Triệu Tinh Hoành có chút do dự, đứng dậy không ngừng đi đi lại lại trong phòng, một phụ tá tâm phúc của hắn đứng bên cạnh, lúc này thản nhiên nói một câu:
- Lão gia, ngài cần gì phải khó xử. Mang một đội quân nhân, lấy cớ là điều tra đi qua xem là được. Nếu quả thật là vị kia trở lại, ngài liền trả lại mấy thứ này, coi như một món nhân tình. Nếu không phải vị kia, ha ha, vậy cần làm như thế nào, trong lòng lão gia cũng đã quyết định rồi chứ hả?
Triệu Tinh Hoành vừa nghe, cảm thấy được phụ tá của mình nói rất có đạo lý. Tuy nhiên, tài vật hơn trăm vạn này...
Phụ tá thực hiểu biết tính cách chủ nhân mình thế nào, thản nhiên nói:
- Lão gia ngàn vạn lần đừng nghĩ giữ lại một chút nào. Ngài nghĩ lại thật kỹ, vị kia cùng Hoàng đế bệ hạ có quan hệ gì, là chút tài vật này trọng yếu hay là vị trí thành chủ này của ngài trọng yếu. Thuộc hạ cả gan nói nhiều một câu, nếu quả thật là vị kia, ngài đắc tội hắn, vậy vấn đề sẽ không chỉ là chút tài vật cùng vị trí thành chủ. Hoàng đế bệ hạ sẽ làm như thế nào để hạ lửa giận của vị kia, trong lòng lão gia hẳn là biết chứ?
Thân thể Triệu Tinh Hoành khẽ run lên, trong giây lát tỉnh táo lại, gật đầu với phụ tá, trầm giọng nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, vậy ta đi...
...
Hoàng thành, đại nội hoàng cung.
Từ khi Triệu Tinh Hải đăng cơ tới nay, cần chính yêu dân, mở mang bờ cõi, phát triển Thanh Long quốc dân giàu nước mạnh. Mà danh vọng của hắn cũng gần như đạt tới đỉnh mà hoàng thất Thanh Long có thể đạt tới.
Trong một chút lâng lâng. Triệu Tinh Hải vẫn rất rõ được một điểm, hết thảy là vì đâu mà có.
Tỷ như nói thời điềm phát sinh xung đột với Tư La quốc, vị Đại nguyên soái cực kỳ ưu tú kia của Tư La quốc đã từng nói một câu:
- Tần công tử nếu không phải là người Thanh Long quốc ngươi, trong nháy mắt ta có thể diệt các ngươi...
Nhưng kết quả là: hoàng thất Tư La quốc - hàng. Tư La quốc - diệt vong!
Tư La quốc trước kia, trở thành một bộ phận trên bản đồ Thanh Long quốc.
Đại Tề, Thanh Khâu, Đại Sở...gần như cũng giống như quốc thổ của Tân Tần đế quốc ngày trước. Thanh Long quốc hiện giờ, đã sớm trở thành một đế quốc khổng lồ.
Hết thảy mọi thứ này, đều đơn giản là vì một người trẻ tuổi mới xảy ra biến hóa trọng đại như vậy. Bởi vì những thế lực phía sau những quốc gia kia, võ giả các nơi thần bí vừa nghe nói người sau lưng hoàng thất Thanh Long quốc là Tần Lập, trực tiếp nói cho những hoàng thất kia: Không cần đấu tranh, đầu hàng còn có thể cam đoan phú quý bản thân. Kết quả của phản kháng, chỉ có chết. Bọn họ cũng không giúp được gì.
Vô tình, thanh danh Tần Lập ở phương Đông sớm đã không chỉ giới hạn ở Huyền Đảo. Rất nhiều người ở nơi thần bí phương Đông bởi vì Thần Miếu xuất thế, nhưng chính là vì vậy mà cũng đều biết người trẻ tuổi mạnh nhất đại lục phương đông - Tần Lập!
Nhưng trong lòng Triệu Tinh Hải càng rõ ràng, Tần gia cũng không phải gia tộc đứng sau lưng hoàng thất Thanh Long quốc. Hắn lại thật ra rất muốn, đáng tiếc những năm gần đây, hành tung Tần Lập không rõ, hẳn vẫn không có cơ hội gặp lại Tần Lập.
Triệu Tinh Hải sớm quyết định, phàm là mọi chuyện và người có liên quan đến Tần Lập, mình đều phải đích thân xử lý. Cho nên, A Hổ trở thành Đại nguyên soái quân đội Thanh Long quốc.
Sở dĩ tòa trang viên kia của Tây Qua, cho dù vẫn không ai trở về. Triệu Tinh Hải cũng chưa bao giờ muốn thu lại.
Hết thảy đều vì lần tới gặp Tần Lập, xin Tần gia trở thành cung phụng của hoàng thất Thanh Long quốc.
Chỉ cần Tần Lập đáp ứng, Thanh Long quốc từ nay về sau mới có thể được cho là chân chính không lo. Triệu Tinh Hải tin tưởng, Tần Lập là một người trọng tình cảm. Hắn sẽ đáp ứng, bởi vì nơi này còn có một nhân tổ trọng yếu nhất, đó chính là Triệu Thiên Thiên.:
Triệu Tinh Hải cũng không phải người đặc biệt thích hưởng thụ, mỗi ngày vật dụng và đồ ăn của hắn đều phi thường đơn giản. Hôm nay, vừa ăn xong cơm chiều, đang cùng Thái tử đi dạo ở trong hoa viên, vừa lúc kiểm tra một chút về bài học của Thái tử hôm nay. Lúc này, một thị vệ tâm phúc đi tới bên cạnh Triệu Tinh Hải, ghé tai nói vài câu gì đó, sắc mặt Triệu Tinh Hải trong nháy mắt thay đổi.
Hắn nhìn thị vệ kia, giọng nói chuyện đều có chút run lên khe khẽ:
- Ngươi đã điều tra rõ chưa? Chuyện này là thật?
Thị vệ kia thấp giọng nói:
- Thuộc hạ đã điều tra một buổi chiều, chuyện này tuyệt đối là thật. Chỉ là Tần công tử có trong đám người kia hay không thì không biết được. Nhưng có thể khẳng định là chắc chắn Tây Qua đã trở lại, hơn nữa đám người hắn mang về cũng không phải hạng bình thường.
- Tốt! Lập tức chuẩn bị tốt xa giá cho trẫm. Đi hoàng trang...
Triệu Tinh Hải thở phào một cái, khuôn mặt trắng bởi vì kích động mà có chút đỏ lên, cho dù Tần Lập không trở về, Tây Qua trở về cũng là một chuyện vui rất lớn. Nhiều năm như vậy trôi qua, bọn họ rốt cục đã trở lại.
Thái tử năm nay vừa mới mười tuổi, ngẩng đầu lên, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Triệu Tinh Hải, giọng non nớt nói:
- Phụ hoàng. Ngài muốn làm gì?
- Phụ hoàng...muốn đi gặp một đại nhân vật. Ngươi muốn đi theo hay không?
Triệu Tinh Hải cười hỏi.
Đứa nhỏ rất đẹp trai, nghiêng đầu nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn lắc đầu. Triệu Tinh Hải có chút không ngờ, hỏi:
- Ngươi bình thường không phải thích nhất là phụ hoàng mang ngươi đi ra ngoài chơi hay sao?
- Lúc này không giống. Phụ hoàng muốn đi làm việc quan trọng, con còn nhỏ, đi theo sẽ thêm phiền...
Giọng non nớt của đứa trẻ trả lời khiến Triệu Tinh Hải không kìm nổi cười ha ha, yêu thương xoa đầu con, sau đó nói:
- Hoàng nhi thật ngoan!
Nhìn phụ hoàng xoay người ra ngoài, trong lòng đứa bé tràn ngập các loại tình cảm sùng bái. Phụ hoàng mới là Hoàng đế anh minh nhất thiên hạ này, có thể làm được việc chiêu hiền đãi sĩ như thế...về sau ta cũng muốn học theo cách đối nhân xử thế của phụ hoàng.
...
- Nơi này, chính là nơi chàng sinh ra và lớn lên?
Cơ Ngữ Yên theo bên cạnh Tần Lập, cười hỏi.
Gió nhẹ trời chiều thổi ở bên người làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức thoải mái. Bị đuổi giết lâu như vậy, khó khăn lắm bình tĩnh trở lại, hai người rất hưởng thụ loại cảm giác này.
- Ha ha! Đây là quốc gia nơi ta sinh ra, tuy nhiên nơi ta sinh sống lại ở phía nam, rất nhanh ta sẽ đưa nàng đi tới đó. Tuy nhiên, trước tiên ta muốn đưa nàng về nơi thần bí gia tộc một chuyến. Dù thế nào, cũng phải để cho mẫu thân ta nhìn xem con dâu bà có bộ dạng gì chứ hả!
Tần Lập cười hì hì nói.
- Ngươi đi mà đi!
Cơ Ngữ Yên trợn mắt liếc Tần Lập một cái, ngượng ngùng nói:
- Ai là vợ ngươi? Ngươi khắp nơi lưu tình, hừ. Ta nghe nói ngoài hai người vợ, ngươi dường như còn vài vị hồng nhan tri kỷ đó...
Trong lòng Tần Lập có chút buồn bực, thầm nghĩ Tây Qua này có chút lắm mồm, xem ra phải tìm cơ hội chỉnh một phen.
Cơ Ngữ Yên thấy Tần Lập trầm mặc, cũng có chút hối hận. Đang yên đang lành, mình tự nhiên đề cập đến đề tài mất hứng này làm chi? Vì thế, nàng dịu dàng nói:
- Được rồi. Người ta cũng không ép chàng làm gì, lại càng không muốn cưỡng cầu cái gì. Tựa như hiện tại, ta ở bên cạnh chàng, không phải rất tốt sao?
- Nàng không quan tâm danh phận sao?
Tần Lập nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên, đột nhiên hỏi.
- Danh phận...
Cơ Ngữ Yên cười khổ lắc đầu, trong giọng nói mang theo vài phần thống khổ, khẽ nói:
- Rất nhiều lúc, danh phận vị tất là chuyện tốt. Tựa như mẫu thân cùng di nương ta. Di nương ta hại chết mẫu thân của ta, hại chết phụ thân ta. Nhưng cuối cùng, nàng cũng không phải có kết cục táng thân nơi xa lạ sao? Cho nên, theo ý ta, yêu - liền cùng một chỗ, không yêu - liền tách ra. Danh phận đối với những người tu luyện chúng ta mà nói giống như mây bay. Chỉ có những nữ tử thế tục không nhìn ra, mới có thể coi trọng danh phận như thế hả?
- Ha ha!
Tần Lập mỉm cười, không có phản bác thẳng lại lời nói có chút cực đoan này của Cơ Ngữ Yên, mà hỏi ngược lại:
- Vậy nàng không hy vọng, có một ngày có thể mặc quần áo xinh đẹp nhất, được đón về vô cùng náo nhiệt sao?
Ánh mắt Cơ Ngữ Yên có chút mê ly, bỗng nhiên khẽ cười, khoác tay Tần Lập, tựa vào vai hắn, giọng thì thào khẽ nói:
- Ta thích - là bản thân chàng. Chỉ cần có thể ở một nơi với chàng, mấy thứ kia đều không trọng yếu. Có tự nhiên là tốt, không có...ta cũng không oán hận một câu.
Quả nhiên, nữ nhân thực lực đạt tới một cảnh giới nhất định, quan điểm đích thật là khác với người khác. Đây cũng không phải nói Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao hy vọng có lễ cưới là người tục tằng, kỳ thật Cơ Ngữ Yên nói rất dễ hiểu. Nàng không phải không hy vọng, mà là không quá để tâm. Tựa như Thi Vũ cùng Lãnh Dao, cũng không có chân chính quá mức để bụng.
Lãnh Dao chỉ muốn cầu một danh phận, đó là bởi vì nàng sợ.
Nàng sợ Tần Lập sẽ rời khỏi nàng. Dù sao còn có Triệu Thiên Thiên, Bộ Vân Yên, thậm chí còn có...Lệnh Hồ Phi Nguyệt.
Lúc này, ở xa xa bốc lên một đám bụi mù, rất nhiều người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới nơi này.
Tần Lập khe khẽ nhíu mày, kỳ thật hắn cũng không nghĩ quá mức che giấu hành tung của mình. Thực lực hiện tại của hắn, lại thêm Cơ Ngữ Yên đủ để ứng phó hầu hết mọi trường hợp.
Lúc trước sở dĩ phải trốn chết, lo lắng chân chính là sợ liên lụy đám Tây Qua, mà không phải là Tần Lập e ngại người của Thánh Hoàng lĩnh vực bao nhiêu.
Nhưng bị quấy rầy như vậy, cũng không phải chuyện Tần Lập thích. Hơn nữa, người tới rất có khả năng là người mà Hà quản gia tìm tới để báo thù.
Bên trong trang viên bên kia cũng làm ra phản ứng rất nhanh. Tây Qua mang theo mười mấy người từ trong đi ra.
- Chúng ta trở về đi. Nơi này để Tây Qua xử lý là được rồi.
Tần Lập nói với Cơ Ngữ Yên.
Cơ Ngữ Yên gật đầu, nàng cũng không phải loại người thích giao tiếp với người khác, chuyện xuất đầu lộ diện, nàng cũng không ham thích.
Không nghĩ tới là kỵ sĩ bên kia rất nhanh liền nhìn thấy Cơ Ngữ Yên, liếc mắt liền nhận ra nữ nhân này là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, không khỏi ở trên ngựa từ rất xa hô lớn lên, miệng còn rất không sạch sẽ.
- Tiểu nương tử, đừng chạy. Cùng đại gia về nhà đi.
- Cút! Tiểu nương tử kia lão tử phát hiện trước, tự nhiên là về lão tử.
- Phì. Các ngươi ai dám tranh với bản phó Đường chủ?
Đôi mắt Cơ Ngữ Yên lập tức phát lạnh, bắn ra hai luồng hào quang tràn ngập sát khí. Những võ giả thế tục trong mắt nàng thực lực cực kỳ kém cỏi này, cũng dám đùa giỡn nàng như thế. Hơn nữa, vẫn còn là ở trước mặt Tần Lập. Trong nháy mắt Cơ Ngữ Yên động sát khí.
Tần Lập không kìm nổi lắc đầu, thầm nghĩ:
- Thật sự là một đám không biết sống chết. Chẳng lẽ các ngươi không có não sao? Trước khi làm chuyện gì, chẳng lẽ không điều tra một phen sao? Thật sự là một đám ngu ngốc!