Duy Ngã Độc Tôn

Tại phủ thành chủ thành Hoàng Sa mới, A Hổ được phong làm Thân vương Thành Long quốc, đang tươi cười uống rượu cùng một người trẻ tuổi anh tuần.

Người hầu trong phủ đối với việc này đều nhiều ít có chút kỳ quái, ở trong mắt bọn họ, Hoàng Sa Vương thập phần khí phách, ở trước mặt bất kỳ người nào, cũng không có dáng vẻ quá lấy lòng như vậy. Cho dù là lúc thụ phong Thân Vương Thanh Long quốc, đối mặt với Hoàng đế bệ hạ, cũng là một bộ dáng bình tĩnh. Cũng sẽ không đặc biệt thân cận với bất cứ ai. Khí chất uy nghiêm trên người của hắn luôn khiến cho người ta kính sợ.

Như thế nào hôm nay đối mặt với một thanh niên hai mươi mấy tuổi này, không ngờ lại lộ ra cái loại vui vẻ và nồng nhiệt bọn họ chưa bao giờ thấy qua, dường như là gặp lại huynh đệ thất lạc nhiều năm vậy.

Hơn nữa người tuổi trẻ đó tướng mạo anh tuấn, khí độ trầm ổn, vừa thấy liền biết không phải người tầm thường. Khí thế của Hoàng Sa Vương ở trước mặt người trẻ tuổi này, không ngờ lại không dậy lên một chút nào!

Cái gọi là chỉ kéo dài cuộc sống ở trong núi không nhìn được bộ mặt thật này, ở rất nhiều thời điểm, tự bản thân mình là không cảm nhận được, chỉ có những người ngoài cuộc đứng xem, mới có thể nhìn thấy đặc biệt rõ ràng. Cho nên ngay cả bản thân A Hổ cũng không hề chú ý tới những...điều này.

Tần Lập tuy rằng vẫn xem A Hổ là huynh đệ, xem hắn như là huynh trưởng của mình, nhưng A Hổ xưa nay đều tự mình hiểu lấy, hắn biết rất rõ chính mình có thể có hôm nay là do đâu. Nếu không nhowf có Tần Lập, hắn sẽ được phong tước Vương? Cho dù thực lực của hắn mạnh đến mấy đi nữa, hoàng thất Thanh Long cũng không có khả năng phong cho hắn là một dòng họ khác làm Vương!

Ở rất nhiều năm trước, A Hổ đối với tần Lập vẫn luôn là một loại kính sợ trong lòng. Năm đó hồi Tần Lập còn là một thiếu niên, thực lực của hắn biểu hiện ra ngoài, cũng đã làm cho A Hổ tán thưởng và kinh ngạc. Càng đừng nói hiện nay thực lực của Tần Lập sớm đã vượt khỏi trình đọ hiểu biết của A Hổ.

Cho nên, ở trước mặt người trẻ tuổi như vậy, chút khí thế tích lũy ấy của A Hổ làm sao còn có thể phát ra được.

Tần Lập đi vào thành Hoàng Sa, cũng không có đi làm chuyện gì, bởi vì nếu muốn tìm tung tích của hai tấm bản đồ thái cổ còn lại, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên Tần Lập lặng lẽ đi tới nơi này, cùng A Hổ uống chén rượu, ôn lại chuyện xưa.

- Năm đó thời điểm ta lần đầu tiên vào núi mạo hiểm, gặp được một con linh thú Hoàng cấp. Lúc đó dường như thực lực của ta cũng chỉ có Hoàng cấp, đối mặt với tên thân thể khổng lồ kia, toàn bộ tay chân thân mình của ta đều toát mồ hôi lạnh. Nhưng ta lại không có chỗ nào lẫn trốn, cũng không có biện pháp chạy trốn, chỉ có kiên trì...

A Hổ hơi có vẻ mơ màng, nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước.

Tần Lập mỉm cười lắng nghe, rất nhiều thời điểm nghe một chút cuộc đời người khác trải qua, đối với tăng lên cảnh giới của chính mình, cũng có chỗ tốt thật lớn.

Hai người ai cũng không có vận công bức rượu, bởi bì không phải lúc tất yếu, uống rượu vốn chính là để giải tỏa tâm tư, để vui vẻ, nếu vận dụng công pháp thông ra ngoài thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Tình trạng trong đầu có cảm giác choáng váng này, Tần Lập đã rất nhiều năm cũng chưa có, loại thể nghiệm này làm cho hắn nhớ lại những ngày trước khi xuyên tới thế giới này. Trong lòng Tần Lập nổi lên cảm giác như đang hưởng thụ, khóe miệng hắn thoáng lộ ra ý cười.

Đột nhiên, Tần Lập cảm giác có vài sóng dao động thập phần cường đại, đang tra xét tới phủ của A Hổ nơi này, hắn không khỏi nhíu mày, vẫy tay gọi viên quản gia của A Hổ, nói:

- Đại ca A Hổ uống hơi nhiều, ngươi cho người dìu hắn về phòng nghỉ ngơi đi!

Viên quản gia ở Vương phủ của A Hổ cũng là sau này tìm đến, trước đây chưa có gặp qua Tần Lập, hơn nữa đêm nay A Hổ cũng không có nói lên tên của Tần Lập, cho nên viên quản gia này cũng không biết: người trẻ tuổi này chính là ân nhân đã giúp cho lão gia có được ngày hôm nay.

Tuy nhiên biểu hiện của A Hổ buổi tối hôm nay, vị quản gia này đều nhìn thất trong mắt, bởi vậy, biểu hiện đối với cũng cực kỳ. Liền phân phó người dìu A Hổ về phòng nghỉ ngơi.

Lại xoay người, hướng về phía Tần Lập cung kính nói:

- Công tử! Ta đã cho người chuẩn bị sẵn phòng...

Tần Lập cười cắt ngang câu nói của quản gia, nói:

- Bên ngoài đến đây vài vị bằng hữu, ta đi trước gặp họ, các ngươi thu dọn đi là tốt rồi.

Tần Lập nói xong, thân hình chợt nhoáng một cái, biến mất ở tại chỗ, lưu lại vị quản gia há hốc mồm, giương mắt nhìn khắp nơi, vẻ mặt giống như gặp quỷ. Hắn nhìn bàn ăn chén đĩa hỗn độn, trong miệng than thở:

- Ta không phải đang nằm mơ chứ?

Bên ngoài phủ A Hổ, thân ảnh Tần Lập chậm rãi hiện ra, tùy tiện ngồi lên tấm bảng đá hạ mã ở trước cổng phụ, hắn cúi thấp đầu trên gương mặt lạnh lùng kia, hiện lên một màn sát khí.

Rốt cục, vẫn còn có người...đánh chủ ý tới trên người A Hổ, từ lần trước bởi vì chính mình mà làm lien lụy cả nhà A Hổ bị giết, sau đó Tần Lập đã phát thệ, nếu còn có người dám làm hại tới A Hổ, thậm chí chỉ toát ra ý niệm này trong đầu, chính mình đều sẽ không bỏ qua!

Lãnh Thu Cung chia làm ngoại môn cùng nội môn, như đám người Ma Võ Xương lần trước, chính là đệ tử ngoại môn, mà hôm nay tới đây, đồng dạng cũng đều là người ngoại môn của Lãnh Thu Cung.

Tuy nhiên đám người ngoại môn Lãnh Thu Cung do lão già già cỗi cầm đầu, thân phận lại phi thường cao!

Thường thường người ta biết rằng, địa vị của nội môn nhất định phải cao hơn so với ngoại môn, trên thực tế, hầu hết dưới mọi tình huống đích thật cũng đúng như vậy.

Đệ tử ngoại môn hơn phân nửa đều là thiên tư bình thường, không có cơ hội tu luyện đến cảnh giới rất cao, nên bị phân đến ngoại môn, về sau khi trưởng thành được phái đi xử lý các loại công chuyện của môn phái, vì môn phái khổng lồ nên các công việc đảm đương cũng rất nặng nề.

Nhưng cũng không tuyệt đối, cho dù ở ngoại môn, cho dù không có thiên tư tuyệt hảo, cũng có thể có cơ hội trở thành nhân vật khiến người ta phải ngước mặt nhìn lên!

Lão già già cỗi là Tam trưởng lão ngoại môn của Lãnh Thu Cung. Năm đó khi lão gia nhập vào mon phái huyết mạch con ngươi màu tím vừa thành lập này, thiên tư tuy rằng cũng coi như không tệ, nhưng lúc đó lại cũng không có biểu hiện ra đúng tiêu chuẩn tương ứng, nên bị phân chia đến ngoại môn.

Có lẽ điều này đã kích động lão, hoặc là có tài nhưng phát triển chậm nên lão già này ở ngoại môn biểu hiện càng ngày càng xuất sắc! Mãi đến sau này thành tựu còn vượt trội hơn rất nhiều đệ tử nội môn, nhảy vọt một cái trở thành trưởng lão ngoại môn, xếp hàng thứ ba! Một thân thực lực sâu không lường được! Đến ngay cả rất nhiều trưởng lão nội môn, nhìn thấy lão đều phải tiếp đãi trọng hậu mấy phần. Lúc này phái lão ra ngoài, coi như là để áp trận cho đội ngũ này, tác dụng như một kẻ tâm phúc.

Cho nên, buổi tối hành động hôm nay, lão già cũng không có đi theo tới đây, ở trong ý nghĩ của lão xem ra đi diệt người phàm ở giới thế tục, căn bản không đáng vận dụng lực lượng quá cường đại.

Cho nên, cả hai người Cửu trưởng lão lão già béo và Tam trưởng lão hán tử mặt đỏ, lão đều giữ lại ở nhà trọ, chỉ phái ra mười tên đệ tử Lãnh Thu Cung hành sự mà thôi.

Mười tên đệ tử Lãnh Thu Cung này, cũng không phải là nhân vật thực lực yếu nhược như trong tưởng tượng. Trên thực tế, đám người này, tùy tiện một người thảy vào môn phái địa phương thần bí ở phương Đông, đêu có thể thoải mái trở thành cấp bậc trưởng lão!

Mười đệ tử ngoại môn Lãnh Thu Cung cảnh giới Chí Ton, bọn họ dựa vào công pháp cao thâm, lặng yên không một tiếng động tiến tới cổng phủ thành chủ. Đang chuẩn bị công phá cổng đi vào, đối với bọn họ mà nói, ở Lãnh Thu Cung, tuy rằng là đệ tử ngoại môn không được coi trọng lắm, nhưng ở giới thế tục này, tồn tại của bọn họ...chính là giống như Thần!

Về phần lén lú đi giết người ư? Không...đó không phải là phong cách của bọn họ! Muốn giết, cho tới bây giờ đều là từ cửa chính công thẳng vào, quang minh chính đại tiêu diệt địch nhân!

Địa vị trong môn phái không như ý, khiến cho nhóm người này ở trước mặt địch nhân yếu hơn so với mình, có một loại cảm bệnh trạng gần như là kiêu ngạo.

Diệt môn!

Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên bọn họ đi làm, bởi vì cho dù ở địa phương cực Tây, cũng không phải đều là thế lực lớn mạnh đến vô cùng vô tận như nhau, đám người bọn họ chính là vì môn phái chịu tiếng xấu thay cho người khác, xử lý các loại chuyện bẩn thỉu trong cuộc sống.

Lúc này người cầm đầu đột nhiên thấy phía trên tấm bảng đá hạ mã trước cổng phủ thành chủ, bỗng nhiên...nhiều ra thêm một người!

Trong phút chốc khiến long tơ của hắn lập tức toàn bộ dựng thẳng đứng lên, da đầu đều có chút run lên, một luồng hơi lạnh từ sau lưng chạy đến. Bởi vì vừa rồi hắn đứng ở xa xa nhìn cổng phủ thành chủ, trên tấm đá này đúng là trống rỗng!

Càng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ chính là: rõ ràng người này ngồi ở chỗ đó, hai mắt của mình có thể nhìn thấy hắn, nhưng thần thức lại không thể nào tập trung vào người ấy được!

Dường như ở đó chỉ có một đám không khí, dường như người kia chỉ là một cái bong...Gã cầm đầu này là đệ tử ngoại môn của Lãnh Thu Cung, thực lực đã đạt tới cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong. Hắn có hơi chột dạ nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh, lại ở trong mắt bọn họ phát hiện thần sắc kinh hoàng y hệt như mình.Nguồn: https://truyenfull.vn

- Gặp phải cao thủ rồi!

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn giờ phút này:

- Nhưng người tuổi trẻ này là ai đây? Không phải chân chính là Tần Lập kia chứ?

Lắc lắc đầu, gã cầm đầu trước tiên phủ định ý tưởng này của mình, thầm nghĩ:

- Tần Lập không cả khả năng xuất hiện tại đây lúc này, nếu không không cần nói tới mình, lúc này có rất nhiều người lăm le muốn cướp đoạt bảo đồ trong tay Tần Lập mà!

- Hơn nữa, nghe nói bản lĩnh dịch dung của Tần Lập thập phần cao minh, căn bản sẽ không tùy tiện phô bày thực lực của hắn ra trước mặt người khác. Càng đừng nói địa phương này vốn là gia hương của Tần Lập, có rất nhiều người nhận ra hắn.

- Một khi đã như vậy, người này thực có thể chính là một gã trẻ tuổi tuấn kiệt của môn phái nào khác của địa phương cực Tây, bằng vào chính minhg không thể tập trung vào người hắn được, xem ra, thậm chí rất có thể là con cháu dòng chính nội môn của môn phái nào đó!

Lãnh Thu Cung tuy rằng rất mạnh, nhưng ở địa phương cực Tây vẫn luôn hết sức khiêm tốn hạ thấp mình, cũng không thể dễ dàng đi khiêu khích người khác. Một là để che dấu sự thật của con ngươi màu tím; hai lầ cũng không muốn đệ lộ thái độ thực lực ra ngoài. Cho nên, vô số năm qua, ở địa phương cực Tây Lãnh Thu Cung mặc dù có chút danh tiếng, nhưng phần nhiều lại là hạ thấp một cách thần bí.

Bởi vậy, cũng khiến cho môn hạ đệ tử dưỡng thành thói quen không tùy tiện đắc tội với các thế lực không hơn kém mình lắm.

- Vị bằng hữu này! Chúng ta là đệ tử ngoại môn của Lãnh Thu Cung, cùng người nhà này có cừu oán, nếu như không có việc gì, xin mời tránh ra cho!

- Đệ tử ngoại môn...đồ rác rưởi!

Tần Lập nói giọng lạnh như băng, trong giọng nói không dấu được vẻ thất vọng.

Nhưng cũng hoàn toàn chọc giận đám đệ tử ngoại môn Lãnh Thu Cung này, gã cầm đầu cười lạnh một tiếng:

- Bằng hữu khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ chỉ có đệ tử nội môn các ngươi mới là thiên chi kiều tử? Những người khác đều là rác rưởi hay sao?

- Đệ tử nội môn các ngươi, cũng đều là rác rưởi!

Tần Lập say rượu mắt lờ đờ nhập nhèm ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn người trước mặt mười phần phẫn nộ gần đạt tới đỉnh điểm hỏi:

- Các ngươi là ai? Lãnh Thu Cung...là hí viện nào thế?

Gã đệ tử ngoại môn Lãnh Thu Cung này cả mặt xanh mét, phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng:

- Giết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui