Duy Ngã Độc Tôn

Trần Hỏa ngạc nhiên lặng người tại chỗ, cho dù chết hắn cũng nghĩ không ra, đời này dĩ nhiên bị một tiểu nhân vật nhổ nước bọt vào mặt. Thiên Nguyên đại lục, không có mấy chữ "bị nhổ nước bọt vào mặt mà không dám phản kháng". Cho dù có, Trần Hỏa cũng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình lại có thể làm được, một cỗ lửa giận theo đáy lòng bốc lên ngùn ngụt, muốn phát ra ngoài tựa như muốn đứng dậy liều mạng với gã tiểu nhị này.

Chỉ là khi Trần Hỏa vừa mới có chút cử động, lại kinh khủng phát hiện tai, chính mình không thể mở miệng nói chuyện, thân thể không động đậy nổi, thậm chí ngay cả con mắt muốn chuyển động một chút cũng trở thành hi vọng xa vời!

- Ôi ôi...

Trong cổ họng của hắn phát ra thanh âm khe khẽ, khóe miệng co giật kịch liệt, phảng phất như muốn biểu đạt cái gì đó nhưng một câu cũng không thể phát ra ngoài được.

Loại tư vị này, quả thực là sống không bằng chết!

Mà tiểu nhị Tần gia đang rơi vào tâm trạng vô cùng kích động, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ dị thường nào, cánh tay phải của hắn, từ vài trở xuống đã bị cắt đứt, chỉ còn lại ống tay áo, bên trong trống không, khi cơn gió nhẹ thổi thoáng qua, ống tay áo theo gió tung bay lất phất.

Hai chân, từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn bị chặt bỏ, nếu như không phải lúc bị thương được chữa trị kịp thời, hơn nữa Tần gia không tiếc thuốc men thì mạng của hắn sợ là sớm mất đi rồi.

Làm tiểu nhị tại cửa hàng quanh năm tại Trần gia bảo, làm sao có thể không nhận ra vị đại nhân vật địa vị cao cả Trần Hỏa của Trần gia cơ chứ? Ngày hôm đó, Trần Hỏa mang theo mấy chục tinh anh Trần gia, lấy thế lôi đình vạn trạng đập tan, cướp đoạt toàn bộ số dược liệu trong hai cửa hàng của Tần gia.

Tiểu nhị còn nhớ rất rõ ràng, chưởng quỹ lúc đó đã hỏi Trần Hỏa:

- Trần gia chủ, sao ngươi có thể làm như vậy?

Mà Trần Hỏa thì lại kiêu ngạo không gì sánh được, cười lạnh nói:

- Tần gia các ngươi sắp bị diệt tộc rồi, mấy thứ này nếu chúng ta không thu thì người khác cũng thu, không bằng thành toàn cho chúng ta có phải tốt hơn không!

Chưởng quỹ lúc đó lại hỏi:

- Lẽ nào ngươi không sợ Tần gia qua được một kiếp này sẽ trả thù lại Trần gia các ngươi hay sao?

Trả lời chưởng quỹ là một cái bạt tai vô cùng vang vọng, chỉ một cái bạt tai ấy, vị chưởng quỹ tuổi thất tuần rụng hết hai hàm răng, sau đó Trần Hỏa nghênh ngang rời đi.

Mà cánh tay phải và hai cái chân của tiểu nhị này chính là vì muốn bảo vệ tài vật của Tần gia nên đã bị đám người Trần gia hung tàn không gì sánh được, trực tiếp cứng rắn chặt bỏ đi!

Tiểu nhị nghĩ trong đầu, giơ lên cánh tay trái còn sót lại, chỉ vào khuôn mặt đầy khuất nhục của Trần Hỏa chửi ầm lên:

- Tên vương bát đản ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Ngươi còn nhớ kỹ, nửa tháng trước, khi ngươi mang người tới đập phá cửa hàng Tần gia chúng ta thì kiêu ngạo như thế nào? Ta bảo vệ tài vật nàh mình, ngươi còn nói cái gì? Tên súc sinh ngươi, ngươi mắng ta là đồ cẩu nô tài chết tiệt, chủ tử cũng sắp chết rồi, nô tài còn trung tâm, đem tứ chi của hắn chặt xuống để cho hắn trở thành một con chó không có nanh vuốt...Trần Hỏa, ngươi chắc không hề nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có một ngày bị con chó không còn nanh vuốt như ta nhổ thẳng nước bọt vào mặt đúng không?

Tiểu nhị càng nói càng kích động, đến cuối cùng không thể nhịn được nữa mà khóc rống lên.

Ngươi Tần gia vây xem chung quanh không thiếu người rơi lệ tại chỗ, bọn họ bị sự trung thành và tao ngộ của tiểu nhị làm cho cảm động, về phương diện khác thì bọn họ thực sự thống hận đám người Trần gia hung ác không thôi. Cũng không hề thiếu đệ tử Tần gia chưa hiểu rõ mọi chuyện cho lắm, giờ khắc này, ánh mắt nhìn về phía người Trần gia cũng hiện rõ sự thống hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống tại chỗ.

Trong lúc tiểu nhị còn đang gào khóc thảm thiết, cảm giác có người vỗ nhẹ vào vai chính mình, sau đó, hắn nghe thấy thanh âm ôn hòa nhất mà cả đời của hắn không thể quên:

- Huynh đệ, nhớ kỹ, ngươi cho tới bây giờ cũng không là chó, ngươi là người! Ngươi là người của Tần gia! Trên đời này, không có ai có quyền quyết định sinh tử của ngươi, Tần gia cũng không được! Ngươi làm việc vì Tần gia, Tần gia cho ngươi thù lao, ngươi vì Tần gia mà bị thương, Tần gia sẽ nuôi dưỡng ngươi cả đời! Ngươi là công thần của Tần gia, không nên coi thường chính mình, ngươi so với đám người đang quỳ ở đây không biết cao quý hơn bao nhiêu lần, bọn họ làm ngươi bị thương, phải để lại cái mạng bồi thường, hiểu chưa?

Tiểu nhị này cũng là một hán tử, nghe được lời này, càng không nhịn được khóc rống lên, vừa khóc vừa nức nở nói;

- Thiếu gia đại đức, tiểu nhân mãi mãi khắc sâu!

Trong đám đông vạn người vây xem, có hơn phân nửa chỉ là bàng chi, hạ nhân, tiểu nhị và nô bộc. Lời nói của Tần Lập bọn họ đều nghe rất rõ ràng, thu hết mọi lời vào trong tai. - .

Bọn họ từ lúc chào đời cho tới nay, chưa từng có người nào coi trọng bọn họ như vậy! Chưa từng có người nào thực sự đứng trên lập trường của bọn họ mà suy nghĩ! Chưa từng có người nào có thể nói được những lời làm cho sâu trong lòng bọn họ ấm áp đến thế!

Ngoại trừ Tần Lập ra thì không còn ai khác!

Cho dù có rất nhiều người đứng phía sau không nhìn thấy, nhưng mà bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, nghe tiểu nhị nói, nghe Tần Lập nói đều không nhịn được mà nức nở khóc òa lên.

Một màn chấn động lòng người bỗng nhiên xảy ra, trong hơn một vạn người ở đây có tới hơn sáu nghìn người không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên quỳ xuống mặt đất, quỳ xuống mặt quảng trường tràn đầy vết nứt, cùng hô to:

- Thiếu gia đại đức! Thiếu gia đại đức!

Tràng diện như vậy, đừng nói là mấy người Tần Tỏa, thậm chí ngay cả Môn chủ siêu cấp thế lực như Trầm Nhạc, thân phận tôn quý vô cùng cũng chưa từng gặp qua.

Lấy quyền thế, dùng võ lực đi áp bức người khác, bọn họ có thể sẽ quy thuận nhưng tuyệt đối sẽ không quy thuận!

Mà ngày hôm nay, một màn chấn động lòng người này, đủ làm cho bọn họ suốt đời khó quên, tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng đã sinh ra ấn ký không thể xóa nhòa, đồng thời, ảnh hưởng đối với bọn họ có thể nói to lớn không gì sánh được!

Đám người vây xem bốn phía cũng đều không nhịn được dừng chỉ trỏ thảo luận, đều trừng mắt há miệng hỏi lẫn nhau.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tràng cảnh này, cho dù là Tần Lập cũng hoàn toàn không nghĩ tới, thân thể của hắn chậm rãi lăng không bay lên, làm cho tất cả mọi người phía sau có thể nhìn thấy mình, lớn tiếng nói:

- Các ngươi đều đứng lên! Nhớ kỹ, các ngươi là người của Tần gia! Tần gia sẽ là chỗ dựa vững chắc cho các ngươi! Sau này, không bao giờ làm cho các ngươi phải chịu bất cứ ủy khuất nào! Mặc kệ là ai, mặc kệ là thế lực nào, chỉ cần hắn khi dễ các ngươi, hắn chính là địch nhân của Tần gia, chính là địch nhân của Tần Lập ta!

- Thiếu gia uy vũ!

Trong đám người không biết là ai trong lúc kích động hô lên một tiếng, nhất thời khiến cho tất cả mọi người cùng cộng hưởng.

Thậm chí ngay cả đệ tử Tần gia đang đứng thẳng cũng không nhịn được tâm tình kích động gào thét:

- Thiếu gia uy vũ!

Thanh âm rung trời, càng chấn động lòng người!

Mỗi một gia tộc nếu như có thể làm cho trên dưới đồng lòng như vậy, lực ngưng tụ của gia tộc đó thực sự vô cùng đáng sợ. Cỗ khí thế lúc này, coi như là Xà Xà với cảnh giới Phá Toái Hư Không đứng phía sau Tần Lập cũng không nhịn nổi âm thầm líu lưỡi. Nàng không nghĩ tới, trong hơn một vạn người, đại đa số đều có thực lực rất yếu, dĩ nhiên có thể hình thành được khí thế cường đại như thế, ngay cả nàng cũng phải động dung.

Đợi khi tất cả mọi người đều đứng lên, Tần Lập hạ xuống dưới mặt đất, sau đó buông cấm chế trên người Trần Hỏa, nếu như vừa rồi Trần Hỏa còn nghĩ muốn liều mạng, nhưng hiện tại, điểm dũng khí ít ỏi này của hắn đã bị khí thế vô hình của hơn một vạn người hình thành phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Thân hình hắn giống như bùn nhão, mềm yếu ngã xuống mặt đất. Tần Lập coi thường nhìn hắn một cái, hỏi:

- Ngươi kêu những kẻ tham dự việc khi nhục người Tần gia ta tự mình đi lên hay là để cho người của ta tự mình đến tìm?

Lúc này, trong mấy trăm người Trần gia bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn:

- Mẹ nó, lão tử không muốn làm một con sâu dập đầu, không phải là một cái mạng hay sao? Lão tử không sợ, các huynh đệ, gia chủ là kẻ bất lực, chúng ta còn chờ hắn tới bắt chúng ta giao ra hay sao? Liều mạng, giết một người Tần gia là đủ vốn, giết hai tên là đã có lời rồi!

- Không sai! Con mẹ nó, không phải là chết hay sao? Tên rác rưởi ngu ngốc đáng thương bị chặt mất hai đùi một cánh tay kia, chính là lão tử ra tay chặt đứt đấy, không chỉ là hắn, còn có một người, nghe nói đã chết. Lão tử có lời rồi, liều mạng thôi!

- Liều mạng!

Lập tức trong đoàn người Trần gia có hơn mười người đều đứng dậy, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt đỏ sậm lớn tiếng gào thét điên cuồng. Bọn họ đều không thể chịu nổi loại khuất nhục này, không chịu nổi loại áp lực chờ chết, còn không bằng oanh oanh liệt liệt một hồi. Ít nhất, chết như vậy còn để lại một chút danh tiếng người cương liệt!

- Ha ha, dũng khí thực sự có một chút, bất quá cũng chỉ cái dũng của kẻ thất phu mà thôi.

Một thanh âm lạnh thấu xương đột nhiên bao phủ trên đầu toàn bộ đám người Trần gia, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Lập mang theo một tia cười nhạt nói:

- Các ngươi thực sự cho rằng, ta còn cho các ngươi một cơ hội để thương tổn người Tần gia chúng ta hay sao?

Tần Lập bùng phát khí thế, khí cơ tập trung vào đám đệ tử Trần gia đứng lên, sau đó hướng về phía mấy người bên cạnh nói;

- Đi, tới lôi bọn họ ra ngoài, chặt đứt tay chân, phế bỏ đan điền, sau đó để cho đám người hận bọn họ nhất đi báo thù, muốn hành hạ như thế nào thì hành hạ như vậy!

Thân hình Tần Tỏa khẽ run lên, bởi vì thủ đoạn sắc bén của vị huynh đệ này mà một lần nữa cảm thấy rét run, thấp giọng hỏi:

- Ngay tại đây?

- Đúng, ngay tại đây!

Khi hung thủ với thân thể không cử động được bị lôi ra ngoài, toàn bộ hơn vạn người Tần gia có mặt tại đây đều phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, thanh âm kia làm cho cả thành Phong Sa đều khẽ chấn động!

Mà mấy tên hung thủ Trần gia sát thương người Tần gia lúc đầu nghe nói tùy tiện báo thù, cả đám đều điên cuồng hào khí ngút trời, nhưng lúc này lại sợ đến tè ra quần!

- Này, đừng đánh chết, ta còn chưa động thủ đó!

- Nhị bá, ngươi để ta kết liễu hắn đi, phụ thân của ta bị hắn giết. Hu hu. Ta muốn đích thân giết chết hắn!

- Lời vô ích, phụ thân của ngươi cũng là đệ đệ của ta, ta cũng muốn giết!

- Vậy...chúng ta cùng nhau giết!

Cả một đám người Tần gia điên cuồng, gần như mất đi lí trí, hoặc là dùng nắm đấm, hoặc là dùng chân đá, hoặc là dùng kiếm đâm, hoặc là dùng đao chém...chỉ chốc lát, đã giết chết mấy chục người tại chỗ!

Trên mặt quảng trường vốn nhấp nhô lồi lõm, một lần nữa bị máu tươi nhuốm đỏ.

Máu chảy thành sông!

Một cỗ khí tanh nồng đậm tràn ngập không gian xung quanh quảng trường.

Đám người còn lại của Trần gia tất cả đều quỳ nguyên tại chỗ, không phát ra một tiếng khóc than nào, có hối hận, có sợ hãi. Bên phía Phong gia cũng không dễ chịu gì, kết quả của đám hung thủ Trần gia tựa hồ như biểu thị kết quả của hung thủ Phong gia, rất nhiều người trong đám Phong gia mặt đã trắng bệch, không còn một giọt máu.

Trần Hỏa quỳ tại chỗ, thần tình ngốc dại, thân thể không tự chủ được run lên, cơ mặt cũng liên tục co quắp, hắn ngước đôi mắt vô thần lên, nhìn Tần Lập, thanh âm khàn khàn làm cho người khác phải sợ hãi.

- Tần công tử...đủ rồi chứ?

Tần Lập nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi tự sát đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui