Duy Ngã Độc Tôn

Ầm vang một tiếng!

Bầu trời trong xanh nổ ầm vang một tiếng, trong nháy mắt đã xuất hiện một cái hắc động thật lớn không đáy có đường kính mấy thước, không gian chung quanh đều theo đó sụp xuống!

Dẫn phát năng lượng gió lốc trong nháy mắt thổi quét qua phạm vi cả ngàn thước, làm cho một tòa núi nhỏ ở phía dưới thoáng một cái liền bị cắt ngang một cách bằng phẳng! Bất kể cây cối hoa cỏ đá tảng hay là các loại chim bay thú chạy ở trên ngọn núi, trong khoảnh khắc đó đều biến mất không còn!

Năng lượng gió lốc qua đi, phạm vi trong vòng ngàn thước này, giống như là bị cày qua cày lại vô số lần...chỉ còn lại đất đai đen nhánh bằng phẳng!

Lại nhìn lão già nho nhã kia là Tứ trưởng lão đến từ Lãnh Thu Cung, dưới một kích hợp lực của Tần Lập cùng Xà nữ đã bị tan xương nát thịt, ngay cả một chút thịt vụn cũng không còn sót lại!

Ở trong khoảnh khắc ý thức hoàn toàn rơi vào hắc ám, lão già nho nhã kia cũng không thể tin hai người này có thể tới bắt lão, không ngờ lại không hề muốn hỏi lão tin tức vòng vèo gì liền trực tiếp ra tay đánh chết lão!

- Vì sao không lưu lại tra hỏi một chút?

Xà nữ mắt thấy phiến không gian sụp đổ kia được lực lượng pháp tắc của thế giới này trong thời gian ngắn hoàn toàn được chữa trị xong. Sắc trời vẫn trong xanh, căn bản nhìn không ra nơi này vừa mới phát sinh một trận chiến kinh hồn động phách.

- Có thể hỏi ra cái gì chứ?

Tần Lập cười lạnh một tiếng:

- Mấy người này cũng chỉ là tiểu lâu la của Lãnh Thu Cung thôi. Có thể nói, bọn họ còn không biết nhiều bằng ta!

- Trời ạ...Đến tột cùng chủ nhân truyền thừa lại cái gì cho ngươi vậy?

Xà nữ khẽ lắc đầu lẩm bẩm nói.

Tần Lập cũng không trả lời, nhìn thoáng qua vùng đất bị năng lượng gió lốc cào bằng kia, cười nói:

- Nếu trồng trọt ở chỗ này, thật ra có thể có được mùa thu hoạch phong phú đây!

Đúng lúc này, bầu trời cao ở hướng Thiên Cơ Môn đột nhiên xuất hiện một vầng sáng màu đỏ máu rực rỡ, như là mọt cơn sóng mãnh liệt, với một tốc độ khó tin bạo phát lan tràn ra không gian bốn phương tám hướng!

Xà nữ cùng Tần Lập đưa mắt ra hiệu nhau một cái, sau đó đều bằng tốc độ nhanh nhất, hướng tới mắt đất ầm ầm vọt xuống. Mà Xà nữ lại khẽ quát một tiếng:

- Đi theo phía sau ta!

Nói xong, trong nháy mắt Xà nữ hóa ra bản thể là một con mãng xà lớn đen nhánh dài hơn trăm thước, một đầu chui vào sườn núi phía dưới một ngọn núi lớn.

Không hổ là linh thú siêu cấp mạnh mẽ đến cùng cực, vùng sườn núi đó rõ ràng là dốc đá toàn những tảng lớn, thế mà Xà nữ lại chui vào đó không hề đình trệ một chút nào! Ầm một tiếng nổ vang, đất đá bay tán loạn!

Bản thể của Xà nữ giống như là một khối vẫn thạch từ ngoài bầu trời bay tới, ầm ầm chui vào lòng núi kia, lại không biết chui xuống bao nhiêu thước mới tới tận cùng.

Tần Lập theo phía sau Xà nữ, phong bế chặt lục thức, cảm nhận được Xà nữ lần này xuyên trong lòng núi càng ngày càng sâu, hắn không khỏi kinh hãi không thôi, không nghĩ tới Xà nữ còn có bản lĩnh hung mãnh như thế. Mà thẳng đến lúc này, Tần Lập mới nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Thân thể Xà nữ thoáng có chút chậm lại, sau đó tiếp tục điên cuồng chui xuống phía dưới. Trong nháy mắt ngắn ngủn này, hai người đã chui sâu vào lòng núi chừng hai trăm thước. - .

Tuy như thế, Xà nữ lúc này lại hóa thành hình người cùng Tần Lập vẫn còn cảm nhận được luồng năng lượng cuồng bạo trên đỉnh đầu kia, Xà nữ theo bản năng định bảo vệ Tần Lập dưới thân thể của mình.

Tần Lập chặn tay Xà nữ, trầm giọng nói:

- Tiểu Xà Xà! Không cần động, chúng ta không nguy hiểm!

Bởi vì thần thức của Tần Lập vẫn dừng lại ở bên ngoài, quan sát kỹ tình huống bên ngoài. Bởi vì bọn họ ở trong lòng núi này, khoảng cách tới Thiên Cơ Môn có tới bảy tám dặm, luồng năng lượng lốc xoáy khiến người ta sợ hãi kia kéo đến nơi đây, trên thực tế đã bắt đầu suy yếu rồi.

Tuy nhiên cho dù đã suy yếu, những ngọn núi lớn trong phạm vi bảy tám dặm này cũng bị cuốn sụp đổ vô số. Ngược lại, Thiên Cơ Môn bị vây ở trung tâm vòng xoáy năng lượng thì lại không có bị cuốn lan tới quá nhiều.

Hai người đợi cho vòng xoáy năng lượng này hoàn toàn qua đi, sau đó mới từ trong lòng núi chui ra, bất chấp bụi bặm trên người, nhìn nhau hoảng sợ nói:

- Chẳng lẽ có võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không tự bạo?

Ngoại trừ điều này, hai người thật sự khó có thể tưởng tượng còn có cái gì có thể bộc phát ra uy lực kinh người như thế!

- Mau mau quay về xem!

Trong lòng Tần Lập lo lắng cho đám người Lãnh Dao, ngay lập tức dưới chân nổi gió, thân mình lưu lại một làn khói mờ trên không trung, nhanh chóng vọt về hướng Thiên Cơ Môn nơi đó.

Xà nữ theo sát phía sau, chờ đến lúc hai người quay về tới nơi mới phát hiện Thiên Cơ Môn mặc dù ở ngay tại chiến trường nhưng không bị sóng năng lượng lan đến. Tuy nhiên rất nhiều kiến trúc cũng đã sụp đổ, một số đệ tử thực lực hơi yếu không kịp phản ứng bị chôn vùi ở dưới.

Tần Lập vừa nhìn thấy Lãnh Dao đứng ở trong đám người, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, rất nhanh hạ xuống, đi đến trước mặt Lãnh Dao, không đợi hắn hỏi, Lãnh Dao cũng đã nói:

- Con cháu gia tộc chúng ta không có thương vong!

- Vậy là tốt rồi! May mà có tỷ!

Tần Lập biết rằng ở loại thời điểm khảo nghiệm năng lực ứng biến của mọi người, nhất định phải có một thành viên tâm tình bình tĩnh mới có thể xử lý tốt vấn đề này. Hiển nhiên Lãnh Dao có đủ tố chất này.

Lãnh Dao nhìn Tần Lập cả người đều là bụi bặm, nàng không hề cố kị vươn tay ra giúp Tần Lập vừa phủi bụi, vừa nói:

- Vừa rồi làm ta sợ muốn chết! Còn tưởng rằng các ngươi gặp phải nguy hiểm rồi.

Lời nói thực giản dị nhưng loại tình cảm thân thiết đó lại không cần diễn đạt bằng lời.

- Chúng ta không có việc gì.

Tần Lập khẽ cười nói, sau đó nheo mắt, giống như rất nhiều người khác nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu mờ mịt sương mù, hắn nhỏ giọng hỏi:

- Lãnh Dao! Những người cảnh giởi Phá Toái Hư Không đó, cũng chưa có người nào xuống sao?

Lãnh Dao gật gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy! Đám cường giả cảnh giới Chí Tôn của Thôi gia tới đây chỉ chạy thoát năm sáu người, còn lại tất cả đều bị cường giả các gia tộc giết chết! May mà đại bộ phận võ giả cảnh giới Chí Tôn của Thôi gia, cảnh giởi cũng không ổn định. Xem ra dường như là dùng đan dược hoặc là thủ đoạn gì đó để tăng mạnh lên cảnh giới Chí Tôn. Tuy nhiên, tổn thật của các gia tộc bên này cũng không nhỏ. Trận chiến này...có thể nói là tổn thương toàn bộ Huyền Đảo mà!

Đúng lúc này, trong đám người phía dưới đột nhiên phát ra tiếng thét kinh hãi của rất nhiều người, Tần Lập ngẩng đầu lên thấy trên bầu trời rơi xuống một bóng đen, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng Tần Lập nhìn thấy lại là lão tổ tông Trầm Trọng của Thiên Cơ Môn.

Tuy nhiên, Trầm Trọng giờ phút này nhìn qua tựa như bản thân bị trọng hương, khóe miệng máu tươi trào ra, quần áo toàn thân cũng rách tung tóe, còn có không ít vết máu dính trên mặt.

Trầm Nhạc và Lãnh Phương Phỉ không biết từ chỗ nào chạy tới trước người Trầm Trọng. Người của các gia tộc mon phái phía dưới, tất cả đều vây quanh trước mặt Trầm Trọng, thần sắc lo lắng nhìn Trầm Trọng. Hiển nhiên đều muốn nhận được tin tức trực tiếp từ Trầm Trọng.

Trầm Trọng hơi thở dốc một chút, nhẹ giọng nói:

- Ba gã võ giả Phá Toái Hư Không của Thôi gia, một tên bị chúng ta liên thủ giết chết, một tên tự bạo còn một tên bị trọng thương chạy thoát!

Trong đám người lập tức vang lên một tràng tiếng kinh hô, thật rất khó tin!

Đây chính là cường giả cảnh giới Phá Toái Hư Không nha! Không ngờ lại bị giết một người, một người bị bức phải tự bạo, một người bị trọng thương, phần thực lực này quả thực là kinh hãi thế tục!

Tuy nhiên, ngay sau đó liền có những người cảm giác được không đúng, vì sao hạ xuống đây chỉ có một mình Trầm Trọng? Những người khác đâu?

Không đợi mấy người đó hỏi, Trầm Trọng thở dài một tiếng, thần sắc có hơi ảm đạm nói:

- Bên này không ai tử vong!

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên câu nói kế tiếp của Trầm Trọng lại khiến mọi người bao gồm cả Trầm Nhạc vừa nghe xong toàn thân dường như hóa đá!

- Thương thế của chúng ta quá nặng, võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không tự bạo quả nhiên không tầm thường...không tầm thường!

Trầm Trọng than nhẹ một tiếng, ngay lập tức trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thoải mái:

- Đám lão già chúng ta này không có kết cục tốt, tên Thôi gia còn lại kia cũng không sống được bao lâu nữa! Cho nên, các ngươi cũng không cần phải lo lắng nữa. Huyền Đảo này là Huyền Đảo của mọi người! Không phải là Huyền Đảo của Thôi gia! Lại càng không phải là Huyền Đảo của nơi cực Tây gì đó!

- Lão tổ tông...

Trầm Nhạc thanh âm có chút nghẹn ngào, cho dù với thực lực của hắn cũng có thể cảm nhận được mức độ suy yếu của Trầm Trọng lúc này.

- Không sao! Đám lão bất tử chúng ta tuy rằng đều bị trọng thương, tuy nhiên chỉ cần bế quan vài chục tới một trăm năm thì không có việc gì rồi!

Trầm Trọng nói xong, an bài con cháu Trầm gia một lúc rồi chuẩn bị bế quan chữa thương.

Chuyện xảy ra tới mức này, Thôi gia sụp đổ đã là chuyện không thể đảo ngược, còn lại chính là các thế lực lớn nhỏ trên Huyền Đảo, thương định làm thế nào chia cắt khối bánh ngọt to lớn cực kỳ của Thôi gia! Cho nên, rất nhiều người không khỏi chuyển ánh mắt vào sáu đại thế lực siêu cấp còn lại này!

Trầm Long Hưng môn chủ Tần gia, kỳ hội này không có xuất hiện, xem ra đoạn cừu hận khắc cốt minh tâm năm đó ảnh hưởng quá lớn với hắn, nên ngay cả bên ngoài phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn đều như trước không có đi ra.

Gia chủ Lâm gia Lâm Tử Tường cười sang sảng nói:

- Thương vong là không thể tránh được, tuy nhiên, đã qua rồi! Lễ kết hôn của Trầm công tử vẫn chưa có cử hành xong, theo ta không bằng chúng ta quay về tiếp tục tổ chức hôn lễ đi! Dù sao, đây là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời thanh xuân của hai người! Bất kể như thế nào đều phải làm đến nơi đến chốn! Đợi hôn lễ kết thúc, chúng ta hãy tiếp tục bàn định bước tiếp theo. Chư vị anh hùng cảm thấy như vậy có được không?

Tất cả mọi người tại đây đều có hoài bão trong lòng, nghe nói như thế cũng đều đồng lòng đáp ứng.

Tuy nhiên, Lâm Tử Tường dường như cố ý hay vô tình xem nhẹ sự tồn tại của Tần Lập, không còn thân thiết như lúc ban đầu gặp mặt Tần Lập.

Tần Lập cười lạnh trong lòng, đây đúng là bị thúc đẩy bởi cái gọi là lợi ích. Nếu lúc này không tiếp tục làm như cố ý loại mình ra, như vậy lợi ích khổng lồ của Thôi gia kia khảng định là phải chia cho Tần gia một phần lớn nhất.

Nhưng vấn đề là, cho dù cá nhân Tần Lập có thực lực mạnh đến mấy đi nữa, cũng không có khả năng được loại gia tộc nội tình thâm hậu như Lâm gia này đặt ở trong mắt. Tận trong lòng Tần Lập cũng thật sự không quan tâm tới chuyện này. Trên thực tế, nếu có thể hắn cũng không thích làm ra chuyện nổi bật chút nào. Đối với cái gọi là ích lợi này hắn cũng không có nửa điểm hứng thú.

Hơn nữa, là người khởi xướng làm rối loạn ngày hôn lễ này, nên trong lòng Tần Lập đối với Trầm Nhạc ít nhiều cũng có chút áy náy.

Tuy nhiên, Tần Lập không thèm để ý không có nghĩa con cháu Tần gia cũng không quan tâm tới. Gần như tất cả đám con cháu Tần gia thấy bọn người Lâm Tử Tường làm như vô tình quên đi Tần Lập, trên mặt cả đám đều lộ ra biểu tình bất mãn.

Lãnh Dao ngược lại là người rất có năng lực nhẫn nại. Đối với nàng mà nói, kẻ làm ác năm đó đã đền tội, Thôi gia bị hủy diệt đã là chuyện sớm hay muộn. Kế tiếp, chỉ là chuẩn bị cùng Tần Lập cùng nhau đi tìm hai loại linh hoa còn lại kia để luyện chế Cố Bản Đan, sau đó bế quan nâng cao thực lực của mình.

Xà nữ càng không quan tâm, những thứ vinh hoa phú quý trên thế gian này trong mắt người sống hơn mấy ngàn mấy vạn năm như nàng chỉ là gió thoảng mây bay.

Vào lúc này thật ra chỉ có Trầm Trọng đưa ánh mắt nhìn Tần Lập, làm người thừa kế một môn phái lớn, Trầm Nhạc đối với loại chuyện này càng mẫn cảm hơn xa so với người bình thường. Trong lòng của hắn đối với chuyện Lâm Tử Tường xem nhẹ Tần Lập, nhiều ít cũng có chút bất mãn, cũng thầm oán trách phụ thân mình "Không chịu lo cho chính nghiệp sau này". Tần Lập nhìn Trầm Nhạc mỉm cười, sau đó nói:

- Giết xong rồi! Hôn lễ tiếp tục đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui