Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Khoảng thời gian trước kỳ nghỉ, bao giờ cũng trôi qua vừa nhanh vừa chậm.

Tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu là họp lớp, các bạn học sớm đã không còn tâm trí chú tâm, chỉ đợi nghe tiếng chuông kết thúc buổi học, trên hành lang truyền đến tiếng reo hò nghỉ lễ của các lớp khác.

Trong lớp vài học sinh thích náo nhiệt cũng bắt đầu reo hò theo. Kha Văn Trăn dùng quyển sách giáo khoa gõ gõ lên bàn, chỉ mấy học sinh đang hô hào, nói: “Hàn Tuấn Tùng, tôi nói tan học chưa hả?”

Hàn Tuấn Tùng miệng lưỡi lưu loát, cười tít mắt nói: “Thế tiếng chuông tan học nói tan học rồi ạ.”

Cả lớp phải nín nhịn cố gắng không bật cười.

Kha Văn Trăn một phen đau đầu, liền chỉ lên bảng đen trên đó vừa mới viết ngày tháng.

“Ngày 14 tháng 10, sau khi khai giảng tuần thứ hai bắt đầu thi học kỳ. Học tốt lắm rồi sao? Tại sao một chút cảm giác lo lắng cũng không có?”

Kha Văn Trăn nhấn mạnh vào trọng điểm, tâm trạng vui mừng vì nghỉ lễ của cả lớp trong nháy mắt bị kì thi làm tan biến sạch. Vi Như Hạ nhìn thời gian thi học kì, tâm trạng có chút áp lực. Tài liệu học năm nhất cô còn chưa xem hết, phần kiến thức về sau còn miễn cưỡng theo kịp, khi đến kì thi, thành tích nhất định sẽ rất tệ.

Trong lòng đang thấp thỏm lo lắng việc học, liếc mắt liền thấy bàn bên Lạc Đường đang chăm chú đọc truyện tranh. Lời của cô giáo tựa như không tạo ảnh hưởng tới cậu. Cậu lật một tờ truyện, thần thái bình tĩnh như chỉ đang chờ cô Kha dặn dò xong mọi việc.

Trước kì nghỉ lễ học sinh giống như pháo hoa nở rộ, một chút liền nổ tung trên bầu trời. Cuối cùng Kha Văn Trăn lẩm bẩm một câu nhớ làm bài tập về nhà, sau đó mới nói tan học.

Một tiếng “tan học” vừa nói ra khỏi miệng. Trong nháy mắt cả phòng học nhốn nháo hẳn lên. Mọi người vội vã thu dọn sách vở trên bàn, một số người xong trước, khoác cặp lên là chạy liền.

Nghỉ lễ Quốc Khánh bảy ngày, thầy cô giáo các lớp đều cho không ít bài tập, mỗi ngày ít nhất là một bộ bài thi, ngoài ra còn có thêm những bài tập khác nữa. Vi Như Hạ cầm bộ đề thi, đem sách vở đã sắp xếp gọn gàng chậm rãi bỏ vào cặp. Bên cạnh Lạc Đường quan sát thấy cô đã thu dọn xong, liền đem truyện tranh nhét vào trong cặp, còn sách vở và đề thi cái gì cũng không lấy.

Chuyện này quả nhiên phù hợp với phong cách của Lạc Đường, không làm bài tập so với cách hành xử thường ngày của cậu mà nói đã là chuyện nhỏ nhặt không quan trọng gì.

Hơn nữa cho dù cậu không làm bài tập, lúc thi vẫn có thể đạt được thành tích tốt. Vi Như Hạ đối với việc này tràn đầy cảm xúc, cô hỏi cậu mỗi một đề thi, không có câu nào cậu không làm được.

Khi hai người chuẩn bị về nhà, Hồ Ngâm Ngâm vai đeo cặp bước đến gọi Vi Như Hạ.

“Hạ Hạ, chiều mai nhớ đến quán Idrink trên phố đi bộ để tập luyện nhé.”

Idrink là một cửa hàng bán đồ ngọt, tại đây họ có những phòng nhỏ vừa năm sáu người ngồi.

Chủ nhật diễn ra triển lãm cosplay, Hồ Ngâm Ngâm đã xin phép gia đình, thứ 7 ở khách sạn, chủ nhật sau khi xong việc bố mẹ cô sẽ đến thẳng triển lãm cosplay đón cô.

Vi Như Hạ lần đầu tham gia biểu diễn, cô hỏi Hồ Ngâm Ngâm: “Sáng mai không tập luyện nữa sao?”

Hồ Ngâm Ngâm chỉ “ừ” cũng không đáp lại câu hỏi của cô, phía sau Hàn Tuấn Tùng đột nhiên chen vào một câu: “Buổi sáng cô ấy còn phải ở khách sạn tiếp bạn trai ~”

Bất kì cô gái nào nghe thấy kiểu đùa cợt như vậy đều sẽ tức điên lên, Hồ Ngâm Ngâm vung tay đánh một cái tát, Hàn Tuấn Tùng linh hoạt né tránh, còn cùng Lạc Đường nói một câu: “Anh Lạc, đi trước nhé nếu có chuyện gọi em lúc nào cũng được.”

Sau đó, chạy ra khỏi lớp học.

Hồ Ngâm Ngâm bị Hàn Tuấn Tùng chọc tức đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ hồng lên, sau khi chửi rủa Hàn Tuấn Tùng xong, lôi kéo cánh tay Vi Như Hạ có chút ngượng ngùng nói: “Tớ cùng với Hứa Tiên đã hẹn nhau buổi sáng, nhưng là cùng đi dạo phố, không phải ở khách sạn.”

Vi Như Hạ tất nhiên sẽ không coi lời Hàn Tuấn Tùng nói là thật, cô cười cười nói: “Mình hiểu, đi chơi vui vẻ nhé.”

Sau khi chia tay với Hồ Ngâm Ngâm, Vi Như Hạ và Lạc Đường rời khỏi lớp học, hai người sóng bước, dọc hành lang là từng nhóm học sinh túm năm tụm ba cùng thảo luận về tuần nghỉ Quốc Khánh hoàng kim này nên đi đâu chơi, ánh mắt dường như có như không đang chiếu lên người bọn họ.

Bởi vì đại đa số học sinh trong trường đều biết đến Lạc Đường và Vi Như Hạ. Mọi người đều biết Vi Như Hạ và Lạc Đường là hàng xóm, ngoài việc đi học cùng nhau, Vi Như Hạ gọi Lạc Đường “Đường Đường” biệt danh như con gái nhưng cậu cũng không tức giận, có thể thấy Lạc Đường rất nuông chiều cô ấy.

Đối với mối quan hệ của hai người, nhìn không giống tình nhân, mà phải là bạn thân. Dù thế nào thì hiện tại các bạn học đều kín như bưng, không ai dám trêu chọc Vi Như Hạ.

Vi Như Hạ không quan tâm tới ánh nhìn của các bạn học xung quanh, cô đi bên cạnh Lạc Đường hỏi: “Cậu có dự định gì cho kì nghỉ lễ chưa?”

Liên quan tới vấn đề nghỉ lễ, hai người họ trước giờ cũng chưa từng nói qua. Nghỉ lễ Quốc Khánh nhiều ngày như vậy, Lạc Đường chắc cũng sẽ đi đâu đó chơi?

“Không có dự định.” Lạc Đường nói.

Nghe câu trả lời của cậu, Vi Như Hạ liền có đề xuất, nói: “Vậy chủ nhật cậu đến xem chúng tôi biểu diễn đi, tại trung tâm hoạt động Minh Hồng, đi 3 tuyến tàu điện ngầm là đến.”

Sau một hồi nói chuyện, hai người đã ra khỏi khu dạy học, Lạc Đường bước vào thang máy, vừa đi vừa nói: “Cậu thật sự muốn tôi đi?”

“Ừ” Vi Như Hạ gật đầu. “Lần đầu tôi biểu diễn, muốn tìm một người bạn giúp đi cùng.”

Khi đi đến vườn trường, Lạc Đường đứng bên trái Vi Như Hạ, cô đứng dưới bóng râm, trên mặt là bóng cây, trong ánh mắt đầy ánh sáng.

Lạc Đường dừng bước nhìn cô ấy, ánh mắt thâm trầm nói: “Vậy sau này không được phép gọi linh tinh.”

Vi Như Hạ quay đầu đối diện với ánh mắt cậu ta, khóe môi đã cong lên

“Đường Đường?”

“Không đi.” Lạc Đường từ chối, quay lưng đi.

Vi Như Hạ cười ha ha rồi đi theo cậu ta.

Khi Như Hạ về đến nhà, Dì Lý – người giúp việc nhà cô đang cầm lấy túi xách chuẩn bị đi. Nhìn thấy Vi Như Hạ đã trở lại, bà nói với cô: “Cả ngày hôm nay ông chủ đều ở trong phòng sách, bữa trưa cũng không ăn cơm, dì vừa làm xong cơm tối, cháu đi gọi ông ấy xuống ăn.”

Dì Lý là do Lý Túc Hòa tìm đến lo cơm nước ngày ba bữa cho hai cha con Vi Tử Thiện. Dựa theo yêu cầu của Lý Túc Hòa mỗi ngày bà đều phải làm hai món hương vị Bắc và Nam. Vi Tử Thiện là người kén ăn, hơn nữa còn cần điều độ thân thể, bình thường ăn không nhiều. Nhưng hôm nay khi bà đến, bữa trưa bà làm Vi Tử Thiện cũng không động qua.

Đối với quan hệ của hai cha con Vi Tử Thiện, bà Lý giúp việc cho họ đã lâu cũng có thể nhìn ra được một chút vấn đề. Nhưng Vi Tử Thiện tính tình nóng nảy, bà không dám tùy tiện đến làm phiền. Bà chỉ là người giúp việc, không muốn tự rước họa vào thân. Cho nên những chuyện như thế này, liền giao cho Vi Như Hạ.

Sau khi gặp Vi Như Hạ, bà Lý coi như hoàn thành nhiệm vụ, chào cô xong sau đó liền đi.

Căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn lại mình cô, Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn phòng sách ở tầng hai. Đầu tiên cô đem cặp sách nặng trĩu về phòng ngủ, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lý Túc Hòa.

Lý Túc Hòa rất nhanh đã bắt máy, một giọng nói ân cần từ điện thoại truyền tới, Vi Như Hạ mỉm cười gọi một tiếng bà nội.

“Chủ Nhật khi nào cháu xong việc? Hành lý đã sắp xếp xong chưa? Bà qua nhà đón cháu nhé…” Giọng nói của bà có chút khàn, nói xong, còn ho khan hai tiếng.

Vi Như Hạ nghe thấy tiếng ho, liền hỏi: “Bà thấy không thoải mái ở đâu, có cần đi bệnh viện không?”

“Không sao, khụ khụ, bệnh cũ” Lý Túc Hòa lại ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khàn, dường như không muốn làm cô lo lắng, âm thanh ho rất chịu đựng.

Vi Như Hạ ngồi trước bàn học, lấy sách vở sắp xếp gọn gàng, không yên tâm nói: “Chủ nhật bà không cần đến đón cháu nữa, cháu tự ngồi taxi về.”

Nhà bà nội ở ngoại thành cách xa An Thành đi ô tô cũng mấy mấy giờ đồng hồ, sức khỏe bà không tốt, Như Hạ không muốn bà lái xe đến, như vậy thì rất mệt mỏi.

“Không sao.” Nghe cháu gái quan tâm mình như vậy, trong lòng Lý Túc Hòa ngọt như có mật, đã hơn ba tuần không gặp Như Hạ, lòng bà vô cùng nhớ cháu: “Ta lái xe cháu cứ yên tâm, cháu tự ngồi taxi đi ta cũng không yên tâm.”

Đây chính là tình thân quan tâm lẫn nhau.

Vi Như Hạ “Vâng” một tiếng, ngước mắt lên nhìn thời gian, bên kia bà nội vẫn đang nói chuyện, đại khái là ngoại thành nóng hơn trong thành phố, bảo cô mang nhiều quần áo một chút. Đợi bà dặn dò xong. Vi Như Hạ tỏ vẻ đã rõ rồi.

Khi bà nội nói xong. Vi Như Hạ mới nói: “Dì Lý nói cha cháu hôm nay lại không ăn cơm trưa.”

Bên kia điện thoại, Bà nội im lặng rất lâu, qua một lát, giọng bà khàn khàn nói một câu.

“Bảo bối, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp ta chăm sóc cha cháu.”

Để bà nội nói tiếng cảm ơn cô, Vi Như Hạ có chút không thích nghi được. Cô đối với bà còn cần phải nói tiếng cảm ơn nhiều hơn.

Cúp điện thoại, Vi Như Hạ lấy tập đề thi ra bắt đầu làm bài tập.  Chưa bao lâu, phòng sách tầng hai truyền đến âm thanh mở cửa. Lý Túc Hòa gọi điện thoại cho Vi Tử Thiện, ông đã chịu xuống ăn cơm rồi.

Đợi tiếng bước chân biến mất tại tầng một, Vi Như Hạ rời tầm mắt, gửi một tin nhắn cho bà nội, sau đó lại vùi đầu vào làm bài tập.

Vi Như Hạ tự nghĩ lịch trình vài ngày tới là chiều thứ 7 đi tập luyện, chủ nhật đi biểu diễn tại triển lãm cosplay, sau khi triển lãm kết thúc sẽ đến nhà bà nội.

Nào ngờ kế hoạch thì mãi mãi không theo kịp thay đổi của thực tế.

Sau khi Vi Như Hạ làm xong một nửa bài tập môn vật lý, nghe thấy âm thanh Vi Tử Thiện đã ăn cơm xong đi lên tầng. Cô gấp lại tập đề thi, chuẩn bị xuống nhà ăn cơm, vẫn chưa bước tới phòng ăn, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.

Cô đành chuyển hướng đi về phía cửa, cửa vừa mở thấy Lạc Đường đang đứng bên ngoài.

Bình thường sau khi về tới nhà, trừ khi vô tình đụng mặt bên ngoài, Lạc Đường rất ít khi đến nhà tìm cô. Vi Như Hạ nhìn cậu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Trái lại Lạc Đường bộ dạng không có chuyện gì, cậu lấy điện thoại của mình đưa cho Vi Như Hạ. Vi Như Hạ nhận lấy nhìn màn hình hiển thị, là Hàn Tuấn Tùng.

“Alo.” Hàn Tuấn Tùng tìm cô làm gì?

“Alo, người đẹp, cậu đến thành Du Giang một chuyến, mập mập đã xảy ra chuyện rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui