Duy Ngã Độc Tôn

Trước mắt là một mảnh rừng đá nâu đậm nhìn như vô tận, có những chỗ một mảnh đỏ tươi, giống như đang chảy ra dòng máu. Nơi này, bị người nơi Nhất Địa gọi là cấm Khu Sinh Mệnh, không thể tới gần, lại càng không dám xâm nhập. - https://truyenfull.vn

Địa hình ở nơi này, vẫn duy trì địa hình nguyên thủy từ thời đại siêu cổ. Mỗi một khối đá lộ ra mặt đất, đều có lịch sử hơn trăm triệu năm.

Đoàn người Hô Diên Kiêu Dưởng đi theo sau lưng Tần Lập, đứng xa xa nhìn một mảnh cảnh tượng nguyên thủy vô tận xa xưa, Hô Diên Kiêu Dưởng không nhịn được hỏi:

- Công tử, đây...đây là chỗ nào? Làm sao lại khủng bố như thế?

Nam Cung Tử Lăng cũng mặt đầy hoảng sợ nói:

- Tỷ cảm giác được có một cỗ lực hút mãnh liệt, dường như đang không ngừng muốn kéo tỷ vào trong đó!

- Muội cũng vậy, hơn nữa hình như muội nghe thấy từng trận tiếng chém giết, tiếng động kia thật là khủng bố!

Sắc mặt Ngọc Châu có chút tái nhợt. Nàng tự nhận lá gan rất lớn, nhưng nghe các tiếng động truyền ra từ trên vùng đất tản ra khí tức hoang vắng xa xưa này, trong lòng lại có một cảm giác run sợ.

Mạc Bắc híp mắt, hắn nhắn chặt mày lại, nhìn một phía xa xa không chóp mắt. Một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm:

- Ta nghe được tiếng gọi từ tổ tiên, không biết có phái ảo giác hay không!

Tần Lập có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Mạc Bắc, không ngờ tới trong cơ thể hắn lại chảy huyết mạch thần thú Hoang cổ. Hiển nhiên là giống như Xà Xà, thuộc về hậu duệ thần thú Hoang cổ.

Kiền Kính liền khoanh chân ngồi dưới đất, trên người tản ra từng trận đạo vận. Mọi người đều rất kinh ngạc nhìn Kiền Kính, khóe miệng Hô Diên Kiêu Dưởng co rút, nói:

- Ở chỗ này, ngay bây giờ còn có thể ngộ đạo?

Hạ Văn Vũ đứng ở cạnh đó, tay áo bay phấp phóị một thân khí độ hoàng gia làm người ta phủ phục, đứng một lúc lâu, nhưng không nhúc nhích. Từ trên người hắn, cũng dần dần tản mát ra một cổ đạo vận huyền ảo lạ kỳ.

Hô Diên Kiêu Dưởng phát hiện được, triệt để hết chỗ nói. Hắn cũng là thiên chi kiêu tử, nhìn thấy hai người đều quan sát vùng xa xưa này liền có lĩnh ngộ, hắn lập tức hiểu được công tử dẫn bọn họ đến đây cũng không phải đi dạo bậy bạ không có mục đích. Vì vậy, cũng tĩnh tâm lại, bắt đầu cảm nhận từng trận khí tức khủng bố truyền ra từ vùng đất xa xưa thần kỳ này.

Tiếp đó, Ngọc Châu, Mạc Bắc, Hô Diên Kiêu Dưởng đều tiến vào trạng thái ngộ đạo. Trên người bọn họ đều tự phát ra đạo vận huyên diệu, toàn thân giống như hòa hợp một thể với vùng thiên địa này.

Nam Cung Tử Lăng lại vì không đủ cảnh giới, làm thế nào cũng không thể tiến vào loại trạng thái kỳ diệu đó, dung nhan không khỏi tràn ngập thất vọng.

Tần Lập xem xét tình huống xung quanh. Nơi này cách Thú Vương Cốc chừng hơn trăm vạn dặm, trong phạm vi mười mấy dặm hoang tàn vắng vẻ, thậm chí ngay cả linh thú cũng rất hiếm thấy.

Vùng đất xa xưa đến cực điểm này có khí tức quá mức khủng bố, không ai dám xâm nhập nơi đây. Cho nên, Tần Lập cũng không sợ mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng sẽ xảy ra chuyện nhìn Nam Cung Tử Lăng cười nói:

- Sư tỷ cũng không cần phải sốt ruột, thiên tài có con đường thiên tài. người thường có con đường của ngươi thường. Người có thể đứng ở đỉnh cao, chưa chắc đều là thiên tài!

Nam Cung Tử Lăng biết là Tần Lập đang an ủi mình, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ nói:

- Sư đệ không cần phải an ủi. Kỳ thật sư tỷ cũng coi như là một người có thiên phú rất tốt rồi, nhưng so sánh với các ngươi, kém hơn nhiều lắm. Yên tâm đi, lát nữa tỷ sẽ thích ứng được. Kỳ thật nói lại, tỷ đã rất may mắn rồi, có thể gặp được lão sư, còn có thể là nhóm đầu tiên tới nơi Thần Vực. Tỷ tin tưởng, tỷ sẽ không bị bọn họ bỏ lại quá xa!

Tần Lập gật đầu cười nói:

- Có hứng thú theo đệ đi vào trong, tìm chút thứ không?

- Cái gì?

Nam Cung Tử Lăng bị Tần Lập lớn gan như thế làm cho nàng hoảng sợ. Nàng đứng ở

chỗ này, đã có thể cảm nhận được lực hút khủng bố kia, không ngừng muốn kéo nàng vào trong. Giữa rừng núi đá nâu đậm xa xưa đến cực điểm này, dường như đang ẩn giấu tồn tại hùng mạnh như ác ma, Tần Lập lại còn muốn đi vào?

- Sư đệ, như thế quá nguy hiểm, đệ đừng nên đi vào!

Nam Cung Tử Lăng không phải sợ chết, nhưng nhìn thấy nơi nguy hiểm mà còn muốn xông vào, đó là hành động không khôn ngoan, là xung động!

- Ha ha! Nếu sư tỷ lo lắng thì cứ ở lại đây, hộ pháp cho bọn họ là được. Đệ đi vào xem.

Tần Lập nói rồi, xoay người đi về phía rừng núi đá nâu đậm xa xưa cực điểm kia.

- Đợi đã...

Nam Cung Tử Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng, nói:

- Bọn họ sẽ không sao chứ?

Tần Lập lắc đầu, còn vung tay lên, bày ra một đạo kết giới, sau đó cười nói:

- Sư tỷ đi hay ở?

- Tỷ...Hay là tỷ đi theo đệ vậy!

Lúc này, lòng hiếu kỳ Nam Cung Tử Lăng chiếm thượng phong. Hơn nữa nàng không muốn ở chỗ này, nguyên nhân lớn hơn là bởi năm người này là vương giả trẻ tuổi chân chính, còn nàng lại kém hơn nửa bậc!

- Được rồi! Sư tỷ yên tâm đi, không có gì nguy hiểm đâu!

Tần Lập nói rồi, kéo lấy Nam Cung Tử Lăng đi ra một bước, trong nháy mắt tiến vào trên vùng đất đã hàng tỷ năm không ai đặt chân tới!

Nam Cung Tử Lăng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thậm chí quên rút tay ra khỏi bàn tay Tần Lập, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Nhìn từ xa xa, vùng đất hoang vắng xa xưa này có màu nâu, có chỗ nâu đậm, có chỗ nâu nhạt, có chỗ thoáng màu nâu, còn có một số nơi đỏ tươi như máu.

Nhưng sau khi tiến vào, nàng mới phát hiện tất cả cảnh vật trước mắt, toàn bộ đều là một mảnh đỏ hồng!

- Đây...Đây là thế nào? Vì sao tỷ nhìn tất cả cảnh vật, đều là một màu đỏ hồng?

Nam Cung Tử Lăng mặt hoa thất sắc, từ nhỏ đến lớn, có lẽ lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy.

- Ha ha! Sư tỷ đừng sợ, vùng đất này chính là ngọn núi lớn màu đỏ mà chúng ta thấy khi nảy!

Tần Lập cười dỗ dành, cũng không buông tay Nam Cung Tử Lăng ra.

Trên thực tế, hiện giờ hẳn có muốn buông cũng không buông ra được, bởi vì Nam Cung Tử Lăng ngược lại nắm chặt lấy tay Tần Lập, giống như sợ Tần Lập bỏ nàng lại ở chỗ này.

- Đây là ngọn núi đỏ máu kia?

Nam Cung Tử Lăng khó mà tin nổi, bởi vì nàng vừa rồi đã nhìn ra chỗ bọn họ đang đứng còn cách ngọn núi dò này cũng phải bảy tám chục dặm, thậm chí có đến trăm dặm, làm sao chỉ mới nháy mắt đã đến đây?

Lẽ nào, thực lực của sư đệ đã đạ tđến cảnh giới mình hoàn toàn không thể giải thích?

Trong lòng Nam Cung Tử Lăng dấy lên sóng gió động trời, lúc trước nàng còn vì năng lực lĩnh ngộ của mình không bằng năm người Ngọc Châu mà phiền muộn, nhưng hiện giờ, Nam Cung Tử Lăng triệt để nghĩ thông. Xem chừng mấy người Ngọc Châu nhìn Tần Lập, trong lòng hắn càng thêm phiền muộn hơn cả mình?

- Đúng thế. đây là dãy núi đó!

Tần Lập ánh mắt kiêng định, đi về phía một nơi.

Vù!

Một cơn lốc đầy mùi máu tươi đột nhiên sinh ra giữa hư không, quét về phía hai người Tần Lập!

- Cút ngay cho ta!

Tần Lập chợt quát một tiếng, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm chém ra một đạo kiếm khí đỏ máu. Ngay sau đó liên nghe được trong Cơn lốc phát ra tiếng thét kinh hoảng, sau đó con lốc liền lướt qua hai người Tần Lập cùng Nam Cung Tử Lăng, trong nháy mắt trốn về phương xa.

- A! Đó là cái gì?

Nam Cung Tử Lăng trợn mắt há mồm nhìn sang Tần Lập hỏi. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra được, một cơn gió lại cũng có được linh tính, đây quả thật là một nơi khủng bố mà.

- Không sao cả, đó là một anh linh chiến trường siêu cổ còn không chịu tiêu tán mà thôi!

Tần Lập cười giải thích:

- Vùng đất này, còn xa xưa hơn không biết bao nhiêu năm với thời đại Hoang cổ. Cho nên, đệ gọi nó là thời đại siêu cổ, nói như thế nào nhỉ, thời đại này là lúc vừa khai thiên lập địa chưa bao lâu, tất cả sinh linh sinh sống ở thời đại này, tùy tiện một thứ nào đều là hùng chủ một phương, về sau, thế giới này xảy ra một trận đại chiến, rất nhiều sinh vật siêu cổ đều diệt tuyệt. Nhưng những sinh vật siêu cổ này đều quá mức mạnh mẽ, cho nên sau khi chúng nó chết đi, linh hồn không chịu tiêu tán, suốt ngày du đãng trên vùng đất này. Ha ha...

Tần Lập cười cười, nói tiếp:

- Đáng tiếc, chỉ là chúng nó đã sớm mất đi uy năng ngày xưa, tác dụng lớn nhất chẳng qua là đe dọa người khác mà thôi.

Nam Cung Tử Lăng liếc Tần Lập, không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Đe đọa? Cũng chỉ có đệ mới cho rằng như thế! Nếu thật sự yếu như vậy, nơi này làm sao được gọi là Cấm Khu Sinh Mệnh? Ngay cả Thần Vương cũng không dám tùy tiện đặt chân vào chỗ như thế này!

Tần Lập nắm tay Nam Cung Tử Lăng, một mực tìm kiếm. Trên đường lại gặp phải mấy anh linh chiến trường siêu cổ, đều bị Tần Lập ra tay đánh chạy.

KỲ thật Tần Lập cũng không nói quá rõ cho Nam Cung Tử Lăng. Nguyên nhân chân chính, không phải là những anh linh chiến trường siêu cổ này yếu ớt, cho dù là Thần Vương tiến vào vùng đất này, cũng có thể bị đám anh linh chiến trường siêu cổ xé nát!

Cũng chỉ có Đại Đế mới có thể tự do ra vào vùng đất này, nhưng dù thế, nếu gặp phải sinh vật siêu cổ khủng bố, cũng phải tránh lui ba thước, không dám đối mặt!

Đặc biệt là ở trên vùng đất hoang vắng xa xưa này, cái gì cũng không có, sẽ không có ai ăn no rừng mở không biết làm gì mà chạy tới chỗ này tìm kiếm bảo vật.

Ở đây không có bảo vật, chỉ có giết chóc!

Mà nguyên nhân chân chính làm Tần Lập không sợ những anh linh chiến trường siêu cổ, chính là ở chổ hắn tu luyện chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!

Trước đó Tần Lập đi ra từ Tinh Không cổ lộ, đã bị truyền tống đến một vùng đất siêu cổ. Lúc Tần Lập hư không hoành độ rời đi, gặp phải mấy con anh linh chiến trường siêu cổ, lúc ban đầu cực kỳ nguy hiểm.

Mấy con anh linh chiến trường siêu cổ, tùy tiện một con cũng là cảnh giới Thần Vương đại thành. Một đám ba bốn con, muốn diệt sát một Thánh Chủ đỉnh, quả thật quá dễ dàng!

Nhưng khi Tần Lập thi triển ra chiến Kỳ Duy Ngã Độc Tôn, những anh linh chiến trường siêu cổ kia giống như gặp phải chuyện đáng sợ nhất trên đời, đều thét chói tai bỏ chạy.

Tần Lập bỗng nhiên nhớ tới những hình ảnh thấy được trên cánh cửa Thần Miếu. Nam tử áo xanh trong hình ảnh kia, không phải là sử dụng chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn hay sao.

Tuy rằng đám anh linh siêu cổ này đã không còn trí tuệ, nhưng nỗi e sợ với chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn đã sớm khắc thật sâu vào linh hồn chúng.

Thấy có người thi triển, bản năng sẽ bỏ chạy. Nếu không phải nguyên nhân đó, dù là cho Tần Lập mượn lá gan của tiên nhân, Tần Lập cũng không có can đảm liều chết đặt chân trên vùng đất này!

Nam Cung Tử Lăng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hàng mi thanh tú cau lại, nhìn Tần Lập hỏi:

- Sư đệ, làm sao đệ lại biết rõ ràng chuyện về thời đại siêu cổ? Là lão sư nói cho đệ biết?

Tần Lập lắc đầu cười:

- Nếu như lão sư biết, không phải các ngươi cũng biết sao? Những điều này, là đệ lĩnh ngộ ra.

- Hứ!

Hiếm khi thấy Nam Cung Tử Lăng lộ ra thần thái tiểu nữ nhi, hừ Tần Lập một cái, còn trợn ngược mắt. thầm mắng yêu: nếu đệ có thể lĩnh ngộ ra được điều này, vậy thì đệ chính là thần rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui