Ngay khi Duy và Yến rời khỏi căn phòng của ông lão thì cánh cửa phòng lập tức đóng lại và biến mất như chưa từng xuất hiện, trước mắt cả hai người chỉ còn lại một hành lang tối tăm sâu hun hút.
Yến thẫn thờ nhìn về phía họ mới bước ra, cô biết rằng mọi thứ ở đây đều không thể suy nghĩ theo cách bình thường được nhưng cảm giác ngạc nhiên bàng hoàng thì vẫn không tránh khỏi.
Thấy Yến như vậy, Duy lên tiếng: "kệ đi, đừng cố tìm câu trả lời, chúng ta còn phải tìm chỗ nghỉ nữa!"
Yến gật đầu, cố gắng gạt bỏ nỗi nghi hoặc và bước theo chân Duy.
Cảm giác nguy hiểm trong Duy lúc này đã không còn, dù cậu không biết tại sao lúc trước lại xuất hiện cảm giác đó, cũng như không biết cảm giác nguy hiểm đó đến từ thứ gì, nhưng lúc này cậu nghĩ rằng không cần thiết phải bận tâm về nó nữa, điều quan trọng nhất là cậu đã biết cách để thoát ra khỏi cái vùng đất chết chóc quỷ quái này.
***
Hành lang của con tàu lúc này đã không còn thấy bóng người, tất cả chìm trong sự im lặng chết chóc. Chỉ có Duy và Yến đang cố gắng ngó nghiên lên cánh cửa của các phòng, mong sao tìm được căn phòng số ba trăm bảy ba.
Mất một lúc khá lâu, sau khi vượt qua mấy dãy hành lang, cuối cũng thì căn phòng mang số ba bảy ba cũng đã hiện ra trước mặt hai người. Cánh cửa cũ kỹ trông như sắp hỏng nhưng lại được khóa cẩn thận bằng một ổ khóa to lớn, nó thật đối lập với một cảnh cửa đã gần như mục nát như vậy.
Trên cái ổ khóa to đùng đó lại chẳng có gì khác ngoài một cái khe nhỏ vừa đủ để nhét tấm thẻ bài vào, điều đó có nghĩa tấm thẻ bài này giống như chiếc chìa khóa của căn phòng nghỉ trên con tàu đưa người chết sang sông này.
Nhìn ngó cái khóa vài giây, Yến nhanh chóng ấn chiếc thẻ bài vào chỗ của nó và xoay nhẹ. Ban đầu, chẳng có hiện tượng gì xảy ra, nhưng rồi vài tiếng "cạch, cạch" vang lên khe khe, sau đó cánh cửa cũ nát nhè nhẹ mở ra, hé lộ ra căn phòng đằng sau nó.
Căn phòng này chính xác thì chẳng có gì đặc biệt cả, mà nếu có thứ gì đó gọi là đặc biệt ở đây thì chắc là nó đơn giản quá mức có thể khi mà cả căn phòng mà chỉ có một bộ bàn ghế cũ với một chiếc giường mốc, đến cái cửa sổ cũng không hề có, nhìn nó, Duy liên tưởng đến một cái nhà kho hơn là một căn phòng.
Tất cả những thứ đập vào mắt không khỏi khiến Duy thấy có chút gì đó thất vọng, cậu nhìn Yến, cười nhạt: "dù sao cũng có chỗ để nghỉ ngơi một lúc, anh thấy mệt quá!"
Yến mỉm cười gật đầu, với cô thì căn phòng này tuy khó có thể gọi là một căn phòng hoàn chỉnh nhưng ít nhất trong đó không có những con ma trắng hay những con thú ăn thịt người, có lẽ đây sẽ là một nơi yên bình hiếm hoi của hai người từ khi lạc chân vào thể giới này, hay ít nhất thì đó cũng là điều mà cô đang nghĩ.
Nhưng cô chưa kịp tận hưởng giây phút nghỉ ngơi nào thì ở bên cạnh cô, Duy chợt đổ gục xuống như một khúc gỗ mục bị trọng lực tác động lên và không có gì níu lại.
Hoảng sợ, Yến quỳ xuống bên cạnh Duy, lay lay người cậu và gọi liền mấy lần: "Duy, Duy...anh sao vậy?". Nhưng cậu không đáp lại tiếng gọi tha thiết của cô, cơ thể cậu trở nên im lìm như một xác chết, tay chân lạnh toát, lồng ngực không còn phập phồng hơi thở nữa. Sự sợ hãi ban đầu dần biến thành hoảng loạn, cô cứ định động vào người Duy nhưng lại rụt tay lại, cô lẩm bẩm: "phải....phải làm sao đây ? Anh...anh...sẽ không chết... đúng không ?"
Run run tự nói với chính mình: "mạch...đúng rồi,... đầu tiên phải kiểm tra mạch!", sau đó cô đặt nhẹ hai ngón tay lên hạch cổ của Duy, ơn trời, mạch vẫn đập mặc dù khá yếu. "tiếp...tiếp đến, nên...kiểm tra hơi thở!" cô lại để ngón tay trước mũi cậu, cảm nhận hơi thở của cậu, hơi thở yếu ớt, không đều, cứ như thể lúc này việc thở đối với cậu đã trở thành một việc nặng nhọc và khó khăn. Thu ngón tay lại, cô sờ lên trán Duy, không giống như tay chân cậu, nó nóng ran, cậu ấy đang sốt rất cao.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô hết nhìn ra xung quanh hành lang tối rồi lại nhìn khắp căn phòng số ba trăm bảy ba giống như đang dò xét rồi độc thoại: "cứ mang anh ấy vào trong đã, không thể để anh ấy nằm ở đây được!"
Nói rồi, dùng tất cả sức lực, cô kéo thân người Duy vào phòng và đặt cho cậu nằm ngay ngắn lên giường. Đó là một việc chẳng dễ dàng gì với một cô gái nên phải mất một lúc khá lâu cô mới có thể hoàn thành. Vừa thở hổn hển vừa nhìn Duy, lúc này cô mới chú ý đến vết thương trên vai cậu, nó rất sâu, máu ở đó vẫn đang rỉ ra chứ chưa có dấu hiệu đông lại. Cố gắng gạt bỏ sự hoảng loạn, cô hít vài hơi thật sâu tự trấn an, miệng lẩm bẩm: "phải bình tĩnh...phải bình tĩnh...phải xử lý vết thương này đã, không được để nó nhiễm trùng!".
Tự trấn an bản thân xong thì cô liền bắt tay vào rửa vết thương của Duy. Nhẹ nhàng bóc mấy lớp áo quanh chỗ bị thương, cô hãi hùng khi thấy vết thương ấy còn nghiêm trọng hơn nhiều so với cô tưởng tượng, hai tay run run, cô cố gắng làm thật nhẹ nhàng, từng chút từng chút một, nhưng cho dù có nhẹ nhàng như thế nào thì mỗi lần một lớp vải được bóc ra là lại ột dòng máu rỉ xuống, nhìn thấy vậy, cô lại cảm thấy như chính mình đang đau đớn bởi vết thương đó vậy.
Mở chiếc ba lô, Yến lấy lọ cồn y tế đã vơi đi quá nửa so với lúc hai người bước chân đến cái thế giới chết chóc đáng sợ nà. Cô pha loãng nó rồi bắt đầu rửa vết thương của Duy một cách nhẹ nhàng hết sức có thể. Mỗi lần vài giọt được nhỏ vào thì tay Duy lại hơi giật lên một chút. Mỗi lần như vậy, Yến đều dừng lại quan sát Duy, cô biết là việc sát trùng như vậy sẽ rất đau vì không hề có thuốc tê, nhưng dù sao cũng khá may mắn vì Duy đã ngất đi nên cảm giác đau đớn cõ lẽ sẽ không tác động nhiều đến cậu.
Rửa vết thương xong, Yến lại bắt đầu tra thuốc rồi băng vết thương lại. Từng miếng gạc được đặt nhẹ nhàng lên vùng bị thương rồi từng lớp băng được cuốn chắc chắn quanh nó, nhưng đột nhiên cô chợt phát hiện ra mấy miếng gạc thì vẫn còn thừa nhưng băng thì đã được sử dụng gần hết, lúc này cô không có đủ băng cứu thương để cuốn vết thương này lại. Nhưng nếu không đủ băng cuốn lại thì những miếng gạc sẽ không được cố định, và vết thương chắc chắn không thể lành được nhanh chóng.
Suy nghĩ một lúc, cô chợt đỏ mặt nhìn Duy vài giây rồi lầm bẩm: "không sao đâu...không sao đâu!". Sau đó thì "roạt, roạt" mấy tiếng, cô cởi tấm áo choàng trên người ra rồi lại cởi tiếp cái áo khoác mỏng của mình, nhưng đó chưa phải là tất cả, cô còn cởi bỏ đến cả cái áo sơ mi đang mặc ở trong và chỉ giữ lại chiếc áo lót ở nửa thân trên. Từng đường nét quyến rũ cùng làn da trắng nõn mềm mại được phô ra trong căn phòng kín. Một chút ngượng ngùng khiến khuôn mặt cô càng trở nên đỏ hơn, nhưng sau một khoảnh khắc, cô gạt đi tất cả những cảm xúc xấu hổ rồi dùng tay xé mạnh chiếc áo thành từng dải vải dài và dùng nó để làm băng.
Yến dùng những dải vải vừa xé ra từ chiếc áo sơ mi để băng vết thương lại. Cũng mất một lúc, vết thương lớn mới được băng lại hoàn chỉnh, nhưng cô cũng chưa thể cảm thấy nhẹ nhõm được chút nào, sự lo sợ vẫn chiếm lấy cô. Lúc này, nỗi niềm lo lắng trong cô dường như tăng gấp bội phần, còn nhiều hơn cả lúc bản thân cô rơi vào những hoàn cảnh hiểm nguy lúc trước, bởi vì Duy chính là niềm hy vọng duy nhất mà cô bấu víu vào, chỉ cần có cậu thì cô vẫn còn có đủ can đảm đi tiếp, nhưng nếu không có cậu ây thì cô chắc chắn sẽ rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng.
Cùng với nỗi niềm lo lắng của Yến, cơ thể Duy cứ run lên từng hồi, trông vô cùng khốn khổ, cậu chìm đắm trong cơn mê mà không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng bỗng nhiên, cơ thể cậu run mạnh rồi một tiếng rên phát ra: "lạnh...quá....".
Yến suýt nữa thì cảm thấy vui mừng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ Duy, nhưng khi nhìn lại thì cô lại càng lơ sợ nhiều hơn, Duy đã rơi vào trạng thái mê man hoàn toàn, mọi hành động lúc này của cậu đều là vô thức. Điều này thật sự đáng sợ.
Tiếng than lạnh trong cơn mê của Duy vừa phát ra thì Yến liền lấy ngay tấm áo choàng của mình đắp lên cho cậu, nhưng cho dù là vậy thì Duy vẫn chưa hết run rẩy, nhìn qua thực sự rất giống với người đang bị cái lạnh cắt da cắt thịt dày vò.
Lúc này, Yến chợt nghĩ đến việc có thể dùng hơi ấm của thân thể mình để sưởi ấm cho Duy mặc dù cô cũng không biết liệu nó có bao nhiêu tác dụng, nhưng bây giờ thì cô cũng chẳng thể làm gì nhiều hơn, hơn nữa, chính bản thân cô cũng đang lạnh khi mà đã đem tấm áo choàng đắp lên người Duy. Thật nhẹ nhàng, cô nằm xuống sát bên cạnh Duy, vòng hay tay ôm chặt lấy cậu.
Hai người lấy tấm áo làm chăn đắp chung, nằm chung trên một chiếc giường hẹp, ôm chặt lấy nhau, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhau truyền sang, rồi cứ như thế, Duy thì đang mê man, còn Yến thì thiếp đi lúc nào không biết.
***
Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài giờ, nhưng cũng có thể là ít hơn, vì con tàu vẫn chạy đều mà chưa có dấu hiệu dừng lại, Duy từ trong cơn mê tỉnh lại, sau khi mở mắt, thứ đầu tiên mà cậu thấy chính là gương mặt xinh đẹp của Yến, cô ấy đang ngủ, có lẽ cô đã qua mệt rồi. Trải qua bao chuyện hiểm nguy, trông Yến bây giờ thật phờ phạc, có một chút gì đó thật thảm hại nữa, nhưng với Duy thì khuôn mặt này vẫn là xinh đẹp nhất, cho dù đầu tóc có rối bù, mặt mũi lấm lem hay có thêm vài vết xước. Cứ thế, cậu ngắm nhìn cô gái ấy trong im lặng, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại truyền qua từ cơ thể cô.
Trong khi Duy đang mải ngắm người đẹp thì Yến cũng vừa tỉnh dậy, cô chợt lên tiếng: "anh mà nhìn nữa thì mặt em thủng ra đấy!"
Duy hơi giật mình, nhưng rồi cậu lại cười cười nói: "vậy thì không ngắm nữa là được chứ gì ?"
Yến biết Duy lại bắt đầu giở giọng trêu đùa nên không muốn dây dưa ở chủ đề này nữa, cô liền hỏi: "bây giờ anh thấy thế nào rồi ?"
Duy nghĩ một lúc rồi trả lời: "anh thấy...màu đen!"
Yến không hiểu lắm, cô định hỏi lại nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó thì liền tức giận đấm Duy một cái, và lườm cậu nói: "vô lại!"
Cú đấm của Yến tuy chỉ là rất nhẹ, nhưng Duy lúc này lại vẫn quá yếu nên thực sự rất đau, mặt cậu nhăn lại, kêu lên: "đauuuu!"
Yến thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, cô hốt hoảng: "em xin lỗi, anh đau lắm không ? Ngồi yên để em xem thế nào!"
Duy thừa biết Yến không cố tình làm cậu đau, cậu cố nén đau, khịt khịt mũi nói: "không sao mà!". Ngừng một lúc, cậu nói tiếp: "không biêt...đã qua bao lâu rồi ?"
Yến vừa xem xét vết thương cho Duy vừa nói: "chắc cũng mới vài tiếng trôi qua thôi, tàu vẫn cứ băng băng, ở đây cửa sổ cũng không có nên chúng ta không thể biết được bên ngoài như thế nào, em nghĩ bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thôi!"
"Chờ!" Duy thở dài nhắc lại từ này như một tiếng vọng, cậu cũng chẳng biết nên làm gì vào lúc này, dần dần, cậu bắt đầu lâm vào suy tư, cậu đang cố gắng nghĩ đến chặng đường tiếp theo mà hai người sẽ phải đi. "Liệu rằng mình có phải gặp lại bọn ma trắng hay con quái không có mắt mũi kia không ? Liệu rằng mình có gặp thêm một đoạn đường nào không có lối thoát giống như tòa lâu đài lúc nãy không ? Hay còn những nguy hiểm gì khác ?..." Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Duy, cậu giống như đang tưởng tượng cách mà mình sẽ chết.
Bên cạnh Duy, Yến cũng trầm mặc, cũng như Duy, cô cũng suy nghĩ về đoạn đường tiếp theo mình sẽ phải đi, Nhưng nếu như Duy sợ những con quái vật thì cô lại sợ thời gian, cô sợ rằng thời gian không đủ cho cả hai có thể trở về kịp lúc. Bỗng nhiên, cô nhớ đến tấm bản đồ kỳ diệu kia, nó có thể sẽ chỉ cho hai người biết vị trí hiện tại của mình.
Mở tấm bản đồ, Yến quan sát thấy một điểm màu vàng đang cách họ không xa, có lẽ là đấy là bến tàu, đánh dấu một địa điểm mới mà hai người đi đến. Cô gọi Duy nói: "em nghĩ chúng ta sắp đến nơi rồi đấy! Anh nhìn xem, điểm màu vàng kia đã ở rất gần, nếu nhanh thì chắc chỉ tầm mười phút nữa là đến nơi!"
Duy nhìn kỹ tấm bản đồ rồi gật đầu, cậu cũng muốn thoát khỏi con tàu này lắm rồi, đối với cậu thì nơi này đâu có khác gì một nhà giam, khi mà xung quanh thì là một vùng tối đen kịt, nhảy xuống thì chết chắc, mà ở trên con tàu này thì khả năng chạy trốn sẽ gần như bằng không nếu như xuất hiện kẻ truy đuổi.
"Tu, tu" tiếng còi tàu một lần nữa vang lên, con tàu chậm dần, sau vài giây thì dừng hẳn. Đối với những linh hồn ở trên con tàu này, có lẽ tiếng còi tàu đánh dấu một sự khỏi đầu mới cho họ, khi mà họ đã thực sự bước sang một thế giới mới, một nơi thuộc về họ, còn đối với Duy và Yến thì lúc này chính là lúc thời gian của họ bắt đầu đếm ngược, họ sẽ phải có một cuộc chạy đua để có thể giành lại sự sống họ phải chạy nếu còn muốn về nhà.
Duy cố gắng nén hết tất cả những đau đơn mệt mỏi của cơ thể lại, cậu nhìn Yến và nhẹ nhàng nói: "đến lúc rồi, đi thôi!"
Ngay khi hai người vừa bước chân ra khỏi cầu tàu, những hạt cát nhỏ li ti màu đỏ trong chiếc đồng hồ cát bắt đầu chảy xuống một cách rất từ từ, nó chậm chậm đến nỗi người ta có lẽ sẽ cảm thấy rằng mình có thể đếm được số hạt cát rơi xuống, nhưng với hai con người đang cố gắng giành giật lại sự sống thì có lẽ những hạt cát ấy đang chảy xuống quá nhanh, họ chỉ mong rằng nó thôi không chảy nữa, vì cứ mỗi một hạt cát chảy xuống là họ lại mất thêm một chút thời gian, từng chút đó khiến ạng sống của họ cứ ngắn dần. Đeo chiếc đồng hồ cát lên cổ, Duy vừa đi vừa mở bản đồ ra, xác định hướng Tây rồi quay sang nói với Yến: "đây là hướng mà chúng ta cần đi, theo như lời ông lão kia nói thì cứ đi thẳng theo hướng này là sẽ đến được điểm bán vé!"
Yến cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng...làm sao để biết đâu là điểm bán vé ?"
Duy giật mình, cậu cũng quên mất chuyện này, nếu như cái điểm bán vé đó là một bến xe hay một nhà ga nào đó thì dễ rồi, nhưng ở cái nơi quỷ quái này thì liệu có chuyện như thế không ? Hay nó là một thằng cha nào đó bịt mặt, trốn ở nơi nào đó trong hốc rừng như mấy gã NPC bán hàng ở khu vực ẩn trong game ? Cậu ngần ngừ một lúc rồi nói: "có lẽ...chúng tư cứ đi về hướng đó rồi nó sẽ xuất hiện thôi, nó giống như...định mệnh hay cái gì đó tương tự thế chẳng hạn!"
Mọi thứ lại bắt đầu trở nên quá mông lung khi mà họ không xác định nổi liệu đi về phía trước bao lâu thì sẽ có thế tìm được chiếc vé trở về, mà thời gian thì có hạn, điều đó khiến Yến bắt đầu trở nên lo lắng hơn: "chúng ta...chỉ có khoảng nửa ngày, và nếu đi bộ liên tục và nhanh thì chúng ta sẽ có thể đi được khoảng 60-70km, nhưng liệu đường về thì chúng ta phải đi bao nhiêu ? Trong khi em thấy chúng ta đã đi quá nhiều kể từ lúc đến đây, đấy là còn chưa kể đến chúng ta không thể nào đi liên tục trong 12 tiếng đồng hồ mà không nghỉ, chuyện này...".
Duy nghe Yến nói xong thì liền dừng lại, hai tay cậu nắm chặt vai cô, gương mặt kiên định lại xuất hiện và hướng thẳng ánh mắt sắc bén vào cô và nói thật chậm từng từ một: "PHẢI LIỀU THÔI!"
Kể từ khi đến thế giới này, rồi trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, Yến lúc này mới lại thấy gương mặt kiên định cùng ánh mắt sắc bén của Duy, dường như cậu đã lấy lại tinh thần, nhưng cũng có thể là cậu đang mang suy nghĩ của một kẻ không còn gì để mất và làm tất cả để được sống. Đúng vậy, có lẽ một thứ sức mạnh đang trỗi dậy trong cậu, sức mạnh của kẻ muốn sống, nó mang đến cho người ta sức mạnh còn lớn hơn sức mạnh của kẻ không sợ chết.
Trong khi hai người đang nói chuyện, cách đấy không xa, đoàn người từ trên chiếc tàu cũng đã đi tới gần đấy, nhưng không giống như Duy và Yến, đoàn người ấy đang đi dưới sự giám sát của một đám ma trắng. Có rất nhiều ma trắng ở đây, phải tới vài chục tên, trông bọn chúng lúc này thật sự rất giống mấy tên cai ngục đáng sợ, còn đám người kia thì giống như những tù nhân chuẩn bị phải thi hành án.
Không một tiếng động, đoàn người dài dằng dặc ấy cứ đi, họ cũng đi về hướng tây.
Nấp kỹ trong đám cây dại và cây leo mọc cao , Duy gần như nìn thở khi đoàn người ấy đi qua, cho dù họ đang đi cùng hướng với cậu nhưng cậu lại không cho rằng họ có cùng mục đích với mình, với lại kẻ làm cậu thấy sợ là những con ma trắng đang giám sát họat động của đoàn người, cậu sợ hãi bọn chúng, những kẻ đã hơn một lần đe dọa đến mạng sống của cậu và Yến.
Lặng lẽ quan sát, Duy có thể nhìn thấy khuôn mặt của từng người trong cái đoàn người dài dằng dặc này, già có, trẻ có, thậm chỉ có cả những đứa bé, nhưng có điều gì đó trên khuôn mặt của họ khiến cho cậu cảm thấy rùng mình. Tiếc nuối, ân hận, sợ hãi, đau thương, có vẻ như tất cả những cảm xúc sầu khổ của con người đều xuất hiện trên những khuôn mặt này.
Bỗng nhiên, một tiếng la hét phá vỡ sự im lặng của không gian khiến Duy chú ý, nhìn về phía phát ra tiếng hét, cậu nhìn thấy một người đang chạy thục mạng về phía này, trông dáng vẻ đó rất giống như đang chạy trốn. Càng lúc càng gần, trong thoáng chốc, người đó đã đến gần đủ để Duy nhìn thấy rõ cả thân hình và khuôn mặt của anh ta. Anh ta mang một khuôn mặt sợ hãi đến cùng cực, khắp thân mình thì toàn máu là máu, trông cứ như là anh ta vừa bị tra tấn xong. "Tra tấn" từ ngữ này vừa xuất hiện trong đầu Duy thì cậu liền cảm thấy lạnh buốt sống lưng, chẳng nhớ là cậu đã từng đọc ở đâu, nhưng ở đó nói rằng những linh hồn muốn bước vào luân hồi và đầu thai thì phải trải qua sự tra tấn và phán xét những lỗi lầm thời còn sống, và những hình thức tra tấn ở nơi này thì cực kỳ kinh khủng, và chẳng ai muốn nhìn thấy nó cả.
Càng lúc người bị thương kia càng chạy tới gần nơi ẩn nấp của Duy và Yến hơn nữa, khoảng cách đã gần đến mức hai người có thể nghe được tiếng bước chân của anh ta. Và rồi, khi người đó chỉ còn cách họ chừng vài mét thì bỗng nhiên vài cây giáo phi tới, đâm xuyên qua kẻ đang chạy trốn. Máu túa ra từ thân thể vốn đã tràn ngập vết thương, anh ta gục ngã tức thì. Nhưng bằng một nỗ lực lớn, anh ta vẫn tiếp tục bò trườn về phía Duy và Yến, dường như anh ta đã nhìn thấy hai người đang ẩn nấp.
Vẻ mặt van xin của người kia in hằn trong mắt hai người đối diện, giống như anh ta đang cầu xin sự giúp đỡ, bàn tay đầy máu cào từng nhát xuống mặt đất bẩn, cố gắng kéo theo thân thể nặng nề đã tàn phế, khuôn miệng thì thào lẩm bẩm một điều gì đó.
Một cách không chủ ý, Duy nắm chặt lấy Yến, cậu sợ cô ấy sẽ rời khỏi chỗ ẩn nấp này để giúp người trước mặt, lúc này đây, một sự bình tĩnh đến tàn nhẫn tràn ngập trong Duy, cậu bình tĩnh để hiểu rằng tình huống trước mắt là điều mà hai người họ không thể can thiệp, cậu tàn nhẫn để bỏ qua lòng tốt hay ý nghĩ giúp đỡ một người đang gặp nguy hiểm ngay trước mặt. Lúc này đây, điều tốt nhất mà cậu nghĩ đến là cứ nấp yên như thế này, chống mắt lên mà chứng kiến những gì đang diễn ra.
Bỗng nhiên "phập" một tiếng, một ngọn giáo tiếp tục đâm xuống, xuyên qua cánh tay đang với lên của người trước mặt. Một tiếng hét đau đớn vang lên, cánh tay ấy bị ghim chặt xuống đất, máu lại tiếp tục chảy xuống. Nhưng người ấy vẫn chưa từ bỏ, cánh tay còn lại vẫn tiếp tục với lên phía trước, dù cho đau đớn, nhưng có vẻ như anh ta không muốn bỏ cuộc, liệu rằng đây là niềm hy vọng được giữ chặt, hay là sự mù quáng đến điên cuồng ? Có lẽ, đó chỉ là sự giãy giụa trước khi chết của một linh hồn sợ hãi, một kẻ trốn chạy mà thôi.
Cánh tay còn lại của người đàn ông tiếp tục vươn lên không được bao xa thì lại một tiếng "phập" một tiếng nữa, tiếp tục là một ngọn giáo cắm xuống, đem cánh tay này cùng chịu chung số phận như cánh tay kia.
Nhưng cho dù là vậy, người này vẫn tiếp tục giữ ý định vươn lên phía trước, mặc dù mọi sự cố gắng của anh ta đều không đem lại kết quả gì, tất cả chỉ làm cho khuôn mặt anh ta thêm méo xệch mà thôi.
Khi đã nhận ra sự vô nghĩa trong mọi cố gắng của mình, người đàn ông đó hướng về phía Duy và Yến một ánh mắt oán trách pha kèm nỗi giận dữ, dường như anh ta muốn hỏi rằng tại sao hai người lại không chìa tay ra giúp đỡ anh ta ? tại sao hai người lại tàn nhẫn đến vậy ? Nhưng ánh mắt oán trách đó cũng không tồn tại được lâu, lại một lần nữa, một cây giáo đâm xuống, trúng ngay phần cổ của người đàn ông, kết thúc sự giãy giụa trong vô vọng .
Ngay sau đó, từ đâu xuất hiện vài tên quỷ dị hợm với khuôn mặt vuông to bè, hai mắt sáng quắc, mũi thì hoàn toàn tịt vào trong khuôn mặt, nhưng ghê rợn và mất cân bằng nhất là khuôn miệng, nó rất to, phải chiếm đến gần một nửa diện tích khuôn mặt của con quỷ, cùng với đó là hai chiếc răng nanh lớn từ hàm dưới chìa ra ngoài. Còn thân người chúng thì xem ra cũng không khác người nghiện là mấy, khi mà chúng chỉ có tay chân gầy nhẳng, khuôn ngực trơ xương, nhưng cái bụng lại phệ ra như bị trương lên, cùng với nước da xám xịt. Chỉ mang trên người một cái khố, chúng chẳng có vẻ gì là lạnh lẽo trong vùng đất này, cứ thế, chúng lạch bạch chạy đến chỗ người đàn ông vừa gục ngã, rút những cây giáo ra khỏi người anh ta, nói với nhau thứ gì đó bằng một ngôn ngữ kỳ lạ rồi có bốn tên hò nhau khiêng xác người đó đi trong khi hai tên khác dẫn đường. Tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát rồi bọn chúng hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.