Duy Ngã Độc Tôn

...Trên đường tới đây Tần Lập cũng là cảm xúc miên man, không ngừng dâng trào!

Tất cả trí nhớ ở kiếp trước kiếp này, trên đường đều được Tần Lập tự mình lật xem một lần, đủ loại trí nhớ có liên quan tới kiếp trước đã càng lúc càng mờ nhạt. Điều này dường như khiến hắn có chút bi ai, nhưng không có cách nào kháng cự.

Mà những hình ảnh ở kiếp trước này vốn giống như cảnh trong mơ lại càng ngày càng chân thật.

Trong khoảnh khắc Tần Lập bước chân lên Huyền Đảo, hắn cũng đã ý thực được chuyến đi Huyền Đảo lần này, thực có thể là một đoạn thời gian trọng yếu nhất trong suốt cả cuộc đời này của hắn!

Hơn nữa, không chỉ có Tần Văn Hiên khẩn trương không biết làm thế nào đối mặt với nhi tử của mình; mà Tần Lập cũng giống như vậy có phần không biết phải nên làm thế nào đối mặt với người cha tiện nghi của hắn. Càng không biết gia tộc cũng rất có thực lực trên Huyền Đảo này, sẽ đối đãi với hắn kẻ đến từ thế tục như thế nào, hơn nữa còn là kẻ không mời mà đến.

Lạnh nhạt thờ ơ, Tần Lập cũng không cần, nơi này không ở được cũng có chỗ khác. Điều hắn sợ nhất là khi mình đến đây, không gặp được mẫu thân mình, hoặc là nhìn thấy mẫu thân nhưng nàng lại sống không hạnh phúc.

Hết thảy những thứ đó cấu thành một loại tình tự mâu thuẫn, tràn ngập tận đáy lòng Tần Lập. Bởi vì hắn cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Tin rằng chỉ cần không phải là người từ tảng đá nứt sinh ra, thì đều sẽ có đủ loại phiền não cùng lo lắng.

Nhưng khi xe ngựa vừa tiến vào tòa cổ thành này, trong lòng Tần Lập liền bắt đầu bình tĩnh một cách kì lạ. Có lẽ đây là bản tính của Tần Lập: làm đại sự không kích động, càng là đến thời khắc mấu chốt thì lại càng tỉnh táo.

Mãi đến khi xe ngựa tới cổng Tần gia, sau khi xuống xe thông báo cho người ta, Tần Lập đã hoàn toàn ổn định tâm tình. Hơn nữa, nỗi lòng phức tạp đó sau khi trông thấy vách tường đá kia khắc sâu vết tang thương của lịch sử vô số năm tháng, lập tức tâm linh Tần Lập trực tiếp tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.

Loại trạng thái này đến một cách bất ngờ, võ giả, có thể cả đời cũng không thể gặp được một lần, hoàn toàn là tình cờ gặp mà không thể cầu!

Nếu nói trước Thiên cấp là dựa vào tu luyện, là dựa vào tích lũy. Như vậy sau Thiên cấp chính là dựa vào tu luyện, tích lũy, cộng thêm lĩnh ngộ!

Mà sự lĩnh ngộ này chính xác là trọng yếu nhất!

Cho tới nay mỗi lần Tần Lập đột phá đến cảnh giới Phá Thiên đều là còn thiếu một chút xíu là đạt tới, mà hôm nay, ở địa phương này không ngờ lại đột phá...một cách thần kì!

Sóng dao động kia đầu tiên là cực kì mỏng manh, sau đó chậm rãi nổi lên...Tần Lĩnh Sơn mặt đầy vẻ vui mừng trầm giọng quát:

- Thành công rồi! Đều lui về phía sau đi! Hơn nữa, toàn lực giới nghiêm nơi này, trực tiếp tăng lên tới cấp tuyệt mật!

Tất cả mọi người Tần gia đều thối lui ra bên ngoài.

Tần Hàn Nguyệt hướng về phía Lệnh Hồ Phi Nguyệt vẫy vẫy tay:

- Tiểu cô nương! Lại đây với ta!

Lệnh Hồ Phi Nguyệt đang cảm thấy thật nhàm chán, suốt thời gian buổi chiều cứ như vậy lãng phí mất. Kì thật nàng cũng đã sớm thấy Tần Hàn Nguyệt, biết người đó mười phần chính là mẫu thân của Tần Lập. Tuy nhiên, người ta không gọi nàng, nàng cũng ngượng ngùng không bước tới.

Thật ra Tần Hàn Nguyệt sợ quấy rầy đến đứa con minh đang lĩnh ngộ mà thôi.

Lại nhìn dao động trên người Tần Lập giống như gợn sóng bình thường, từng cơn sóng gợn nối tiếp nhau khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Ngay lúc này tử bên trong tổ trạch Tần gia, lại có ba thân ảnh mờ ảo hiện ra tại trước mặt Tần Lĩnh Sơn, bốn người gần như không có nói gì với nhau, liền phi thiên đi bốn hướng, ở trên không trung liên thủ bày ra một đạo kết giới vô cùng to lớn!

Kết giới này ngăn chặn toàn bộ sóng dao động phát ra từ trên người Tần Lập vào trong.

Làm xong hết thảy những việc này, một Thái thượng trưởng lão trong số đó truyền âm nói cùng Tần Lĩnh Sơn:

- Dao động trên người tiểu tử này thực có điều cổ quái nha! Rõ ràng chính là khí tức cảnh giới Phá Thiên, nhưng dao động này...lại làm cho ta có cảm giác như cảnh giới Hợp Thiên. Lĩnh Sơn! Tiểu tử này là hậu nhân Tần gia chúng ta à?

Trên gương mặt già lão của Tần Lĩnh Sơn kia thường ngày nghiêm túc gần như không lúc nào cười, giờ phút này vui mừng hớn hở như hoa nở rộ. Dùng sức gật gật đầu, truyền âm nói:

- Đúng vậy! Tiểu tử này là con ruột của một chắt trai ta! Ha ha! Hắn mới từ thế tục tìm đến nơi này, Tần gia có đại vận rồi!

Lúc này, sóng dao động trên người Tần Lập cũng bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn. Đột nhiên, một luồng khí tức vô cùng cường đại từ thân mình Tần Lập phóng vọt lên cao!

Ầm!

Va chạm vào đỉnh kết giới của bốn vị võ giả cảnh giới Dung Thiên bày ra, trên kết giới kia truyền xuống một trận dao động mãnh liệt.

Bốn vị lão nhân Tần gia đang hí hửng truyền âm cho nhau trong lúc đó đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ hoảng sợ.

Giờ phút này Tần Lập đang nội thị đan điền của mình, nguyên vốn vùng tìm sáng bằng cỡ nắm tay nằm giữa dòng khí xoáy tinh hà kia chẳng những không có biến đổi lớn, ngược lại trở nên nhỏ hơn so với trước đây!

Nhưng Tần Lập lại có thể cảm nhận được trong đó có một nguồn năng lượng thật mênh mông, nhất là từ Tiên Thiên Tử Khí kia dường như là ngưng kết thành thực thể bình thường, dòng khí xoáy vốn còn hơi chút thô ráp, giờ phút này đã trở nên oánh nhuận như ngọc!

Bên trong toàn bộ kinh mạch trên người, nguyên lực cuồn cuộn chảy như dòng nước sông Trường Giang và Hoàng Hà! Mãnh liệt và mênh mông! Đến cuối cùng đều hội tụ nhập vào vùng tím sáng giữa dòng khí xoáy kia. Một vòng khí xoáy nhỏ rực rỡ như sao trời, giờ này khắc này lại giống như biển cả mênh mông, vô cùng vô tận, sâu không lường được! Phía trên dòng khí xoáy, không ngừng lấp lánh ánh hào quang váng ánh, thỉnh thoảng còn lóe ra tia sáng màu tím cùng màu trắng, cực kì lộng lẫy, cực kì mê người!

Đồng thời, Tần Lập cảm giác tinh thần lực của mình, cũng nháy mắt tăng lên thật lớn. Hắn thầm nghĩ nếu lúc này đánh lén cường giả Hợp Thiên như Hải Thông Thiên trước đây, hẳn là sẽ không có chật vật như vậy!

Khóe miệng Tần Lập khẽ nhếch lộ một chút tươi cười, tĩnh tâm mở hai mắt lấp lánh như sao, lập tức từ từ nội liễm trở về, khôi phục thành bộ dáng thiếu niên anh tuấn.

Sau đó hướng về phía bầu trời chắp tay, cao giọng nói:

- Đa tạ các vị tiền bối lão tổ tông thủ hộ chỗ này!

Sau đó Tần Lập ôm quyền chắp tay dạo qua một vòng, cười nói:

- Chư vị đồng tộc, Tần Lập này thật có lỗi để mọi người theo ta đứng suốt buổi chiều! Thật xin lỗi! Tiểu tử tại đây xin tạ tội mọi người...

- Con trai yêu dấu!

Không đợi Tần Lập nói xong, bên kia vang lên một tiếng kêu khóc run rẩy, đồng thời, một bóng người chạy tới như bay, choàng tay ôm Tần Lập vào lòng.

- Nương nhớ con chết được!

Tần Hàn Nguyệt nói xong câu đó, ôm chặt Tần Lập khóc không thành tiếng.

Cái mũi Tần Lập có chút cay cay, bốn năm qua thân hắn cao lớn sớm đã cao hơn Tần Hàn Nguyệt, nhưng sự cao lớn này cũng không gây trở ngại cho hình tượng mẫu thân ở trong lòng Tần Lập.

- Mẫu thân! Rốt cục nhìn thấy người rồi!

Thanh âm của Tần Lập trầm thấp, nhìn nam nhân trung niên bên kia đang chậm rãi đi tới, tướng mạo cùng với mình phi thường giống nhau, nhẹ giọng hỏi:

- Ngài mấy năm nay sống tốt không?

- Ôi! Nương thật hạnh phúc!

Tần Hàn Nguyệt buông Tần Lập ra, dùng sức gật đầu, hai mắt đẫm lệ, sau đó qua màn nước mắt vỗ vai Tần Lập:

- Con trai yêu quý! Con cũng cao lớn như vậy rồi! Nương thật vui mừng, thật sự rất vui mừng!

Nhóm người Tần Lĩnh Sơn bên kia, nhìn thoáng qua nhau, trong đầu đều hiện lên ý niệm câu trò chuyện của Tần Lập. Thân nhân gặp lại dù sao cũng phải dành một ít thời gian cho bọn họ.

Tần Lĩnh Sơn hướng về phía những nét mặt hâm mộ của các nhân vật trung tâm Tần gia khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Đều giải tán đi! Đêm nay, chuẩn bị đại tiệc ăn mừng!

Mọi người đều thập phần hưng phấn, hoan hô một tiếng, phải biết rằng, tộc nhân Tần gia này vượt qua cảnh giới Hợp Thiên, quanh năm suốt tháng đều rất ít lộ diện, nhất là ba Thái thượng trưởng lão cùng gia chủ Tần Lĩnh Sơn cảnh giới Dung Thiên. Nếu không xảy ra chuyện Thiên Sát Môn gây rối, Tần Lĩnh Sơn cũng vẫn đang bế quan tĩnh tu.

Dù sao, ai nấy đều muốn lúc sinh thời, có thể vượt qua cánh cửa Chí Tôn, truy tìm đỉnh cao chân chính của võ đạo!

Cho nên, muốn các cường giả đó cùng ra mặt một lúc, tham gia yến hội bên trong gia tộc quả thực rất khó khăn. Cho dù là ngày Tết hàng năm, những người này cũng vị tất đều xuất hiện. Mà một câu nói của Tần Lĩnh Sơn rõ ràng là: buổi tối hôm nay, tất cả cường giả Tần gia đều sẽ xuất hiện tại yến hội gia tộc! Điều này đối với tất cả vãn bối Tần gia, nhất là đám người trẻ tuổi sùng bái tổ tiên cường giả mà nói, quả thực chính là một tin vui động trời, đồng thời cũng là một khích lệ thật lớn đối với bọn họ!

Mà hết thảy những điều này...chỉ vì Tần gia đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi đến từ thế tục, lại mạnh đến không thể tưởng được!

- Thất gia...mạng số thật tốt nha!

Một tộc nhân Tần gia kìm lòng không được phát ra một tiếng tán thưởng.

- Ngươi sai rồi! Không chỉ là thất gia mạng tốt, mà là toàn bộ Tần gia mạng tốt!

Bên cạnh có người chêm thêm một câu.

Gần như mọi người đều gật đầu ngầm chấp nhận.

Nơi này không phải thế tục, mặc dù có cạnh tranh, tuy rằng đồng dạng có ganh tị, nhưng các gia tộc sinh sống tại Huyền Đảo thì bất kì người nào cũng đều hiểu được tầm quan trọng của đoàn kết!

Tần gia có thể chiếm được vị trí nhỏ nhoi ở Huyền Đảo, có thể đứng vững gót chân ở thành Phong Sa, trở thành gia tộc cường đại trong mắt người khác, cũng chỉ vì lực ngưng tụ bên trong gia tộc vô cùng cường đại!

- Đệ đệ!

Tần Tuyết mắt ứa lệ, nhưng vẻ mặt tươi cười đi tới, nhẹ nhàng ôm Tần Lập một cái, dịu dàng nói:

- Đệ trở nên càng thêm anh tuấn!

Tần Lập có hơi đắc ý cười, nói:

- Tỉ tỉ cũng càng đẹp!

Nói xong, nhìn nam nhân trung niên rõ ràng có chút do dự, nhưng vẫn đang chậm rãi tiến đến gần, vẻ mặt Tần Lập trở nên có chút phức tạp.

Tần Hàn Nguyệt kéo tay Tần Lập đi tới gần Tần Văn Hiên, nhẹ giọng nói:

- Nhi tử! Ông ấy...là phụ thân của con.

Trong lòng Tần Văn Hiên vô cùng kích động, điều này cùng với thực lực của Tần Lập biểu hiện ra ngoài ngày hôm nay hoàn toàn không có liên quan, đơn giản vì thiếu niên này...là con của ông!

- Tiểu Lập!...

Tần Văn Hiên chỉ nói ra hai chữ, liền có chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, không thể nói tiếp. Ông hít sâu một hơi, gắng sức để tâm tình của mình ổn định lại một ít, mới chậm rãi nói tiếp:

- Ta...ta thực xin lỗi con.Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Trong lòng Tần Lập quả thực rất phức tạp. Mặc dù ở sâu trong nội tâm, cái loại cốt nhục thân tình này vẫn luôn nhắc nhở hắn: người trước mắt này là phụ thân hắn. Nhưng hai chữ này ở kiếp trước hắn chưa từng mở miệng kêu lên, ở kiếp này cũng khó mà mở miệng, như thế nào cũng không nói lên lời. Đến cuối cùng, Tần Lập đồng dạng hít một hơi thật sâu, nói:

- Cho ta chút thời gian đi! Ta sẽ thích ứng được!

Tần Văn Hiên cùng Tần Hàn Nguyệt cả hai người đầu tiên là sửng sốt, trong mắt Tần Văn Hiên rõ ràng hiện lên vẻ thất vọng, tuy nhiên ngay lập tức ông ta lại vui mừng:

- Nhi tử này cũng không có biểu hiện rõ là chống đối với mình, như vậy nói cách khác, trong lòng hắn vẫn nhận thức mình là phụ thân của hắn!

Nhất là Tần Hàn Nguyệt vừa kéo ông, dùng sức nắm chặt tay ông.

Tâm tình Tần Văn Hiên vừa hơi có chút mất mát, lập tức sảng khoái lên, ông dùng sức gật gật đầu, nhưng trong lòng thầm phát thề:

- Ngươi là con ta, ta sẽ dùng tất cả thời gian quãng đời còn lại để bù đắp mấy năm nay thiếu sót đối với mẫu tử các ngươi. Nếu có người nào muốn tổn thương ngươi, phải bước qua thi thể của ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui