Duy Ngã Độc Tôn

Cơ Ngữ Yên biết rõ Xà Xà đang khích lệ mình, hàng mi mang theo vết nước mắt, cũng mỉm cười, vuơn tay ra:

- Được, một lời đã định!

- Còn có ta!

Thượng Quan Thi Vũ khóe mẳt còn chưa khô hàng lệ, vươn tay đặt lên trên tay hai người.

- Còn có ta!

- Còn có chúng ta!

Tay chúng nữ, mỗi bàn tay cùng đặt một chỗ. Đến cuối cùng, chúng nữ hồng nhan Tần Lập đều đặt chung những bàn tay vào nhau. Cỏi lòng chúng nữ, giờ phút này cũng như giao hòa lẫn nhau.

Nhìn nhau mỉm cười, Thượng Quan Thi Vũ thể hiện phong phạm bà lớn, cao giọng nói:

- Các tỷ muội, chúng ta không cần phải thương tâm. Phu quân chàng phải đi làm đại sự, chúng ta phải vui mừng vì chàng mới phải. Ta tin tưởng, nội trong trăm năm, chúng ta đều có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn...Nhất định làm được!

- Nhất định làm được!

Chúng nữ cùng kêu lên.

Một cỗ tin tưởng vững chắc phát ra từ trên người chúng nữ, tràn ngập khắp cả Viêm Hoàng Sơn. Tất cả sở hữu Viêm Hoàng Sơn đi ra tiễn đưa, nhìn một màn này, đều không nhịn được lặng lẽ nắm chặt tay.

Chúng ta...cùng muốn tiến lên!

Khóe miệng Thượng Quan Thi Vũ ẩn một tia mỉm cười nhàn nhạt, thừa dịp không ai để ý, nháy mắt với một phía trên bầu trời, mỉm cười như hoa, rất là đắc ý.

Tần Lập mỉm cười, đạp ra một bước, hư không hoàng độ.

Vừa rồi trong nháy mắt khi hắn xoay người đi, liền cảm giác được tâm tình chúng nữ suy sụp. Vì vậy dừng ở trên cao, ẩn giấu thân ảnh, truyền âm cho Thượng Quan Thi Vũ, để cho nàng an ủi mọi người.

Năm tháng vô tình, con đường tu luyện dài đằng đẳng vô tận, không ai biết được lần này Tần Lập đi rồi, sẽ phải đi bao nhiêu năm mới có thể trở về, tâm tình chúng nữ suy sụp cũng là chuyện rất bình thường. Hiện giờ đã khơi dậy nhiệt tình tu luyện, cảm giác đau xót do ly biệt sinh ra, tự nhiên cũng phai nhạt đi nhiều.

Lúc Tần Lập xuất hiện ở thành Hoàng Sa, bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người.

Chỉ thấy trên bầu trời thành Hoàng Sa, võ giả cường đại không chút kiêng nể lăng không bay giữa trời. Trên bầu trời tùng trận dao động nối tiếp, hầu như không có chút dừng lại.

Đa phần bách tính thành Hoàng Sa đều đóng cửa không ra, tuy rằng hàng năm ở thành Hoàng Sa đều sẽ tụ tập rất nhiều cường giả, nhưng lại không nhiều giống như bây giờ.

Nhất là những Địa Tiên đại năng kia, coi người thường như con kiến, căn bản sẽ không để ý tới mình có dọa người thường hay không.

Thậm chí, giữa những đại năng này hoặc là bởi một số thù oán, hoặc là vì những chuyện nhỏ, gây ra va chạm, tranh đấu lẫn nhau, cũng mặc kệ đây là nơi nào, thường hay hủy diệt một mảng lớn dân cư.

Thời gian gần đây A Hổ bận đến sứt đầu mẻ trán, nếu không có bọn người Nam Cung Tử Lăng sớm đi tới giúp đỡ duy trì trật tự thành Hoàng Sa, sợ rằng sẽ càng thêm hỗn loạn.

Cũng may bọn người Nam Cung Tử Lăng thực lực đủ mạnh, cũng chấn nhiếp một số đại năng, nhưng vẫn còn có chút người không quan tâm đến mấy người Nam Cung Tử Lăng.

Lần này Ô Quận Vương sẽ không tiến vào nơi Thần Vực, bởi vì động tĩnh Giới Hạ lớn như vậy, gần như không thể gạt được nơi Thần Vực. Một khi bóng dáng Ô Quận Vương xuất hiện ở bên kia Thần Vực, sợ rằng sẽ lập tức lọt vào truy sát khủng bố.

Ô Quận Vương quyết định chờ Thần Miếu mở ra khoảng một tháng, lại yên lặng lẻn vào. Hơn nữa, trong thời gian ngắn sẽ không liên hệ với Tần Lập, ông ta cần quay về lấy vài thứ gia tộc Thần Vương bí mật cất giữ năm xưa, sau đó tranh thủ trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới Thần Vương.

Tuy rằng Thông Thiên Đại Đế vô cùng mạnh mẽ, nhưng người có thân phận như hắn,

tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay. Chỉ cần Ô Quận Vương tới cảnh giới Thần Vương, như vậy đối mặt với cường giả nơi Thần Vực, cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.

Thân hình Tần Lập vừa xuất hiện trên bầu trời thành Hoàng Sa, liền nhìn thấy giữa không trung phía trước có hai đoàn người đang chiến đấu kịch liệt. Mấy trăm người chiến đấu, biến trên trời dưới đất thành một đống lộn xộn.

Kiếm khí cũng không gian bị xé rách tràn ra, đã biến một mảnh nhà dân thành Hoàng Sa bên dưới thành một mảnh đất bằng.

Bọn người Nam Cung Tử Lăng cố sức ngăn cản, nhưng không cách nào làm cho tranh đấu hai bên ngừng lại được. Bởi vì hai bên tranh đấu lẫn nhau, thực lực cũng không yếu.

Bọn người Nam Cung Tử Lăng cũng không thể trực tiếp lao vào đánh chết đối phương, mắt thấy nhà dân bị hủy ngày càng nhiều, vô số người điên cuồng chạy trốn dưới mặt đất, nhưng không có biện pháp nào tốt cả.

Nam Cung Tử Lăng cùng tiểu cô nương bỗng nhiên thấy Tần Lập xuất hiện trên bầu trời, vội vàng chạy tới nói chuyện.

- Đây là chuyện gì?

Tần Lập sắc mặt âm trầm, giọng lạnh băng hỏi.

- Ôi! Đừng nói nữa, sư đệ, thực lực đệ mạnh nhất, đệ nhanh trấn áp những người này lại. Bọn họ là hai đại tộc tới từ Bắc Vực, tử thù truyền kiếp. Lần này đều tới thành Hoàng Sa, bởi vì một chút tranh chấp liền trực tiếp đánh lên. Tỷ bảo bọn họ đi ra ngoài đánh, bọn họ căn bản không nghe. Chúng ta cũng không có biện pháp trực tiếp can thiệp.

Nam Cung Tử Lăng nói không rõ ràng, nhưng trên thực tế, mấy trăm người hai bên nếu nhất trí chống lại sáu người Nam Cung Tử Lãng, Linh Nhi, Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc, thật sự sẽ gây ra áp lực cực lớn cho sáu người bọn họ.

Dù sao, sáu người bọn họ chỉ là nửa bước Thánh Chủ, cũng không phải Thánh Chủ chân chính. Mà mấy trăm người đối phương, trong đó nửa bước Thánh Chủ cũng đã có ba bốn người, cho nên mới căn bản không để ý tới bọn người Nam Cung Tử Lăng điều đình.

Tần Lập nhìn thoáng qua Mạc Bắc mặt đầy râu, hỏi:

- Ngươi nhận ra bọn họ chứ?

Mạc Bắc bĩu môi, nói:

- Oan gia đối địch cũ, một là Lương gia Bắc Vực, một là Từ gia Bắc Vực, ở Bắc Vực coi như hào môn đỉnh cấp. Ân oán hai nhà này phải ngược tới thời đại Thái cổ, vẫn tranh đấu không ngừng.

Lúc đang nói chuyện, một đại năng Lương gia một kiếm chém một đại năng Từ gia thanh hai nửa, máu tươi rải giữa không trung như một đóa hoA Hổng lộng lẫy thê lương.

Còn Từ gia bên kia cũng không chịu kém, một người nửa bước Thánh Chủ Từ gia tế ra một thanh bảo kiếm màu bạc, một kiếm chém đầu một đại năng Lương gia, bay vọt lên mấy chục trượng ở trời cao.

Tần Lập nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Muốn đánh thì đổi một chỗ không có người mà đánh, đừng ở đây làm hại dân chúng bình thường.

Giọng Tần Lập nói cũng không lớn, nhưng lại truyền vào trong tay mỗi người rất rõ ràng. Nhất thời, toàn chiến trường chợt kiềm hãm.

Một đại năng Lương gia lại thừa cơ một kiếm đâm thủng đan điền một đại năng Từ gia, trên mặt cười hung ác, cổ tay vừa lật, vị đại năng Từ gia kia miệng phun máu, lập tức mất mạng.

Cường giả Từ gia bên này thấy vậy liền nổi giận, điên cuồng xông lên.

Chiến đấu, lập tức lại tiến hành kịch liệt.

Sắc mặt bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng đều trở nên tái mét, có câu: đế vương gặp nhục, thần tử liều mình, những người này không cho bọn họ mặt mũi thì thôi, nhưng không nhìn Tần Lập như vậy, bọn họ lại không thể nào dễ tha thứ được.

Tần Lập thần sắc không đổi, nhàn nhạt nói:

- Không nghe phải không? Vậy giết đi, Hô Diên, Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc, giết cho ta. Chú ý an toàn của mình.Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Ta thì sao? Ta thì sao?

Tiểu cô nương Linh Nhi vọt tới trước mặt Tần Lập, thể hiện sự tồn tại của mình.

- Cô cùng Tử Lăng sư tỷ xem chiến.

Tần Lập lạnh lùng nói xong, thân người vọt lên, trực tiếp lao vào giữa vòng chiến. Mặc kệ là người nhà ai, tiện tay một kiếm lướt qua cổ một đại năng, đầu đại năng kia bị chém bay. Tay trái đánh ra một chưởng, vỗ lên ngực một đại năng khác.

Một đạo Tiên Thiên Tử Khí khủng bố trực tiếp đánh vào kinh mạch đối phương, nháy mắt phá hoại toàn bộ kinh mạch người này.

Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc ở bên kia đều nghẹn một cơn tức giận. Hai đoàn người này đều vô cùng kiêu ngạo, trước đó Nam Cung Tử Lăng bảo bọn họ ngừng chiến đấu, không ít người còn cự lại nhiêu lời bậy bạ. Nếu không phải sợ tạo thành tổn thương quá lớn đến thành Hoàng Sa bọn họ đã sớm xông lên rồi.

Đều là vương giả trẻ tuổi, ai lại sợ chiến đấu?

Đoàn người Tần Lập mạnh mẽ can thiệp, rốt cuộc làm cho hai gia tộc khôi phục vài phần lý trí. Mắt thấy Tần Lập lao vào như hổ nhập đàn dê, nơi đi qua mặc kệ là đại năng đỉnh cấp hay là tiền bối danh túc, người mạnh cỡ nào cũng không thể ngăn được Tần Lập một chiêu.

Những người ở xung quanh vây xem, cũng bị dọa ngây người.

- Trời ạ, người thanh niên kia là ai? Là lão quái nhà nào? Thực lực mạnh mẽ như thế cũng dám can dự vào ân oán giữa Lương gia cùng Từ gia Bắc Vực, hơn nữa ra tay tàn nhẫn như vậy.

- Lão quái chó má, hắn chính là Tần Lập, chính là Vương giả trung Châu. Hiện giờ xem ra, xưng là Vương giả Giới Hạ cũng không quá đáng.

- A? Hắn chính là Tần Lập trong truyền thuyết, người ra tay đè chết Thanh Long Lão tổ gia tộc Thanh Long Thần bí Tây Vực?

- Không phải hắn thì còn là ai. Hừ, Lương gia cùng Từ gia Bắc Vực không để ý chết sống của ngươi thường như thế, lần này bọn họ gặp nạn rồi.

- Đúng thế, Tần tông chủ phủ xuống thành Hoàng Sa này, xem còn ai dám gây chuyện.

Người Lương gia cùng Từ gia bên này rốt cuộc ý thức được người tới đây là một ma vương khủng bố, nếu như còn không ngừng chiến đấu lẫn nhau, sợ rằng sẽ bị đối phương đồ sát sạch sẽ.

- Dừng tay!

Một người nửa bước Thánh Chủ Lương gia quát một tiếng.

Một người nửa bước Thánh Chủ Từ gia cũng hô lớn:

- Dừng tay, mau dừng tay!

Người hai nhà rốt cuộc ngừng chém giết lẫn nhau. Mà chỉ trong nháy mắt này, người hai nhà chết trong tay bọn người Tần Lập đã vượt quá mười mấy người.

- Ngươi là ai? Dám nhúng tay vào ân oán giữa chúng ta?

Vị nửa bước Thánh Chủ Lương gia lạnh lùng tập trung vào Tần Lập.

- Ta thấy ngươi chán sống rồi, ân oán của người nào cũng dám nhúng tay!

Nửa bước Thánh Chủ Từ gia cũng sắc mặt tái mét, trừng thắng Tần Lập. Bởi vì vừa rồi. cũng có ba đại năng Từ gia chết ở trên tay Tần Lập.

- Ta là người như thế nào, không quan trọng, các ngươi đánh sống đánh chết, không có một chút quan hệ gì tới ta. Nhưng thành Hoàng Sa là địa bàn của ta muốn đánh thì cút ra ngoài mà đánh. Hai nhà các ngươi cùng ôm nhau chết, ta càng vui vẻ

Tần Lập ngữ khí bình thản, yên tĩnh như không nói.

- Ngươi...

Vị nửa bước Thánh Chủ Lương gia giận tím mặt, chỉ vào Tần Lập mắng:

- Thắng nhóc kia, ngươi tính là thứ gì, ỷ vào có chút thực lực liền không coi người trong thiên hạ vào mắt?

- Ta đúng là không để đám rác rưởi các ngươi ở trong mắt. Thế nào? Muốn liên hợp lại đánh ta? Vậy thì ra ngoài thành, tìm một chỗ hoang dã không người, ta đánh với các ngươi!

Vẻ mặt Tần Lập hiện lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.

Người Lương gia cùng Từ gia náo động một trận, người thanh niên này quả thật quá kiêu ngạo, căn bản không để bọn họ ở trong mắt.

Vị nửa bước Thánh Chủ Lương gia kia phẫn nộ lớn gan, cách hư không chụp xuống Tần Lập. Trên bầu trời xuất hiện một bàn tay lớn, muốn trấn áp Tần Lập.

Vị nửa bước Thánh Chủ Từ gia cũng không chịu yếu kém, tế ra một thanh bảo kiếm tỏa ra lãnh quang, chém về phía Tần Lập...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui