Duy nhìn ngắm kỹ tấm bản đồ trong tay, nó được vẽ và ghi chép rất tỉ mỉ về nơi mà cậu và Yến đang đứng, nơi được gọi là địa ngục này. Từng con đường, địa điểm tại đây đều được hiện lên trên tấm bản đồ này. Nhưng khi để ý kỹ, chợt Duy thấy tên của mình và Yến trên tấm bản đồ, hơi thắc mắc một chút, cậu nói: “Chị có thấy tên chúng ta được ghi ở trên tấm bản đồ này không ? Tại sao lại có chuyện này nhỉ ?” Nói rồi Duy lấy ngón tay chỉ vào khu vực hiện tên của hai người trên bản đồ.
Yến cũng lấy làm lạ, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “có khi nào tấm bản đồ này cho chúng ta biết vị trí hiện tại của chúng ta không nhỉ ? Nó giống như một tấm bản đồ thông minh trên smartphone chẳng hạn!”
Duy không nghĩ là có cách giải thích nào khác, nhưng việc một tấm bản đồ bằng da lại có thể hiển thị được vị trí của người thì quả là thần kỳ, cậu đã nghĩ trừ khi nó giống tấm bản đồ đạo tặc trong truyện Harry Porter. Đột nhiên cậu để ý thấy trên bản đồ xuất hiện vài chấm tròn nhỏ màu đỏ, đáng ra đó cũng không phải là điều gì quá lạ lùng vì một vài chấm đỏ chỉ là thể hiện sự đánh dấu trên bản đồ, nhưng điều lạ lùng ở đây là những chấm đỏ này đang di chuyển với những tốc độ khác nhau. Thấy vậy, Duy liền nói: “có lẽ chị nghĩ đúng rồi đấy, đây chắc là một tấm bản đồ có phép thuật, em thấy những điểm đỏ này đang di chuyển, chúng luôn dừng lại ở một nơi nào đó trong chốc lát rồi lại tiếp tục đi với những tốc độ khác nhau, cứ như là đang tìm kiếm hay truy đuổi một thứ gì đó!”
Nhắc đến hai chữ “truy đuổi” khiến cả Duy và Yến đều giật mình, nếu như có thứ gì đang bị truy đuổi thì chính là họ, hai kẻ còn sống trong thế giới của người chết. Một cảm giác lo sợ chợt đến, nhỡ đâu đúng như Duy nói, những chấm đỏ đang di chuyển trên bản đồ kia là những kẻ đang truy đuổi hai người thì thật là tai hại nếu để bị tóm.
Mải xem xét tấm bản đồ trong tay, cả hai người không để ý rằng trời đã bắt đầu đổ mưa, đến lúc mưa trở nên nặng hạt thì họ mới biết được điều ấy, vừa loay hoay tìm chỗ trú mưa, Duy vừa thắc mắc: “sao dưới địa ngục cũng có mưa vậy ? em tưởng ở đây không có thời tiết chứ!”
Yến thực lòng cũng không biết trả lời câu hỏi của Duy ra sao, cô đành lắc đầu ra chiều không biết rồi nói: “chắc là dưới cõi âm cũng giống như ở trên cõi dương thôi, cũng phải có thời tiết, chẳng phải chúng ta cũng đã thấy cả bến xe ở đây hay sao ? Rồi cả nhà cửa nữa, ở đây cũng có nhà cửa đàng hoàng, không phải chỉ là mấy cái ngục tăm tối đáng sợ như chị vẫn tưởng tượng!”
Nghe vậy, Duy cũng gật đầu ra vẻ đồng ý, mà thực sự cũng chẳng có cách giải thích nào hợp lý hơn được nữa.
Đi loanh quanh, Duy phát hiện ra rằng những căn nhà ở đây có nhiều tầng, nhưng lại không hề có cầu thang nối liên các tầng với nhau, cậu đã nghĩ điều này thật là vô lý, vì không có cầu thang thì làm sao có thể lên tầng trên được, muốn lên chỉ có nước trèo hoặc là bay lên.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn nữa, Duy liên nói với Yến: “em nghĩ chúng ta nên leo lên tầng hai của một ngôi nhà ở đây, chứ với tình trạng mưa như bây giờ thì tầng một sớm muộn gì cũng ngập thôi, chị chờ một chút, em leo lên trước rồi kéo chị lên sau!”
Nói rồi, Duy không để ý xem Yến có đồng ý với ý kiến của mình hay không mà thực hiện luôn, cậu thoăn thoắt leo lên tầng hai của ngôi nhà gần nhất, khoảng cách giữa mặt đất và tầng hai chỉ khoảng ba mét nên cậu có thể dễ dàng leo lên mà không gặp nhiều khó khăn. Những Yến lại khác, cô không có cánh tay chắc khỏe như Duy để có thể bám víu vào các gờ tường một cách dễ dàng, phải rất khó khăn, cộng thêm sự giúp đỡ của Duy thì cô mới có thể leo lên đến nơi sau một nỗ lực lớn.
Vừa leo lên đến nơi, Yến thở hổn hển vì mệt, nhưng cô cảm nhận rõ được là ở đây ấm hơn so với ở ngoài, tuy rằng ở đây rất tối, ánh sáng lờ mờ từng những ngọn đèn treo tít trên cao ở bên ngoài không thể chiếu vào trong căn nhà này, loay hoay một lúc, cô hỏi Duy: “Duy có bật lửa hay diêm gì không ? Chị muốn đốt lửa lên, nếu không thì trong này vẫn không đủ ấm đâu, chúng ta có thể bị cảm lạnh mất!”
Duy lắc đầu nói: “em thì lấy đâu ra bật lửa với diêm chứ, có làm gì cần đến hai thứ đó bao giờ đâu mà mang theo người, nhưng nếu chị cần ánh sáng thì tấm bản đồ này sáng đấy, nó chỉ lờ mờ thôi, đủ để ta nhìn được những gì được ghi trên đó!”
Yến tò mò ngò vào tấm bản đồ, đúng là nó đang phát sáng thật, nhưng đột nhiên cô thấy lo lắng, một vài chấm đỏ đang tiến đến rất gần hai người. Duy bình tĩnh ra hiệu cho Yến im lặng, còn mình thì ngó ra ngoài xem có cái gì không.
Trong màn mưa dày đặc, Duy nhìn thấy từ đằng xa một vật thể to lớn, đầy lông lá đang bước đi một cách chậm chạp và nặng nề, đi bên cạnh đó là một kẻ có thể hình nhỏ hơn, nhưng có dáng đi khá kỳ quái.
Hai vật thể kia từ từ tiến lại gần hơn, dần dần Duy nhìn rõ được hình dáng của cả hai. Thứ to lớn kia đích xác không có chút hình dạng nào của con người, nó hoàn toàn là một con chó, với lớp lông đen dày và xù, bộ hàm lớn với hai chiếc răng nanh thò hẳn ra ngoài, đôi mắt đỏ như máu, vừa đi vừa phát ra tiếng thở phì phò nặng nhọc. Nhưng điều đáng sợ ở đây không phải là hình dạng của nó, bởi vì trông con chó này không có chút gì kỳ dị hơn so với loài chó Ngao Tây Tạng, từ sự dũng mãnh cho đến vẻ đáng sợ đều giống hệt, nhưng điều làm cho Duy kinh hãi chính là ở kích thước của nó, con chó cao phải cơ hai mét có lẻ, nó to hơn rất nhiều so với bất cứ con chó nào mà cậu đã từng nhìn thấy trước đây. Còn kẻ đi bên cạnh con chó, hắn ta lùn tịt, nhưng bộ dạng thì lại dị hợm cùng cực. Hắn mang khuôn mặt của một cái xác đang thối rữa, bị khâu miệng, trên đầu thì bị đóng mấy cái đinh to. Làn của hắn có màu xám tro của cái chết, thêm vào đó, một số nơi trên người gã còn có những sợi lông xoăn tít, bết dính, còn những chỗ khác thì lớp lông ấy bị tróc ra, trông hết sức ghê tởm. Chưa hết, thân hình của gã gầy một cách đáng thương, lớp da khô héo đến mức trông như dính chặt vào xương. Cái lưng gù của hắn thì nổi rõ lên những đốt xương sống to đến lạ thường, nhìn chúng giống như hàng gai trên lưng các con rồng được mô tả trong các tiểu thuyết chứ không phải là xương sống.
Tứ chi gã dị hợm đều bị xích lại bởi các vòng xích to quá khổ so với cơ thể gã, cò hai tay hắn thì lại cầm một sợi xích khổng lồ được nối đến cổ của con chó đi bên cạnh, trông hắn như một gã cai ngục đáng sợ, còn con chó kia là một công cụ dùng để truy bắt các linh hồn.
Càng ngày càng gần, con chó to lớn và tên gù nhỏ con quái dị làm cho Duy cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên vai mình, không khí trở nên đặc quánh lại, khiến cho hô hấp của cậu trở nên khó khăn, chính xác hơn thì cậu không dám thở mạnh, vì sợ rằng tiếng thở sẽ lọt vào cái tai to lớn của con chó ngao ngoài kia. Giơ tay ra hiệu Yến im lặng, cậu vẫn chăm chắm liếc ra ngoài nhằm theo dõi từng cử chỉ của con quái vật.
Lúc này đây, mọi thứ đang chợt khoác lên mình một vẻ u ám đáng sợ hơn cả lúc nãy, sự nguy hiểm lan tỏa trong từng phân tử khí, nó luồn lách, xâm nhập vào trong não bộ của hai con người bé nhỏ đang trốn chạy thông qua từng hơi thở chậm chạp nhưng nặng nề. Không gian bỗng chốc chỉ còn lại tiếng mưa.
Vẫn hướng ánh mắt ra bên ngoài, nhưng trong mắt Duy lúc này không chỉ còn sự sợ hãi mà còn ánh lên một tia nhìn sắc lạnh và bình tĩnh. Đôi bàn tay cậu nắm chặt lại trong vô thức và cơ bắp bắt đầu cuộn lên, cậu muốn tấn công tên lùn đi cạnh con chó.
Ngồi bên cạnh, Yến như đọc được ý nghĩ của Duy, cô không cho rằng đó là một việc làm thông minh, vì cho dù Duy có thể thành công, hạ được tên lùn nhưng thứ nguy hiểm là con chó kia, một người không thể nào dùng sức mà giết được một con vật có kích cỡ đến nhường ấy. Nhẹ nhàng, Yến đặt tay lên bờ vai rộng của Duy, cô thì thầm: “không được, con chó đó to lắm!”
Duy giật mình quay lại nhìn Yến, ánh mắt cô khiến đấu chí của cậu tiêu tan, không còn suy nghĩ điên rồ là xông ra liều mạng với gã lùn quái dị ở bên ngoài nữa, nhưng cậu cũng không biết nên làm thế nào thoát khỏi tình trạng bây giờ. Quyết định tiếp tục theo dõi hành động của những thứ ở bên ngoài, Duy lại hướng mắt ra cửa, nhưng trước mặt cậu lúc này chỉ là mưa và con đường vắng vẻ không có ai qua lại. Giật mình, Duy vội vàng mở bản đồ địa ngục ra xem, cậu đưa mắt tìm kiếm những chấm màu đỏ, nhưng có vẻ như nó đã cách xa nơi này rồi, không còn gì nguy hiểm nữa. Thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: “ổn rồi, bọn chúng không tìm thấy ta, có lẽ là cơn mưa đã cản bọn chúng lại.
Yến không nói gì, cô đang chăm chú nhìn những đường nét lờ mờ của ngôi nhà hiện lên qua ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào, cô có cảm giác là lạ ở căn nhà này. Quan sát một lúc, cô nói: “Duy có để ý rằng nơi này rất giống một căn nhà bị cháy không ?, hơn nữa, trông nó cũng rất quen, cứ như là đã nhìn thấy ở đâu rồi, hoặc có thể đã từng vào trong căn nhà này rồi!”
Nghe Yến nói vậy, Duy mới bắt đầu để ý đến ngôi nhà này, quả thật, có cái gì đó rất quen ở đây, từng bức tường, từng đồ vật bị cháy đen trong ngôi nhà đều làm cho cậu có cảm giác như mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó nhưng tạm thời thì chưa thể nhớ ra.
Mất một lúc, Duy chợt nhớ đến một sự việt diễn ra cách đây khá lâu, khi cậu còn là một thằng nhóc tí tẹo, một khu nhà bị cháy gần nơi cậu sống bị cháy, và sau đó thì xung quanh đấy bắt đầu xuất hiện những lời đồn ma quỷ và bị bỏ hoang cho đến tận bây giờ, hồi đó cả cậu và Yến đều đã từng vào khám phá trong khu nhà cháy đó, nhưng lúc ấy thì thấy nơi đó chẳng có gì đáng sợ, chỉ đơn giản là những đồ vật không còn được nguyên vẹn trong ngọn lửa hung tàn. Duy nói với Yến: “chị có nhớ khu nhà bị đồn là có ma gần khu mình đã từng sống không ? Em thấy kiến trúc căn nhà này giống hệt với nó, mà căn nhà này trông cũng như bị cháy ấy!”
Yến đáp: “có phải là khu nhà cổ cổ bị cháy hồi chị em mình học tiểu học, xong rồi người ta đồn đại là có ai đó chết trong đám cháy nhưng xác không được tìm thấy rồi xuất hiện ma quỷ gì đó đúng không ?”
Duy gật đầu, cậu nghĩ rằng mình đã nhớ đúng, nhưng khi Yến nhắc đến một ai đó chết trong đám cháy mà không tìm được xác thì đột nhiên cậu thấy lạnh gáy, cậu hơi lo lắng hỏi lại: “chị có chắc là hồi đó người ta nói là không tìm được xác chết cháy nào không ?”
Yến gật đầu ra vẻ chắc chắn, nhưng Duy lại cảm thấy có gì đó không ổn, bất ngờ, cậu nhìn thấy đằng sau Yến có một thứ gì đó đang chuyển động một cách chậm rãi, không suy nghĩ gì nhiều, cậu đưa tay kéo mạnh Yến về phía mình, hét lên: “ai ?”
Tiếng hét của Duy không bay biến mà lại cứ vang vọng nhiều lần trong căn nhà, phá tan bầu không khí tĩnh lặng nãy giờ và cũng vô tình tạo nên những âm thanh rợn người, giống như là một giọng nói bị bóp méo do hít khí Heli. Trong góc tối của căn nhà, Duy thấy một thứ gì đó đang chuyển động, hình như nó bị đè lên bơi một cái gì đó nặng nề, nhưng trong hoàn cảnh thiếu sáng như thế này thì cậu không cách nào nhìn rõ. Lúc này thì Yến cũng đã bắt đầu nhận ra sự chuyển động của cái vật thể ở sâu trong bóng tối kia, cô yên lặng chờ đợi, cảm giác hồi hộp sợ hãi khiễn cho nhịp tim tăng cao đến nỗi chính cô có thể nghe rõ được tiếng tim đang đập liên hồi của mình.
Dựa sát tấm lưng mình vào ngực Duy, cô cảm nhận được nhịp tim của Duy cũng đang tăng lên, hơi thở có gấp hơn một chút, nhưng hiển nhiên là sự lo sợ của cậu ít hơn. Về phần Duy, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý xem thứ kia là thứ quái dị nào, trong suy nghĩ của mình, cho dù chết thì cậu cũng phải bảo vệ được Yến.
Bên trong phần tối tăm của căn nhà, vật kia tiếp tục chuyển động, nó đẩy dần những thứ đè lên người mình ra, giống như là đang chui lên từ mặt đất. Nhờ ánh sáng lờ mờ chiếu vào, Duy nhận ra rằng vật đó đã thoát hoàn toàn ra khỏi chỗ của nó, những thứ đè lên nó không còn nữa, nó bắt đầu di chuyển, Duy định hình được đó là một hình người.
Yến sợ hãi đến mức không thở nổi, mắt cứ dán vào cái thứ đang chuyển động kia không rời.
Cái thứ vừa mới ngoi lên từ một đống đổ nát nào đó trong tòa nhà này chợt lắc lắc đầu, sau đó nó bắt đầu chậm chậm xoay cả thân người của mình về phía có một chút ánh sáng le lói từ bên ngoài, và bắt đầu di chuyển. Nó bước rất chậm về phía Duy và Yến, những bước đi lại có phần yếu ớt như sắp ngã nhào ra đất, cái cổ nó thì cứ nghẹo sang một bên, hai cánh tay buông thõng vô lực. Mỗi bước của nó khá nhỏ, nhưng mỗi bước ấy lại khiến cho Duy và Yến càng thêm lo lắng hơn, bởi cả hai đều không biết rõ rốt cuộc đây là thứ gì, và nó có nguy hiểm hay không. Khoảng cách mỗi lúc một gần, điều đó đồng nghĩa với việc sự lo sợ, hồi hộp trong Duy và Yến cũng tăng cao. Cho đến khi cái thứ đó chạm tới nguồn sáng yếu ớt thì cả hai mới thực sự nhìn rõ hình hài của nó.
Đó thực sự là một thân người, nhưng là một thân người cháy đen, không còn có thể nhận dạng được nữa. Khí chỉ còn cách Duy và Yến và mét, người cháy đen bỗng nhiên ngã ra, giống như là bị một thứ gì đó ngáng ở chân. Đột nhiên, trong một nỗ lực lạ thường, thân hình cháy đen đó không thể đứng dậy nhưng vẫn cố gắng trườn về phía hai người đang đứng, nó ngẩng đầu nhìn Yến, ánh mắt trong veo, miệng phát ra vài tiếng khe khe, giống như là muốn nói gì đó nhưng không thể nói được.
Nỗ lực cố gắng bò trườn của thân hình cháy đen kia đã giúp nó thu hẹp khoảng cách với Duy và Yến, nhưng đột nhiên nó không thể trườn tiếp được nữa, giống như có một thứ gì đó đang giữ nó lại, không cho phép nó được tiếp tục đi xa hơn nữa. Thấy lạ, Duy liền chú ý ra phía sau nó, cậu phát hiện ra một sợi xích đang trói lấy chân của thân hình cháy đen này. Đây quả là một điều khó hiểu. Trong khi ấy, thân hình cháy đen kia vẫn không ngừng nhìn Yến với một ánh mắt trong veo, và miệng phát ra vài âm thanh rên rỉ đầy vẻ cầu cứu. Yến bị vẻ đáng thương của kẻ cháy đen kia làm cho động lòng, cô dường như quên mất nỗi sợ của mình, nhẹ nhàng tiến về phía nó, mong có thể giúp đỡ được gì đó.
Khi Yến đã gần như chạm bàn tay vào thân hình cháy đen kia, đột nhiên Duy thấy trong mắt nó có một sự biến đổi lạ thường, không còn là ánh mắt trong trẻo ngây thơ nữa, không suy nghĩ gì nhiều, cậu nhào tới đẩy Yến ra. Trong khoảnh khắc ấy, cái thân hình cháy đen kia đột nhiên lộ ra sự hung hãn, nó phát ra một tiếng gầm và nhào tới Yến, vung hai bàn tay đen thui ra nhằm tóm chặt lấy cô, cái miệng nó bất chợt mở rộng, để lộ hàm răng lởm chởm đầy nguy hiểm. Có lẽ nó đã tóm được Yến nếu Duy không nhanh tay đẩy cô ra, nhưng hành động này đã khiến cậu trở thành người thế chỗ,trở thành con mồi cho cái thân hình đen sì ấy.
Cánh tay phải của Duy bị cắn, cả cánh tay gần như nằm gọn trong miệng kẻ tấn công, cậu gồng lên, cố gắng chịu đựng hàm răng sắc lẻm của con quỷ, đồng thời giơ tay còn lại lên, chọc thẳng vào mắt nó. Con quỷ bị chọc vào mắt, nó đau đớn gào lên lùi lại phía sau mấy bước, lợi dụng lúc đó, Duy nhanh chóng rút cánh tay bị thương ra khỏi miệng nó, tránh để nó tiếp tục gặm nữa, nếu không thì có thể cậu sẽ phải nói lời chào vĩnh biệt với cánh tay phải của mình tại nơi này. Duy cố gắng hết sức để vung chân đạp mạnh vào mặt của con quỷ nhằm đẩy nó ra xa mình và lùi lại phía sau.
Yến sợ hãi chạy đến bên cạnh Duy, cô lo lắng gần như phát khóc: “Tay Duy chảy nhiều máu quá kìa!”
Duy không trả lời Yến, cậu kéo tay cô đi, hô lớn: “chạy!” sau đó tức tốc nhảy xuống dưới đất, rời khỏi tầng hai của ngôi nhà bị cháy cùng với con quỷ cháy đen sì kia. Không quên giơ tay ra đỡ Yến nhảy xuống, nhưng hành động đó khiến cho vết thương của cậu càng rách thêm ra, cực kỳ đau đớn. Cắn răng chịu đựng, Duy nhanh chóng đỡ Yến xuống và cùng cô chạy. Thật may mắn là bên ngoài mưa đã ngớt, chỉ còn vài hạt lất phất, không thể làm hai người ướt thêm nhiều nữa.
Chạy được một lúc, Yến nói với Duy: “Tay Duy chảy nhiều máu quá, phải băng lại đã, đừng chạy nữa!”
Duy liền nói: “không có thời gian đâu, em nghĩ chúng ta nên chạy càng xa càng tốt, kệ vết thương đi, em không sao đâu, không đau chút nào!”
Nghe vậy, Yến không giữ nổi bình tĩnh, gắt: “đừng chạy nữa, làm gì có cái gì đuổi theo đâu, vết thương chảy nhiều máu thế kia mà bảo là không sao, có khỉ mới tin!”
Duy hơi ngạc nhiên vì thái độ của Yến, rõ ràng người bị thương là cậu, cậu đã nói không sao rồi thì cứ biết là không sao đi, tại sao lại gắt lên như thế, cậu dừng hẳn lại, nhẹ nhàng nói: “em không sao thật mà, đây chỉ là vết thương ngoài da, chảy tí máu nhưng một lúc là hết ngay, chị không cần phải lo đâu, nếu chúng ta không chạy cho nhanh thì không biết lúc nào sẽ gặp phải cái gì quái quỉ hơn đâu!”
Yến vừa khóc vừa nói: “lúc nãy tại sao lại đẩy chị ra để bị thương đến như thế này ? nếu lúc nãy Duy cứ mặc kệ chị thì bây giờ Duy đã không sao rồi!”
Duy nhìn Yến trân trân, cậu đâu dám nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, rằng cô là người còn quan trọng hơn sinh mạng của chính bản thân cậu nên cậu không thể để cô gặp nguy hiểm. Đúng vậy, không biết từ bao giờ Yến đã trở nên cực kỳ quan trọng với Duy, thời gian không có Yến ở bên đối với cậu quả thật rất nặng nề, ban đầu cậu cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng Yến giống như một người chị gái, hình ảnh của cô rồi sẽ theo thời gian mà phai mờ, giống như khi cô biến mất khỏi cuộc đời cậu sáu năm trước, nhưng rốt cuộc điều đó cũng không xảy ra. Cậu không thể quên được hình bóng của Yến, nhất là khi mà thi thoảng cậu lại nhìn thấy gương mặt cô xuất hiện trên vài trang báo mạng, hay một đoạn phim ngắn nào đó mà bọn bạn cho xem. Cho đến giờ, khi Yến lại xuất hiện trước mặt cậu, trái tim cậu lại đập một cách rộn ràng, không thể kiểm soát. Im lặng một giây lát, Duy trở về với hiện thực, cậu nói: “trước lúc đi bố em đã giao nhiệm vụ cho em là phải bảo vệ chị bằng được, không để chị có một chút xây xát nào, với lại nếu là lúc đó thì em nghĩ ai cũng sẽ làm như em cả thôi!”.
Nghe vậy, Yến cảm thấy một sự hụt hẫng trong lòng, cô nói nhẹ như thở: “chỉ có vậy thôi sao ?”.
Duy không hiểu suy nghĩ của Yến lúc này, nhưng cậu cũng không muốn nói gì thêm, cậu sợ mình sẽ lỡ lời khiến Yến giận nên chỉ gật đầu, sau đó nói: “vậy bây giờ em sẽ ngồi yên để chị băng vết thương lại là được chứ gì ? Đừng làm bộ mặt ấy nữa, em thấy có lỗi lắm!”
Lấy tay gạt đi những hạt nước mắt vương trên mi, Yến cũng gạt bỏ luôn những suy nghĩ phức tạp trong đầu, cô lấy cồn sát trùng, băng gạc ra để băng cho Duy. Tay cầm chai cồn sát trùng, cô nói: “Duy cố gắng chịu đau nhé, vết thương sâu nên nếu rửa sẽ rất đau đấy!”. Nói rồi cô đổ cồn sát trùng vào vết thương của Duy một cách chậm rãi.
Việc rửa vết thương mà không có một chút thuốc gây tê nào thực sự là một ác mộng, Duy là người giỏi chịu đựng, lại là người học võ nên rất dẻo dai, nhưng nếu nói là không đau thì chắc chắn là nói dối, có điều, cậu vẫn chẳng hề tỏ ra có chút đau đớn nào.
Rửa vết thương xong, Yến nhẹ nhàng quấn từng vòng băng cho Duy, bàn tay mềm mại tỉ mỉ cố gắng không làm cho Duy phải gồng mình chịu đau thêm chút nào nữa, cô nói nhỏ: “lần sau Duy đừng làm như vậy nữa nhé, tại họa do chị gây ra thì hãy để chị tự gánh lấy, đừng tự gây nguy hiểm cho bản thân chỉ để cứu chị, hứa nhé!”
Duy không suy nghĩ gì mà nói luôn: “cái đấy thì em không hứa được, lúc chị gặp chuyện mà bảo em hứa là bỏ mặc chị thì em không thể đáp ứng, em chỉ có thể hứa là sẽ cẩn thận hơn để không làm mình bị thương thôi, còn việc chị làm lúc nãy thì không thể trách chị được, thấy một kẻ như vậy thì ai chẳng động lòng trắc ẩn, em cũng suýt động lòng thương với cái thứ đó, tóm lại việc em bị thương không phải lỗi của chị, chị đừng bao giờ nghĩ vậy nữa, được chứ ?”
Yến ngập ngừng nói:”nhưng…”
Câu nói chưa kịp nói ra thì Duy đã chặn trước: “không nói chuyện ấy nữa, chuyện cần kíp bây giờ của chúng ta là nên đi đâu, chúng ta không thể cứ đi mà không biết đích đến như thế này được!” Nói rồi cậu lôi tấm bản đồ ra để xem xét, nhằm kiểm tra xem có kẻ truy đuổi nào đang ở gần hay không.
Lúc này Yến đã băng xong cho Duy, cô liền nhìn vào tấm bản đồ, những chấm đỏ đang ở cách bọn họ khá xa, chứng tỏ nơi này khá an toàn, ít nhất là trong lúc này. Chợt cô nhìn thấy một chấm màu vàng bất động, cũng không có tên, cô liền chỉ vào chấm vàng đó và nói: “chỗ này là chỗ nào ? Nó khác với tất cả mọi điểm khác, với lại trên cả bản đồ cũng chỉ thấy một điểm này là có màu vàng thôi!”
Duy nghe Yến nói vậy thì liền chú ý ngay tới điểm màu vàng đó. Quả thật, trên bản đồ chỉ có duy nhất một điểm màu vàng, mà nó lại nằm bất động, không hề có dầu hiệu của sự chuyển động, nó khác với những điểm đỏ nguy hiểm, cũng không phải là một cái tên như là tên của hai người trên bản đồ. Duy chợt thấy thật khó hiểu, cậu bắt đầu suy nghĩ đến các khả năng có thể xảy ra, nhưng lại chẳng tìm được một giải thích hợp lý nào. Mất một lúc, Duy liền nói với Yến: “chị có dám liều không ?”
Yến nhìn Duy vẻ không hiểu, cô nghi hoặc: “Liều…?”
Duy gật đầu, cậu nói tiếp: “bây giờ thì chúng ta cũng chẳng biết đi đâu nữa rồi, theo em thì chúng ta thử liều một phen, tìm đến nơi được ký hiệu là điểm màu vàng trên bản đồ, biết đâu đấy lại là đường thoát thì sao ? Ít nhất thì trong lúc này chị với em vẫn là hai kẻ còn sống, chúng ta vẫn có thể có hy vọng rời khỏi đây!”
Yến ngập ngừng nói: “chúng ta có thể sao ?”
Duy gật đầu đầy tự tin, nói: “đằng nào cũng không biết đi đường nào, tìm một con đường để đi chẳng phải tốt hơn sao ? Chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị, dù chuyện gì xảy ra em cũng bảo vệ chị, lời hứa bằng cả tính mạng đấy!”
Nghe vậy , Yến hoảng hồn đưa một ngón tay lên chặn vào môi Duy, cô làm mặt giận nói: “không được nói như thế, Duy đừng có nghĩ đến chuyện chạy ra làm bia đỡ cho chị để rồi bị thương nữa, lúc thấy Duy bị thương thì chị cũng không giữ được bình tĩnh đâu!” ngừng một lát, cô nói tiếp: “có lẽ liều đi tới điểm màu vàng trên bản đồ kia là cách duy nhất vào lúc này rồi, đi thôi!”
Bước đi trên đường, Duy nhận thấy rằng mọi cảnh vật ở nơi này thực sự không quá khác so với thế giới của người sống, cũng có nhà cửa đường xá, thi thoảng cậu còn nhìn thấy một vài bóng xe kéo nữa. Công bằng mà nói thì nơi cậu đang đứng mang một kiến trúc cổ khá đẹp, giống với kiến trúc của các thành phố phương tây những thế kỷ trước. Chỉ có điều, tất cả mọi thứ ở đây đều mang một màu đen đầy nguy hiểm.
Bước sát vào một ngôi nhà ven đường, Duy chú ý nhìn vào bức tường đen sì của nó, bức tường lạnh ngắt như được làm bằng băng, và rất cứng, nó cứng hơn bất cứ bức tường nào mà cậu đã từng chạm vào, nhưng nhìn lại thì đây cũng không phải là một bức tường dày.
Từ lúc đặt chân đến đây, dường như điều gì cũng lạ lẫm với Duy, nhưng cũng có cái gì đó rất quen thuộc, không hề lạ lẫm chút nào với cậu.
Đi được một lúc khá lâu, không rõ là ba giờ hay là bốn giờ gì đó, nhưng đôi chân Duy đã bắt đầu có cảm giác mỏi, bước đi có phần chậm chạp hơn, bất giác cậu nhìn sang Yến đi bên cạnh, tự nhủ: “chị ấy không thể nào có sức khỏe tốt bằng mình, thể lực cũng không được qua rèn luyện, không có sự dẻo dai, mình cảm thấy mỏi thế này rồi thì chắc chị ấy mỏi lắm!” Nghĩ vậy liền hỏi Yến: “chị có mỏi không ?"
Yến cười trừ nói: “chị không sao, chúng ta cứ đi tiếp đi, nhanh đến được đó lúc nào thì tốt lúc ấy!”
Duy nói: “chúng ta nghỉ một lát đi, em mệt rồi, không đi tiếp được nữa đâu!”. Nói xong cũng không chờ xem phản ứng của Yến như thế nào mà ngồi xuống dựa luôn vào một bức tường đen ở gần đó, lấy hai tay bóp chân ra chiều mệt mỏi lắm.
Yến liền ngồi xuống bên cạnh Duy, thực sự thì đôi chân cô đã mỏi đến mức tê cứng, không còn cảm giác, cô bước đi hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của tinh thần chứ không hề thoải mái gì nhưng lại không muốn Duy bị chậm lại nên càng cố gắng hơn. Liền khi đó, Duy chợt ngồi quỳ một chân trước mặt Yến, nhẹ nhàng tháo giày của cô ra, cậu chăm chú nhìn rồi nói: “chị nhìn này, bàn chân chị đã sưng lên rồi đấy, thế mà còn nói là không sao, nếu cứ cố gắng đi tiếp thì nói không chừng hai bàn chân này sẽ gãy ra đấy, đến lúc đó thì cũng chẳng thể bước thêm bước nào nữa đâu!”
Yến bị bất ngờ, cô đưa tay ra định gạt tay của Duy, nói: “Duy làm gì vậy ? Chị không sao đâu, Duy làm thế này trông kỳ lắm!”
Duy làm như không nghe thấy lời của Yến, cậu nhẹ nhàng bóp nắn các cơ bắp chân và bàn chân của cô và nói: “chị biết không, hồi trước khi em còn đi tập, thầy đã chỉ em cách xoa bóp làm giãn cơ, cách này thường áp dụng khi bọn em luyện tập quá sức, gây đau mỏi các cơ bắp!” Ngưng một lúc, cậu nói tiếp: “nếu các cơ bắp cứ bị căng cứng mà không được xoa bóp cẩn thận ngay thì sẽ rất đau, lâu hồi phục, còn nếu người mang cơ bắp đau nhức vẫn cố tiếp tục hoạt động mạnh thì các cơ bắp sẽ bị vỡ ra, rồi cả xương cũng bị ảnh hưởng! Bây giờ thì chị hãy ngồi yên, đừng có giãy giụa để xem bóp chân cho, nếu chị còn muốn về sau vẫn đi lại được!”
Duy khéo léo nói quá lên tác hại của việc căng cơ khiến cho Yến sợ và phải ngồi yên, cô sợ rằng nếu chân mình không đi được nữa thì sẽ trở thành gánh nặng của Duy nên đã ngoan ngoãn ngồi yên cho cậu bóp chân. Còn Duy, cậu cười thầm vì đã thuyết phục được bà chị cứng đầu bằng một trò lừa nhỏ. Được tự tay chăm sóc cho Yến không khỏi khiến cho Duy cảm thấy bồi hồi hạnh phúc.
Yến không rõ lắm những điều Duy nói có phải là thật hay không, nhưng quả thực được bóp chân thế này rất dễ chịu, nhất là sau quãng đường dài mà cô đã đi liên tục không nghỉ như vừa rồi. Ngồi im lặng, cô giở tấm bản đồ ra nghiên cứu đường đi lối lại ở đây. Những gì cô nhìn thấy qua tấm bản đồ là những con đường chằng chịt phức tạp, nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn thấy rằng nơi đây không lớn, Yến ước lượng diện tích nơi đây cũng chỉ tương đường một quận mà thôi, nếu nói đây là thế giới của người chết thì xem ra có cái gì đó khá vô lý. Cô bắt đầu thử suy nghĩ, cố gắng tìm ra một đáp án hợp lý nhất có thể, nhưng rồi cô lại hy vọng rằng thế giới của người chết chỉ nhỏ bé thế này thôi, như vậy thì cả hai người có thể nhanh chóng thoát khỏi đây, trở về với thế giới người sống.
Duy bóp chân cho Yến một lúc thì nhẹ nhàng đi lại giày cho cô, xong đâu đấy, cậu định lên tiếng nhưng khi thấy cô đang chìm trong những suy nghĩ miên man thì cậu lại im lặng, chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp. Đã rất nhiều lần cậu ước cô gái bé nhỏ này là của mình, cậu ước có thể ôm lấy cô ấy, nhưng cuối cùng thì cậu chẳng thể làm gì, cậu đã từng hy vọng rằng cô ấy có thể có tình cảm gì đó với mình, cậu hy vọng cô ấy nhớ đến cậu không phải như nhớ đến một người em trai. Nhưng bây giờ thì cậu biết cô ấy đang chờ đợi một ai đó, cậu biết mình đã chẳng còn hy vọng gì nữa, nghĩ vậy, cậu lầm bầm: “không hiểu thằng cha tốt số kia có biết chị ấy yêu gã không mà lại bắt chị ấy chờ…”
Duy bỏ lửng câu nói vì Yến đột nhiên giật mình kêu lên: “Duy, chạy thôi, có 2 điểm màu đỏ đang di chuyển về hướng chúng ta, như kiểu nó biết chắc chắn ta ở đây rồi ấy!”
Duy thoáng sợ hãi, cậu lấy tấm bản đồ trong tay Yến xem vội, sau đó bắt đầu kéo cô guồng chân chạy. Vừa chạy vừa ngó xem bản đồ, Duy nhận ra rằng tốc độ của mình và Yến chậm hơn nhiều so với tốc độ của kẻ truy đuổi. Cậu nghĩ: “nếu cứ chạy như thế này thì sớm muộn gì cũng bị tóm, chi bằng trốn vào đâu đó có lẽ sẽ hay hơn!” Nghĩ vậy, cậu liền nói: “chị Yến, chúng ta chạy không kịp đâu, tìm chỗ trốn thôi!”
Yến luống cuống đứng lại tìm xung quanh xem có nơi nào khả dĩ để trốn, nhưng ở đây chỉ toàn là những căn nhà đen sì không mở cửa, cô hối hả hỏi: “trốn đâu bây giờ ?”
Duy chỉ vào một căn nhà rồi nói: “tầng 2, leo lên đó, ở đó không có cửa, em đoán chắc cũng không có cầu thang giống cái nhà lúc này chị em mình vào trú mưa!”
Nói rồi, Duy nhanh nhẹn đạp chân vào hàng rào của ngôi nhà, tay bám vào lan can tầng hai, nhẹ nhàng leo lên rồi đưa tay cho Yến, nói: “Nhanh nào!”
Yến thoáng sợ hãi, cô sợ rằng căn nhà này cũng có một còn quỷ đen sì như căn nhà lúc nãy, nhưng tình huống bây giờ không cho phép cô chần chừ, quyết định nhanh chóng, gạt bỏ nhưng mối lo sợ về một còn quỷ có thể sẽ núp trong ngôi nhà này, cô nắm lấy tay Duy và leo lên.
Khi đã yên vị trên tầng hai của tòa nhà, Duy ra hiệu cho Yến im lặng rồi chăm chú nhìn vào tấm bản đồ trong tay. Hai kẻ truy đuổi kia đã đến rất gần, gần lắm rồi, cậu không còn dám ngó ra bên ngoài nữa, chỉ núp kín ở trong, dựa vào một chút ánh sáng phát ra từ tấm bản đồ để xem nó. Cảm giác sợ hãi từ từ xâm chiếm, cậu nhìn chằm chằm vào hai chấm đỏ đang di chuyển chậm lại, nó đã đến rất gần rồi. Sự lo lắng khiến tim cậu đập nhanh hơn, tiếng tim gần như có thể nghe thấy rõ, vẫn giữ sự chăm chú, cậu thấy hai chấm màu đỏ kia đã tiến đến sát cậu và Yến, rồi dần dần, hai điểm màu đỏ ấy nằm trùng luôn vào tên của hai người trên bản đồ. Điều này có nghĩa là hai kẻ truy đuổi đang ở tầng dưới, khoảng cách đã bằng không. Kẻ đi săn và con mồi đã ở cùng một điểm, chỉ chờ xem quyết định của hai bên.
Duy quờ quạnh xunh quanh, cậu tìm thấy một thanh sắt nhọn rơi trên sàn nhà, thanh sắt khá mỏng manh để làm vũ khí chống lại một cái gì đó to lớn, nhưng có còn hơn không, Duy cầm chặt thanh sắt và nuôi hy vọng rằng kẻ ở dưới kia không phải là một con chó ngao khổng lồ như cậu đã thấy lúc nãy.
Duy không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến con chó ngao khổng lồ mà lúc nãy mình nhìn thấy làm gì, nhưng đột nhiên ở phía dưới vang lên tiếng sủa “ầu, ầu!” trầm trầm ồm ồm. Duy kinh hãi tự chửi mình tại sao lại nghĩ đến con chó “khủng long” ấy, nhưng bây giờ hối hận thì đã không kịp, cậu không còn cách nào khác, có vẻ như con chó ấy đã phát hiện ra có người ở trên nay nên đã sủa lên.
Đang kinh hãi, cậu chợt thấy dưới chân mình rung rung, rồi “ầm” một tiếng sàn nhà vỡ ra, kéo cả Duy và Yến rơi xuống dưới.
Cũng may mà ngôi nhà này thấp nên hai người rơi từ tầng hai xuống cũng không bị thương gì, chỉ bị đau một chút do sự va chạm với nền đất khi rơi. Nhưng than sắt nhọn mà Duy định dùng làm vũ khí thì đã rời khỏi tay cậu mà bay đi đâu mất. Đỡ Yến dậy, cậu chợt nhìn thấy hai điểm màu đỏ sáng quắc trong ngôi nhà tối, nó chỉ các hai người có vài mét. Đợi một lúc, khi mà bụi đã không còn mù mịt trong căn phòng nữa thì Duy đã bắt đầu định hình được thử đang ở trước mặt mình. Nó rõ ràng là một con chó ngoại cỡ, Duy chắc rằng nó còn to hơn cả một con sư tử chứ chẳng chơi.
Con chó đứng bất động nhìn dáng vẻ sợ hãi của Duy và Yến vài giây, dường như nó đang tận hưởng cảm giác vờn mồi, làm cho con mồi trở nên kiệt sức và run lẩy bẩy vì sợ hãi. Bất chợt, con chó sủa lên hai tiếng, tiếng sủa của nó trầm đục, mang đầy sắc thái đe dọa, Duy và Yến tất nhiên không thể hiểu con chó sủa lên là muốn gì, nhưng những gì họ thấy là cái miệng to lớn đỏ lòm như cái chậu máu của con chó đang hướng về phía mình. Hàm răng sắc nhọn của con chó liền tục nghiến vào nhau phát ra những tiếng “két két” rợn người. Tất cả là màn mào đầu cảu con chó trước khi bước vào cuộc săn.
Sau những phút giây sợ hãi, Duy định thần lại, cố gắng giữ bình tĩnh, trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã suy nghĩ đến rất nhiều phương án để thoát thân, nhưng ngẫm lại thì chẳng có phương án nào khả thi cả.
Yến cũng đã rất sợ hãi, nhưng rồi cô lại cố gắng hết sức để dẹp nỗi sợ hãi qua một bên, cô không muốn sự yếu đuối của mình trở thành gánh nặng của Duy. Suy nghĩ nhanh chóng, Yến hỏi nhỏ: “Duy có cách nào chạy thoát không ?”
Duy lắc đầu, cậu nói: “chẳng có cách nào cả, chỉ ở ở lại đây đánh một trận sống chết thôi, chứ có chạy cũng không chạy được, loài chó rất nhanh và nhạy, chúng mà đuổi thì bọn mình không còn đường thoát đâu!”
Yến ngập ngừng: “nhưng…”. Câu nói bị bỏ lửng vì con chó to lớn lại một lần nữa sủa lên hai tiếng trầm đục, liền sau đó, nó nhảy xồ vào hai con mồi ở trước mặt, há to miệng chực đớp lấy cả hai.
Phản xạ của Duy không hề kém, cậu nhận thấy nguy hiểm từ trước khi con chó nhào tới, đúng lúc nó nhảy lên thì cậu đẩy mạnh Yến sang bên, con mình thì né sang phía ngược lại, tránh được cú vồ chết người trong gang tấc.
Sau cú vồ trượt, con chó khựng lại một nhịp, quắc mắt nhìn chằm chằm vào Yến. Ánh nhìn của con chó mang đầy vẻ man rợ khát máu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái.
Duy thấy tình hình nguy cấp, cậu nhất thời không hiểu vì sao con chó lại nhằm vào Yến trước mà không phải mình, nhưng lúc này không còn thời gian cho cậu suy nghĩ về vấn đề đó nữa. Cậu lập tức vớ lấy một hòn đá lớn dưới sàn nhà, dùng sức nện mạnh vào chân sau con chó, đồng thời chửi lớn: “đồ con bò, quay lại đây đánh nhau với tao này!”. Không biết con chó ấy có hiểu Duy chửi nó không, nhưng mà xem ra câu nói của Duy lại có tác dụng, con chó rời mắt khỏi Yến, từ từ quay người lại tìm xem kẻ nào vừa lên tiếng.
Nếu như là vào lúc bình thường, khi nghe Duy gọi con chó là con bò thì chắc chắn Yến sẽ phải phì cười, nhưng trong tình huống này thì không, cô biết Duy đang cố gắng hướng sự chú ý tấn công của con chó về phía mình để tránh cho cô gặp nguy hiểm, nhưng điều này khiến cô càng sợ hơn. Nhưng Yến không hề hoảng loạn, cô nhanh trí vớ lấy một cây thanh gỗ rơi gần đấy, làm y hệt như Duy, đập mạnh vào chân sau nó rồi hét lớn: “ê, đồ con heo, quay lại đây đánh nhau với tao này!”. Lập tức con chó lại quay về phía Yến mà bỏ qua Duy.
Duy hiểu ý của Yến, ngay sau khi con chó xuay người lại, cậu lập tức đạp mạnh vào chân sau của nó, đúng chỗ lúc nãy đập rồi lại hét lớn: “con bò nhát chết, có giỏi thì quay ra đây mà đánh tao!”. Tức thì con chó lại quay về phía Duy, chính cậu và Yến cũng không rõ liệu cách làm này có mang lại hiệu quả gì không, nhưng hai người đã lỡ đâm lao thì phải theo lao, chỉ cầu mong rằng con chó bị chọc tức quá sẽ bỏ đi mà tha cho hai con mồi khó chịu này.
Ngay sau khi con chó vừa quay người lại phía Duy, Yến lập tức tiếp tục chuỗi hành động trêu tức nó, nhưng lần này khi cô vừa vung thanh gỗ lên thì nghe “gào” một tiếng, rồi cô bị một vật xô mạnh, ngã nhào ra đất đau điếng. Cô cố gắng quan sát xem thứ gì vừa xô ngã mình thì lại nghe một tiếng gầm gừ khe khẽ ngay sát bên tai cùng với một hơi thở hôi thối nồng nặc. Cô sợ hãi lăn tròn hòng tránh xa khỏi cái thứ kinh dị mới xuất hiện kia.
Yến cố gắng đứng dậy sau nỗ lực tránh né kẻ mới đến, cô nhìn kỹ, kẻ này có khuôn mặt mục nát, thối rữa, hai môi gã bị khâu lại, thêm vào đó, trên đầu gã bị đóng vài cái đinh to bự trông vô cùng đáng sợ. Đó đích thị là là tên lùn quái dị mà cô đã từng nhìn thấy đi cạnh con chó-tên quản chó.