiên mọi thứ im bặt.
Duy định thần lại, nhìn lên, cậu không thấy tên hề ở đó nữa.
Duy tự hỏi: “rốt cuộc thì hắn có ý gì ?”
Yến không nghe thấy câu tự vấn của Duy, cô cảm thấy rất tò mò về những cái đĩa được bày trên bàn, cứ nhìn nó chăm chú, nhưng lại không dám mở ra.
Duy nhìn Yến, cậu biết cô đang tò mò, chính cậu cũng vậy, cậu không rõ mấy cái đĩa này có phải chứa đồ ăn không, mà nếu nó chứa đồ ăn thì liệu là để dành cho ai ? Không chần chừ, cậu tiến đến bên chiếc bàn, mở hai cái vung gần nhất.
Bên trong hai chiếc đĩa gần Duy nhất, cậu thấy một con cá chết và một đống đỉa. Rùng mình, cậu đi mở tiếp mấy cái đĩa nữa thì thấy bên trong toàn là thịt sống với côn trùng sống.
Duy không cảm thấy sợ hãi mấy thứ đấy, cậu chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng thắc mắc còn chưa được giải thích thì bỗng cậu thấy Yến có vẻ đang tìm kiếm một thứ gì đó, cậu liền hỏi: “chị tìm gì đấy ?”
Yến nói: “thìa, đũa!”
Duy nhìn Yến kinh ngạc, nói: “chị định ăn cái đống kia à ?”
Yến thản nhiên gật đầu: “ở đây chẳng có ai, đồ ăn thì bày ra kia, có chết thì cũng phải làm con ma no chứ, chịu đói làm gì!”
Duy càng kinh ngạc hơn: “chị không bị điên đấy chứ, nguyên cái đống lổm ngổm kia mà chị định ăn à ? em chỉ sợ chưa nuốt được thì đã chết vì tởm rồi!”
Yến nhìn Duy ngạc nhiên: “tởm ? Duy đùa à ? Toàn đồ ăn ngon, có gì mà tởm, trông con cá rán kia, chắc chắn nó ngon lắm!”
Không con kinh ngạc nữa, Duy dần cảm thấy kinh dị, Yến đang chỉ vào con cá chết chưa được chế biến gì và nói là cá rán, cậu tóm chặt vai Yến, lo lắng: “chị nhìn kỹ lại đi, đó là một con cá chết, chứ không phải là một con cá rán, không ăn được đâu!”
Yến thấy lạ, cô nói: “Duy mới là người phải nhìn lại, đó rõ ràng là con cá rán, đĩa bên cạnh thì có thịt xào, rồi rau trộn, bao nhiêu món ngon!”
Duy liền lấy trong ba lô ra mấy cái bánh, cậu nói: “đây, nếu chị đói thì ăn cái này đi!”
Yến nói: “trước mặt bao nhiêu đồ ăn ngon, sao phải ăn mấy cái bánh nát này? Duy, nghe chị đi, không tìm được đường ra thì đằng nào cũng chết,thôi thì ăn no rồi chết cũng được!”
Duy thực sự cảm thấy sợ hãi, cậu hất đổ tất cả những thứ ở trên bàn rồi cầm tay Yến lôi đi, cậu không suy nghĩ nhiều, mở luôn cánh cửa gần nhất, bước qua, cốt làm sao để không nhìn thấy cái phòng ăn này nữa. Nhưng sự kỳ quái của tòa lâu đài này vẫn tiếp tục, hai người sau khi bước qua cánh cửa thì lại vẫn trở về phòng ăn ban nãy, hơn nữa, nhưng thức ăn đã bị Duy hất đổ lại đang nằm yên lặng ở trên bàn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Duy thốt lên: “cái quái gì vậy ?”.
Yến cũng sửng sốt, chăm chăm nhìn vào mấy đĩa đồ ăn trên bàn, nó vẫn đậy vung cẩn thận. Cô tiến đến và mở nắp vung ra, vẫn là những món ăn ngon lành lúc nãy, không hề có dấu hiệu nào của sự phá hoại.
Duy tưởng Yến vẫn có ý định ăn mấy thứ ở trên bàn, cậu nói: “nếu chị muốn chết thì hãy ăn mấy cái thứ đó!”
Yến lắc đầu: “không, chị không dám đâu, chắc chắn có gì đó kỳ quái ở đây!”
Duy thở phào, thật may là Yến đã từ bỏ cái ý định điên rồ chết no. Nhưng lo lắng thì vẫn còn, bây giờ cả hai người đều không ra được khỏi căn phòng này, dường như điều này còn đáng sợ hơn việc đi lòng vòng mà không ra khỏi căn nhà.
Một lần nữa, Duy mở cảnh cửa, nhưng lần này cậu mở rất từ từ. Nhìn qua bên kia cánh cửa, cậu thấy một phòng ăn, nhưng điều đáng sợ hơn là cậu lại nhìn thấy chính bóng lưng của mình và Yến đang mở một cánh cửa. Giật mình sợ hãi, cậu quay phắt lại, nhìn về phía sau. Ở đó có một cánh cửa, nhưng vẫn được đóng im lìm. Toát mồ hôi, Duy đóng sập cánh cửa, tựa lưng vào nó, thở hổn hển.
Yến biết cảm giác của Duy lúc này, những gì Duy nhìn thấy thì cô cũng thấy. Sự tuyệt vọng đang dần xâm chiếm cả hai, dường như là ý chí sinh tồn đã bị đốn ngã.
Ngồi im một lúc, chợt Duy đứng dậy, tìm kiếm.
Yến hỏi: “Duy làm gì vậy ?”
Duy trả lời: “tìm đường ra, em không muốn chết kiểu này!”
Duy tìm kiếm trong sự tức giận, dường như cậu không kiềm chế nổi bản thân mình nữa, cậu bắt đầu đập phá những thứ xung quanh. Cậu cầm cái ghế lên, đập mạnh vào cửa sổ, mong có thể phá cửa mà tìm đường ra, nhưng không tác dụng, chỉ có lớp kính của cái cửa sổ vỡ ra, nhưng vẫn còn đó những cái song sắt chắc chắn đến mức mà chiếc ghế phang vào mấy lần cũng không hề hấn gì, mà ngược lại còn khiến cho bàn tay bị thương của Duy bật máu.
Yến nhìn Duy thương hại, cô chẳng biết phải làm gì hơn, lúc này Duy đang rất kích động. Cô đành hét lên: “Duy, không giải quyết được gì đâu, đừng như thế nữa, Duy có thể bị thương nặng hơn đấy!”
Duy cũng hét: “phải thử, em không muốn chết như thế này!”
Yến chạy lại, ôm chầm lấy Duy, nức nở: “nhưng…chị không muốn thấy Duy thế này, chị không muốn thấy Duy bị thương!”
Duy nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Yến, im lặng không nói mà chỉ thầm nghĩ: “còn em thì không muốn thấy chị khóc, càng không muốn thấy chị bỏ mạng nơi này!”
Im lặng hồi lâu, Duy mới nói: “được rồi, em sẽ không đập phá nữa, chị đừng khóc nữa !”
Yến quẹt nước mắt, cố vẽ ra một nụ cười trên môi, gật đầu.
Mọi thứ lại trở nên im lặng, hai người đều từ bỏ hy vọng tìm được đường ra, họ tựa lưng vào nhau, ngồi chờ trong tuyệt vọng.
Một lúc sau đó, Duy lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “không biết…cảm giác lúc chết sẽ thế nào nhỉ ?”
Yến thở dài: “có thể nó cũng giống như lúc ta ngủ thôi, đơn giản là nhắm mắt lại, sau đó không còn cảm nhận được gì nữa, thời gian, không gian, tất cả đều biến mất!”
Duy thở dài não nề: “nhưng nếu một trong hai chúng ta chết trước mà phải nhìn người kia da thịt dần thối rữa thì sẽ kinh khủng lắm, nếu phải vậy thì em không muốn là kẻ chết sau đâu!”
Yến nói: “nếu thế thì tốt nhất bọn mình nên chết cùng nhau, dù sao thì…được chết cùng người mình yêu thương cũng đã là một niềm hạnh phúc!”
Duy giật mình, cậu nghĩ mình vừa nghe nhầm, Yến vừa nói được chết cùng người mình yêu thương, ở đây chẳng có ai ngoài hai người, chỉ có hai người chết cùng nhau, vậy chẳng có kẻ nào khác là người yêu thương của Yến ngoại trừ Duy.
Cậu lắp bắp: “chị có thể…nhắc lại câu vừa rồi được không ?”
Mặt Yến đỏ lựng, cả người nóng ran, tim đập thình thịch, cô không ngờ rằng mình lại nói ra những lời ấy, không suy nghĩ. Trước đó cô đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều nhưng không tài nào nói ra, vậy mà bây giờ, chỉ một thoáng trong vô thức, cô đã nói ra điều mà mình chôn giấu bấy lâu nay.
Duy thấy Yến im lặng thì liên quay người lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Yến, nói: “chị hãy nói lại em nghe được không ? em nghe nhầm đúng không ?”
Yến nhìn Duy ngạc nhiên, nhưng ánh mắt tha thiết của cậu càng khiến cho khuôn mặt cô đỏ hơn, dường như không biết phải nói gì, cô rướn người lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Duy.
Cảm giác như điện xẹt qua Duy khi đôi môi ngọt của Yến chạm lên môi cậu. Trái tim cậu đập loạn lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rời khỏi đôi môi của Duy, Yến quay mặt đi, ngượng ngùng, cô nói: “thế…đã đủ cho câu trả lời chưa ?”
Duy dường như vẫn chưa tin nổi vào những gì đang diễn ra, cậu lắp bắp: “nhưng còn người mà chị đang chờ ? Cái người rất hay bị thương!”
Yến nói: “chẳng lẽ Duy vẫn không nhận ra sao ?”
Lúc này Duy mới chợt nhận ra rằng mình cũng rất hay bị thương, trong quá khứ, mỗi lần bị thương là lại có bàn tay của Yến băng bó cho. Nhưng điều này vẫn thật khó tin, cậu cứ đờ người ra, lắp bắp nói: “nhưng em…nhưng…em đã nghĩ rằng…chỉ một mình em…”
Nhìn thấy Duy dường như vẫn chưa tin, Yến ngắt lời cậu, dồn hêt can đảm, gần như hét lên: “em yêu anh, ngốc ạ!”. Câu nói vừa ra khỏi miệng, Yến liền cảm thấy cả người nóng ran, tim đập thình thịch, cô không biết chuyện mình vừa làm có đúng hay không nữa, nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại được nữa, dù sao thì hai người cũng sẽ chết, nếu thực sự có kiếp sau thì họ sẽ quên đi tất cả, như vậy sẽ chẳng ai phải đau khổ nữa.
Yến chậm rãi nói: “em biết, anh không yêu em, nhưng…tình cảm của em...em không thể điều khiển được, từ khi xa nhau, lúc đó chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ, không ai có thể nghĩ rằng lại nảy sinh được những tình cảm ấy, cũng đúng, thực ra...thì lúc đó tình cảm ấy vẫn chỉ dừng lại ở tình cảm gia đình, tình chị em, nhưng càng về sau...khi lớn hơn, em vẫn không quên được những hình ảnh hồi nhỏ bên nhau, em vẫn luôn dõi theo anh, nhìn anh từ xa, đến xem từng trận thi đấu của anh, thỉnh thoảng... lại lén đến trường anh mà nhìn, dần dần...em càng không quên nổi, và cũng không biết từ bao giờ em đã yêu anh, chỉ biết rằng nếu như không được trông thấy anh thì em không chịu nổi…”
Duy ngắt lời Yến, ôm chặt lấy cô, nói: “tại sao em lại không nhận ra được chứ, tại sao em lại không thể nhận ra tình cảm của chị khi mà chị quan tâm em đến vậy, tại sao em lại sợ sệt mà không thừa nhận tình cảm của mình, để đến tận bây giờ…khi đã quá muộn, nếu như…nếu như lúc trước em tìm cách liên lạc với chị, có khi…mọi chuyện đã khác!”
Yến cũng rất ngạc nhiên: “nghĩa là…?”
Duy càng ôm chặt Yến hơn, nói: “đúng, chị Yến, em cũng yêu chị,…à không…Yến, anh yêu em!”
Dường như lúc này hai người đều cảm nhận được rõ nhịp đập trái tim của nhau. Cảm xúc của cả hai lúc này dường như rất lẫn lộn. Hạnh phúc ư ? Đáng lẽ là thế, nhưng trong tình cảnh này thì nhắc đến hai chữ đó thì xem chừng hơi bất hợp lý. Họ chỉ đành ôm lấy cơ thể nhau để cảm nhận hơi ấm.
Rời khỏi vòng tay nhau, Yến tựa nhẹ đầu vào vai Duy, dịu dàng nói: “tại sao anh không dám thừa nhận tình cảm của mình với em từ trước ?”
Duy không trả lời mà hỏi lại: “vậy tại sao em không đến tìm anh ?”
Yến nói: “em hầu như không có thời gian, mà những lúc nhìn thấy anh thì anh đều đang đi cùng bạn bè, cười nói với những cô gái xung quanh!”
Duy hỏi: “em ngại à ?”
Yến gật đầu, nói: “ngại chứ, dù sao em cũng là con gái, chưa kể đến hồi đó có một cô gái mà lúc nào em cũng thấy đi theo anh, trong mấy giải thi đấu của anh, cô ấy cũng làm nhiệm vụ băng bó cho anh, đâu đến lượt em!”
Ngưng một lúc, Yến hỏi lại: “vậy sao anh không đến tìm em ? anh tìm em sẽ dễ hơn mà!”
Duy trả lời: “tìm em thì dễ, nhưng gặp em đâu có dễ, em suốt ngày bận rộn với những công việc của người nổi tiếng, thời gian đâu mà gặp anh. Còn về cô gái mà em nói thì đừng quan tâm đến cô ấy nữa, đó chỉ là bạn cùng lớp thôi!”
Yến làm vẻ hờn dỗi: “anh nói cứ như kiểu là em kiêu lắm ấy, hồi đó em mong anh tìm đến biết bao!”
Duy im lặng, bây giờ cậu thấy thật tiếc quãng thời gian trong quá khứ, nếu như hồi đó cậu cứ can đảm gọi Yến khi nhìn thấy, không cần ngại ngùng những ánh mắt của người ngoài thì có lẽ bây giờ đã khác. Thở dài, Duy nói: “quá khứ đúng là toàn điều khiến ta tiếc nuối thôi, nhưng trong hoàn cảnh này thì bọn mình lại không thể nói về hiện tại đẹp hay là tương lai đang chờ, chẳng hiểu hai đứa mình còn chịu được bao lâu nữa!”
Yến biết Duy đang vô cùng chán chường, cô cũng vậy, nhưng cô cũng không muốn làm cho khoảng khắc đáng ra là vô cùng lãng mạn này biến thành nỗi tuyệt vọng đau đớn hơn nữa, cô cầm miếng bánh lên và nói: “vẫn còn bánh mà, anh ăn vài miếng cho đỡ đói!”
Duy chán nản lắc đầu: “ăn làm gì chứ, đằng nào cũng có ra được khỏi chỗ này đâu, có ăn thì cũng chỉ sống thêm được một chút...”
Yến nghe Duy nói vậy thì cũng cảm thấy chán nản theo, cho dù cô rất muốn làm cho không khí trở nên vui vẻ lạc quan hơn một chút, nhưng xem ra điều đó là không thể, cô buông miếng bánh xuống, chẳng muốn ăn nữa.
Duy nhìn Yến mà lòng đau như cắt, cậu chẳng thể nào bảo vệ được người mình yêu thương nhất, trong lúc này, khi mà cô đã trở thành người yêu của cậu mà cậu vẫn chẳng thể làm gì cho cô ấy, chỉ biết ngồi im mà chờ chết. Bất giác, nước mắt Duy chảy ra. Rồi cậu chợt ngồi im, nhìn ngắm Yến chăm chú.
Yến thấy Duy cứ nhìn mình như vậy thì không tránh khỏi ngại ngùng, cô đỏ mặt nói: “anh mà còn nhìn nữa là mặt em thủng một lỗ ra đấy!”
Duy nói: “anh không muốn quên gương mặt này, anh nghe nói là trước khi luân hồi, chúng ta sẽ quên hết mọi thứ của kiếp trước, nhưng anh không muốn quên gương mặt này chút nào!”
Bỗng nhiên, Duy nhìn thấy gương mặt Yến trắng hơn bình thường, cậu nghĩ rằng mình lại bắt đầu bị ảo giác, nhưng khi nhìn xuống cánh tay Yến, cậu thấy nó thật sự trong suốt đi, như được làm bằng kính vậy.
Kinh hãi, Duy nói: “tay em…trong suốt kìa!”
Yến giật mình giơ tay lên, quả nhiên cánh tay trái của cô đã chuyển sang trong suốt, có thể nhìn xuyên qua. Kinh hãi không nói nổi lời nào, cô hết nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn Duy. Ánh mắt hốt hoảng, cầu cứu. Nhưng rồi, khuôn mặt căng thẳng của cô chợt giãn ra, cô nói với một nụ cười nhạt: “dù sao nó cũng không ảnh hưởng lắm, kết quả xấu nhất là chết, mà chúng ta thì chết chắc rồi nên cũng chẳng cần phải tìm hiểu nguyên nhân đâu nhỉ!”
Duy ngỡ ngàng vì lời nói của Yến, nhưng rồi cậu cũng hiểu đó là điều rất thực tế. Im lặng, sau đó cậu định nói gì đó, nhưng bỗng nhiên cậu nhìn thấy một cánh cửa được mở ra, và tên hề bỗng thò mặt vào trong, phát ra nhưng tiếng cười quái đản rợn người. Rồi cũng bất ngờ như lúc ló mặt vào, hắn quay lưng đi ra.
Không để cho cánh cửa đó đóng lại, Duy hốt hoảng nắm lấy tay Yến, vừa kéo đi vừa nói: “nếu may mắn thì chúng ta vẫn tìm được lối ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui