Tần Lập cười ha ha, Cơ Ngữ Yên hai má ráng hồng, len lén trắng mắt liếc Tần Lập, lại có vẻ phong tình vạn chủng, tâm thần Tần Lập cũng phải rung động.
Sau bữa tiệc, Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên trở lại Cơ gia cốc. Bên trong Cơ gia cốc, phàm là tâm phúc của di nương Cơ Ngữ Yên, tất cả đều đã bị xử lý. Nhiều năm qua, tuy rằng Cơ Xương không chạm tới bọn họ, nhưng luôn nắm giữ những người đó trong tay.
Cơ gia cốc trong một ngày đổi dời, tiểu thư ngày xưa đã trở về, lão bộc vốn trung thành với phụ mẫu Cơ Ngữ Yên cũng vui vẻ không thôi.
Mọi người đều coi Tần Lập là cô gia, thái độ đổi với Tần Lập cũng đều rất cung kính. Cơ Ngữ Yên không phủ nhận, có thể cũng không muốn phủ nhận.
Nhưng thấy lão bộc Cơ Trường Canh chuẩn bị cho hai người một gian phòng. Cơ Ngữ Yên cũng cảm thấy xấu hổ mất tự nhiên. Nàng lớn như vậy, nhưng tới giờ chưa từng tiếp xúc thân mật như thế với bất cứ nam nhân nào.
Vẫn là Tần Lập, cười truyền âm cho nàng:
- Không sao cả, chúng ta trò chuyện một lúc, sau đó nàng ngủ, ta ra ngoài dạo một vòng.
Tần Lập vẫn không hoàn toàn tin tưởng đối với lời Cơ Xương nói. Nỗi đau mất con, đó không phải người phụ thân nào cũng có thể chịu đựng được, đặc biệt năm đó Cơ Xương còn là gia chủ Cơ gia, lão làm sao có thể nhẫn nhịn xuống được? Lẽ nào Thánh Hoàng kia lợi hại như vậy? Cơ Xương đổi với gian tế nội bộ Cơ gia khi đó chỉ hời hợt một câu, như vậy gian tế này là ai?
Cơ Ngữ Yên cúi đầu, mở cửa phòng để Tần Lập đi vào. Nhưng mà sau khi vào cửa, bản thân Cơ Ngữ Yên lại có chút kinh ngạc. Sân viện nàng ở là một khu mới, không phải nơi mà di nương nàng cùng Tiểu Mạn ở. Hẳn là Cơ Trường Canh sợ nàng ghét bỏ, thay đổi một sân viện không ai ở qua.
Nhưng tất cả những gì bày biện trong gian phòng này, đều giống như đúc gian phòng Cơ Ngữ Yên ở khi còn bé.
Nhìn những thứ rõ ràng đã có năm tháng, vành mắt Cơ Ngữ Yên hơi ướt át, trong lòng thầm nghĩ: Trường Canh bá bá, ngài thật có lòng!
Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên ngồi xuống, đợi Cơ Ngữ Yên hồi phục lại tâm tình kích động, Tần Lập hỏi:
- Thánh Hoàng là ai?
Cơ Ngữ Yên đã biết nhất định Tần Lập sẽ hỏi vấn đề này, nghe vậy thở dài một tiếng, nói:
- Ở thời đại Thái cổ, có một câu nói: Cơ Khương Chu thế vạc ba chân. Thánh Hoàng nhất mạch siêu quần xuất chúng. Những lời này, chính là chỉ bổn thế lực lớn nơi Cực Hàn Băng Tuyết trăm vạn dặm này.
Cơ Ngữ Yên như rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói tiếp:
- Thế nhưng theo năm tháng đổi dời. Khương gia cùng Chu gia đều dần dần suy sụp. Đúng rồi, gia tộc mẫu thân ta cùng di nương chính là Khương gia trong đó, nhưng hiện tại đã hoàn toàn suy sụp, ngoại trừ quá khứ huy hoàng, đã không còn gì nữa. Chu gia cũng vậy, cũng không mạnh hơn Khương gia hiện giờ bao nhiêu. Chỉ có Cơ gia bằng vào Thụ Liên, mỗi mười vạn năm là có thể chế tạo ra một nhóm lớn cao thủ tuyệt đỉnh, vẫn vững vàng ở thế bất bại!
- Như vậy, lẽ nào sẽ không có người đánh chủ ý tới Thụ Liên của Cơ gia hay sao? Tần Lập hỏi.
- Sao lại không có? Nếu như không có, vậy phụ mẫu ta sao lại chết? Cơ Ngữ Yên có chút thương cảm nói:
- Kỳ thật từ thời đại Thái cổ đến nay, loại chuyện này vẫn không hề ngừng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Cơ gia phân bố rời rạc, con cháu dòng chính đều có địa bàn của mình. Bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể liều mạng bảo hộ Thụ Liên lãnh địa mình, bởi vì một khi Thụ Liên quả thành thục, bọn họ có thể giữ lại hai phần năm nộp lên gia tộc, ba phần còn lại phải giao cho Thánh Hoàng nhất mạch.
Cơ Ngữ Yên yếu ớt nói:
- Chính là bởi nguyên nhân này, cho đến giờ Thánh Hoàng nhất mới vẫn đứng về phía Cơ gia. Cơ gia có cơ sở ngầm của Thánh Hoàng, cho nên mỗi mười vạn năm, lúc Thụ Liên quả thành thục thì Thánh Hoàng đều sẽ rất rõ ràng số lượng giao cho bọn họ là đúng hay không, thậm chí đến con số nhỏ nhất.
Khóe miệng Cơ Ngữ Yên nổi lên một tia cười lạnh khinh thường:
- Thánh Hoàng đương đại là một người rất keo kiệt cũng rất đa nghi, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Nếu bình thường, một đời Thánh Hoàng của hắn sẽ không có được Thụ Liên quả, bởi vì một nhóm Thụ Liên quả thành thục gần nhất, cũng phải bảy ngàn năm sau. Nhưng phụ mẫu ta nghiên cứu chế ra dược phẩm đặc thù có thể dùng làm Thụ Liên quả thành thục sớm, mà hắn lại không có được. Lấy tính tình của hắn, làm ra chuyện báo thù phụ mẫu ta, đã là chuyện trong tình lý...
Tần Lập có chút kinh ngạc nhìn Cơ Ngữ Yên, nói:
- Những điều này, nàng đã sớm biết rồi?
Cơ Ngữ Yên than khẽ một tiếng:
- Là Trường Canh bá bá vừa lén tìm cơ hội nói cho ta biết. Trường Canh bá ba đã ở Cơ gia rất nhiều năm, có một số việc gia gia ta cũng chưa chắc biết, nhưng Trường Canh bá bá lại biết.
- Gia gia nàng từng nói trong Cơ gia có phản đồ tiết lộ chuyện này ra ngoài vậy phản đồ kia là ai?
Tần Lập hỏi.
Cơ Ngữ Yên khẽ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, Trường Canh bá bá nói ngài ấy cũng không biết chuyện này. Loại chuyện này nếu đổi là người khác, cũng không có khả năng nói cho người thứ hai. Gia gia ta có thể biết, tuy nhiên ngài ấy cũng không nói gì, hoặc là ngài ấy đã xử lý kẻ kia rồi?
Tần Lập lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Không giống lắm!
- Có ý gì?
Cơ Ngữ Yên lập tức cảnh giác, cau hàng mi thanh tú nhìn Tần Lập.
- Chẳng lẽ nàng không cảm thẩy được, chuyện này có chút kỳ quặc sao?
Nàng ngẫm lại cho kỹ, năm đó nếu phụ mẫu nàng thân là Thực vật sư, nghiên cứu chế ra loại dược phẩm đặc thù này, sẽ nói cho người nào trước nhất?
- Tự nhiên là gia gia ta rồi!
Cơ Ngữ Yên không rõ ràng nhìn Tần Lập, đột nhiên hỏi:
- Tần Lập, ngươi sẽ không hoài nghi gia gia ta là...
- Đương nhiên không phải.
Tần Lập khoát khoát tay, cắt đứt lời Cơ Ngữ Yên, nói tiếp:
- Vậy nàng hãy nghĩ tiếp, nếu nàng là gia chủ Cơ gia, sau khi biết loại dược phẩm thần kỳ này rồi, phản ứng đầu tiên sẽ là gì?
- Bảo mật!
Cơ Ngữ Yên không cần nghĩ nói ngay, nói xong, trong mắt chợt hiện một tia dị sắc, sau đó cúi đầu suy tư.
Lúc này Tần Lập nói tiếp:
- Đúng vậy, đổi lại là ta thì cũng sẽ bảo mật trước tiên, sau đó thông qua một loạt thủ đoạn phong tỏa toàn bộ Cơ gia cốc lại. Ta đã nhìn thoáng qua địa hình Cơ gia cốc, xung quanh mấy trăm dặm cũng không có người, như vậy muốn phong bế nơi này lại cũng không phải một việc khó chứ?
Cơ Ngữ Yên gật đầu, nói:
- Bình thường Cơ gia cốc cũng rất ít có người tới, bao gồm cả những người trong nội bộ Cơ gia. Nếu như gia gia ta hạ lệnh biến nơi này thành cấm địa, như vậy cũng sẽ không có người tới nơi này.
- Ừ, như vậy nàng nhớ lại xem. Lúc nàng còn nhỏ, trước khi Thụ Liên nở hoa đến kết quả, trong mấy ngày này có người nào đi vào, hoặc ra khỏi Cơ gia cốc?
Tần Lập thuận miệng hỏi, đối với chuyện này, Tần Lập cũng không trông cậy nhiều. Đó là chuyện hơn trăm năm trước, cho dù là một năm trước, cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ ràng.:
Nhưng không nghĩ tới, Cơ Ngữ Yên lại lắc đâu rất chắc chắn, nói:
- Không có, tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào ra vào Cơ gia cốc trong thời gian này. Lúc ta còn nhỏ, khi ăn Thụ Liên quả còn hiếu kỳ hỏi qua phụ mẫu ta, có phải tất cả Thụ Liên quả đều thành thục hay không. Lúc đó bọn họ cười mà không đáp, chuyện này truyền ra ngoài là còn về sau, lúc đó di nương đã gả tới đây...
Cơ Ngữ Yên nói đến đó, mắt bỗng trừng lớn, cau mày nói:
- Gia gia nói là di nương ta trong lúc vô ý thấy bản thảo của mẫu thân, có phải là nàng ta tiết lộ ra ngoài hay không?
Tần Lập suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Không có nhiều khả năng, nàng ngẫm lại: Năm đó di nương nàng mang thai gả cho phụ thân nàng, là có mục đích gì? Có phải muốn được chia một chút Thụ Liên quả cho mình? Kết quả không ngờ tới, là đa sổ đều đã rơi vào trong bụng nàng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao bà ta ghét nàng như vậy, về sau thậm chí muốn bức nàng đi. Di nương nàng nếu thật sự truyền chuyện này ra ngoài bà ta căn bản không cần rời khỏi nam nhân Lý Tư kia, trực tiếp nói cho Thánh Hoàng. Thánh Hoàng tạo áp lực lên Cơ gia, Cơ gia còn dám không lấy ra hay sao?
Cơ Ngữ Yên ngẫm lại cũng phải, di nương nếu liều lĩnh gả tới, hẳn là muốn tự mình chiếm tiện nghi. Sau bà ta cùng Lý Tư độc chết phụ mẫu mình, nhiều năm qua vẫn không đi, mục đích hẳn là muốn tìm được phối phương chế tạo dược phẩm đặc thù của phụ mẫu mình ở trong Cơ gia cốc.
Đã như vậy, thế thì thông báo cho Thánh Hoàng năm đó...sẽ là một người khác!
Nhưng người này, sẽ là ai chứ?
Hai người, đều lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Tần Lập đột nhiên hỏi:
- Được rồi Ngữ Yên, nàng nói nếu gia gia nàng từ nhiệm gia chủ, như vậy gia chủ hiện nay là ai? Vì sao hôm nay lại không tới? Hẳn quan hệ với phụ thân nàng thế nào?
Thân thể Cơ Ngữ Yên khẽ run lên, đột nhiên sững sờ, khuôn mặt diễm lệ dần dần...biến sắc.
Lại nói sau bữa tiệc, Cơ Xương rời Cơ gia cốc, lộ trình mấy trăm dặm đổi với Cơ Xương mà nói căn bản không tính là gì. Hôm nay hắn thông báo những người tới đây, chẳng những là hạch tâm Cơ gia, cũng đều là cao thủ Cơ gia, thực lực đều rất mạnh mẽ, thuộc loại người tuyệt đối sẽ không phản bội gia tộc.
Mà gọi bọn họ trở về, chủ yếu là muốn nói cho bọn họ biết: Cơ gia cùng Thánh Hoàng mạch, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh xung đột, để bọn họ chuẩn bị tâm lý.
Nghĩ vậy, Cơ Xương lại không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Vào ban ngày, ta hời hợt lướt qua nội gian bán đứng Cơ gia, cũng không biết hai đứa nhỏ này có sinh ra hoài nghi hay không. Cơ Nhân à Cơ Nhân, năm đó ngươi lại không chịu được tam đệ ngươi như thế hay sao? Dù là hắn nghiên cứu chế ra dược phẩm đặc thù, vậy thì thế nào? Nếu ta lựa chọn ngươi làm người kế nhiệm gia chủ, lẽ nào sẽ dễ dàng thay đổi?
Ngươi hại tam đệ ngươi, chẳng khác nào hại toàn bộ Cơ gia. Ngươi thật cho ta là già hồ đồ, ngay cả loại chuyện này cũng không phát hiện hay sao?
Trong lòng Cơ Xương nghĩ vậy, không nhịn được liên tục thở dài:
- Cơ gia, cứ vậy mất đi một cơ hội một bước lên trời. Cơ Nhân à, khi biết tam đệ ngươi căn bản không viết ra phối phương, ngươi có hổi hận những hành vi mình đã làm hay không?
Cùng lúc này, bên trong phúc địa chỗ gia chủ Cơ gia, trong một tòa cung điện khí thế hoành tráng. Trên vị trí vương tọa, đang ngồi một nam nhân vóc dáng gầy gò, lúc này sắc mặt của hẳn âm trầm bất định.