Duy Ngã Độc Tôn

Tần Lập lắc đầu, xua tan ý nghĩ không thực tế này đi. Chỉ sợ coi như là đại thần Hoang cổ cũng không dám nói mình có cảnh giới như vậy?

Có thể làm cho ngọn núi khí thế hùng hồn như vậy hô hấp theo mình, vậy chẳng phải trở thành Thánh Nhân?

Thánh Nhân?

Tần Lập cũng bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, ở trong hệ thống thần thoại kiếp trước của hắn, Thánh Nhân có nghĩa là người mạnh nhất trên đời này.

Tần Lập vẫn không quá tin tưởng, thiên đạo pháp tắc thế giới này nào dung được cường giả cảnh giới Thánh Nhân tồn tại.

Thần Sơn không biết cao bao nhiêu, tầng tầng mây trôi che khuất tầm nhìn, Tần Lập hít sâu một hơi, thân thể đột nhiên trở nên giống như không có trọng lượng, đong đưa trôi nổi, dán lên vách đá trơn tuột Thần Sơn, không ngừng bay lên phía trên.

Tần Lập dốc sức dùng Tiên Thiên Tử Khí phong ấn toàn bộ tất cả dao động trong cơ thể mình, giống như một mảnh lông chim bị gió thổi bay, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Hành Tự Quyết bí thuật thần thông Hoang cổ, bao dung tất cả bí thuật có liên quan đến di chuyển, hôm nay Tần Lập thi triển mặc dù không tính là muốn sao được vậy, nhưng mạnh hơn vượt xa người khác.

Cứ như vậy, qua khoáng nữa canh giờ, Tần Lập đi qua tầng tầng mây bay, nhìn biển mây trên đầu, tính toán xem còn bao lâu mới đi lên đỉnh núi.

Không khí nơi này đã loãng đến gần như bằng không, Tần Lập đã sớm phong bế với không khí bên ngoài, Tiên Thiên Tử Khí không ngừng lưu chuyên trong thân thể.

Càng lên cao, Tần Lập càng có thể cảm nhận được tòa núi này tản mát ra cỗ khí tức kinh khủng, thậm chí cho hắn một loại ảo giác: Tòa núi lớn này, giống như một con thần thú Hoang cổ khủng bố, đang trong ngủ say, không biết lúc nào sẽ đột nhiên thức tỉnh, sau đó cho ngươi một kích chí mạng.

Loại cảm giác này, làm cho Tần Lập rất khó chịu. Hắn không chút hy vọng đây là khí tức của người gọi Thạch Đầu kia, xuyên thấu qua ngọn núi lớn tản mát ra, bởi vì đây rõ ràng là khí tức vô thức, mà không phải cố ý khống chế. Mà nếu quả có người vô thức xuyên thấu qua ngọn núi tản mát ra khí tức đã khủng bố như vậy, thì nếu hắn phóng ra khí tức nhắm vào ai, vậy người khác nào có đường sống nữa sao?

Cho nên, Tần Lập tin chắc rằng ngọn núi này chính là ngọn núi lưu lại từ thời đại Hoang cổ, bên trên từng có đại thần Hoang cổ hoặc là thần thú Hoang cổ từng sinh sống, cho nên tòa núi này mới có thể tản mát ra khí thế như vậy.

Đi qua tầng tầng biển mây, nhiệt độ đã thấp tới mức nháy mắt kết băng, ánh mắt Tần Lập rốt cuộc thấy được đỉnh ngọn Thần Sơn này, đồng thời cũng thấy được gốc cây kia.

Tần Lập cũng không kìm được than thở, thế giới này thật là vô cùng thần kỳ, lại có thể sinh trưởng ra thần vật như vậy.

Gốc Thần Thụ này, mọc thẳng trời cao.

Tần Lập còn cách khoảng một ngàn thước, đã có thể cảm nhận được trên Thần Thụ truyền đến khí tức sinh mệnh mãnh liệt ngập trời ngập đất. Thần Thụ Thần cây đen bóng, như Huyền thiết ức vạn năm, lại như vô số con rồng tụ lại một chổ, hình thành một gốc Thần Thụ như vậy.

Tần Lập thầm nghĩ: Khó trách Thạch Đầu kia lại lựa chọn tu hành quanh năm ở nơi này, nếu như có thể kiên trì được, vậy tu vi chắc chắn có thể tiến triển cực nhanh.

Chỉ là khí tức sinh mệnh phát ra trên Thần Thụ, cũng đã hoàn toàn không kém Thần Tuyển thủy chút nào.

Đây mới chân chính là nơi cho cường giả tu hành mà.

Trong lòng Tần Lập than thở, thân hình không chút ngừng trận vận hành Hành Tự Quyết bí thuật thần thông Hoang cổ, thân hình Tần Lập như ẩn như hiện giữa không trung, không ngừng lay động bay về phía trước.

Vận hành loại bí thuật này, một khi gặp phải nguy hiểm, liền có thể nháy mắt phá vỡ hư không bỏ trốn mất dạng.

Nói thật chứ, tuy rằng chưa từng gặp gỡ, nhưng Tần Lập xác thực có lòng kiêng kỵ nồng đậm với Thạch Đầu, Tần Lập cũng không tự ngạo đến mức cho rằng lão tử chính là thiên hạ vô địch.

Trên đời này cường giả nhiều lắm, xa không nói, chỉ nói nếu mình sinh ra ở thời đại Hô Diên Bác, bằng vào thực lực hiện tại, tuyệt đối không phải đối thủ Hô Diên Bác thời toàn thịnh.

Tần Lập cũng không nản lòng, bởi vì tuổi của hắn thật sự quá trẻ tuổi, kiếp trước kiếp này cộng lại cũng chỉ mới tám chín mươi tuổi. Cùng so sánh với các lão gia động một cái là mấy ngàn thậm chí cả vạn tuổi, hắn đã đủ để làm người ta đố kỵ tới phát cuồng.

Nghĩ vậy, nháy mắt Tần Lập liền bay đến đỉnh Thần Sơn, trốn ở phía sau một khối đá lớn trồi lên, lặng lẽ nhìn thoáng qua Thần Thụ, Thần Thụ đường kính hơn ba trăm thước, an tĩnh sinh trưởng ở đó, khí tức như rồng, dao động sinh mệnh sôi trào vô cùng khổng lồ.

Tần Lập ở bên này, cũng không kinh động bất kỳ tồn tại nào, Tần Lập không dám dùng thần thức tra xét cảnh tượng bên kia Thần Thụ, hắn thật có chút sợ kinh động tới đại năng Thạch Đầu kia.

Diện tích đỉnh Thần Sơn cũng không quá lớn, phạm vi cũng chỉ mới hơn hai ngàn thước, ở giữa sinh trưởng một gốc Thần Thụ cắm thắng trời cao, ngoài ra chỉ có tuyết trắng xóa.

Thân cây Thần Thụ tản ra quang mang sáng mờ, thật như thần thiết, Tần Lập cũng không thấy có Thần Tuyền tiết ra từ thần cây, thầm nghĩ có lẽ là ở một mặt khác, hoặc là tiết ra từ rễ cây, sau đó chảy ra ngoài từ khe núi.

Dù sao Tần Lập cũng không có hứng thú lớn với Thần Tuyển thủy. Nếu như Thần Tuyển thủy thật sự thần kỳ đến mức đó, mười ba đại tộc cùng bảy đại phái này vô số năm qua đã sớm mạnh đến không thể nói hết.

Đạo tự nhiên, chú trọng vạn vật cân đối. Một khi xuất hiện tồn tại đánh vỡ cân bằng, thiên đạo pháp tắc tất nhiên sẽ không cho phép.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao Tần Lập không quá tin tưởng, trên đời này sẽ có Thánh Nhân tồn tại siêu việt Địa Tiên.

Tần Lập phát huy Tiên Thiên Tử Khí đến mức tận cùng, vận hành Hành Tự Quyết, thân thể gần như hoàn toàn ẩn vào hư không. Địa Tiên đại năng bình thường, thậm chí căn bản không thể phát hiện Tần Lập tồn tại.

Khoảng cách hơn tám trăm thước, thật là chớp mắt đã đến, nhưng chính là hơn tám trăm thước này, lại khiến cho Tần Lập kinh hoàng khiếp vía, bởi vì vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được ở bên kia Thần Thụ có một cổ khí tức cường đại, hơi lộ ra ngoài một tia.

Chỉ một tia khí tức này, thiếu chút nữa khiến cho Tần Lập quay đầu bỏ chạy.

Bởi vì lúc đó trong lòng Tần Lập chỉ có một cảm giác: một con thần thú Hoang cổ chiếm giữa bên kia.

Cưỡng chế khẩn trương trong lòng, lúc này Tần Lập đã tiếp cận với thân gốc Thần Thụ, hắn hơi chút tản mát ra lực tinh kim ngũ hành lực trong thân thể.

Ngũ hành lực, tương sinh tương khắc. Kim khắc mộc, Tần Lập cũng không biết lực tinh kim vốn có từ thiên lôi trong cơ thể mình có thể trấn áp được gốc Thần Thụ đã thông linh, tồn tại từ thời đại Hoang cổ này hay không.

Cho nên, Tần Lập muốn thử một chút, bởi vì ngũ hành lực chẳng những tương sinh tương khắc, còn có hiện tượng khắc ngược lại.

Như là nói thủy khắc hỏa, nhưng nếu như hỏa mạnh hơn thủy, như vậy sẽ biến thành khắc ngược, hay là hỏa khắc thủy.

Quả nhiên Tần Lập chỉ hơi phóng ra chút lực tinh kim nhưng Thần Thụ ngay cả một chút phản ứng cũng không có, nhẹ nhàng như không. Chút lực tinh kim ấy liền như trâu đất xuống biển, im hơi lặng tiếng biến mất không thấy bóng dáng.

Trong lòng Tần Lập cả kinh, đồng thời mừng rỡ. Kinh chính là gốc Thần Thụ này quả nhiên danh bất hư truyền Thần Thụ thời đại Hoang cổ sợ rằng đã trở thành Thụ Yêu rồi. - .

Mừng chính là ở giữa Thần Thụ như vậy, không có mộc tinh hoa mới là chuyện quái lạ.

Trong lòng nghĩ vậy, Tần Lập đặt hai tay lên mặt thân cây Thần Thụ cứng rắn như thần thiết, vận hành pháp quyết Tử Khí Quyết diễn sinh ra ngũ hành lực.

Lá gan Tần Lập liền tản mát ra một đạo dao động thần kỳ, nháy mắt hòa hợp một thể với dao động của gốc Thần Thụ này.

Toàn thân gốc Thần Thụ bỗng nhiên khẽ run lên, cỗ khí tức sinh mệnh sôi trào nháy mắt thiếu đi vài phần.

Vào lúc này, thân thể Tần Lập lại hết sức thần kỳ dung nhập vào trong gốc Thần Thụ này.

Một màn này, nếu để cho người ta thấy được, nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há mồm. Thân cây Thần Thụ mà tuyệt thế đại năng cũng không thể tổn thương được chút nào, lại để cho Tần Lập dung nhập vào trong.

Mà ngay trong nháy mắt khi thân thể Tần Lập dung nhập vào trong Thần Thụ, khoảng khắc đó Tần Lập cảm giác được có một cỗ khí tức cường đại ngập trời ngập đất truyền tới, áp bách khiến hắn khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa trực tiếp phun máu. Tiếp đó, thân thể Tần Lập tiến nhập vào bên trong Thần Thụ, cỗ khí tức kia cũng bị cắt đứt.

Tần Lập thở phào một cái, đồng thời vô cùng kinh ngạc cảm giác được cả người mình bị một cổ năng lượng nồng đậm đến tột đỉnh bao quanh, mộc tinh hoa vô cùng tinh túy điên cuồng tràn vào thân thể hắn. Lá gan Tần Lập được mộc tinh hoa vô cùng tinh túy hoàn toàn bao bọc, trong một mảnh xanh biếc dào dạt sinh cơ.

Đồng thời, bên tai Tần Lập bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài, tiếng thở dài này phảng phất như truyền từ viễn cổ, xa cách như hàng tỉ năm tháng.

- Ối...

- Ai?

Tần Lập cả kinh, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm lập tức xuất hiện trong tay. Một tiếng thở dài này, làm cho Tần Lập đang chìm đắm trong vui sướng sợ quá. Thật là đáng sợ, không ngờ tới trong Thần Thụ này còn tồn tại người khác.

Người kia là ai?

- Đừng sợ, ngươi đang ở trong cơ thể ta, ta chính là cái cây này.

Tiếng nói lộ ra khí tức viễn cổ nhẹ nhàng vang lên bên tai Tần Lập, nói tiếp:

- Cường giả nhân loại trẻ tuổi thu hồi vũ khí trong tay ngươi. Thanh kiếm kia tản ra khí chân long, sẽ tổn thương sinh cơ của ta.

- Ấy, xin lỗi...

Trên mặt Tần Lập lộ ra biểu tình ngượng ngùng, lập tức thu hồi Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, trong lòng kinh ngạc đã đến tột đỉnh. Trước đó lúc Lý Ngọc Phong nói gốc Thần Thụ này nhổ gốc bỏ chạy, Tần Lập còn cảm thấy buồn cười, nhưng hiện giờ hắn lại không cảm thấy buồn cười chút nào.

Tiếng nói này, nào có khác gì một Thánh Hiền nhân loại trải qua muôn đời tịch mịch, lúc này Tần Lập căn bản không có khả năng coi gốc Thần Thụ này trở thành một công cụ bị người lợi dụng. Hiện giờ, mình giống như một đứa trẻ non nớt đối mặt với một lão nhân cơ trí

Một cỗ tôn kính, thản nhiên sinh ra.

- Đã có rất nhiều năm rồi, không gặp được tu sĩ tu luyện ngũ hành khí. Cường giả nhân loại trẻ tuổi, ngươi làm cho ta cảm thấy rất kinh ngạc, cũng rất thân thiết, cho nên ta mới có thể thu ngươi vào trong không gian này. Nếu như ngươi lưu lại ở bên ngoài, võ giả nhân loại kia nhất định sẽ không chút do dự chém giết ngươi. Tu sĩ tu luyện ngũ hành khí, lúc ngũ hành chưa đầy, sẽ rất yếu đuối, cẩn phải được bảo hộ.

Giọng nói già nua xuyên qua năm tháng vô tận viễn cổ, quanh quẩn bên tai Tần Lập.

- Cái gì? Lẽ nào thời đại Hoang cổ đã có người tu luyện ngũ hành lực?

Tần Lập vô cùng kinh ngạc, công pháp ngũ hành của mình chính là diễn sinh ra từ Tử Khí Quyết, mà Tử Khí Quyết là Thánh vật bộ tộc Tử Đồng mà.

Lẽ nào nói rằng thế giới này ở thời đại Hoang cổ, cũng có người tu luyện thiên địa ngũ hành?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui