Tần Lập cũng không cảm thấy đối phương cuồng vọng, chỉ là cảm thấy nghi hoặc. Tổ sư gia một môn phái Thần bí Đông Hoang, lẽ ra nói thế nào cũng không có khả năng sinh ra bất kỳ qua lại gì với mình mới phải.
Một môn phái mà ngay cả những người bản thổ Đông Hoang cũng không biết đến, vì sao lại muốn gặp mình?
Tần Lập nhìn Hô Diên Kiêu Dưởng hỏi:
- Kiêu Dưởng, ngươi có biết tục danh tổ sư gia các ngươi không?
Hô Diên Kiêu Dưởng thoáng do dự một chút, sau đó nói:
- Sư tổ nói, nếu như ngươi hỏi cái này, liền nói cho ngươi một câu.Bạn đang đọc truyện được tại
- Nói cái gì?
Tần Lập cau mày, vẻ mặt nghi hoặc.
- Thành bảo trong nước thành Hoàng Sa.
Hô Diên Kiêu Dưởng cũng có chút nghi hoặc nói, bởi vì hắn hoàn toàn không rõ ràng một câu như vậy là có nghĩa gì.
Nhưng còn Tần Lập nghe xong, lại bỗng nhiên trở nên ngây ngốc, biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ đặc sắc, có kinh ngạc, có vui mừng, có không dám tin nổi...
- Lão sư? Ngài ấy thật sự còn sống?
Tần Lập thì thào tự nói, nhớ tới khi đó Liêu Bình Dương đại năng Nam Cương đã nói, Ô Quận Vương tuyệt đối không có khả năng chết được.
Tần Lập nhớ tới lúc khó khăn khi mình vừa đến thế giới này, nếu không phải có vị lão sư mà mình chưa từng gặp gỡ, làm sao mình có được thành tựu như ngày hôm nay?
Cho đến nay, Tần Lập đều cho rằng Ô Quận Vương đã sớm mất đi, nào không ngờ tới lại vẫn còn sống ở trên đời, còn lập ra một môn phái ở Đông Hoang.
- Đi, chúng ta xuất phát ngay.
Tần Lập ổn định lại tâm tình mình một chút, nói với Hô Diên Kiêu Dưởng.
Trong lòng Hô Diên Kiêu Dưởng có nhiều nghi hoặc, nhưng lại không cách nào hỏi ra được. Lúc đó hắn gặp được tổ sư gia liền cực kỳ kinh ngạc, bởi vì cho đến giờ hắn chưa từng gặp qua vị tổ sư gia này. Chỉ là nghe tiền bối trong môn phái có nói tới, đã có rất nhiều năm không lộ diện rồi, lại còn vừa về tới liền chỉ đích danh muốn gặp Tần Lập.
Hô Diên Kiêu Dưởng đã trở thành người truy tùy Tần Lập, tự nhiên không dám làm chủ thay Tần Lập. Nhưng tổ sư gia chỉ nói một câu, bảo ngươi nói cho tiểu tử kia:
- Thành bảo dưới nước thành Hoàng Sa", vậy Tiểu tử kia tự nhiên sẽ đến gặp ta.
Trong lòng Hô Diên Kiêu Dưởng ngứa ngáy, cảm thấy công tử cùng tổ sư gia nhất định có quan hệ nào đó. Hắn rất muốn biết, cuối cùng là quan hệ gì.
Hô Diên Kiêu Dưởng cũng phi thường tôn kính tổ sư gia này, tuy rằng chưa bao giờ gặp qua, nhưng hắn có thể nhận được truyền thừa Hoang cổ, có được thành tựu ngày hôm nay, tuyệt không tách khỏi quan hệ với tổ sư gia.
Người khác đều nói rằng, hắn đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa đi ra biển, một mình tìm đến Khư trong truyền thuyết, đồng thời ở nơi đó nhận được thần thông cùng truyền thừa đại thần Hoang cổ. Kỳ thật lời đồn này là sai lầm, hoàn toàn không có chuyện này.
Địa phương Khư kia quả thật tồn tại, nhưng không phải là chỗ mà Hô Diên Kiêu Dưởng có thể đi!
Sỡ dĩ Hô Diên Kiêu Dưởng biết Khư tồn tại, đó là bởi một thân thực lực của hắn có quan hệ trực tiếp tới Khư. Cho nên nói lời đồn không thể tin hết, nhưng quá nửa không phải có lửa thì làm sao có khói.
Sư tổ Hô Diên Kiêu Dưởng, một thân thực lực thông thiên triệt địa, từng tiến vào sát biên giới Khư, lấy được một gốc thần dược. Gốc thần dược này, trực tiếp tạo ra một thân thực lực của Hô Diên Kiêu Dưởng!
Còn dị tượng Hoang cổ nắm giữ trong tay Hô Diên Kiêu Dưởng. Thôn Phệ Vạn Vật, cùng với bí thuật Luyện Ngục Hỏa, tất cả đều là tuyệt kỷ của tổ sư gia, ở trong môn phái, không phải người nào cũng có tư cách học tập nó!
Tuy rằng trước giờ tổ sư gia chưa từng gặp hắn, nhưng đã giao phó xuống, cho hắn thần dược Hoang cổ, cho hắn tu luyện dị tượng Hoang cổ cùng bí thuật Thái cổ.
Cho nên ở sâu trong nội tâm, Hô Diên Kiêu Dưởng cảm kích tổ sư gia này, thậm chí mơ hồ còn vượt qua cả sư phụ hắn.
Tần Lập giao phó một phen, cùng Hô Diên Kiêu Dưởng hư không hoành độ, đi tới chỗ sư môn hắn.
Nhìn bộ dạng Hô Diên Kiêu Dưởng vỗ đầu bứt tai, Tần Lập cười nói:
- Kỳ thật ta cũng không dám xác định tổ sư gia ngươi là ai, tuy nhiên tám phần mười, ngài ấy là sư phụ của ta!
- A?
Hô Diên Kiêu Dưởng kinh hô một tiếng, đôi mắt tinh thuần tràn đầy vô tội nhìn Tần Lập, thầm nghĩ:
- Công tử gia của ta ơi, ta đã đi theo truy tùy ngài rồi, có khác gì tùy tùng nô bộc đâu chứ? Ngài cần gì phải chiếm tiện nghi bối phận với ta nữa chứ?
Tần Lập giống như nhìn rA Hô Diên Kiêu Dưởng khó hiểu, cười nói:
- Ta không có ý muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ta nói đều là sự thật.
Hô Diên Kiêu Dưởng vẻ mặt phiền muộn mãi cho tới chỗ môn phái cũng không nói chuyện.
Môn phái thần bí này nằm ở trong cảnh nội Đại Thương Quốc, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều là do dãy núi liên miên phập phồng cùng bình nguyên như vô tận tạo thành. Lúc hai người Tần Lập đi tới đây, sắc trời hoàng hôn. Mặt trời chiếu nhá nhem nhuộm một mảnh bình nguyên thành màu vàng kim, cùng ánh nắng chiếu phía chân trời sáng rực, mây chiếu theo gió bay cao, hình ảnh này đẹp tới mức làm người ta hít thở không thông.
Ở bên cạnh một hồ nước lớn, Tần Lập nhìn thấy ở bên hồ có một mảnh phòng ốc rất bình thường, có khói bếp mọc lên. Giữa chạng vạng không gió, khói bếp lượn lờ thẳng tắp lên không, tạo ra một loại cảm giác ấm áp.
- Đây...là môn phái các ngươi?
Tần Lập có chút kinh ngạc hỏi, thấy Hô Diên Kiêu Dưởng gật đầu, trong lòng Tần Lập không nhịn được thầm nghĩ:
- Quả nhiên là người phi thường làm chuyện phi thường mà, môn phái này quả nhiên không giống người thường!
Hô Diên Kiêu Dưởng dẫn Tần Lập đi tới bên hồ. Từ rất xa, Tần Lập thấy dưới một gốc cổ thụ rất lớn bên bờ hồ, có một lão già mặc trường sam màu xanh, đầu đầy tóc bạc, tùy ý dùng một cây kẹp gổ quấn lên, đang ngồi ở đó thả câu.
- Tổ sư gia, người đã tới rồi.
Hô Diên Kiêu Dưởng đi tới cách mấy chục thước phía sau lão nhân kia, đứng lại, vẻ mặt cung kính khom người nói, nói xong, còn nhìn thoáng qua Tần Lập, thầm nghĩ nhìn xem lúc này ngươi còn có thể chiếm tiện nghi của ta không?
Lão già kia cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói:
- Biết rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.
Lão già nói xong, còn nói thêm:
- Tần Lập, ngươi qua đây.
Tuy rằng chưa bao giờ nghe qua giọng nói của lão sư, nhưng giờ phút này Tần Lập gần như có thể xác định: Lão già đưa lưng về phía mình ở trước mắt đây, quả quyết chính là ân sư Ô Quận Vương!
Tần Lập thưa một tiếng, giọng có chút nghẹn ngào, chậm rãi đi về phía lão già. Khoảng cách mấy chục thước, nhưng lại như ngàn vạn dặm.
Lão già quay đầu, khuôn mặt sâu sắc, vẻ mặt mang theo ý cười, giống y như đúc bức họa Tần Lập thấy được ở tòa thành trong nước!
Tần Lập không nhịn được quỳ xuống, chua xót nhiều năm, không có một chỗ gửi gắm ở thế giới này, không ai hiểu được nỗi đau khổ đó. Lòng tin chấp nhất truy đuổi võ đạo chung cực, cùng với hoài niệm lão đạo sĩ, giờ phút này không nhịn được tràn ra, Tần Lập nước mắt rơi như mưa kêu một tiếng:
- Lão sư!
Ô Quận Vương mỉm cười, vẻ mặt hiền lành nhìn Tần Lập, ngồi ở đó nhẹ giọng nói:
- Con rất tốt, không phụ một phen kỳ vọng của ta với con. Nhiều năm qua, ta một mực quan tâm con, có được thành tựu ngày hôm nay. Ngay từ đầu ta cũng không dự liệu được! Con gọi ta một tiếng lão sư, ta thậm chí cảm thấy thẹn, bởi vì ngoại trừ những thứ năm đó, ta lại không truyền thụ cho con bất kỳ tri thức gì.
- Lão sư, nếu như không có ngài truyền thừa năm đó. sẽ không có Tần Lập ngày hôm nay!
Trong nháy mắt vừa rồi, Tần Lập thật có một loại cảm giác gặp được người thân, loại cảm giác này đã biến mất rất nhiều năm trong trí nhớ của hắn.
Ô Quận Vương mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng khoát tay, một cỗ lực lượng nhu hòa nâng Tần Lập dậy, nói:
- Con thật không tệ! Thật sự không tệ! Ẩm Huyết Kiếm cùng bản đan phương kia ở trong tay con, không hề bị mai một!
Tần Lập lấy ra Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, có chút ngại ngùng nói:
- Thanh kiếm này bị con tế luyện qua, lúc đó con không biết giá trị của nó...
Ô Quận Vương khoát tay chặn lại, cười nói:
- Không sao...Hả?
Ô Quận Vương tiện tay tiếp nhận Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, nhíu mày, nhìn nửa ngày, sau đó mới nói:
- Thế này không giống như con luyện chế được? Thủ pháp luyện khí này, ta cũng không theo kịp!
Tần Lập thành thành thật thật nói:
- Hồi lão sư, đây là thủ pháp của Hổ Diên Bác một lão sư của con. Con luyện chế lúc đầu, vô cùng thê thảm.
- Hô Diên Bác...À, ta nhớ ra rồi, là hắn! Thái cổ luyện khí đệ nhất nhân! Hắn lại cũng trở thành sư phụ của con, con thật là rất may mắn!
Ô Quận Vương nói, chỉ vào một tảng đá bằng phẳng bên cạnh:
- Ngồi đi, trò chuyện với ta.
Lúc này Tần Lập đã bình ổn nội tâm kích động, nhưng lại mọc lên một chút nghi hoặc, ở trong ấn tượng của Tần Lập, Ô Quận Vương hẳn là một tu việt thế cường giả sát phạt quyết đoán. Còn giờ phút này, bề ngoài lại như một gia gia nhà bên hiền lành hòa ái.
Nén nghi hoặc trong lòng, Tần Lập ngồi trên tảng đá, nhìn hồ nước phẳng lặng trước mắt.
Ô Quận Vương nhẹ giọng nói:
- Ta biết con đang nghi hoặc điều gì. Hôm nay, ta sẽ nói cho con tất cả mọi chuyện, cũng tới lúc con nên biết những chuyện này.
Trong lòng Tần Lập kích động, cho tới nay Tần Lập hiểu biết về nơi Thần Vực đều là kiến thức nửa vời. Coi như là Hô Diên Bác, cũng không dám nói những điều ông ta biết là sự thật, dù sao ông ta cũng chưa tận mắt thấy hay tự thân trải qua.
Chỉ có Ô Quận Vương là người tới từ nơi Thần Vực, lời nói mới có quyền uy nhất!
- Có thể con cũng đã biết, ta xuất thân từ gia tộc Thần Vương ở nơi Thần Vực!
Ô Quận Vương nói lời đầu tiên, làm cho Tần Lập giật mình không thôi.
Không nhịn được cắt lời Ô Quận Vương nói, hỏi:
- Lão sư, con cắt lời một chút, trên Địa Tiên còn có mấy loại cảnh giới?
Ô Quận Vương ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt hồ phẳng lặng, nhẹ giọng nói:
- Mấy loại cảnh giới...Sau khi đột phá Địa Tiên, là cấp bậc Thánh Chủ, cấp bậc Thánh Chủ chia làm ba cảnh giới, là giai đoạn thứ nhất, giai đoạn thứ hai và giai đoạn thứ ba. Sau Thánh Chủ là cảnh giới Thần Vương, Cảnh giới Thần Vương chia làm năm trọng. Trên cảnh giới Thần Vương là cảnh giới Đế vương, cảnh giới Đế vương lại chia làm bảy trọng.
- Cảnh giới Đế vương trở lên, chính là cảnh giới Bất Tử Chân Thần trong truyền thuyết. Chẳng qua, cảnh giới kia chỉ là truyền thuyết, có người nói mấy trăm vạn năm trước nơi Thần Vực từng xuất hiện một vị Bất Tử Chân Thần nhưng sau đó lại không thấy qua.
Ô Quận Vương nhẹ giọng nói, trong mắt lại hiện một tia hoài niệm, bởi vì Bất Tử Chân Thần kia chính là đi ra từ gia tộc hắn! Hơn nữa đó không phải là truyền thuyết, mà là sự thật!
Nhưng chuyện này, dù sao cũng đã trôi qua mấy trăm vạn năm, gia tộc Thần Vương không còn huy hoàng, nhắc lại điều này sẽ chỉ còn lại hoài niệm cùng thương cảm, đã không còn gì kiêu ngạo đáng nhắc tới nữa.
Tần Lập nghe xong thật lâu không thể bình tĩnh, không ngờ tới trên Địa Tiên lại còn có nhiều cảnh giới như vậy. Nếu như tới nơi Thần Vực rồi, thực lực của mình chẳng phải phi thường yếu ớt hay sao?