Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Editor: Team Tứ Phương 2

Kỳ nghỉ hè kết thúc, là lúc lên năm 3 của cấp 3.

Cấp 3 của Vi Như Hạ rất phong phú, điểm số của cô được cải thiện nhiều chỗ hơn so với Lạc Đường, vì vậy mà cô có nhiều thứ phải học hơn mỗi ngày.

Vi Như Hạ rất bận, bố cô cũng tất bật hơn. Ở trong nước các tour diễn đã bắt đầu và các tour nước ngoài cũng đang được chuẩn bị. Học kì 1 của cấp 3, thời điểm Vi Như Hạ cùng bố gặp nhau được đếm trên đầu ngón tay, thậm chí những video online cũng giảm dần đi. Ông ấy luôn xin lỗi cô vì thời gian làm bạn với cô quá ít. Vi Như Hạ thì cảm thấy không sao cả, cô chỉ lo lắng vì cường độ công việc quá cao, thì thân thể của bố cô sẽ không chịu nổi.

Sau khi trải qua mùa hè nóng bức và mùa thu mát lạnh của học kì 1, sau đó là đón tiếp kỳ nghỉ đông của mùa đông ẩm ướt và lạnh lẽo. Lần nghỉ đông này, Vi Như Hạ không đi gặp bố cô, vì tour diễn gần đây sẽ không biết bao lâu, thứ hai là ngày khai giảng chỉ còn 3 tháng, và 3 tháng sau là thi đại học, cô muốn mình sẽ chiến đấu đến phút cuối cùng.

Thành tích của cô khi vào cấp 3 liên tục tăng lên, cuối cùng ổn định ở trước vị trí 8 trong lớp. Vi Như Hạ chỉ là một người bình thường, nhưng mà cô là người có mục đích, sau khi xác định được mục tiêu phải làm thì sẽ cố gắng hết sức để thực hiện điều đó.

So với cô hàng ngày phải học đau cả đầu thì Lạc Đường dễ dàng hơn nhiều. Sau hai kì thi đầu vào năm 3 của trường cấp 3 thì điểm số của cậu giảm hơn hai lần, đến kì thi cuối cùng thì cậu đã trở lại và lọt top 3 của trường.

Lạc Đường là huyền thoại của trường An Thành số một, bởi vì không có học sinh đầu gấu nào mà học tập lại tốt đến như vậy, đối với chuyện này, toàn bộ trường Nhất Trung trừ Vi Như Hạ ra thì toàn bộ đều cảm thấy như gặp ma.

Vi Như Hạ đi học hay ra về đều đi cùng Lạc Đường, biết sức học của cậu như thế nào. Đôi khi học hành cũng không phải đọc nhiều sách là được, mà phải hiểu được trọng tâm của vấn đề, từ đó phải nỗ lực làm bài tập, thì sẽ làm ít công to. Cô có thành tích tăng lên nhanh như vậy là nhờ Lạc Đường chỉ điểm những vấn đề không hiểu. Lạc Đường rất là thông minh và hiểu biết, chỉ cần cậu nỗ lực một chút là có thể tăng được thứ tự trong bài kiểm tra, không giống như cô, dù có được thành tích tốt chút, nhưng vẫn phải liều sống liều chết nỗ lực hơn nữa.

Từ lớp phụ đạo ra về, hai người ngồi trên tàu điện ngầm, bây giờ đã là 9h tối, Vi Như Hạ mệt đến nỗi phải tìm chỗ dựa trên tàu điện ngầm, cô mệt mỏi trợn mắt nhìn Lạc Đường đem đề mục bài tập của cô giải ra một cách thành thạo.

“Vì sao cậu lại phải đi học lớp phụ đạo?” Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường giải đề, nghiêm túc hỏi. Đề bài này thuộc dạng đề nâng cao, Vi Như Hạ muốn thử làm nó để mở mang chút kiến thức. Nhưng thật sự cô không phù hợp để làm đề này, làm cũng không ra được đáp án.

Tay trái Lạc Đường đang nắm bút làm bài, tựa vào tàu điện ngầm ở phía sau đầu Vi Như Hạ. Nghe đang hỏi mình, cậu ngước mắt nhìn cô trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay hơi động, vuốt vuốt tóc cô, nói: “Vậy ngày mai cậu đi một mình.”

Cậu là một người rất vụng về, không bao giờ nói rõ dụng ý của mình. Nhưng Vi Như Hạ rất hiểu cậu, có thể hiểu được ý tứ trong nội tâm cậu muốn nói.

Ý của cậu là vì muốn đi cùng cô tới lớp phụ đạo.

Mái tóc nối với da đầu, nên lòng bàn tay của cậu rất ôn nhu xoa dịu sự mệt mỏi của cô. Vi Như Hạ cười cười nói: “Ngày mai không cần đi à.”

Hôm nay là ngày 29 tháng 12 âm lịch, ngày mai là giao thừa, lại sắp đến một năm mới. Tân niên năm nay cùng năm ngoái có nhiều sự thay đổi, qua năm mới cô liền tròn 18 tuổi, mà tân niên năm nay cũng là ngày giỗ đầu của bà.

Lạc Đường thấy ánh mắt tươi cười của Vi Như Hạ dần ảm đạm đi, cậu đem bài thi đưa cho Vi Như Hạ rồi hỏi: “Lúc nào chú Vi về?”

Tuy rằng ngày giỗ của bà rất buồn, nhưng chung quy cô vẫn có người thân làm bạn.

Vi Như Hạ một lần nữa cười rộ lên, có thể được thấy bố cô làm cô cảm thấy rất vui vẻ, tính đến nay có lẽ đã nửa năm rồi hai người chưa gặp mặt. Cô nhận lấy bài thi, vừa làm đề vừa cười nói: “Máy bay sẽ đáp vào chiều ngày mai.”

Chuyến lưu diễn lần này của bố cô là ở Úc, chắc hiện tại đang ở trên máy bay.


Xuống tàu điện ngầm, hai người cùng trò chuyện khi đi về nhà. Dương Thư Nhữ đã chuẩn bị sẵn hoa quả cùng sữa chua để hai đứa nhỏ về dùng, bọn họ vẫn còn tiếp tục học thêm một tiếng nữa.

Chưa bao giờ Lạc Đường học bài trễ như vậy, như bị lây từ thói quen siêng năng của Vi Như Hạ. Từ lúc Vi Như Hạ đến, thành tích học của cậu cũng tiến bộ vượt bậc, nhìn thành tích của hai đứa nhỏ tiến bộ như vậy, trong lòng Dương Thư Nhữ rất vui vẻ và yên tâm.

Vi Như Hạ vừa mới ăn một ngụm sữa chua thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn lên hình ảnh đang hiện lên trên điện thoại, cô nở nụ cười tươi trên mặt, ra hiệu gật đầu với Dương Thư Nhữ một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Vi Như Hạ nhận cuộc gọi khi đi tới cửa.

“Alo, bố ạ.”

Lạc Đường nghe được âm thanh cô gọi “Bố ơi”, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người cô, Dương Thư Nhữ bên cạnh thì buồn bực liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: “Chú Vi của con ngày mai đã trở về rồi, mà bây giờ hẳn là còn đang trên máy bay đi? Sao còn điện thoại về sớm vậy? Hay là….. Không ở trên máy bay? Như thế sao có thể về kịp giao thừa chứ.”

Dương Thư Nhữ còn chưa nói xong, Lạc Đường đã đứng lên và đi ra ngoài nhà ăn.

Hai người hẹn sau khi ăn xong sẽ đến phòng Lạc Đường học bài. Nên Vi Như Hạ nghe điện thoại cũng vô sẵn phòng cậu. Một lúc sau khi Lạc Đường tới thì cuộc gọi của Vi Như Hạ cũng đã gần kết thúc.

“Không cần phải làm phiền dì Thái, con có thể ở nhà một mình.”

Vi Như Hạ vừa nói xong câu đó, bên kia bố cô còn nói vài điều gì đó. Tắt điện thoại, Vi Như Hạ quay đầu lại, nhìn Lạc Đường đang đứng ở phía sau, cô hé môi nói với cậu: “Bố tớ bận quá, ông không thể về vào Tết âm lịch được.”

Vi Tử Thiện cúp điện thoại, màn hình di động vẫn còn sáng, trên màn hình có thể thấy rõ ràng là hình ảnh Vi Như Hạ cùng bà nội được chụp bên dàn dây leo ở Y Trấn, lúc đó mẹ ông còn chưa có qua đời.

Tay trái ông vuốt ve hai lần trên màn hình, bên cạnh ông là một người phụ nữ đang đứng nhìn ông hỏi: “Tại sao lại không nói trực tiếp với con bé?”

Màn hình di động chợt tắt đen, chiếu hình khuôn mặt tiều tụy của ông, ông nhìn thoáng qua chính mình, nhàn nhạt mà trả lời: “Ta có thể tự giải quyết được.”

Vi Như Hạ ngồi ở trên ghế cạnh bàn học, đèn học được bật lên ở trên bàn học, ánh đèn không mạnh lắm, tại vì đèn không sáng lắm nên nửa khuôn mặt cô như bị che đi, đem giấu đi biểu cảm của cô.

Lông mày Lạc Đường vừa động, nhìn mặt cô, nói: “Chuyện đó thật đáng tiếc.”

Nghe xong lời nói của cậu, Vi Như Hạ như bị chọc cười, cười một cách bất đắc dĩ.

Thời điểm cô cười, anh chàng đứng dậy đi tới bên cạnh cô, Vi Như Hạ ngước đầu nhìn cậu, mặt mày Lạc Đường ẩn hiện vì ánh sáng chiếu không tới, có chút nhìn không rõ.

“Nếu chú Vi không có cơ hội này…” Lông mày Lạc Đường chợt hiện, đôi mắt dưới lông mi trong veo, cậu nhìn Vi Như Hạ, nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu cùng tớ đón Tết âm lịch đi.”

Ngửa đầu nhìn cậu, lông mày Vi Như Hạ dần nhíu lại.

Tết âm lịch là ngày gia đình xôm tụ bên nhau, Vi Như Hạ đã không chịu Vi Tử Thiện an bài ở với Thái Hân Bội, tự nhiên cũng không muốn gây phiền toái cho Lạc Đường, cô lập tức từ chối.


Đối với sự từ chối của cô, Lạc Đường không có để bụng, xoay người đi nói cho Dương Thư Nhữ. Dương Thư Nhữ không nhiều lời liền điện thoại cho Vi Tử Thiện, sau đó được Vi Tử Thiện đồng ý, ngày hôm sau Vi Như Hạ liền cùng gia đình Lạc Đường đi tới biệt viện lớn của Lạc gia.

Bố của Lạc Đường là con một, Lạc Đường cũng là con một, như vậy là toàn bộ biệt viện lớn cũng chỉ có ông bà cùng gia đình của Lạc Đường, mặt khác năm nay lại thêm một người Vi Như Hạ.

Lần đầu tiên Vi Như Hạ thấy ông bà của Lạc Đường, hai người già đều rất hiền lành và đáng yêu, đối với Vi Như Hạ rất thân thiện, điều đó làm cho cô nhớ đến bà của mình, từ đó cô không còn thẹn thùng xấu hổ.

Tuy chỉ làm bánh bao, nhưng Vi Như Hạ cũng đã làm lúc Tết âm lịch lần đầu ở An Thành. Ăn qua bữa cơm Tất niên, xem chương trình liên hoan đón Tết, đến gần 12h, Vi Như Hạ cũng tham gia bọc bánh bao cùng nhà Lạc Đường.

Cô chỉ bọc một lần, nhìn qua cũng không có quá đẹp. Vi Như Hạ đứng bên cạnh bà nội Lạc Đường là Thẩm Chẩm Thư, đem bánh bao bọc xong để lên, Thẩm Chẩm Thư nhìn thoáng qua cười, nói: “Không tệ, so với Lạc Đường thì bọc đẹp hơn nhiều.”

Lạc Đường ở bên cạnh nghe bà chê mình, cũng không để ý chút nào. Cậu đem đống gạo nếp bên cạnh đưa cho Vi Như Hạ, nhìn cô bọc cái thứ hai.

“Con bọc cũng không giỏi lắm đâu ạ.” Vi Như Hạ ngượng ngùng nói.

Bà Lạc Đường cùng bà cô giống nhau đều rất ưu nhã và hiền lành, nhưng so với bà cô thì tính cách nhiệt tình hơn một chút. Thẩm Chẩm Thư xuất thân từ gia đình gia giáo, bà còn là một quân nhân, trước khi về hưu thì làm nghiên cứu phát triển vũ khí quân sự.

“Ha ha ha.” Thẩm Chẩm Thư cười rộ lên, trả lời: “Trước lạ sau quen, qua năm sau sẽ bọc tốt hơn. Năm sau hai đứa đều vào đại học rồi. Đúng rồi, hai đứa đã có dự kiến chọn trường nào chưa?”

“Dạ, hiện tại thành tích học tập rất ổn định, con cùng Lạc Đường ghi danh trường chuyên.” Vi Như Hạ cười trả lời. Thành tích hiện tại của cô không thể cùng chung một trường đại học với Lạc Đường. Nhưng mà trường Lạc Đường chọn ở khu đó còn có các trường khác, cô có thể nỗ lực để thi vào những trường đó.

“Bọn nó đó, ngày thường ở cạnh nhau, có chuyện gì đều trao đổi với nhau trước tiên.” Dương Thư Nhữ đang bọc bánh bao, bên cạnh cười nói, nhìn về phía Thẩm Chẩm Thư nháy mắt vài cái.

Vi Như Hạ cười theo Dương Thư Nhữ, cô không giải thích được vì đúng là vậy. Trong lúc đó, Lạc Đường bên cạnh nhìn nhìn bà nội cùng mẹ rồi cúi xuống tiếp tục làm bánh.

Trước khi Vi Như Hạ tới, Vi Như Hạ trong ấn tượng của Thẩm Chẩm Thư chỉ nghe trong khi nói chuyện với Dương Thư Nhữ. Hôm nay thấy được con bé, bà càng thêm thích. Bởi vì mặt mày và tính cách của Vi Như Hạ rất giống bà lúc trẻ.

“Rất tốt.” Thẩm Chẩm Thư cảm khái nói, “Hai đứa cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trưởng thành lên, như vậy tình cảm sẽ rất tốt đẹp.”

Vi Như Hạ thừa nhận lời nhận xét của Thẩm Chẩm Thư, cô nở nụ cười, nhìn qua Lạc Đường bên cạnh. Lạc Đường lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Chuẩn bị bắn pháo hoa rồi.”

Còn chưa tới 12h, nhưng gần đó đã thấy nhiều người bắt đầu bắn pháo. Vi Như Hạ nghe Lạc Đường nói, quay đầu nhìn qua cửa sổ, vừa vặn có một vệt pháo hoa nổ tung ngoài không trung, “Ầm” một tiếng, pháo hoa tỏa ra khắp mắt cô.

Vi Như Hạ nhớ lại vào năm ngoái, cũng có pháo hoa, bên cạnh mình cũng có cậu ấy đứng bên cạnh.

Lạc Đường vỗ vỗ bột nếp trên tay, cậu duỗi tay dắt lấy Vi Như Hạ, vừa đi vừa nói: “Đi qua hành lang xem.”


Cái duỗi tay dắt cô thập phần thong thả, nhưng mà Vi Như Hạ cảm nhận được lòng bàn tay hơi có chút lạnh lại rất khẩn trương. Hai người dắt tay bên nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng tiếng trái tim đập của nhau. Vi Như Hạ đi theo Lạc Đường tới, dần dần nở nụ cười.

Lúc 16 tuổi cùng mẹ đón qua năm mới, năm 17 tuổi thì cùng bà đón năm mới, bây giờ 18 tuổi cùng đón năm mới với Lạc Đường.

Năm nay lại khác với những năm trước.

Qua năm nay, bọn họ đã 18 tuổi và đã trưởng thành theo đúng nghĩa.

Lạc Đường nắm tay Vi Như Hạ đã tới cửa sổ ở hành lang, cửa sổ rất lớn, tầm nhìn rất rộng rãi, có thể thấy hết những tràn pháo hoa trong bầu trời đêm hòa hợp với nhau, giống như một trận mưa sao băng rơi xuống.

Tiếng chuông bên ngoài biệt thự vang lên, tiếng chuông ngân dài và trang nghiêm được gõ 12 lần, báo hiệu một năm mới đã tới.

Tay của hai người còn chưa buông ra, Vi Như Hạ nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, nghe tiếng chuông dần trôi đi, cô cười rộ lên, nhéo vào ngón tay Lạc Đường. Ngón tay của cậuthon dài cân xứng, nhéo vào có chút lạnh, nhưng lại cảm thấy thoải mái.

“Năm mới vui vẻ.”

“Ừ.” Cậu cất tiếng, ánh mắt tràn đầy nụ cười.

“Pháo hoa thật là đẹp.” Vi Như hạ cảm khái nói, “Tớ mới cầu nguyện xong.”

“Cầu nguyện về điều gì?”

“Thi đại học xong sẽ nói với cậu.”

Kỳ nghỉ đông trường cấp 3 ngắn và trôi qua thật nhanh, năm học mới vào tháng một, học sinh phải về lại trường để tiếp tục việc học. Chỉ còn 3 tháng thời gian, toàn bộ dãy lớp khu năm 3 đều tràn ngập khẩn trương cùng áp lực.

Các lớp âm nhạc, mỹ thuật, thể dục đều bị các giáo viên các ngành khác chiếm lấy, Hồ Ngâm Ngâm cũng không có tâm trạng để đi xếp hàng mua bibimbap, tất cả học sinh giống như đi trên dây, tâm trạng rất lo lắng cùng căng thẳng. Mọi người dù được nhận vào đại học hay là không được nhận vào đại học vẫn bị tâm trạng của bầu không khí đó ảnh hưởng.

Trong tâm trạng và bầu không khí này, thời gian 3 tháng này sẽ rất dày vò, dài mà lại lâu, bọn họ bị kiềm nén lại đến khi nghênh đón kì thi đại học.

Mấy ngày trước khi thi đại học, Vi Như Hạ nhận được điện thoại của bố, nội dung cuộc gọi vẫn như trước, hỏi han cùng nói xin lỗi cô. Lần xin lỗi này là do ông lại nuốt lời, lúc cô thi đại học ông lại không thể về với cô.

Kỳ thật vào tháng trước, ngay cả lúc Tết âm lịch, cô cũng dự cảm này, nhưng mà khi nghe bố cô nói ra, trong lòng Vi Như Hạ cảm thấy rất buồn.

Cô không nói ra nhưng không phải là cô không nghĩ về chuyện đó vì cô đã 3 tháng rồi không được nhìn thấy bố mình. Vào kỳ thi đại học, ông có về cùng cô để động viên hay không cô không để ý, cô chỉ muốn thi đại học xong ông sẽ trở về.

3 ngày thi đại học, thời tiết rất oi bức khó chịu, là Dương Thư Nhữ đưa cô cùng Lạc Đường đi thi.

Lần đầu Dương Thư Nhữ chiếu cố hai đứa đi thi đại học, rất nghiêm túc cùng chu đáo, sau 3 ngày, quan tâm Lạc Đường và Vi Như Hạ hết sức, Dương Thư Nhữ cũng đã cảm thấy rất mệt.

Ba người mới từ trường trở về, Dương Thư Nhữ liền dừng, đi thẳng vào buồng vệ sinh trong phòng khách và nôn một trận.

Vào lúc Dương Thư Nhữ chạy vào nhà vệ sinh, Vi Như Hạ cũng nhanh chạy qua đó. Dương Thư Nhữ đang ôm bồn cầu nôn, Vi Như Hạ vỗ sau lưng bà, thấy bà vẻ mặt khó chịu, trong lòng cô cảm thấy rất đau lòng.


“Dì không sao chứ?” Dương Thư Nhữ đã nôn được một lúc lâu đến nỗi không nôn ra được gì nữa, cơm trưa bà không ăn bao nhiêu hết. Trời rất nóng trong ba ngày thi đại học, toàn bộ quá trình đều tự tay bà làm hết để chiếu cố cho cô cùng Lạc Đường, Vi Như Hạ cảm thấy bà ấy so với mình còn mệt hơn nhiều lắm.

“Không sao cả.” Dương Thư Nhữ đưa tay vẫy vẫy, lại nôn khan một chút, bà có chút mất sức, đối với Vi Như hạ nói: “Chắc bị cảm nắng thôi.”

Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên Dương Thư Nhữ nôn, trước đó cô đã thấy bà nôn qua. Nhưng mà 3 ngày thi đại học, bà vẫn bình thường không có việc gì, Vi Như Hạ còn tưởng bà chắc không sao.

Vi Như Hạ còn đang lo lắng, Lạc Đường bưng nước vào tới, nhìn mẹ sắc mặt tái nhợt, Lạc Đường đưa nước cho bà, nhìn bà súc miệng hai lần, cau mày hỏi: “Con nói bố đưa mẹ đi khám bác sĩ nhé?”

“Ài.” Dương Thư Nhữ có chút bất đắc dĩ. Bà phun ra xong hiện tại thoải mái hơn chút, được Vi Như hạ đỡ đứng dậy, Dương Thư Nhữ không thèm để ý cười cười nói: “Nhìn nè, lúc đầu nôn không có gì hết, con không tin thì cứ hỏi ông nội đi.”

Ông nội Lạc Đường trước kia là viện trưởng bệnh viện trung tâm An Thành, nếu trong nhà có người bị bệnh đến bệnh viện kiểm tra xong thì ông ấy sẽ là người được bệnh viện thông tri trước.

Dương Thư Nhữ nói chuyện với khuôn mặt dần tốt hơn, nghe được bà nói như vậy hai người liền yên tâm hơn.

Kéo Lạc Đường cùng Vi Như Hạ ra phòng khách, hai đứa nhỏ mới thi đại học xong làm trong lòng bà cũng thở dài nhẹ nhõm. Lúc trên đường về nhà, nghe hai đứa bọn nó trò chuyện đề thi, xem ra hai đứa thi cũng không tệ chút nào.

Buông ly nước xuống, Dương Thư Nhữ tiếp khăn giấy được đưa qua từ Vi Như hạ, xoa xoa khóe miệng cười nói: “Sao rồi? Hai đứa đã thi xong đại học rồi, có muốn làm gì hay đi du lịch nơi nào không?”

Quả thật lúc Dương Thư Nhữ nhắc ra, Vi Như Hạ mới ý thức được là bọn cô đã thi đại học xong. Thời gian chốc lát mà trôi qua, hiện tại cô cảm tưởng mình còn như đang nằm mơ.

Cô còn chưa trả lời, Lạc Đường bên cạnh liếc mẹ mình một cái, quay sang nói với Vi Như Hạ: “Đi chuẩn bị hành lý đi.”

Vi Như Hạ bị cậu an bài như vậy chợt sửng sốt, cô sực tỉnh, nhìn Lạc Đường đang bước lên lầu, hỏi: “Chuẩn bị hành lý đi đâu hả?”

Lạc Đường không có dừng lại, hướng về phía phòng mình mà đi, duỗi tay sờ sờ vào đầu A Mang đang bên cạnh cậu, nói: “Đi sẽ biết.”

Nhìn hai đứa nhỏ tương tác với nhau mỗi ngày, Dương Thư Nhữ đều xem không chán, chỉ cảm khái rằng tình cảm tuổi thanh xuân của nam nữ thật thuần khiết và đẹp. Đối với kế hoạch nghỉ hè sau kỳ thi đại học, Dương Thư Nhữ đều không lo lắng chút nào. Tính ra, vào tháng 3 tới, Lạc Đường cũng chính thức trưởng thành rồi. Sẽ trở thành một người lớn và có thể làm việc mình muốn làm.

“Nó vẫn luôn tỏ ra thần thần bí bí như vậy, về sau từ từ quen thôi.” Dương Thư Nhữ cười nói.

Chữ “về sau” của Dương Thư Nhữ, ý vị thâm trường làm cho trong lòng Vi Như Hạ chợt rục rịch. Cô nhìn Dương Thư Nhữ, nhìn biểu hiện của bà, khuôn mặt bỗng nóng lên.

Đột nhiên an bài như vậy, Vi Như Hạ tưởng rằng Lạc Đường sẽ an bài đi đến địa phương cũng gần thôi. Lúc cô đứng ở xe lửa sơn màu xanh. Vi Như Hạ chợt ngẩn người ra, cô nhìn thấy cậu đứng bên cạnh, trái tim chợt nhảy loạn lên.

Cậu mang chiếc mũ màu đen lưỡi trai, khuôn mặt nhìn sạch sẽ điển trai, mắt cậu hơi nhấc lên, dưới mũ lưỡi trai lộ ra đôi mắt đen nhánh thanh triệt, trong ánh mắt mang theo sự nhu hòa nhìn qua cười.

Lạc Đường nói: “Tớ đưa cậu về nhà, thăm mẹ cậu.”

Hốc mắt chợt đỏ lên, Vi Như Hạ cười khẽ ra tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường: Những lời cậu nói tớ sẽ nhớ kỹ.

Đừng lo lắng, bố tớ không dễ dàng, nhưng mẹ của Lạc Đường không có vấn đề gì hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận