Theo sát tên hề khi hắn vừa khuất sau cánh cửa, mặc dù Duy biết tên hề ấy cũng chẳng an lành gì, nhưng cậu nghĩ rằng đây là cơ hội duy nhất để họ thoát khỏi căn phòng không có lối ra.
Vừa bước qua cánh cửa, Duy mừng rơn, trước mắt cậu là một hành lang dài và tối, không còn là căn phòng ban nãy nữa, cho dù không biết liệu hành lang này có thể dẫn đến lối thoát không nhưng Duy lại có thể nuôi thêm được hy vọng.
Nhưng Yến thì không được lạc quan như Duy, cô nheo mắt nhìn vào khoảng tối trước mặt, nó trông không giống như một con đường, mà giống như cái hang tối lúc nãy cô và Duy đã đi qua, cô không nghĩ rằng nó mang lại hy vọng nhiều hơn cái căn phòng vừa nãy. Cô ngập ngừng nói: “em không nghĩ chúng ta có thêm hy vọng đâu, nhỡ đâu…nhỡ đâu trên hành lang này còn có những thứ ghê khiếp hơn thì sao ?”
Duy nói: “thà chết nhanh chóng do bị con quái gì đó xé ra còn hơn là ngồi đợi cái chết đến từ từ ở trong căn phòng kia, với lại biết đâu đấy, biết đâu chúng ta có thể thoát!”
Yến không nói gì, cô biết rằng Duy không muốn từ bỏ hy vọng vừa mới nắm được. Lẳng lặng bật chiếc đèn của mình lên, cô soi vào bóng tôi, bắt đầu đi về phía trước.
Duy bước đi bên cạnh Yến, cậu muốn cô ấy có được niềm tin, nhưng dần dần, những bước đi của cậu cũng bắt đầu mất dần niềm tin. Không khí dần trở nên nặng nề, cô đặc lại khiến cho những nhịp thở của cậu dần trở nên khó khăn hơn. Mồ hôi vã ra, cậu bắt đầu lo lắng về cái niềm hy vọng mà mình mới tưởng tượng ra. Cứ chốc một, cậu lại quay sang bên cạnh nhìn Yến, cô ấy cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng tuyệt nhiên cả hai vẫn im lặng, không nói lấy một câu.
Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, tạo nên vài âm thanh ghê rợn. Duy mừng rơn, cậu nói: “có gió thổi tới nghĩa là có lối ra, chắc là chúng ta sắp tìm được đường ra rồi!”
Yến gật đầu nhè nhẹ nói: “mong là vậy, nhưng mà chúng ta cũng đã đi rất lâu, một tòa nhà thông thường thì không thể dài đến vậy được, em chỉ sợ…sợ rằng có gió cũng chưa hẳn là lối ra!”
Duy không nói gì thêm, cậu muốn giữ bằng được ình cái hy vọng này.
Hai người vẫn đi về phía trước, nhưng vẫn chưa tìm thấy thứ gì khác ngoài bóng đêm ở đây. Gió vẫn thi thoảng thôi đến nhưng lối ra thì vẫn chưa thấy đâu cả, niềm hy vọng sống của Duy đang giảm dần theo từng bước đi. Bỗng nhiên, Yến vấp ngã, chiếc đèn trong tay cô rơi ra, lăn lông lốc trên sàn, soi thêm một đoạn phía trước mặt. Vẫn chỉ là bóng đêm.
Duy đỡ Yến dậy, cậu nắm lấy cánh tay cô, nhưng bàn tay cậu là đi xuyên qua bàn tay trái của Yến, chỉ có tay phải là cậu vẫn có thể chạm vào bình thường. Không hiểu chuyện gì xảy ra, Duy đưa tay ra cố gắng chạm vào bàn tay trái của Yến lần nữa nhưng vẫn chỉ đi xuyên qua nó. Sợ hãi, Duy tự hỏi: “chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”.
Chán nản, cậu ngồi bệt xuống cạnh Yến, dựa lưng vào tường. Đột nhiên, bức tường phía sau Duy xoay nhẹ làm cậu ngã ngửa, sau đó bức tường cũng tự khắc đóng lại, ngăn không cho cậu nhìn thấy Yến nữa. Chỉ thấy Yến hoảng hốt, định lao vào theo thì bức tường đã đóng sập lại.
Ở bên ngoài, Yến kinh hoảng khi thấy Duy bị ngã vào trong bức tường, cô hết lay rồi đập vào bức tường nhưng nó vẫn tuyệt nhiên không hề xoay chuyển. Tự nhủ rằng mình phải giữ được bình tĩnh, cô nhặt lấy chiếc đèn soi khắp bức tường, cố gắng tìm kiếm một cái chốt nào đó để mở bức tường ra, nhưng mọi cố gắng đều là vô vọng. Bức tường được xây chắc chắn, phẳng lỳ, không hề có một khe nứt hay một nút vặn nào.
Vô vọng, cô ngồi tựa lưng vào đúng chỗ lúc nãy Duy đã tựa, mong rằng bức tường sẽ lại một lần nữa di chuyển để cô có thể ở bên Duy. Nhưng bức tường vẫn chẳng mảy may suy chuyển, nó cứ im lìm như đang muốn thách thức cô gái yếu đuối, có lẽ căn nhà này muốn hai người phải chết trong sự cô đơn.
Bên kia bức tường, Duy không có đèn, cậu hoàn toàn phải dựa vào ánh sáng lờ mờ của tấm bản đồ để có thể nhìn được những thứ xung quanh. Cậu đưa tay sờ khớp bức tường, nhưng chỉ thấy đây là một mặt phẳng nhẵn thín, chắc chắn vô cùng, hoàn toàn không có cách nào mở ra.
Sau một hồi xem xét bức tường mà không đem lại ích lợi gì, Duy bắt đầu xem xét mọi thứ xung quanh mình. Cậu phát hiện ra đây không phải là một không gian kín, nó rất rộng, nói không chừng sẽ có đường thông ra bên kia. Lúc này thì cậu lại hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ tìm đường ra khỏi tòa lâu đài này mà cậu chỉ muốn tìm đường trở lại bên cạnhYến.
Từ bỏ hy vọng với bức tường đã đưa cậu vào đây, cậu bắt đầu bước đi về phía khoảng trống trối đen. Càng bước, Duy càng thấy nhiều ánh sáng hơn, ban đầu chỉ là những tia sáng le lói, nhừng càng tiến về phía trước thì ánh sáng càng lan tỏa rõ rệt. Trong không khí dần lan tỏa mùi thơm dịu của sáp nến đang cháy.
Nhưng ánh sáng dường như không làm cho Duy cảm thấy yên tâm hơn chút nào, ngược lại, nó đem đến cho cậu cảm giác hồi hộp, lo sợ, cậu không biết được chủ nhân của tòa lâu đài quái dị này là kẻ như thế nào, nhưng cậu dám khẳng định đó cũng không phải kẻ tốt lành gì. Từ lúc lạc đến vùng đất ma quỷ này, đối với cậu, chỉ có chính bản thân mình và Yến là có thể tin tưởng, tất cả những kẻ còn lại đều là những mối đe dọa đến sự an toàn của hai người.
Đã trở thành thói quen, mỗi khi chuẩn bị tiến vào một vùng mới, Duy liền mở tấm bản đồ ra xem, nhưng lần này nó lại tiếp tục làm cậu thất vọng. Trên bản đồ vẫn chỉ hiện lên hai cái tên, một là cậu, hai là Yến. Hai cái tên cũng ở rất gần nhau trên bản đồ, cứ như là họ chỉ ở hai phòng khác nhau, nhưng Duy thì lại cảm thấy khoảng cách ấy lớn vô cùng.
Tấm bản đồ có lẽ chỉ còn lại công dụng là phát ra ánh sáng mờ đục để nhìn trong bóng tối, nhưng bây giờ thì đến cả công dụng chiếu sáng đó cũng đã không cần đến nữa.
“kiểu gì cũng phải tìm lại được Yến!” Duy tự nhủ với mình như vậy rồi mạnh dạn bước vào vùng ánh nến chiếu rõ. Đi thêm một đoạn nữa, cậu bị chặn lại, đường cụt. Bên trái, một cánh cửa rất đẹp hiện ra trước mắt Duy mặc dù lúc trước cậu hoàn toàn không thấy nó. Đánh bạo bước tới, cậu đặt cầm lấy tay nắm cửa, định vặn. Nhưng một dòng suy nghĩ thoáng qua về mối nguy hiểm có thể tới ngăn cản cậu. Lùi lại hai bước, Duy toát mồ hôi, một cảm giác nặng nề xâm chiếm cậu, không biết bên kia cánh cửa là gì, nhưng cậu cảm thấy không khí xung quanh như đang đè nặng lên ngực mình, cản trở từng nhịp hô hấp.
Định quay đầu bỏ chạy nhưng Duy chợt thấy cái tên của Yến hiện lên ngay sát với cậu, ở ngay đối diện. Tức là cô đang ở bên kia cánh cửa. Gạt bỏ sự lo sợ, cậu một lần nữa tiến sát cánh cửa, nắm vào tay nắm cửa, xoay nhẹ. Nhưng lần này cũng như lần trước, khi vừa chạm vào tay nắm cửa, cậu đã có cảm giác ngực như bị đè bởi một vật rất nặng khiến cậu nghẹt thở, vẫn cố gắng chịu đựng, cậu xoay nhẹ tay nắm, nhưng lần này thì dữ dội hơn nhiều, cậu cảm thấy không khí xung quanh như bị rút cạn, khiến cậu không thở nổi.
Buông tay ra khỏi cánh cửa, Duy gần như bật ngược người về phía sau, thở dốc. Cảm giác nặng nề ấy không chỉ khiến cậu không thở nổi mà cũng khiến cậu thấy đầu óc như nổ tung ra. Mồ hôi vã ra như tắm, Duy hết nhìn vào tấm bản đồ rồi lại nhìn vào cánh cửa. Cánh cửa đó khiến cậu cảm thấy bị đe dọa, nhưng theo như bản đồ thì cái tên của Yến thì hiện lên ngay bên kia cánh cửa.
Cậu sợ cảm giác đó, nhưng cậu lại càng muốn tìm thấy Yến hơn. Chần chừ không biết phải làm sao, bỗng nhiên cậu nhìn thấy cái tên của Yến trên bản đồ bắt đầu di chuyển, cô ấy đang dần rời xa cậu.
Vào lúc này, Duy cuống cuồng lao đến chỗ cánh cửa, quên hết những cảm giác nặng nề mà nó đã gây ra lúc nãy, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn đuổi theo Yến. Khi vừa chạm vào cánh cửa, cảm giác nặng nề lại ập đến, nhưng lần này Duy cực kỳ dứt khoát, xoay mạnh tay nắm cửa, ẩn vào.
Bước qua khỏi cánh cửa, cảm giác lồng ngực bị đè nặng lập tức biến mất, thay vào đó là một cảm giác ôn hòa, dễ chịu.
Bên này của cánh cửa toàn là khói, khói trắng phủ toàn bộ không gian, nhưng nó không làm Duy thấy cay mắt mà cậu chỉ cảm thấy man mát, dễ chịu. Cứ bước đi về phía trước, thi thoảng cậu lại dùng tay quạt quạt mấy cái cho đám khói loãng bớt, nhưng những cái khoát tay đó chỉ làm cho làn khói bay loạn lên chứ không thể khiến nó loãng đi chút nào.
Duy đi mãi nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Yến đâu, cậu nghĩ rằng mình đã bắt đầu bị lạc trong đám khói dày đặc này. Lại mở bản đồ lên, cậu muốn biết rằng mình còn cách Yến bao xa. Yến vẫn ở ngay sát cậu, phía đối diện. Ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, không một dấu vết nào của bóng người, chỉ có những làn khói dày đặc và ánh nến mờ mờ. Nghĩ đến những ánh nến, Duy mới sực nhớ ra rằng lúc vào đây mình cũng nhìn thấy ánh sáng lập lòe của nến ở phía trước con đường, nhưng đi mãi mà ánh nến ấy cũng chỉ ở phía trước. Bắt đầu có vài suy nghĩ sợ hãi, cậu chạy thật nhanh về phía trước, vừa chạy vừa nhìn bản đồ. Cái tên của cậu vẫn đứng nguyên đó, không hề di chuyển.
Cảm thấy sợ hãi, thất vọng, Duy ngồi bệt xuống đất, vô vọng. Bỗng nhiên, có một ánh sáng khác chiếu đến từ một hướng khác với ánh nến lập lòe, Duy ngoái đầu nhìn, đó là ánh sáng mặt trời, chắc chắn đó là ánh sáng mặt trời. Niềm hy vọng lại trỗi dậy, cậu đứng dậy, chạy thục mạng về hướng có ánh sáng mặt trời, quên cầm cả tấm bản đồ đang ở dưới đất.
Càng chạy về phía trước, ánh sáng càng mạnh mẽ hơn. Rồi bỗng nhiên Duy thấy mình đang đứng ở một khu phố rất đỗi quen thuộc. Những cảnh vật tưởng chừng như đã đi vào dĩ vãng nay lại hiển hiện ngay trước mắt Duy khiến cậu không tin nổi vào đôi mắt mình. Đây chính là khu nhà cũ của cậu, nơi cậu và Yến đã lớn lên cùng nhau, trước khi chuyển đi.
Từng bước chân như đem Duy về với quá khứ thân thương, cậu bước chậm lại, không chạy thục mạng nữa. Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng bình tĩnh lại, cảm nhận. Cảm giác thật thân quen. Duy nhìn quanh, cậu thấy rằng mình nhớ rất rõ về nơi này, từng con đường, từng nhành cây, ngọn cỏ ở đây dường như không hề thay đổi sau mấy năm cậu đi khỏi. Dường như quên mất Yến, cậu thong thả bước trên con đường thân quen, tận hưởng vùng đất ký ức.
Mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng gió thôi, thi thoảng chêm thêm vào tiếng kêu khó chịu của một con chim nào đấy. Bỗng nhiên có tiếng một đứa trẻ con vọng đến, tiếng đứa bé mới thật hồn nhiên làm sao. Duy quay hẳn người về phía đứa bé, cậu thấy một thằng nhóc chừng năm sáu tuổi đang lon ton chạy trên đường, lưng đeo một chiếc cặp to bự, cười tươi gọi “mẹ ơi”.
Tiếng “mẹ” làm Duy cảm thấy hồi hộp, đó là một từ mà đã lâu lắm rồi cậu không được gọi, nhiều lần trong mơ cậu cũng muốn tiếp tục gọi mẹ, nhưng mọi chuyện đã là không thể, mẹ cậu đã rời xa cậu từ lâu lắm rồi, từ lúc cậu cũng chỉ chạc tuổi thằng nhóc này thôi.
Cười cay đắng, môi mấp máy hai tiếng “mẹ ơi!” Duy chút nữa là bật khóc. Cậu hướng ánh mắt theo thằng bé, thấy nó chạy đến bên một người phụ nữ, tíu tít gọi mẹ. Thằng nhóc đang khoe với mẹ nó cái gì đấy có vẻ rất vui, nhưng tai Duy ù đi, cậu chỉ nghe thấy từ “mẹ”. Khi ánh mắt Duy vừa chạm đến khuôn mặt của người phụ nữ kia, cổ họng cậu dường như tắc nghẹn lại, thốt mãi mới ra được một tiếng “mẹ!”.
Người phụ nữ đó là mẹ của Duy, cậu không thể nhầm được, ảnh của mẹ cậu vẫn để trong ví, ngày mà mẹ mất cũng trong một buổi chiều cậu đi học về năm lớp một.
Tiếng “mẹ!” thốt lên, Duy như vỡ òa ra, bao tình cảm nén chặt trong lòng bấy lâu trào ra, cậu lập tức chạy lại phía đó, vừa chạy vừa gọi mẹ. Tiếng gọi của cậu rất tha thiết, đó là tiếng gọi mà cậu đã kìm nén bao nhiêu năm nay, bây giờ mới có cơ hội được gọi. Cậu muốn chạy lại ôm mẹ thật chặt, không ẹ rời đi, nhưng, cậu lại chạy xuyên qua người mẹ mình.
Giật mình kinh hãi, cậu giang hai tay để ôm mẹ mình thật chặt, nhưng hai cánh tay cậu vẫn đi xuyên qua. Sững sờ, cậu đứng chặn trước mặt mẹ mình, gọi thật to: “mẹ ơi!...mẹ!”. Nhưng những âm thanh mà cậu phát ra là vô dụng, mẹ cậu không hề nghe được.
Duy không muốn khóc, nhưng hai hàng lệ cứ lăn dài trên má, khóe mắt cay xè. Cậu hướng thấp ánh mắt xuống, nhìn vào thằng bé đi cạnh mẹ mình. Khuôn mặt thằng bé rất đỗi quen thuộc, trông thật giống với bản thể thu nhỏ của cậu.
Phải, đó chính là cậu, kia chính là mẹ cậu, nhưng họ không thể nhìn thấy cậu. Những ký ức chôn chặt trong lòng ùa về, từng chi tiết nhỏ được tái hiện trong đầu Duy, rõ mồn một, những ký ức từ lúc còn là trẻ con bỗng nhiên trở nên rõ rệt như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng nếu điều đó thật sự xảy ra thì chỉ lát nữa thôi, đau thương sẽ đến.
Đau thương, hai từ này vừa xuất hiện trong đầu Duy thì bỗng nhiên cậu thấy đứa bé, hay đúng hơn là chính mình lúc nhỏ chạy thẳng ra đường, nhặt món đồ chơi bị rơi. Ở đó, ngay chỗ món đồ chơi, có một cái áo choàng trắng bay phấp phới, thò một cánh tay xương xẩu ra, kéo nhẹ món đồ chơi, cho nó lăn đi chứ không dừng lại như nó phải như thế. Thằng bé thích thú đuổi theo món đồ chơi cứ lăn nhẹ mà không hề để ý đến một chiếc ô tô đang lao thẳng đến.
Duy sợ hãi, cậu kêu, hét nhưng không ai nghe thấy hay tỏ ra nghe thấy gì cả, cậu chạy hộc tốc đến chỗ thằng bé nhưng rồi lại xuyên qua tất cả. Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, mẹ cậu lao ra đẩy vội thằng bé về phía trước, nhưng rồi trong chính lúc đó, chiếc xe tông thẳng và người mẹ cậu. Thân thể của mẹ cậu như một khối gỗ bị va đập mạnh, bay ra một đoạn xa, cả người đầy máu. Gã tài xế cố gắng ngoái đầu lại xem chuyện gì xảy ra rồi nhấn ga chạy thẳng.
Quỳ gục xuống bên mẹ của mình, cậu muốn ôm bà vào lòng, nhưng lại không thể, cậu cứ xuyên qua bà ấy. Duy cứ quỳ ở đó, nửa tiếng sau thì xe cấp cứu tới.Cùng lúc ấy, bỗng nhiên chiếc áo choàng trắng kia lộ ra khuôn mặt xương xẩu đáng sợ của mình, cười nham hiểm, nó thấy Duy, nó biết Duy ở đó, dường như nó đang diễn lại cảnh đấy cho cậu xem. Giận dữ, cậu định nhảy bổ vào cái áo choàng trắng, nhưng bỗng nhiên một cảnh tay níu lấy cánh tay cậu, ngăn lại. Cậu quay lại, thấy tay mẹ đang níu lấy tay áo mình, lắc đầu nhè nhẹ, mỉm cười.
Duy sững sờ, nói: “mẹ?”
Mẹ Duy gật đầu, yếu ớt, môi bà mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó. Duy liên ghé sát tai vào gần miệng mẹ, cố gắng nghe, nhưng rồi, mẹ cậu chưa kịp nói ra điều gì cả thì bà kiệt sức, tắt thở.
Đau đớn, Duy hét lên, nhưng chẳng có ai nghe được, rồi bỗng nhiên, mọi thứ biến thành một làn khói, tan ra. Duy cố gắng với tay chộp lại những sợi khói đang bay đi theo sự chuyển động của không khí, nhưng không thể, mọi thứ đã biến mất.
Và rồi ánh sáng lại hiện ra, một tòa nhà to lớn đang đứng sừng sững trước mặt Duy, bên trong nó phát ra những tiếng ồn ào huyên náo, những tiếng hét đầy sinh khí từ những con người nhiệt huyết liên tục vang lên. Khung cảnh đó, chính là một nhà thi đấu, nơi mà Duy đã từng rất quen thuộc.
Bên ngoài cổng nhà thi đấu, một chàng trai trẻ đang vội vàng chạy vào, bộ võ phục trắng cùng chiếc đai đen nhuốm màu thời gian, khuôn mặt đẫm mồ hôi, có vẻ như cậu rất vội vã.
Từng cảnh vật đó dần khiến Duy nhớ lại, đây là giải đấu cuối cùng của chàng trai trẻ ấy, cậu ta đã đưa ra quyết định rằng mình sẽ cố gắng thi đấu, cố gắng giành một chức vô địch cuối cùng trước khi hoàn toàn giã từ Taekwondo.
Duy vẫn nhớ, trong cái ngày cuối cùng đó, cậu ta đã rất hồi hộp, để rồi ngủ quên và phải chạy bộ đến nhà thi đấu vì không muốn bị muộn. Cậu ta đã kịp giờ, nhưng vẫn không bao giờ có thể tham gia giải đấu đó.
Khi ấy, đồng đội cậu ta vẫn đang đứng chờ trước cửa, hồi hộp chờ quân át chủ bài của đội đến trong tâm trạng nặng nề, người đó chính là niềm hy vọng vô địch, và lúc họ nhìn thấy cậu ta thì dường như tảng đá đè nặng trong lòng họ đã được dỡ đi. Họ vui mừng, vẫy tay rối rít, gọi to tên chàng trai trẻ.
Nhưng, mọi chuyện chẳng hề diễn ra nhưng nó đáng ra phải diễn ra, Duy nhìn thấy rất rõ ràng, một chiếc xe chuyên chở dụng cụ thể thao đang lao tới, nó đang mất lái, và ở ngay trên đường lao đi của chiếc xe, là một cô gái mặc đồ tennis đang đeo tai nghe nhạc thẩn thơ bước, và chỉ cách đấy vài mét, là cậu trai ướt đẫm mồ hôi đang chạy.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như dừng lại, nụ cười trên gương mặt những người đồng đội của chàng trai đột nhiên méo xệch đi, có người cố gắng hét to, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Cậu ta là người đầu tiên nhìn thấy sự nguy hiểm trong khi người sẽ rất có thể là nạn nhân thì vẫn không hay biết gì cả, một quyết định nhanh chóng và dứt khoát, cậu ta bật nhảy một bước xa hết sức có thể, gần như ôm lấy người kia, cố gắng đẩy ra thật xa khỏi tuyến đường nguy hiểm.
Không rõ là có điều kỳ diệu nào xảy ra hay không, nhưng chàng trai trẻ đó đã cứu được cô gái ấy, chỉ có điều, chân trái của cậu có vẻ như không thoát được khỏi đường lao tới của chiếc xe, và nó đã bị gãy, ngay tại ông quyển.
Lúc ấy, những tiếng hét bắt đầu vang lên, những người đồng đội của chàng trai hốt hoảng lao tới, người gọi cứu thương, người sơ cứu, Duy có thể thấy rõ những giọt nước mắt trong khóe mắt họ, có lẽ, họ đã rất sợ hãi.
Cách đó không xa là chiếc xe tải đã đâm vào cây và dừng lại, dù chỉ mờ mờ, nhưng Duy có thể trông thấy một cái bóng áo choàng màu đang đứng bên cạnh người tài xế đã bất tỉnh.
Vẫn là cái áo choàng màu trắng ấy, nó đứng đó, cười nham hiểm vào mặt Duy. Giận dữ, cậu lao thẳng về phía cái áo choàng trắng, nhưng đúng lúc đó thì mọi thứ lại tan biến thành một làn khói.
Một lần nữa, ánh sáng lại xuất hiện, vẫn là khung cảnh trường cấp ba cũ của Duy, nhưng lần này là vào tối muộn, bão tố đầy trời. Một thiếu niên đi bộ đang men theo từng mái hiên bên đường để đi, chiếc áo mưa mỏng duy nhất lúc này lại đang được dùng để bọc chiếc cặp chứ không phải để mặc trên người. Quần xắn đến đầu gối, đôi giầy không đi mà lại treo lủng lẳng bên chiếc cặp. Cậu thiếu niên cứ lầm lũi đi, trong cơn bão tố.
Cậu thiếu niên ấy vẫn là Duy, nhưng là năm cuối phổ thông, cậu vẫn còn nhớ rõ cái đêm ấy, cậu đã cứu sống một người.
Cậu thiếu niên cứ bước từng bước trong màn mưa lạnh giá, không sợ hãi, không rên la, không kêu thét, dường như sấm sét hay mưa gió cũng không ảnh hưởng đến cậu. Bỗng, một tiếng “ầm” vang lên. Một cái cây ở ngay đằng sau cậu thiếu niên bị gãy do gió thổi quá mạnh, chỉ đứng cách cái cây có vài mét, những tán cây đổ xuống đập vào người cậu thiếu niên khiến cậu đau đớn, nhưng hiển nhiên vẫn không kêu lấy một tiếng, cậu thiếu niên quay lại phía sau mình, nhận thấy một chiếc ô tô đã bị cái cây đè ngang. Vội vã, cậu thiếu niên chạy tới, lấy hết sức bình sinh, cậy mạnh cửa xe, lôi người tài xế máu me đầm đìa ra ngoài. Bằng một nỗ lực lớn, cậu thiếu niên đã cứu sống người tài xế. Lúc đó, đứng ngay bên cậu thiếu niên, Duy lại nhìn thấy cái áo choàng trắng đứng đấy, mỉm cười nham hiểm.
Không hiểu lắm, Duy tức thì nhìn lại người được cứu, khuôn mặt đó, cậu vừa mới thấy cách đây vài phút, khi ký ức cuối cùng về mẹ hiện ra. Kẻ đó, chính kẻ đó là người đã đâm xe vào mẹ cậu sau đó bỏ chạy. Nếu hắn ở lại, đưa mẹ cậu đến bệnh viện thì có lẽ cậu đã không mất mẹ, nếu hắn là người có lương tâm thì cậu đã có thể có mẹ như bao đứa trẻ khác.
“Lương tâm?” Duy tự hỏi lại mình về hai chữ này, lúc này cậu thấy mình thật lố bịch, cái lương tâm của cậu lại đặt nhầm chỗ, nếu như trong trận bão đó cậu có thể vứt bỏ cái lương tâm ấy đi thì kẻ hại chết mẹ cậu đã phải chịu hình phạt.
Mọi thứ lại tan ra, hóa hết thành những làn khói trắng. Không có ánh sáng nào xuất hiện cả, nhưng trong đám khói, bỗng nhiên một cái bóng áo choàng trắng hiện lên, rất gần, chỉ có vài mét, nếu nhanh thì cậu có thể lao tới, giết chết kẻ đó. Giận dữ, không suy nghĩ gì, cậu lao thẳng về phía trước, nhưng lại chộp hụt, cái bóng áo trắng kia giống như những làn khói ở đây, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Tiếp tục lao vào cái bóng áo trắng ấy như bị cuồng dại, Duy dần bị bao vây trong đám khói. Rồi bỗng nhiên, rất nhiều rất nhiều bàn tay từ trong không gian thò ra, tóm lấy áo cậu, kéo đi.
Những bàn tay lạnh toát như của người chết nắm chặt vào áo, vào tay Duy, kéo mạnh, giống như những kẻ tham lam đang tranh giành nhau một món hời béo bở, Duy có cảm giác như mình sắp bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, cậu gồng người, dùng lực kéo ngược lại, hay đúng hơn chỉ là giữ không cho cơ thể mình bị xé ra. Từng bó cơ của Duy căng lên, chúng như chỉ chực rách toạc ra, đau đớn.
Duy hét lên, cậu mong có ai đó đến cứu mình, cậu mong có thể thoát khỏi những bàn tay lạnh giá ghê rợn này.
Bỗng, làn khói dày bị xuyên thủng, một bàn tay nhỏ nhắn xuất hiện, nắm chặt lấy tay Duy. Bàn tay ấy ấm áp, mềm mãi dễ chịu, khác hẳn với những bàn tay kia. Cảm giác ấm áp thân quen, Duy ngay lập tức nắm lấy bàn tay ấy, và rồi, bàn tay ấy lôi mạnh. Những bàn tay lạnh giá đang giữ lấy Duy dường như không đủ sức cự lại với bàn tay nhỏ nhắn kia, chúng tuột ra khỏi người Duy. Cậu ngã nhào, làn khói tan biến, nhưng sự sợ hãi vẫn còn, tim đập thình thịch, hai chân tiếp tục vùng vẫy, lúc đó, bên tai cậu vang lên một tiếng nói nhỏ nhẹ: “Duy, em đây, mọi chuyện ổn rồi!”
Duy ngước lên nhìn, trước mặt cậu là người con gái thương yêu-Yến. Cô ấy đã ở đây, đã cứu cậu thoát khỏi những bàn tay đáng sợ kia, cô ấy đã tìm được cậu.
Yến vòng hai tay ôm lấy đầu Duy, để cậu ngả vào vai mình và nói: “khóc đi, em không biết anh đã nhìn thấy gì, nhưng em thấy nước mắt vẫn còn trên mắt anh, nếu đau khổ thì hãy cứ khóc đi, em sẽ ôm anh như thế này!”
Duy khóc, Yến cũng khóc, nước mắt họ cùng rơi. Duy khóc vì những ký ức đau thương được tái hiện, những đau khổ mà cậu chôn chặt trong lòng nay lại bị khơi ra. Yến khóc vì Duy khóc, cô không thể biết Duy đã nhìn thấy những gì, nhưng cô biết rằng cậu hẳn phải rất đau khổ nên mới phải khóc.
Mất một lúc, Duy chợt đẩy Yến ra, quẹt những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt mình rồi lấy tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má Yến, nói: “đi thôi, chúng ta không thể ở đây mãi thể này được!”
Yến không chắc là Duy đã cảm thấy ổn hơn, nhưng cô vẫn đứng lên đi theo Duy. Không quên nhặt tấm bản đồ rơi dưới đất, hai người họ bắt đầu di chuyển. Chợt Duy nắm lấy tay Yến, nói: “anh không muốn lạc em thêm một lần nào nữa đâu!”