Hoàng Sơn Dương tặc lưỡi thành tiếng, châm chọc nói:
- Tiểu tử này thật là biết hưởng phúc. Một đường đi gần một tháng đều giống như một người chết, đến nơi thì lại tỉnh lại.
Ở trong mắt Hoàng Sơn Dương, Tần Lập chỉ là một đệ tử của Băng Tuyết Môn mà thôi thực lực mạnh cũng chả đến đâu cả. Băng Tuyết Môn mới thành lập bao nhiêu năm? Một môn phái khoảng trăm năm có thể ra một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đã xem như thành tựu rất cao rồi.
Hơn nữa, dọc theo đường đi Hoàng Sơn Dương thực cảnh giác dùng thần thức nhiều lần tra xét Tần Lập, từ năng lượng dao động bên người hắn phản xạ lại nhiều nhất cũng chỉ là giữa Phá Toái Hư Không và Đan Nguyên Anh Hóa, điều này kỳ thật đã khiến cho Hoàng Sơn Dương thực kinh ngạc, đồng thời cũng tự cho là hiểu được vì sao Cơ Ngữ Yên che chở người trẻ tuổi bị thương này như vậy.
Nếu người trẻ tuổi này không phải là loại lão quái vật tu luvện hơn ngàn năm có thuật trú nhan, vậy cũng xứng đáng là một thiên tài.
Hoàng Sơn Dương nói xong, cười lạnh vài tiếng lại nói tiếp:
- Đáng tiếc a đáng tiếc. Nửa chết nửa sống, ha ha, chúng ta đi thôi!
Đoạn Mi cũng đối với Tần Lập lúc này tỉnh lại có chút ngạc nhiên, tuy nhiên hắn đồng dạng không coi người thanh niên này ra gì, ý của hắn cũng tương tự với Hoàng Sơn Dương.
Hai người mặc kệ mọi người của Băng Tuyết Môn trợn mắt nhìn, lại ngồi vào giỏ gỗ, xuống núi bỏ đi.
Bên này có người của Thánh Hoàng lĩnh vực, đưa đoàn người Băng Tuyết Môn vào một trang viên rất lớn, mọi người thấy trên mặt đất phía xa xa còn có không ít người đang làm việc. Chắc rằng trên ngọn núi này đều là một sổ người không có địa vị gì.
Sau đó thái độ của đám người nơi đây đối xử với đoàn người Cơ Ngữ Yên cũng nói rõ điểm này, bởi vì người nơi này đổi với bọn họ đều hết sức khách khí, hơn nữa bộ dạng nhìn qua rất cẩn thận, coi đoàn người bọn họ đều như là khách quý.
Tuy nhiên lúc này Cơ Ngữ Yên lại căn bản không để ý nhiều như vậy, cho người trực tiếp đưa Tần Lập vào trong phòng, đón kín cửa, để cho đệ tử trông ở ngoài không cho bất kỳ người nào tiến vào. Nhìn Tần Lập hai mắt vẫn nhắm nghiền như trước, giọng nàng mềm nhẹ, còn mang theo một tia run rẩy.
- Tần Lập. Ngươi...ngươi tỉnh rồi?
Tần Lập không mở mắt nhưng khóe miệng lại hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
- A!
Cơ Ngữ Yên phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, sau đó đưa tay bụm miệng, si ngốc nhìn Tần Lập lộ ra nụ cười. Nước mắt như một chuỗi hạt châu, không kìm nổi rơi xuống.
Tiếp theo, Cơ Ngữ Yên ngồi ở trên giường trực tiếp nhào vào trong lòng Tần Lập, ghé vào ngực Tần Lập, nghẹn ngào nói:
- Ngươi cuối cùng tỉnh lại...cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!
Tần Lập vươn tay, khẽ vỗ về sau lưng Cơ Ngữ Yên, trầm giọng nói:
- Ngữ Yên, mấy ngày này, nàng chịu khổ rồi.
- Không...không khổ, một chút cũng không khổ. Đều là ta không tốt mới làm đưa môn phái vào trong nguy nan. Tần Lập, xin lỗi, ta liên lụy ngươi.
Cơ Ngữ Yên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tần Lập.
- Ha ha. Cũng không thể trách nàng, muốn trách, cũng phải trách ta mới đúng. Nếu không bởi vì mang theo ta, các người vốn có thể chạy thoát.
Tần Lập thản nhiên nói.
- A? Chàng đều biết?
Cơ Ngữ Yên hết sức kinh ngạc nhìn Tần Lập, sau đó khuôn mặt dần bao phủ bởi một màu đỏ ửng, như là ráng chiều, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lập:
- Ngươi...ngươi chừng nào thì khôi phục thần trí?
Tần Lập nhe răng cười, hỏi ngược lại:
- Nàng đoán xem?
- Ta...ta không biết!
Cơ Ngữ Yên mặt như ráng chiều, ấp úng nói sau đó nhanh chuyển đề tài, vẻ mặt sầu lo nói:
- Chúng ta bị mang đến nơi đây, phải như thế nào mới có thể chạy ra?
Tần Lập mỉm cười nói:
- Sợ cái gì, yên tâm đi. Hết thảy có ta đây.
Nói xong, hắn vỗ nhẹ vào vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của Cơ Ngữ Yên.
Cơ Ngữ Yên lúc này mới ý thức được mình đang còn ghé vào trên người Tần Lập, mặt ửng đỏ đứng lên, vẻ ngượng ngùng khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Tần Lập lại nhanh dời đi, tim đập không ngừng.
Trong phòng tức thì yên lặng xuống, dần dần hiện ra một bầu không khí mờ ám. Cơ Ngữ Yên có chút bối rối:
- Tần Lập. Ngươi vừa mới tỉnh lại, phải nghỉ ngơi cho tốt. Ta...ta cho người đi làm đồ ăn cho ngươi.Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nói xong, nàng đứng lên, rời khỏi phòng như chạy, ra đến ngoài bị gió lạnh thổi tâm tình Cơ Ngữ Yên mới dần dần bình phục, khôi phục thần sắc bình tĩnh đi ra khỏi tiểu viện.
Tây Qua cùng đám người Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng lúc này đều canh giữ bên ngoài tiểu viện, thấy Cơ Ngữ Yên đi ra đều xúm lại hỏi thăm tình hình hiện tại của Tần Lập.
Cơ Ngữ Yên mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, "hắn" không có việc gì rồi.
Hắn?
Mọi người mờ mịt liếc mắt nhìn nhau. Nếu nơi này vẫn ở môn phái, đám đệ tử Băng Tuyết Môn nhất định sẽ lộ ra nụ cười hiểu ý. Sư phụ vô tình đã không gọi tiếng Tần công tử, mà trực tiếp đổi là "hắn"...Này chẳng phải là, giữa sư phụ cùng Tần công tử...
Tuy nhiên lúc này đệ tử Băng Tuyết Môn cũng không có tâm tình trêu đùa, nhưng nghe nói Tần Lập không có việc gì, vẫn cảm giác được thật cao hứng. Bọn họ tuy rằng không có tin tưởng với Tần Lập mạnh như Cơ Ngữ Yên cùng Tây Qua, nhưng thực lực của Tần Lập bọn họ tận mắt nhìn thấy. Có thể đem một siêu cấp cường giả cảnh giới Lôi Kiếp bức đến mức ngay cả cơ hội tự bạo Đan Nguyên cũng không có, tuyệt đối không phải hạng tẩm thường.
Ít nhất, không phải những người bọn họ có thể so sánh.
Tây Qua tới bên cạnh Cơ Ngữ Yên, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ. Vừa rồi ta dò xét nơi này một chút, nơi này vẫn chỉ là bên ngoài của Thánh Hoàng lĩnh vực. Nơi ở lại của Thánh Hoàng, cách nơi này còn rất xa. Những ngọn núi huyền không (lơ lửng trên không) chung quanh nơi này, hơn phân nửa là những người có địa vị bình thường trong phe cánh dòng tộc Thánh Hoàng. Cho nên...
Tây Qua nói đến đây, không nói tiếp nữa, nhưng Cơ Ngữ Yên cũng đã hiểu ý hắn, nhẹ gật đầu ánh mắt lóe lên nói:
- Chuyện này, tất cả mọi người không nên bàn luận, phải cẩn thận tai vách mạch rừng. Trước tiên an tâm ở lại là được, cụ thể, ta lại bàn luận với Tần công tử. Tây Qua, chuyện của Băng Tuyết Môn liền giao cho ngươi.
Tây Qua hơi trầm mặc một chút, rốt cục gật gật đầu. Hắn biết lúc này đã không phải lúc nhún nhường:
- Sư phụ, người yên tâm. Chỉ cần ta còn một hơi, nhất định bảo toàn huynh đệ tỷ muội bên trong môn phái.
Cơ Ngữ Yên gật gật đầu, cho đám người Băng Tuyết Môn đều tản đi nghỉ ngơi. Mấy ngày lặn lội đường xa, cũng đích thật là vất vả. Đám đệ tử Băng Tuyết Môn vẫn đều dựa vào một cỗ tín niệm để chổng đỡ, hiện tại đại đa số người đều ở tình trạng kiệt sức. Cho nên, ngày đầu tiên tới nơi Thánh Hoàng lĩnh vực này, trên ngọn núi huyền không này phi thường im lặng.
Bên này người phụ trách phục vụ bọn họ cũng đều phi thường cẩn thận, phục vụ rất chu đáo. Cơ Ngữ Yên cho người ta làm một ít cháo, đích thân đưa tới cho Tần Lập.
Tần Lập hiện tại kỳ thật cũng không có việc gì, đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Tần Lập tận lực làm cho mình phát triển cân đối cho nên luôn tại tìm hiểu thiên đạo pháp tắc, mẩy ngày nay đã có chút hiệu quả.
Ít nhất ở trong cảm giác của Cơ Ngữ Yên là như vậy. Bởi vì mỗi một lần nàng lại phát hiện trên người Tần Lập có một chút biến hóa, cụ thể là cái gì, nàng cũng không nói nên lời. Nhưng nàng có thể cảm giác được thực lực Tần Lập đang rất nhanh trở nên mạnh mẽ...
Như thế, ba ngày thời gian lặng yên qua đi.
Trong lúc này, Tây Qua làm cho người ngầm hỏi thăm, đều không ai biết hay gặp qua thảo dược dạng như Thiên Huyền Thảo. Tuy nhiên, lại có một hạ nhân từng đi tới nơi ở của Thánh Hoàng nói rằng, ngọn núi huyền không nơi Thánh Hoàng ở lại phi thường khổng lồ, gần như là gấp ngàn lần ngọn núi bọn họ đang ở.
Đó là một ngọn núi khổng lồ, cũng là giống như nơi này, lơ lửng trên không trung. Nghe nói phía sau ngọn núi đó, gieo trồng rất nhiều thiên tài địa bảo, các loại linh dược đều từ nơi đó mà ra.
Ngày thứ tư, Thánh Hoàng rốt cục phái người đến, muốn đón Cơ Ngữ Yên đi qua chuẩn bị một chút, đêm mai thành hôn.
Tuy rằng Cơ Ngữ Yên vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, biết ngày này sớm hay muộn sẽ đến, nhưng nghe được tin tức này cũng không kìm nổi tâm thần có chút hoảng hốt, đi vào trong phòng Tần Lập, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần sợ hãi.
- Tần Lập. Thánh Hoàng rốt cục phái người truyền chỉ, ta nên làm cái gì bây giờ?
- Gọi bọn Tây Qua tới đây.
Tần Lập nghĩ nghĩ, nói thẳng.
Cơ Ngữ Yên lúc này đã có chút hoang mang lo sợ. Bất kỳ thực lực ngươi cường đại tới đâu, bất kỳ gia thế ngươi lớn đến mức nào, ở nơi Thánh Hoàng lĩnh vực, đều nhỏ bé giống như một con kiến.
Tuy rằng mấy ngày này vẫn không có người đặc biệt cường đại tới đây, nhưng bất kể là Tần Lập hay là Cơ Ngữ Yên đều cảm thấy được, chung quanh ngọn núi này tuyệt đối không chỉ có đám hạ nhân thực lực bình thường ở lại.
Khẳng định là có cao thủ nấp ở nơi nào đó, yên lặng nhìn chằm chằm nơi này. Vì tránh bại lộ, Tần Lập thậm chí chưa từng dùng thần thức để tra xét.
Thần thức Tiên Thiên Tử Khí tuy rằng cường đại vô cùng, nhưng ở trước mặt cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, thần thức này cũng rất dễ dàng bị phát hiện. Hiện tại, Tần Lập là một con bài lớn nhất chưa lật của toàn Băng Tuyết Môn, nếu hắn bị lộ, vậy những người của Băng Tuyết Môn thật sự không còn chút hy vọng nào.
Không bao lâu, Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng còn có mấy đệ tử Băng Tuyết Môn nối đuôi nhau đi vào.
Thấy Tần Lập, trên mặt Tây Qua mang theo vài phần kích động:
- Công tử. Ngài không việc gì chứ?
Tần Lập gật gật đầu, nói:
- Ta không sao. Tây Qua, gọi ngươi đến là có chuyện muốn giao cho ngươi.
Tây Qua vừa nghe, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, nói:
- Công tử, ngài nói đi!
Thần thức Tần Lập đảo một vòng, không phát hiện vấn đề gì, trực tiếp từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình sứ lớn, giao cho Tây Qua, nói:
- Trong này có hơn một trăm viên Linh Bạo Đan, uy lực mỗi một viên đại khái tương đương uy lực một võ giả cảnh giới Thiên Tôn tự bạo. Phương pháp sử dụng, dùng sức ném vào mục tiêu là được.
- Woaaa!
Vài đệ tử Băng Tuyết Môn không kìm nổi kinh hô một tiếng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Lập, thầm nghĩ Tần công tử này rốt cục là ai, không ngờ có loại đan dược làm cho người ta sợ hãi như vậy?
Tần Lập không chút ngừng lại, lại lấy ra mấy bình đan dược, giao cho Tây Qua...Thuyết minh sử dụng, có Liệu Thương Đan, có đan dược trong nháy mắt đề cao thực lực, cho Tây Qua phân phát cho mọi người cùng cả Linh Bạo Đan.
Tần Lập lại từ trong nhẫn lấy ra một đống lớn các loại vũ khí tích tụ mấy năm nay, tuy rằng không coi là đặc biệt tốt, nhưng so với Linh Khí bình thường cũng không kém quá nhiều.
Đám người Tây Qua ngạc nhiên vui mừng, bọn họ hiểu được Tần Lập đây là chuẩn bị rời khỏi nơi này.