Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Editor: Team Tứ Phương 2

“Được.” Vi Như Hạ đánh dấu, cầm kịch bản sau khi sửa lên đài vừa nói: “Tôi đi tìm Lý Hàn nói một chút.”

Tám giờ tối sẽ bắt đầu diễn, trang phục cùng đạo cụ đều đã ở sau hậu trường, nhưng lúc sáng có lấy ra để diễn tập cho nên hậu trường hiện tại có chút rối loạn.

Hậu trường rạp hát rất lớn, bởi vì vai chính có một số bộ, cho nên nam nữ vai chính đều có phòng hóa trang cùng phòng thay quần áo riêng. Phòng hóa trang của Lý Hàn và Giang Thu ở cạnh nhau, lúc Vi Như Hạ đi qua nhìn thấy cửa không đóng, cô vừa đẩy cửa đi vào liền nghe được bên trong nói chuyện.

Là về cô.

Giang Thu đã đổi xong quần áo, cô ta đến tìm Lý Hàn định tìm chỗ ngày mai chơi. Hai người là bạn tốt, mỗi lần diễn xong đều sẽ đi ra ngoài chơi.

“Này, ngày mai đi chơi chúng ta cũng mời đạo diễn Vi đi cùng đi.” Trải qua một tháng ở chung, Lý Hàn rất thích Vi Như Hạ, cậu ta nói: “Đạo diễn Vi là con gái của thầy, chúng ta cũng nên mời cô ấy ăn một bữa.”

“Nếu là vậy thì tôi không đi.” Ngữ khí Giang Thu biến đổi.

Lý Hàn tự nhiên nghe ra được, cậu ta nhìn Giang Thu, có chút bất đắc dĩ nói: “Vì sao cậu không thích đạo diễn Vi?”

Kỳ thật đối với ai Giang Thu cũng rất lãnh đạm, trừ phi là bạn đặc biệt thân. Ngày thường cô ta đối với Vi Như Hạ cũng như những người khác, nếu không phải người quen cũng không nhìn ra cô ta không thích Vi Như Hạ.

Giang Thu ném đồ vật trên tay đi, nói: “Tôi chỉ cảm thấy thầy không thích cô ta, cho nên tôi cũng sẽ không thích cô ta.”


Cô ta không đem lời khó nghe nói ra, bởi vì ở trong ấn tượng của cô ta, Vi Tử Thiện đã đem cả đời cống hiến cho sự nghiệp diễn viên, cô ta lấy ông làm tấm gương. Lúc ấy cô ta nghe nói thầy có con gái, trong lòng rất không thoải mái.

Giang Thu vừa nói xong, cửa liền bị đẩy ra. Hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa, Vi Như Hạ cầm kịch bản đứng ở ngoài, cô cũng không cố tình ngụy trang biểu tình của mình, cô chính là muốn để Giang Thu biết cô ta vừa nói gì cô đều nghe được.

Lý Hàn tự nhiên phát hiện, anh nhìn Vi Như Hạ nói có chút xấu hổ: “Đạo diễn Vi…”

“Biên kịch vừa nói với tôi, lời kịch này sẽ bỏ đi.” Vi Như Hạ đưa kịch bản cho Lý Hàn, xử lý công việc trước. Công việc nói xong, cô giương mắt nhìn Giang Thu.

Giang Thu thật sự không có chút cảm xúc ngượng ngùng gì đối với việc bị bắt gặp nói xấu sau lưng người khác, cô ta vẫn một bộ biểu tình lãnh đạm nhìn Vi Như Hạ.

Có đôi khi, một số người làm người khác khó chịu mà không giải thích được.

Cô ta làm sao biết bố cô không thích cô, mà việc này có quan hệ gì cùng cô ta?

Vi Như Hạ nhìn Giang Thu, đột nhiên cười, cô hơi nâng cằm lên, nói với Giang Thu: “Bố tôi nói đây là lần đầu tiên tôi làm đạo diễn sân khấu kịch, là tôi đã hỏi ý kiến của ông. Giang tiểu thư nên diễn thật tốt, đến lúc đó bố tôi có thể đến xem, đừng khiến ông mất mặt.”

Cô nói ra những lời này, lạnh nhạt bình tĩnh, không có đáp lại lời của cô ta, nhưng lại ép Giang Thu đến không thở nổi. Muốn đọ sức với cô à, dù gì cô cũng là Vi Như Hạ đấy. Giang Thu nghe xong sắc mặt biến đổi, Vi Như Hạ không tiếp tục dong dài cùng cô ta, ra cửa tiếp tục bận bịu.

Rốt cuộc còn có bao nhiêu người cho rằng cô cùng bố quan hệ không tốt, cảm thấy bố không thích cô? Chẳng lẽ đợi đến lúc kết thúc, bố lên đài tặng hoa cho cô, nói cô là niềm kiêu ngạo của ông, bọn họ mới tin sao?

Vi Như Hạ cảm thấy có chút buồn cười.


Giang Thu diễn xuất không thể chê, mặc dù náo loạn không vui, nhưng khả năng khống chế cảm xúc rất khá. Bảy giờ tối, người xem bắt đầu tiến vào, Vi Như Hạ liếc mắt một cái liền thấy được cả nhà họ Lạc, theo tầm mắt cô nhìn qua, Lạc Đường ngồi ở bên ngoài, bên cạnh là Dương Thư Nhữ cùng Lạc Thập An. Bọn họ chính là sự cổ vũ lớn nhất với cô, Vi Như Hạ cười rộ lên, thu bớt sự khẩn trương.

Kịch nói không giống với quay phim, quay phim diễn hỏng còn có thể quay lại, còn kịch nói chỉ có thể quay một lần. Sân khấu bắt đầu, Vi Như Hạ đứng ở dưới đài nhìn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Nhưng diễn xuất vẫn rất thuận lợi, khi kết thúc biểu diễn, toàn trường vỗ tay như sấm. Vi Như Hạ nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn quay đầu lại nhìn Lạc Đường đã bị người thúc giục lên đài chào bế mạc.

Mới lên đài, Lý Hàn liền kéo cô đến giữa cậu ta và Giang Thu. Sắc mặt Giang Thu không tính là tốt, còn Vi Như Hạ thì rất yên tâm thoải mái mà đứng ở nơi đó. Cô nghe tiếng vỗ tay phía dưới, lúc này có cảm giác thật thành tựu.

Người xem lên đài tặng hoa, bắt đầu từ người đầu tiên bên phải, tặng một bó hoa lớn. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Vi Như Hạ đột nhiên có một dự cảm, trong lòng cô nhớ tới, nhìn thoáng qua dưới đài.

Chỗ của Lạc Đường không có người.

Đang ở thời điểm Vi Như Hạ tìm kiếm mọi nơi, Giang Thu bên cạnh đột nhiên kinh hô một tiếng: “Thầy.”

Vi Như Hạ hoàn hồn, nhìn về phía kia, đầu óc oanh nổ tung.

Lạc Đường đẩy xe lăn, Vi Tử Thiện đang ngồi ở trên đó, trên tay ông cầm một bó hoa, đang cười về phía Vi Như Hạ. Vi Như Hạ đưa hai tay ra giữa không trung, Vi Tử Thiện mỉm cười đem hoa trên tay đưa cho cô.

“Chúc mừng con, đã hoàn thành xong bộ kịch sân khấu đầu tiên.”

Thời gian như một vòng luân hồi, năm đó là lần đầu tiên cô đi xem bố diễn xuất, ngụy trang thành người tặng hoa cho ông, ông lôi kéo tay cô giới thiệu cùng mọi người, cô là con gái của ông. Hiện giờ kết thúc vở kịch đầu tiên cô đạo diễn, ông giống lão ngoan đồng trốn ở bên trong đội ngũ, tặng hoa cho cô.


Trong lúc nhất thời, Vi Như Hạ suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô lại đơ ra ở đó.

Cuối cùng, sau khi mọi người tặng hoa xong, chỉ còn Vi Tử Thiện còn ở trên đài. Vi Tử Thiện cười rộ lên, duỗi tay ôm lấy Vi Như Hạ. Tay trái ông ôm hoa, tay phải còn có chút vô lực, nhưng ông vẫn cứ nỗ lực ôm Vi Như Hạ một chút, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu.

“Con gái, con là niềm kiêu ngạo của bố.”

Vi Như Hạ cảm giác trái tim đang cứng đờ của mình dần bình ổn lại, bên tai là tiếng vỗ tay như tiếng sấm, trong đầu cô ầm ầm vang lên, tưởng nằm mơ. Cô ngẩng đầu nhìn Lạc Đường, anh rũ mắt nhìn cô, hai tròng mắt đen bóng.

Đây không phải nằm mơ.

Vi Tử Thiện xuất hiện, không riêng Vi Như Hạ, toàn bộ rạp hát đều sôi trào. Đã tám năm rồi Vi Tử Thiện mới về nước, mấy người già gặp nhau, tự nhiên là một phen cảm khái.

Bố bị vây ở giữa những người từng là đồng nghiệp của ông, có cả học sinh của ông nữa, nhìn ông giống như trẻ ra một chút. Vi Như Hạ nhắc nhở bố nếu không thoải mái có thể gọi cô, rồi đứng dậy ra cửa.

Ngoài cửa, Lạc Đường đang đợi cô.

Hành lang bên ngoài mở cửa sổ, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy bầu trời đêm lộng lẫy cùng vầng trăng tròn. Ánh trăng lạnh lùng trong trẻo chiếu trên ban công, khắc hoạ rõ ngũ quan tinh xảo của người đàn ông.

Hiển nhiên, bố về nước là kế hoạch của Lạc Đường. Cô không biết Lạc Đường tìm được bố như thế nào, cũng không biết khuyên như thế nào để ông về nước, nhưng cô biết đây là Lạc Đường có lòng đem đến cho cô sự ngạc nhiên.

Nhưng mà, cái ngạc nhiên này quá lớn rồi, lớn đến nỗi trong lòng cô run sợ.

Bố sở dĩ không thể về nước, là bởi vì cách một ngày ông phải dùng dụng cụ chuyên môn do bác sĩ chỉ định để làm phục hồi chức năng. Hôm nay ông về nước, tính hiện tại lập tức trở về cũng không kịp. Huống chi, hiện tại còn không có vé máy bay về nước Anh.


Lần đầu tiên Vi Như Hạ cảm thấy có chút lạnh, nhưng cô cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh, cô nghĩ phương án giải quyết, ngẩng đầu nhìn Lạc Đường, cắn môi nhìn chằm chằm sau một lúc lâu, cuối cùng, cô hỏi một câu.

“Làm sao mới có thể đưa bố em trở về nhanh nhất?”

Cô không muốn trách cứ Lạc Đường, trách cũng vô dụng, hiện tại chỉ có thể nắm chặt cách giải quyết vấn đề.

Lạc Đường nhìn cô, trầm giọng nói: “Ông ấy không cần về Anh nữa.”

Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nhất thời có chút đầu váng mắt hoa, cô gấp đến độ tim đập nhanh. Nhắm mắt lại ổn định tinh thần, Vi Như Hạ còn chưa mở miệng, Lạc Đường đã nói trước.

“Anh đem đội ngũ bác sĩ và thiết bị phục hồi của chú Vi vào trong bệnh viện An Thành, về sau ông ở An Thành cũng có thể phục hồi.”

Vi Như Hạ bỗng nhiên trợn to hai mắt, phảng phất giống như mình nghe lầm, sau một lúc lâu, cô đột nhiên hiểu ra, hốc mắt có chút đỏ, Vi Như Hạ hỏi: “Gần đây anh bận vì việc này?”

Không riêng mình anh, anh còn nhờ cả ông nội hỗ trợ……

“Ừm.” Lạc Đường lên tiếng.

“Trước kia em không tin anh, lần này anh không nói trước, trực tiếp làm cho em xem là được. Hiện tại anh thật muốn xem xem, em làm sao có thể rời khỏi anh.”

“Em đã bỏ lỡ anh tám năm, sau này mỗi giây mỗi phút, em đều không muốn bỏ lỡ anh nữa.”

——————–o0o———————-

Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường: Xem em sẽ chạy như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận