Duy Ngã Độc Tôn

Ngày hôm sau, Tần Lập căn dặn Tây Qua một phen liền dẫn theo Lý Ngọc Phong, ba huynh muội lão vượn Bạch Trung Sơn phu phụ Kim Điêu Linh Ưng Mặc Ưng, Xà Xà, Thượng Quan Thi Vũ, Cơ Ngữ Yên, Lãnh Dao, Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên, Lệnh Hồ Phi Nguyệt, Linh Nhi, Nam Cung Tử Lăng, Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Tào Hồng...cùng với ba trăm môn hạ Ô Quận Vương mà Tần Lập dẫn từ Đông Hoang tới, dùng một tòa trận bàn to lớn, cùng nhau biến mất giữa hư không!

Môn phái Viêm Hoàng chỉ để lại Tần Văn Hiên phụ thân Tần Lập, mẫu thân Tần Hàn Nguyệt, tỷ tỷ Tần Tuyết, Tây Qua, Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng, Tiểu Hắc cùng Thải Hồng, cùng với Mặc Lý, Mặc Thuận, Tử Huyên, Tử Tiêu cùng Lãnh Hồi

Những người khác, đều là thực lực không đủ mà ở lại tu luyện, còn năm lão tổ đế vương tử đồng là lưu lại trấn thủ môn phái Viêm Hoàng, phòng ngừa có người thừa dịp hư không mà vào. Dốc toàn tinh nhuệ, ở nhà lại bị người ta hốt gọn, vậy đúng là trò cười bi kịch mà.

Chỗ sơn môn môn phái Viêm Hoàng, một con báo đen dài mấy trượng thật lớn, ngẩng đầu nhìn một đám người ngồi trận bàn biến mất trong không khí, khẽ lắc lắc cái đầu lớn, hôm nay Tiểu Hắc cũng đã trở thành một cường giả chân chính rồi.

Đêm qua, chủ nhân còn tìm hắn, nói nơi Thần Vực có bộ tộc Thú Vương, đến lúc đó muốn dẫn hắn vào nơi Thần Vực, cần phải tu luyện cho tốt.

Tiểu Hắc quyết định, nhất định không thể phụ Kỳ vọng của chủ nhân.

Trong phòng môn phái Viêm Hoàng, Tần Hàn Nguyệt kéo tay Tần Tuyết, khẽ giọng nói nhỏ gì đó, Tần Tuyết mặt phán đỏ bừng, dường như đang xấu hổ.

- Ối! Đứa nhỏ này, năm đó mẹ dẫn con đi khỏi thành Hoàng Sa, hiện giờ xem ra đúng là sai lầm. Nếu như lúc đó con vẫn đi theo bên cạnh nó, hiện giờ địa vị của con làm sao cũng không kém hơn các nàng Thiên Thiên được...

Tần Hàn Nguyệt thật yêu thích nghĩa nữ này, nàng làm sao không biết tâm tư Tần Tuyết. Mắt thấy hồng nhan tri kỷ bên cạnh Tần Lập càng ngày càng nhiều, phần mất mát kia đều hóa thành động lực phấn đấu, suốt ngày đều liều mạng tu luyện.

Có đôi khi Tần Hàn Nguyệt nhìn thấy cũng phải đau lòng, đặc biệt lần này Tần Lập mang đi tất cả hồng nhan tri kỷ của hắn. Hai thê tử Thi Vũ cùng Lãnh Dao còn không nói, Cơ Ngữ Yên, Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên, Lệnh Hồ Phi Nguyệt, Xà Xà...thậm chí còn có sư tỷ Nam Cung Tử Lăng kia đột nhiên xuất hiện.

Điều này làm cho phần mất mát trong lòng Tần Tuyết, càng ngày càng lớn.

- Tiểu Tuyết, mẹ biết cái khổ trong lòng con, con cũng không phải tuyệt thế thiên tài gì, nhưng trong mười mấy năm ngắn ngủi vọt tới cảnh giới Lôi Kiếp. Con xem trước đây mẹ mạnh hơn con không ít, nhưng hiện giờ mẹ lại bị con bỏ xa ở phía sau lưng. Đứa nhỏ, mẹ hiểu được tâm tư của con, nhưng mà đừng có liều mạng như vậy.

Khuôn mặt Tần Hàn Nguyệt xinh đẹp làm người ta đố kỵ, năm tháng dường như đã quên đi nàng, không lưu lại bất kỳ dấu tích nào trên dung nhan của nàng.

Tần Tuyết cười ảm đạm, khẽ giọng:

- Mẹ, nào có nghiêm trọng như vậy, con là thích đệ ấy, chẳng qua loại chuyện duyên phận này không cưỡng cầu được. Không có đệ ấy, con làm sao có được thành tựu ngày hôm nay, chỉ sợ đã sớm bị Tần gia tặng ra ngoài thành đồ chơi cho nhà quyền quý nào đó, sợ rằng hôm nay đã không biết trở thành bộ dạng gì nữa, con cũng không dám nghĩ tới. Cho nên, con đã rất thỏa mãn rồi.

Tần Tuyết nói có chút động tình, vành mắt đỏ lên, cúi đầu chôn vào trong lòng Tần Hàn Nguyệt, phiền muộn nói:

- Hiện giờ còn có một mẫu thân yêu thương con, có một người cha quan tâm con, còn có một đệ đệ cường đại vô cùng, tất cả người xấu đều phải sợ, con còn có gì chưa đủ nữa?

Sáng sớm hôm nay, đoàn người Tần Lập đi rồi, Tần Hàn Nguyệt thấy Tần Tuyết có chút mất mát, liền gọi nàng vào phòng, để cho nàng học được nắm lấy cơ hội, lúc này mới dẫn tới hai mẹ con trao đổi tâm sự.

- Được rồi, mẹ cũng không quản nhiều như vậy. Dù sao, chỉ cần con vui vẻ, thì mẹ cũng vui vẻ. Nhiều năm qua, mẹ đi ra từ thành Hoàng Sa, bên cạnh chỉ có con là người tri kỷ. Các nàng Thi Vũ cùng Lãnh Dao tuy rằng cũng đều hiếu thuận, nhưng loại cảm giác này lại không giống! Nữ nhi mới là tri kỷ nhất!

- Mẹ!

Tần Tuyết không nhịn được rơi nước mắt.

Tần Hàn Nguyệt vỗ vỗ lưng Tần Tuyết, nói:

- Đi tu luyện thôi, mẹ biết tối qua con lại đi chỗ Lãnh Dao lấy không thiếu đan dược về, mẹ hy vọng con có thể sớm ngày đuổi kịp bước tiến các nàng!

Tần Tuyết khẽ gật đầu, nói:

- Vậy mẹ, con đi tu luyện đây.

Tần Hàn Nguyệt khoát tay, nhìn bóng lưng Tần Tuyết đi ra cửa, khẽ lẩm bẩm:

- Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá hiếu thắng, còn chuyện gì cũng thích giữ ở trong lòng. Xem ra chờ tiểu tử thối kia trở về, ta phải nói chuyện với nó một phen mới được! Nữ nhân bên cạnh nhiều như vậy, làm sao còn kém một mình Tuyết Nhi chứ? ôi...Cũng không nói sớm sinh cho ta một đứa cháu nữa...

Tần Tuyết đi ở bên ngoài, bước chân khẽ ngừng lại, mặt phấn lại bịt kín một tầng đỏ ửng, sau đó ánh mắt kiêng định đi về phía nơi mình bế quan.

Tây Vực, thành Lãnh Quang.

Lúc Tần Lập bước chân vào tòa thành thị này một lần nữa, cảm giác nơi đây cũng không phát sinh nhiều biến hóa lắm, dòng người trên đường vẫn đông đúc phồn hoa như trước.

Đoàn người Tần Lập được Lý Ngọc Phong trợ giúp, giả trang thành một thương đội cỡ lớn, áp tải hàng hóa công khai đi trên đường phố thành Lãnh Quang.Nguồn: https://truyenfull.vn

Là một tòa thành lớn tồn tại độc lập, thành Lãnh Quang cũng không chịu sự ảnh hưởng của cơn sóng ngầm đang chuyển động. Tuy nhiên, ở trên đường thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy được vài người có vẻ gấp rút vội vàng, giống như từ bên ngoài vừa trở về gấp.

Cũng có mấy đội ngũ ra roi thúc ngựa vội vã rời đi, có thể nhìn ra được đấu tranh giữa mười ba đại tộc bảy đại phái, vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn tới toàn Tây Vực.

Lúc này chiến sự vừa bắt đầu, nhưng người cẩn thận vẫn có thể cảm nhận được một tia biến hóa rất nhỏ. Rất nhiều cửa hàng mười ba đại tộc bảy đại phái ở thành Lãnh Quang, so với trước kia đã có một chút bất đồng.

Đoàn người Tần Lập cùng Lý Ngọc Phong đã dịch dung, tìm được một khách sạn rất lớn. Bao toàn khách sạn xuống, dàn xếp xong mọi người, Lý Ngọc Phong vội vội vàng vàng rời đi, hắn đang lo lắng ở nhà, phải trở về nhìn mới an tâm được.

Mấy người Tần Lập ở ngay lại khách sạn này.

Đến tối, Tào Hồng trực tiếp tìm đến Tần Lập, vào trong trong phòng, Tào Hồng trực tiếp nói:

- Tông chủ, chúng ta bị theo dõi!

Tần Lập cười cười, kỳ thật hắn cũng đã phát hiện được, đoàn người bọn họ là những người nào? Tần Lập dám cam đoan ít nhất có trên chín mươi phần trăm người phát hiện chuyện này.

Tần Lập khoát tay cười, nói:

- Tây Vực hiện giờ đang vào thời buổi rối loạn, chúng ta bị nhìn trúng cũng là bình thường. Người theo dõi chúng ta, chưa chắc có suy nghĩ gì đặc biệt, ở đây cách Lý gia mười ba đại tộc không xa lắm, nếu như có đội ngũ quy mô lớn tiến vào trong thành, đều sẽ bị người ta theo dõi.

Tào Hồng khẽ giọng nói:

- Người theo dõi chúng ta, là chuyên gia!

- Sao?

Tần Lập nhìn Tào Hồng, vẻ mặt mang theo vài phần nghi hoặc.

- Là sát thủ rất mạnh!

Tào Hồng hết sức khẳng định nói:

- Nếu như ta còn chưa tiến vào cảnh giới Địa Tiên, khẵng định không có cách nào phát hiện tung tích đối phương. Trong đội ngũ chúng ta tuy rằng rất nhiều người phát hiện chuyện này, nhưng ta thấy bọn họ cũng không để chuyện này trong lòng. Thế nhưng tông chủ, ta có một loại trực giác, người theo dõi chúng ta dường như là nhắm vào chúng ta mà tới!

Tần Lập nhíu mày, đứng lên. chắp tay sau lưng, bước qua lại trong phòng, khẽ giọng nói:

- Ý của ngươi, là đối phương nhận ra thân phận chúng ta?

Tào Hồng gật đầu, sau đó nói:

- Tuy rằng ta không rõ lắm, cuối cùng làm sao bọn họ phát hiện được, nhưng ta cảm giác đối phương hẳn nhận ra thân phận của chúng ta, có khả năng, buổi tối hôm nay sẽ phái người tới tập kích!

Tần Lập suy nghĩ một chút, nheo mắt lại, trầm tư một lát, sau đó nói:

- Ý của người ta đã rõ rồi, ngươi nói là những người này muốn thông qua chúng ta, khiến cho toàn Tây Vực nhiễu loạn?

Tào Hồng gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy, Tông chủ. Kỳ thật ngay từ đầu ta đã không quá tán thành giả trang thương đội tiến vào thành. Những người chúng ta thật không giống như thương nhân bình thường, tùy tiện một người nào cũng đều là thực lực sâu không thể lường. Kỳ thật người sáng suốt liếc mắt là nhìn ra được, chúng ta có quá nhiều lỗ hổng!

Lúc này Tần Lập nhớ tới, ngay lúc nói giả trang thương đội, Tào Hồng liền không đồng ý, nói rằng chia lẻ ba trăm người, hoàn toàn phân tán tiến vào thành, mới không làm cho đối phương chú ý.

Lúc đó Tần Lập không đáp ứng, chẳng qua Tần Lập cũng có tính toán của mình.

Chỉ đội ngũ của hắn hiện giờ, nói không khoa trương, không cần phải sợ bất kỳ một thế lực siêu cấp nào!

Lần này tiến vào Tây Vực, chính là muốn lập uy cho môn phái Viêm Hoàng!

Kỳ thật dựa theo suy nghĩ của Tần Lập, tốt nhất là không cần phải giả trang thương đội, cứ trực tiếp tiến vào ở trong Lý gia mười ba đại tộc, nói rõ thân phận, nếu ai muốn đối phó Lý gia, vậy thì cứ tới đi.

Tuy nhiên Lý Ngọc Phong rõ ràng có chút do dự, tuy rằng biết chỉ đội ngũ của Tần Lập cực kỳ khổng lồ, nhưng cứ như vậy, cũng trực tiếp chứng thực lời đồn Tần Lập cấu kết Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu.

Thần Thụ trên Thánh Sơn dù sao cũng là tài phú chung của mười ba đại tộc bảy đại phái, một khi chứng thực lời đôn này, vậy trên đạo nghĩa thì Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu đã thua các thế lực khác.

Tần Lập cũng không làm khó người khác, hắn cũng không muốn làm Lý Ngọc Phong nghĩ rằng mình đang lợi dụng Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu, cho nên mới lùi một bước, giả trang thành thương đội.

Nghĩ vậy, Tần Lập cười cười, vỗ vỗ vai Tào Hồng, nói:

- Ta đã biết rồi, ngươi không cần lo lắng, ngươi không tận mắt thấy được thực lực bạ trăm người này. Ngay tối nay, nếu như thật có người đui mù tới chọc phiền toái, vậy cứ để cho bọn chúng tới là được. Tới một người giết một người, tới một đám giết một đám!

Tào Hồng thấy Tần Lập đã có định sẵn trong lòng, cũng sẽ không nói gì thêm. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kim loại va chạm, đồng thời còn kèm theo mấy tiếng rống giận.

Tào Hồng nao nao, tiếp đó lẩm bẩm:

- Thật đúng là không biết sống chết mà!

Quả nhiên, sau mấy tiếng ngắn ngủi, bên ngoài liền trở lại bình tĩnh, không còn một chút âm thanh. Tiếp đó Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ cùng nhau bước tới.

Trên tay Hô Diên Kiêu Dưởng còn mang theo một người, ném xuống mặt đất, nói:

- Công tử, chúng ta bắt được một gian tế!

- Khụ khụ, mẹ ngươi mới là gian tế! Còn không lập tức thả đại gia ra, bằng không toàn thương đội nho nhỏ các ngươi đừng hòng bước ra được thành Lãnh Quang này!

Người nằm dưới đất, bề ngoài khoảng bốn mươi tuổi, diện mạo lấm la lấm lét, vừa nhìn liền không giống người tốt.

- Còn dám mạnh miệng?

Hô Diên Kiêu Dưởng một cước hung hăng đẫm lên đùi người này.

Rắc!

Một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, một chân người này bị Hô Diên Kiêu Dưởng mạnh mẽ đạp gãy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui