Editor: Team Tứ Phương 2.
Ở bệnh viện vào đầu năm mới, nhìn xung quanh bệnh viện vẫn một màu trắng xóa, các bác sĩ cùng bệnh nhân vẫn hối hả tấp nập như bình thường, giống như bị ngăn cách với bên ngoài, không hề có chút không khí trước Tết Nguyên Đán.
Vi Như Hạ thức dậy rất sớm, cô đi lấy một chậu nước ấm để bà cô có thể rửa mặt khi thức dậy. Khi bưng chậu nước rửa mặt tới, thì thấy bà cô đã từ giường bước xuống. Bà mặc đồ bệnh nhân, nhìn cô cười nói: “Hãy để bà tự mình làm đi.”
Nhìn bà hôm nay tinh thần rất tốt, sức khỏe cũng ổn định hơn. Vi Như Hạ lâu rồi mới thấy sắc mặt bà hồng hào như vậy, cô bưng chậu nước ra bồn rửa mặt bên cạnh cửa nói: “Để con đổ nước ra.”
Khi Vi Tử Thiện đẩy cửa tiến vào, Lý Túc Hòa đang ngồi cạnh cửa sổ, trên tay bà cầm một quyển sách , bà khoác trên vai mình là một chiếc áo choàng nhung màu xám, nhìn bà rất ấm áp và thanh thản.
Nghe được tiếng mở cửa, Lý Túc Hòa quay đầu lại, thấy Vi Tử Thiện, bà cười cười nói: “Hạ Hạ đi siêu thị mua nguyên liệu, hôm nay làm bánh bao.”
Vì bánh gạo cần nhiều dụng cụ rườm rà, ở bệnh viện làm không tiện, bánh bao thì đơn giản hơn nhiều, vẫn có thể làm được.
Vi Tử Thiện mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, thân hình ông cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, trong tay để một bó hoa trước ngực, trông rất giống một quý ông ở nước Anh. Lý Túc Hòa rất thích hoa, nhưng không thể để trong bệnh viện lâu, nên ông mỗi ngày đều sẽ mua một bó đem tới.
Đem bó hoa trong tay đưa tới trước người Lý Túc Hòa, lông mày Vi Tử Thiện hơi nhíu lại: “Đợi xuất viện có thể làm bánh bao mà, hôm nay mẹ vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”
Lý Túc Hòa không để ý, ngửi hoa bách hợp trong ngực mình, bà đem cuốn sách để xuống trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ý bảo Vi Tử Thiện ngồi xuống, nói: “Hạ Hạ lần đầu tiên cùng chúng ta ăn Tết, ta muốn cho nó biết tập tục ăn Tết ở An Thành làm sao.”
Hiểu ra là vì Vi Như Hạ, Vi Tử Thiện càng nhíu mày sâu.
Con trai ngồi bên cạnh người bà, nên hắn có biến hóa sắc mặt như thế nào bà vẫn nhìn ra được. Lý Túc Hòa tựa lưng vào ghế, ôm đóa hoa tươi trong người, tinh thần và thể xác có chút mệt mỏi.
“Con vẫn còn định kiến với nó.” Lý Túc Hòa nói: “Đối với nó vẫn còn vướng mắc lớn như thế thì sao có thể hiểu và thông cảm cho nó được.”
Vi Tử Thiện không nghĩ tới thời điểm Lý Túc Hòa sinh bệnh lại đi thảo luận về chuyện Vi Như Hạ, bởi vì rất dễ tranh cãi, làm cho trong lòng bà càng thêm không thoải mái.
“Chúng ta đừng nói chuyện đó nữa.” Vi Tử Thiện nói.
“Ta yêu con nhiều hơn so với nó.” Lý Túc Hòa nói.
Vi Tử Thiện ngẩng đầu, nhìn mẹ ông với biểu hiện bình tĩnh, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng, câu nói được xuất phát từ tận trái tim bà, Vi Tử Thiện có thể cảm nhận được. Bọn họ nói về vấn đề Vi Tử Hạ rất nhiều, đây là cảm nhận của bà đứng trên lập trường của một người mẹ, có cảm giác như lời trăn trối của bà.
“Con là con trai ta, con sẽ sống lâu hơn ta, ta chắc chắn sẽ chết trước con. Mà sau khi ta chết, ta không muốn con sống cô độc một mình trên đời này, nên ta mới đón con bé tới An Thành. Ta yêu con nhiều hơn con bé, bằng không ta sẽ không ích kỷ mà đem con bé tới An Thành, để nó suốt ngày phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của con.”
Ý tưởng này thật ngu ngốc, bởi vì nó là sự ích kỷ của người mẹ. Nghe mẹ ông nói, Vi Tử Thiện lại định nói: “Con sống một mình vẫn rất tốt” để tranh cãi lại nhưng mà lại thấy ấu trĩ và buồn cười.
Vi Tử Thiện định giải thích vấn đề Vi Như Hạ, nhưng mà lại bị mẹ ông nói, làm ông á khẩu không trả lời được.
Cổ họng có chút chua xót, Lý Túc Hòa nói xong, tựa như còn chuyện muốn nói. Môi bà khẽ động, sau một lúc lại hỏi Vi Tử Thiện: “Cha con đã mất bao lâu rồi?”
Đề tài thay đổi, ánh mắt Vi Tử Thiện giật giật, nhìn Lý Túc Hòa nói: “20 năm.”
“Năm cha con qua đời, con so với con bé còn lớn hơn, con hẳn còn nhớ rõ rằng cảm giác lúc ấy là như thế nào, mà lúc đó con còn có ta bên cạnh.” Lý Túc Hòa nhắm mắt lại, nói với Vi Tử Thiện: “Con bé năm nay mới mất mẹ, ở bên cạnh con thì còn không bằng người xa lạ đối xử với nhau, con bé đã đau khổ hơn con nhiều. Con bé sinh ra tuy đã phá đi cuộc sống của con, nhưng sai là do mẹ nó, con bé không có lỗi gì cả. Con là một người lương thiện, đối xử với những con mèo hoang trong khu với lòng trắc ẩn …”
Lý Túc Hòa dừng lại không nói, ánh nắng mặt trời chiếu trên mặt bà, mỗi nếp nhăn trên mặt bà dường như rất hiền lành. Bà mở mắt nhìn Vi Tử Thiện, nhẹ giọng cầu khẩn.
“Đối xử với nó cho tốt.” Lý Túc Hòa nói.
Phương Bắc ăn Tết đều làm mỳ vằn thắn, bánh bao để ăn vào Tết Nguyên Tiêu, nhưng cơ bản đều ra siêu thị mua loại đông lạnh, do không có ai rảnh để làm.
Phòng bệnh của lý Túc Hòa có gian bếp nhỏ, trong gian bếp ấy có thể chứa được ba người. Tổ tôn ba người phân công cùng làm, Lý Túc Hòa phụ trách làm nhân thịt, Vi Tử Thiện phụ trách làm bột nếp, chuẩn bị xong thì cả ba cùng gói bánh bao.
“Con biết cắt cạnh mặt à?” Lý Túc Hòa nhìn Vi Như Hạ đang đem cục bột cắt thành nhiều khối nhỏ, còn ủi mỏng ra rất bài bản, có chút kinh ngạc.
Vuốt ve khối cầu mới cắt xong, Vi Như hạ cười lên nói: “Nó cũng hơi giống sủi cảo.”
Vẻ mặt Lý Túc Hòa biểu hiện “không hổ là cháu gái của ta”, quay đầu sang nhìn bên kia Vi Tử Thiện đang bọc bánh bao, với vẻ mặt ghét bỏ: “Con cùng ta làm bánh bao bao lâu rồi? Sao vẫn không khá chút nào hết?”
Vi Như Hạ quay đầu nhìn thoáng qua Vi Tử Thiện, trên tay ông cái kia bánh bao thì lộ ra hết, nữa tay kia còn toàn mè đen.
Nghe Lý Túc Hòa nói xong, Vi Tử Thiện nhăn mày lại khó hiểu, bóc một miếng bột gạo nếp dán vào miếng bị lời ra. Vi Như Hạ nhìn động tác ông vừa làm, không nhịn được cười ra tiếng.
Vi Tử Thiện ngẩng đầu nhìn cô một cái, Vi Tử Hạ dừng cười lại. Mặt ông không biểu hiện gì, đặt bánh bao trên tay xuống, hướng tay mở vòi nước, nói: “Con đi lấy thuốc cho mẹ.”
Hiện giờ đã là 7 giờ hơn, sau khi ăn bánh bao, Lý Túc Hòa phải uống thuốc.
Vi Tử Thiện vừa đi, Lý Túc Hòa liền bắt đầu cười chê ông, bà cầm da bột bánh, bỏ nhân vào rồi bọc lại, khó hiểu nói: “Bọc bánh bao có khó lắm không? Cha con làm đồ ăn quả thật không biết gì hết, thế mà lại còn kén ăn nữa.”
Nghe thấy lời nói móc của bà đối với cha, Vi Như Hạ cười, cúi đầu tiếp tục bọc.
Cả nhà ba người ăn bánh bao xong đã là hơn 9 giờ tối. Vi Tử Thiện phải về trông nhà, chiếu cố xong cho mẹ ông uống thuốc thì ông liền ra về. Vi Như Hạ giúp bà rửa mặt, sau đó hai người cùng lên giường.
Hôm nay là đêm 30, âm thanh pháo nổ khắp mọi nơi, Vi Như Hạ ngủ cũng hơi thao thao, sau khi ngủ được một lúc, cô nghe thấy giọng nói của cô y tá.
“Bé ngoan.”
Vi Như Hạ xoay người, bật đèn trên bàn, còn trong cơn buồn ngủ thì nhìn thấy bà một bên đã tỉnh. Bà hiện tại đang nằm viện, phải đặc biệt chú ý đến giấc ngủ, Vi Như Hạ đứng dậy ra khỏi giường và nói: “Có ồn quá không? Con lấy cho bà nút bịt tai lại.”
Lý Túc Hòa trên giường bệnh cười, vẫy vẫy tay nói: “Lại đây đến ngủ cùng với bà.”
“Con ngủ không yên được.” Vi Như Hạ đi đến trước giường bà, ngồi xổm xuống, ôm tay trên giường bệnh để tay bà trên má nói. Cô cũng muốn ngủ cùng với Lý Túc Hòa, nhưng cô sợ mình ngủ sẽ lăn qua đụng vào bà.
“Chỉ một lúc thôi.” Lý Túc Hòa xốc chăn lên, chỉ vào đồng hồ và nói: “Hai bà cháu mình cùng đón giao thừa.”
Lúc này, Vi Như Hạ nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, kim dài đồng hồ chỉ vào 11 giờ 50, khoảnh khắc năm mới sắp tới.
Trong tim Vi Như Hạ có một loại cảm xúc không thể giải thích được hiện lên trong cô, cô không biết phải nói cảm giác đó thế nào, cô cởi đôi dép ra, Vi Như Hạ chui vào trong chăn Lý Túc Hòa.
Trong chăn bà có chút lạnh nhưng mà Vi Như Hạ lại thấy ấm áp dễ chịu, hướng tới bên người Lý Túc Hòa nhích lại gần. Cảm nhận được con bé lại gần, Lý Túc Hòa cười, đơn giản kéo cô vào trong lòng ngực.
Thân thể bà lớn hơn so với cô, Lý Túc Hòa bị bệnh nằm viện nên người gầy lại đôi chút, bây giờ ôm cô miễn cưỡng mới ôm hết. Mùi nước khử trùng ở bệnh viện cũng thể lấn át hết mùi thơm của sữa tắm trên người bà, mùi thơm này làm cô cảm thấy dễ chịu, mắt cô hơi lim dim.
“Đây là lần đầu tiên bà ở bên cạnh con đón giao thừa.” Lý Túc Hòa nói: “Ngày mai là năm mới, con có nguyện vọng cho năm sắp tới không?”
Cô ngoan ngoãn rút vào trong lồng ngực của bà, Vi Như Hạ nghe được tiếng tim bà đập, âm thanh tiếng pháo bên ngoài như hòa tan vào nhịp đập trong tim bà.
“Con mong bà sẽ mạnh khỏe.” Vi Như Hạ nói.
Phòng bệnh tối om, âm thanh nói chuyện của Vi Như Hạ rất nhỏ, hơi thở đều của hai người như hòa lẫn với nhau, như muốn đem nguyện vọng của cô thổi tan đi.
“Bà thì sao?” Vi Như Hạ hơi ngẩng đầu lên, nhìn bà hỏi.
Lý Túc Hòa duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng Vi Như Hạ, ôn nhu như lúc Vi Như Hạ còn nhỏ. Bà nhìn pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ, yên tĩnh nói: “Ta hy vọng con cùng cha con có thể sống tốt với nhau.”
Bọn họ là huyết thống thân cận với nhau trên thế giới này.
“Phanh” bên ngoài cửa sổ âm thanh pháo hoa bùng lên, làm Vi Như Hạ hơi giật mình. Cô đem bà ôm chặt, nhỏ giọng nói: “Còn có bà nữa, chúng ta sẽ ở cùng nhau.”
Khi kim đông hồ chỉ vào 12 giờ, tiếng chuông ở cửa chính bệnh viện vang lên. Trong bệnh viện hơi âm u như ngăn cách với bên ngoài mà lại vang lên tiếng hoan hô.
“Chúc mừng năm mới!”
Lý Túc Hòa ôm Vi Như Hạ trong lồng ngực thiu thiu ngủ, bà khẽ hôn lên trán cô, âm thanh thật nhẹ, khẽ thật khẽ giống như một cái xúc tu đưa nàng vào giấc mộng.
“Cháu yêu, chúc mừng năm mới, hãy chăm sóc cho bố của con và chăm sóc cho bản thân của mình.”
Trong ngôi nhà của Lạc gia vào đêm giao thừa, toàn bộ đèn đường đều bật sáng lên, tất cả ánh đèn đều chỉa vè hướng ngôi nhà chính ở trung tâm của biệt thự.
Ngôi nhà chính là một biệt thự hoành tráng 8 tầng theo phong cách Gothic, tráng lệ và to lớn, toàn bộ biệt thự như tỏa sáng nhờ những ngọn đèn nhìn rất lộng lẫy.
Lạc Đường đang ngồi trên ghế, đang bọc bánh bao, vừa mới kết thúc đón giao thừa, sau khi ăn bánh bao, Lý thúc quản gia muốn dẫn cậu xuống dưới lầu đốt pháo hoa đón năm mới.
Biệt thự ngày thường có rất nhiều người giúp việc, nhưng gần Tết, bà nội của Lạc Đường là Thẩm Chẩm Thư cho bọn họ được nghỉ Tết, cả biệt thự chỉ còn năm sáu người làm lâu năm lớn tuổi ở lại.
“Lạc Đường, sau khi học hết cấp 3, con muốn đi học ở đâu?” Thẩm Chẩm Thư bọc xong cái bánh bao, nhìn cháu hỏi.
Hiện tại trong phòng bếp chỉ có người gia đình họ Lạc, ông nội Lạc Đường là Lạc Tấn Thừa, bà Thẩm Chẩm Thư, cha Lạc Đường là Lạc Thanh Cốc còn có mẹ cậu là Dương Thư Nhữ.
Việc ra nước ngoài học là ý định của Lạc Đường ngay từ đầu, ngày thường tuy cậu trầm mặc ít nói, nhưng là người rất có định hướng, mọi người lớn trong nhà rất yên tâm về cậu.
“Nó muốn đi tới các nước ở Bắc Âu.” Dương Thư Nhữ thay cậu trả lời, nhưng mà sau đó lại nhấn mạnh với Lạc Đường: “Đi học ở đâu cũng được, nhưng học xong phải về nước.”
Ông bà chỉ có cậu là cháu trai, cha mẹ cũng chỉ có mình cậu, An Thành là nơi gia đình họ Lạc sinh sống.
Đặt bánh bao trên tay xuống bên cạnh, Lạc Đường nhìn thoáng qua bà nội cùng mẹ, trả lời: “Con sẽ ở trong nước.”
Một câu nói làm cả ánh mắt bốn người đều dồn lại nhìn trên người cậu.
Lạc Đường tiếp nhận ánh mắt mọi người, còn chưa nói chuyện, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là số của Vi Như Hạ. Khóe mắt cậu hơi nhếch lên, Lạc Đường vỗ vỗ bột nếp trên tay, cầm điện thoại đi ra phòng bếp.
Cậu đi đến bên cửa sổ lầu hai phòng khách, pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời, Lạc Đường ấn nghe.
Trong tiếng pháo nổ, bên kia điện thoại là một giọng nói trống rỗng vang lên.
“Lạc Đường, bà tôi mất rồi.”
Di thể Lý Túc Hòa được đưa từ bệnh viện về Y Trấn từ tối hôm đó, hiện tại đang là 3 giờ sáng, cô muốn ở lại để đội tang vào sáng ngày mai.
Quê của Vi Tử Thiện là ở Y Trấn, khi di thể Lý Túc Hòa được mang về nhà, nhiều người thân cũng đã đến. Đám tang là việc lớn, những người thân cùng bạn bè của Lý Túc Hòa cũng đến dự.
Linh đường nhanh chóng được sắp xếp xong, phòng khách đang bình thường thì được Lý Túc Hòa chuyển dời đi hết, chỉ còn lại cỗ quan tài cùng một bàn lớn. Trên bàn có di ảnh của bà, trong quan tài đựng di thể của bà, Vi Như Hạ đang mang đồ tang màu trắng, những người thân thích thì đang quỳ gối trước quan tài.
Chuyện như vậy xảy ra quá thường xuyên, thường xuyên đến nổi làm Vi Như Hạ cho rằng mình vẫn còn đang trong giấc mơ. Có lẽ bây giờ cô ngủ lại thì ngày mai mình thức dậy, mình vẫn còn ở Đông Trấn, thấy được mẹ và bà nội cũng sẽ không chết.
Bên cạnh tiếng khóc thất thanh của người thân, đôi mắt Vi Như Hạ vẫn không thể rơi lệ. Vi Tử Thiện đang bận rộn tổ chức đám tang, ông để dành thời gian khóc cho cô, nhưng cô lại không khóc được.
Những người thân khóc nức nở từ lúc đầu, liên tục sau đó đến 6 giờ sáng, khi thời điểm đêm tối trước khi sáng sớm, tất cả mọi người đều không khóc nữa. Nhưng bên trong lẫn ngoài đều cãi cọ ồn ào, không thể yên tĩnh.
Người quỳ gối bên cạnh sau khi khóc xong thì phát hiện Vi Như Hạ, bọn họ nhìn Vi Như Hạ và nhỏ giọng nghị luận.
“Đây là đứa bé mà chị ta đem về đó à? Tử Thiện không phải nói không cần sao?”
“Mẹ con bé đã chết, đứa nhỏ này có tốt lành không? Này, nghe cô nói cũng thấy kỳ quái, nó ở cùng với mẹ nó thì mẹ nó chết. Mà mới đưa nó về đây sống có nửa năm, bà nội cũng chết.”
“Không thể nói thế được, thân thể của bà ấy lâu nay không tốt, làm sao nói thế được.”
“Ai da, ai da, có đôi khi cũng phải tin một chút, nếu không chừng tiếp theo là đến lượt Vi Tử Thiện.”
Vi Như Hạ nghe mọi người nói, tâm dần dần rơi xuống, bỗng nhiên một bóng người bên cạnh, nói: “Đến lượt tôi chết, thì để tôi chết là được. Nó là con gái của tôi, không đến lượt mọi người nói này nói nọ.”
Mọi người nghe Vi Tử Thiện nói đều không nói nữa.
Vi Như Hạ ngẩng đầu, Vi Tử Thiện đang cúi đầu nhìn cô. Nhìn mặt ông tràn đầy tiều tụy, chỉ có đôi mắt màu nâu nhạt vẫn có chút thần thái. Ông đem bánh mì trên tay đưa cho Vi Như Hạ, nói: “Hãy ăn gì đó đi, buổi sáng sẽ rất bận rộn, không có thời gian để ăn đâu.”
Vi Tử Thiện đang bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho đám tang. Ông không có thời gian để quan tâm Vi Như Hạ. Vi Như Hạ nhận lấy bánh mì, mở gói ra và nhét vào miệng.
Trời tờ mờ sáng, cũng sắp đến giờ chôn cất. Theo phong tục lễ tang, yêu cầu các cháu ra nhặt đèn trước mặt, Vi Như Hạ được Vi Tử Thiện gọi cô đi ra, lắng nghe lễ mai táng cho bà.
Vi Như Hạ nghe xong dặn dò, chuẩn bị làm lễ, cô giương mắt lên thấy được một chàng trai đứng ở bên ngoài sân.
Cậu mặc một chiếc áo khoác trơn, đứng bên cạnh bụi hoa ở sân, ánh nắng mờ mờ chiếu rọi xung quanh cậu. Lông mày cậu đẹp như tranh vẽ, đôi môi mỏng hồng hào, cổ trắng thon dài lộ ra ngoài bị gió thổi trúng trở nên ửng đỏ.
Vi Như Hạ cả đêm không ngủ, tinh thần có chút hốt hoảng, đi đến gần, bên trong đôi mắt cô như sương mù mờ đục lại hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Cô bây giờ nhìn không tốt như cô nghĩ, thân thể gầy yếu được che bởi bộ đồ tang to rộng màu trắng, như lớp băng đang bị hòa tan dần bởi dòng nước nóng, như thể chỉ trong một chớp mắt.
Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ, không trả lời câu hỏi của cô, hai người bị ngăn cách bởi một bức tường thấp, trên bức tường có những bông hoa trà mới nở.
“Cậu còn có tôi.” Lạc Đường nói.
Lạc Đường, bà tôi mất rồi
Cậu còn có tôi.
Trong tâm trí, hai câu này như được xâu chuỗi vào nhau.
Đôi mắt bị bao phủ bởi lớp sương mù dường như bị kim đâm thủng, nó đau và ngứa. Vi Như Hạ cười khúc khích, cô túm lấy áo của Lạc Đường, tựa đầu vào ngực anh, nước mắt tuôn ra.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường. Tôi vĩnh viễn sẽ không rời cậu đi.
Mọi người không cần mắng tôi về sự chữa lành của chủ đề chính và mối quan hệ với người cha là một phần rất quan trọng.