Duy Ngã Độc Tôn

Trong mắt Thôi Bất Bình có thêm vài phần điên cuồng nhìn Tần Lập, cổ họng phát ra tiếng rống lớn:

- Tần Lập à Tần Lập. Ngươi thực nghĩ đến tài phú mà ta nói là mấy thức này sao?

Thôi Bất Bình nói xong, lấy một ngón tay chỉ vào bảo vật trong hầm ngầm này:

- Không sai. Bảo vật trong ám thất này, tùy tiện lấy ra một kiện đều là vô giá, nhưng chân chính đáng giá lại là tấm bản đồ thái cổ trong tay ta đây. Tần Lập! Hiện tại ta sẽ phá huỷ nó, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ chiếm được. Ha ha ha!

Theo tiếng cười điên cuồng của Thôi Bất Bình, lão lấy ra tấm bản đồ thái cổ kia, đưa hai tay ra điên cuồng xé rách.

Võ giả cảnh giới Chí Tôn, cho dù đan điền bị huỷ nhưng chỉ dựa vào lực lượng thân thể cũng đủ để phá vỡ bia đá. Trong ý nghĩ của lão, xé rách tấm bản đồ như vậy còn không phải là chuyện dễ dàng?

Đáng tiếc chính là Thôi Bất Bình vẫn còn xem nhẹ độ dẻo dai của tấm bản đồ thái cổ này. Tuy rằng Thôi gia đã chiếm được tấm bản đồ này rất nhiều năm, nhưng ngày thường chỉ sợ đều coi như bảo bối, làm sao có thể nghĩ đến thử xem thứ này rốt cuộc dẻo dai bao nhiêu đây?

Tần Lập cười lạnh đứng đó nhìn Thôi Bất Bình bộ mặt dữ tợn xé rách tấm bản đồ trong tay. Sắc mặt tái nhợt nổi lên từng vệt đỏ ửng, đến cả sức bú sữa cũng đều dùng ra, nhưng lại không thể làm tổn hại tấm bản đồ này chút nào. Hai mắt lão bắn ra hào quang không dám tin, kinh hô:

- Làm...làm sao có thể? Như thế nào mà xé không rách chứ?

- Đã nói ngươi thiếu kiến thức mà. Ngươi thực sự nghĩ rằng tấm bản đồ lưu tuyền chục vạn năm có thể bị ngươi xé bỏ dễ dàng như vậy sao?

Tần Lập vẻ mặt diễn trò nhìn Thôi Bất Bình, đứng đó không chút cử động.

Thôi Bất Bình đại hận, điên cuồng rít gào nói:

- Vì sao, đây là vì sao?

Bóng đen kia chợt loé, tấm bản đồ kia đã xuất hiện trong tay Xà nữ. Xà nữ nhìn thoáng qua, phát hiện mình xem không hiểu, bĩu môi, vặn vẹo vòng eo đi trở về, đưa bản đồ cho Tần Lập.

Tần Lập cầm lây, phát hiện tấm bản đồ này quả nhiên có tính chất giống như đúc tấm bản đồ trên người mình, biết đây là tấm bản đồ có thể làm cả xx điên cuồng. Trong ánh mắt tràn ngập oán hận của Thôi Bất Bình, Tần Lập tiện tay thu bản đồ vào, sau đó nhìn bảo vật khắp phòng, sử dụng tinh thần lực mở ra nhẫn trữ vật, lại phát hiện không gian trong chiếc nhẫn màu đen mình đeo trên tay lại lớn hơn một chút so với thời gian trước!

Bên trong các loại linh hoa linh thảo sinh trưởng cực kì tươi tốt, Chu quả màu đỏ kia lại nở ra rất nhiều nụ hoa, được linh khí nồng đậm bao phủ. Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên đã sinh sống tốt ở trong ao đá, tiếc nuối duy nhất là trong nhẫn không chứa được vật sống. Lúc trước Tần Lập có thời gian rỗi đã thí nghiệm vài lần. Phàm là vật sống, ở bên trong chỉ có thể sinh tồn khoảng một canh giờ.

Điều này làm cho Tần Lập ít nhiều cảm thấy có chút tiếc nuối. Tuy nhiên vẫn còn may là thi thể linh thú ở trong nhẫn sẽ không bị thối rữa. Đối với vật chết mà nói, thời gian trong nhẫn giống như là vĩnh cửu.

Nhưng Tần Lập lại không cách nào hiểu được vì sao linh hoa linh thảo trong nhẫn lại có thể tiếp tục sinh trưởng hoàn hảo không tổn hao gì.

Nhìn Tần Lập đem từng kiện, từng kiện bảo vật trong hầm ngầm này thu vào, trái tim Thôi Bất Bình như muốn nhỏ máu. Tuy nhiên lão đồng thời cũng vì dung tích pháp bảo trữ vật trên người Tần Lập mà kinh hãi không thôi.

Lão cho tới bây giờ chưa thấy qua bất kì phát bảo trữ vật nào có thể chứa nhiều đồ vật như vậy.

- Tần Lập! Thằng súc sinh, vương bát đản, ngươi chết không tử tế được!

Đôi mắt Thôi Bất Bình vô cùng oán độc nhìn Tần Lập, lớn tiếng mắng chửi.

Tần Lập căn bản không chú ý đến lão, tiếp tục ném bảo vật vào trong nhẫn.

- Tần Lập! Thẳng tiểu súc sinh nhà ngươi, sinh con không có lỗ đít! Lão tử nguyền rủa ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, nguyền rủa tất cả nữ nhân Tần gia ngươi đều bị người...

- Bốp" một tiếng giòn vang! Xà nữ hung hăng tát Thôi Bất Bình một cái thật mạnh, đưa những lời nói còn lại của lão nuốt về trong bụng, hung hăng nói:

- Đủ rồi, câm miệng đi! Chỉ có kẻ yếu mới có thể lải nhải không ngừng!

Khóe miệng Thôi Bất Bình chảy máu tươi, trong mắt loé lên hào quang điên cuồng, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn nói:

- Ta thật muốn nhìn các ngươi làm thế nào rời khỏi hầm ngầm này!

Một làn sương khói màu lam nhàn nhạt đột nhiên từ bốn phương tám hướng tản ra trong hầm ngầm, rất nhanh liền trở nên nồng đậm.

- Độc này chính là mười loại độc trùng cùng tám loại linh thảo kịch độc nhất trên xx hỗn hợp mà thành, không có thuốc giải! Ha ha ha ha! Đôi cẩu nam nữ các ngươi, chết cùng lão tử đi! Ha ha ha! Ha ha ha ha!

Thôi Bất Bình cười cực kì vui vẻ, nước mắt nước mũi chảy cả ra. Rốt cuộc khiến cho đôi cẩu nam nữ này buông lơi đề phòng, phát động công kích mang tính huỷ diệt.

Loại kịch độc này chẳng sợ ngươi nín hơi,. Chỉ cần lây dính trên da một chút, cho dù là đại năng cảnh giới Phá Toái Hư Không cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Bởi vì tổ tiên Thôi gia năm xưa vào thời thượng cổ đã từng dùng độc này, độc chết một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không. Trúng độc này, bất kể là vận công bức độc hay là "tráng sĩ đoạn cổ tay" (dính chỗ nào chặt chỗ ấy) đều không hề hiệu quả.

Kết cục chỉ có một từ - CHẾT!

Nhưng điều khiến Thôi Bất Bình trợn mắt há mồm là Tần Lập vẫn tiếp tục đứng đó, rất nhanh thu bảo vật trong tầng ngầm vào túi, thậm chí ngay cả cương khí hộ thể cũng không phóng ra chút nào.

Bởi vì Thôi Bất Bình tận mắt nhìn thấy khỏi độc bao phủ Tần Lập nhưng hắn vẫn làm như không có thấy.

Càng quá đáng hơn là hắc y nữ tử kia, khinh miệt nhìn lão một cái, sau đó hít sâu một hơi, tán thưởng nói:

- Hương vị thật ngọt ngào! Độc khí thật đậm, thật tinh thuần a! Nhất định rất bổ dưỡng!

Nói xong không ngờ giống như là cá voi hút nước, há mồm hút một cái. Khói độc trong phòng biến thành một sợi tơ màu lam đậm vọt tới miệng Xà nữ.

Làn da cũng lây dính một chút, tư duy của Thôi Bất Bình đã bắt đầu có chút xơ cứng, khó tin lẩm bẩm nói:

- Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng! Như...như thế nào lại thế?

Mãi cho đến khi chết, lão cũng không nghĩ thông suốt hai người này làm thế nào lại không sợ loại kịch độc có thể xưng là thần tiên cũng có thể độc chết

Nhìn trên mặt Thôi Bất Bình nhanh chóng bị phủ một tầng khí đen, thân thể giống như băng tuyết dưới nắng mặt trời bắt đầu tan rã rất nhanh. Tần Lập than nhẹ một tiếng:

- Cớ sau phải vậy nhỉ?

Thân thể Tần Lập được các loại đan dược cực phẩm, linh vật trong thiên hạ, lại thêm chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn cải tạo vô số lần làm sao có thể giống võ giả bình thường, e ngại loại độc này chứ?

- Ta nói, cô lưu lại một chút độc khí, ta đoán mật thất này nhất định có người có thể tìm đến. Đến lúc đó, không có một chút đồ vật hoan nghênh bọn họ, chẳng phải là rất không có ý nghĩa sao?

- Ngươi quá xấu xa! Quả nhiên, nhân loại tâm tư đều là rất xấu, rất rất xấu!

Xà nữ vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Lập, vẻ mặt không tình nguyện.

Trên thực tế nàng cảm thấy độc khí này đều là đại bổ khó tìm, làm sao có thể để lại cho người khác chứ?

- Được rồi, không chỉ là một chút khí thể thiên địa linh vật sao? Về sau ta sẽ luyện chế ra mấy loại đan dược thích hợp với cô, giúp cô mạnh lên là được.Nguồn: https://truyenfull.vn

Tâm tư Xà nữ này, làm thế nào có thể giấu được Tần Lập.

Bảo vật ở trong này thật sự là đếm không xuể, tất cả độc khí bám lên bảo vật đều bị Xà nữ hút sạch không còn một tia. Đợi cho hơn một canh giờ sau, Tần Lập dọn sạch toàn bộ bảo vật nơi này, Xà nữ vẻ mặt đáng tiếc phun ra một ngụm độc khí màu lam.

Hai người từ trên người Thôi Bất Bình lấy chìa khóa, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

...

Ma Võ Xương cùng lão khất cái đều ở trong phòng tự vận công chữa thương. Vừa rồi hai người đã bàn luận kỹ lưỡng, chờ mấy tháng đợi cho thương thế Ma Võ Xương đã hoàn toàn khỏi hẳn liền cùng nhau quay về sư môn xin viện binh!

Nơi này cách xa nơi cực Tây chỉ sợ không dưới mấy chục vạn dặm, ở giữa đường lại có vô số nguy hiểm khó có thể vượt qua. Cho nên, muốn thư từ qua lại là một việc căn bản không có khả năng.

Trên thực tế, bốn người này được môn phái cử đi bất kể thành công hay thất bại đều cần phải trở lại môn phái, sau đó bên kia mới biết được tình huống.

Hai người cũng nhìn ra sự điên cuồng của các thế lực trên xx. Tuy nhiên bọn họ vẫn rất có tin tưởng về phòng ngự của Thôi gia. Muốn công phá Thôi thành, tiến vào trong Thôi gia, nếu không mất năm ba tháng là tuyệt đối không có khả năng!

Mà đến lúc đó, thương thế của Ma Võ Xương cũng đã khôi phục bình thường, hai người đến lúc đó yên lặng trốn đi, ai có thể giữ chân? Về phần Thôi gia sống chết thế nào có liên quan gì đến bọn họ?

- Đại ca. Thù này chúng ta nhất định phải báo! Cho dù không giết được Tần Lập kia cũng phải diệt sạch Tần gia kia! Bằng không, mối hận này nghẹn ở trong lòng, ta khó chịu lắm!

Hai mắt lão khất cái đỏ bừng, giọng nghẹn ngào nói.

Ma Võ Xương kiên định gật đầu, trong mắt cũng toát ra vẻ oán hận:

- Ôi! Đều do ta sơ suất quá, không nghĩ tới đám võ giả trên xx đều là kẻ điên! Bọn họ không ngờ dám làm ra chuyện này! Hai chúng ta trước khi rời đi, diệt Tần gia trước! Về phần những gia tộc khác, chờ chúng ta trở lại sư môn đưa viện binh lại rồi chậm rãi thu thập bọn họ! Vì lão Nhị cùng lão Tứ báo thù!

- Đúng. Đến lúc đó, ta nhất định phải bầm thây đám người vây công Nhị ca cùng Tứ đệ ra làm vạn mảnh!

Lão khất cái nghiến răng nghiến lợi nói.

Đột nhiên, sắc mặt Ma Võ Xương hơi đổi, kinh hãi nói:

- Lão Tam. Ngươi đi mau, có người đến đây!

- Cái gì? Ta làm sao có thể bỏ đại ca ở đây?

Hai mắt lão khất cái bắn ra hào quang sắc bén, cười lạnh nói:

- Ta muốn xem, người có bản lĩnh mò vào Thôi gia này rốt cuộc có mấy phần bổn sự!

- Còn xem cái rắm! Người có thể vào đây thần không hay quỷ không biết, làm thế nào có thể kém hơn ngươi? Nghe lời ta, lão Tam, đi mau. Ta cản phía sau cho ngươi! Nhớ rõ...báo thù cho ta!

Hai mắt Ma Võ Xương như muốn nứt ra.

Lão khất cái cắn răng một cái, hung hăng dậm chân, trong mắt chảy ra lệ máu. Lão phát ra một tiếng rống như dã thú bị thương, phá vỡ cửa sổ hướng tới bầu trời đêm bay đi.

Lão khất cái muốn lợi dụng mình hấp dẫn địch nhân, mặc kệ nói thế nào thì lão cũng không muốn vứt bỏ đại ca của mình.

Chỉ là, điều khiến lão hoàn toàn không thể tưởng tượng được, ngay lúc này trên bầu trời xuất hiện ba đạo công kích mãnh liệt sắc bén đến cùng cực.

- Ầm! Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, một cỗ năng lượng khổng lồ nổ tung, đem tất cả phòng ốc trong phạm vi một vạn dặm chấn nổ tan tành, mặt đất đều xuất hiện vết nứt thật lớn!

Lão khất cái bị cỗ năng lượng này bắn cho máu tươi phun như suối, thân hình bay về phía sau thật nhanh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui