Sau giờ tan làm, mọi người đều ra về hết chỉ còn mỗi Sở Anh và mấy anh nhân viên trong cùng bộ phận đang chăm chú hoàn thiện nốt phần công việc được giao của mỗi người.
Một hồi sau, Duy Hạ cùng với Dương Trì cũng chuẩn bị ra về vì đã hoàn thành xong công việc của mình. Thấy Sở Anh tập trung như vậy mà vẫn chưa có ý định về khiến Duy Hạ không khỏi ngạc nhiên, liền quan tâm hỏi cô.
" Bộ em không định đi về sao, Sở Anh? Ngồi từ sáng đến tối rồi mà em vẫn không thấy mệt sao!"
" Một chút nữa là em về. Các anh cứ về trước đi không phải lo cho em đâu!"
Duy Hạ nhướn mày, nở một nụ cười gian, nói lời trêu đùa:" Um..nhớ về sớm đó cô nương, nghe nói ở đây... có m* đó! Hee.. đáng sợ lắm đó."
Từ đâu, Cửu Mặc bất ngờ xuất hiện, cười đùa ngỏ lời:" Có gì để em bảo vệ chị Sở Anh cho ạ! "
Cả đám giật mình, riêng Hạ Trì còn thót tim hốt hoảng vì tưởng rằng có 'ma' thật:" Làm hú hồn à!"
" Haha..Duy Hạ anh sợ sao?" - Sở Anh.
" Làm gì có..Anh đây men lắm đó!"
Ánh mắt Duy Hạ xao động, cố tình đánh trống lảng: Hừm! Mà cũng muộn rồi sao chú em Cửu Mặc lại chưa về vậy!"
Cửu Mặc gãi đầu, cười ngốc đáp:" Hehe..Tại em ngủ quên á!!..Mà một phần em muốn đợi chị Sở Anh rồi cùng về chung. "
" Chú em kết cô gái nhỏ này rồi sao?"- Duy Hạ chọc chọc trêu đùa nói.
" Heee.. Không phải đâu ạ! Anh đừng nghĩ lung tung mà tiền bối!"
Định nói tiếp thì đột nhiên một cơn gió se lạnh lướt ngang qua khiến cho Duy Hạ rùng mình, sợ hãi nói:" Hưm hưm..Anh thấy chúng ta nên về thôi. Anh nói thật đó, ở đây có..."
Dương Trì liền đi ra, cốc mạnh vào đầu của Duy Hạ, bày ra vẻ mặt hững hờ không quan tâm trước lời nói đầy vô lý đó vì dường như anh cũng đã quen với những lời nói trêu đùa vớ vẩn này của Duy Hạ rồi, tiếp lời:" Hai đứa đừng có tin mấy lời nói vớ vẩn của cậu ta. Toàn nói mấy lời vô căn cứ thôi không! "
" Ui da..". truyện tiên hiệp hay
Sở Anh cũng mỉm cười nhẹ mà không nói lời gì bởi vì cô không có sợ m*, điều duy nhất cô sợ chỉ có Tiểu Cường bé bỏng thôi.
" Nói cũng có sai đâu mà.. anh này. Có 10 phần thì 1 phần đúng cũng là có tồn tại chứ bộ. "
Dương Trì nhún vai, quay người bỏ đi, không mấy để tâm đến lời mà Duy Hạ đang nói, chép chép miệng đáp:" Ừ..ừ..Chú em cứ ở đây mà nói bóng nói gió. Anh đây phải về rồi, ở nhà đang có mẹ già và đám con đang đợi. Không về nhanh lại bị bà la sát diệt khẩu và cho ra bã mất. "
" Hơ..hơ.. Đúng là sợ vợ thì có đầu thai cũng không hết. "
" Chú nói thì hay lắm rồi đến lúc có vợ đi.. mới biết thế nào là lễ độ. Đến lúc đó mới biết châm ngôn sống để bản thân không bị vặt cổ dễ dàng của anh là đúng đắn: Vợ đúng là đúng, vợ sai lại càng đúng. "
" Có cả nghịch lý này nữa sao?"
Duy Hạ khó hiểu, nhưng cậu cũng phần nào nhận ra được rằng người vợ mà Dương Trì hết mực yêu thương đúng là con 'quỷ cái'. Người ta nói quả là không sai: Ngày trước nương tử dịu dàng bao nhiêu, giờ đây sư tử đoạt chức ngoi lên đầu chồng ngồi.
Rồi Duy Hạ khinh khỉnh cười nhếch mép, tự tin một cách toả sáng, nói:" Hừm..nếu mà các cô gái thời nay đều giống bà gì nhà anh thì em sẽ lấy Sở Anh làm vợ. Cô bé vừa vừa ngoan lại còn dễ...."
" Suỵt.. Không được tham lam như vậy nha anh.", Cửu Mặc cười nhếch môi đầy ẩn ý khó mà lý giải được cậu đang nghĩ gì.
' Uỳnh ', đó tiếng gõ cửa hết sức thân thiện của Tề Chu phát ra. Bàn tay cậu nắm chặt chỉ vừa nãy thôi định nhẹ nhàng gõ cửa vậy mà vừa nghe Duy Hạ nói chưa dứt câu. Cậu đã từ nhẹ nhàng trở thành sự dứt khoát 'bộp' một cách từ tốn vào thành cửa.
( Tác giả: Đây là cái cách anh ta flex sức mạnh của mình.)
Tất cả đều bất ngờ đến giật thót mình, đổ dồn hướng nhìn về Tề Chu. Biểu cảm vô cùng đáng sợ của cậu khiến Duy Hạ bất giác sợ hãi. Dương Trì cũng vừa mới đứng đây thôi mà tự nhiên trong phút chốc biến mất tăm luôn rồi để lại người con trai có trái tim mỏng manh vừa thốt ra những lời tưởng rằng trêu đùa nhưng lại khiến ai đó tưởng thật mà phẫn nộ.
Cửu Mặc liếc nhìn thái độ tức giận của Tề Chu có phần đắc ý, nở một nụ cười phấn khích, lẩm bẩm:" Người đóng vai trò quan trọng trong câu chuyện cuối cùng đã xuất hiện rồi. Thú vị rồi đây!"
Tội nghiệp cánh cửa bị nứt luôn một mảng. ~ suy nghĩ Duy Hạ.
Sở Anh vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút vui mừng khi nhìn thấy Tề Chu. Miệng cô mấp máy định nói cái gì đó nhưng sao nó không nên hơi, bỗng chốc cô cảm thấy hụt hẫng không dám lên tiếng vì..tại sao đến giờ anh ấy mới tìm tới cô. Lần trước không một lời rõ ràng dường như là tránh mặt cô, tự nhiên bây giờ lại xuất hiện tìm đến cô không phải là...
Duy Hạ lật mặt, giả bộ ngây thơ gãi đầu, quay sang cười ngốc, nói với Sở Anh:" Hee..anh nói đùa thôi. Chứ gan anh nhỏ lắm không...", rồi cậu lại liếc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đến vô hồn như sắp ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Bàn tay và chân bắt đầu không ngừng run lẩy bẩy, trên trán cũng chảy nhiều mồ hồi xuống người khiến cậu lạnh đến thấu xương. Sau đó, không một động tác thừa cậu nhanh chóng liền tạm biệt Sở Anh rồi rời đi lẹ.
" Sở Anh...ở lại mạnh giỏi với chồn..À nhầm bạn em đi nhé. Anh về trước đây!"
Cậu nghĩ: chắc ở đó vài giây nữa không chừng bị thằng nhóc đó tẩn mất. Ánh mắt thằng nhóc ấy dường như đã ghi thù với mình rồi. Huhu..lần sau không dám nói vậy nữa, chắc gặp phải né lẹ. "
Quả đúng không sai: Đúng thật là đàn bà được gọi là quỷ la sát nhưng khi gặp đàn ông ghen thì phải nhượng bộ 10 phần.
Cao thủ gặp phải thách đấu có khác..Thôi té lẹ như một người vô hình. Lướt qua đời nhau một cách nhẹ nhàng...thật nhẹ nhàng.
Khi Tề Chu thấy Duy Hạ định lướt qua mình, cậu đã lườm một cách lẫm liệt dường như là đang cảnh cáo Duy Hạ biết thân biết phận dám tí tởn đến vợ anh thì cả họ nhà cậu sẽ không yên đâu. Duy Hạ giật thót tim mím chặt môi, gật đầu lịa lịa như đã hiểu ý rồi rời đi kiểu' Em không dám đâu anh, xin đại nhân tha mạng'.
Cửu Mặc tỏ ra chán nản, cậu vươn vai rồi lại ngáp ngắn:" Ha..hà..kết thúc rồi sao, còn tưởng sẽ vui lắm chứ! Vậy thôi, cũng muộn rồi em phải về đây, chị Sở Anh nhớ về cẩn thận nhé. Chứ em lo chị ở cùng người không đàng hoàng thì..."
- không đàng hoàng -, lời nói ấy khiến Tề có chút chột dạ, biết chắc rằng tên nhóc này cố tình ám chỉ mình, mặc dù vô cùng bức bối trong lòng nhưng cậu vẫn hết sức kìm nén ngọn lửa trong lòng mình.
Phải thật tỉnh để không bị thằng nhóc này chọc tức chết.
" Tạm biệt chị. Mai gặp lại."
" Ừ..um.."
Cửu Mặc lạnh lùng đi qua Tề Chu nhưng vẫn kịp khẽ vào tai cậu những lời khiến Tề giận run mình:" Tôi muốn cạnh tranh công bằng với chú. Giữ cho cẩn thận, mất rồi cũng đừng hối tiếc oán trách tôi. Heee.."
Cậu lạnh lùng đáp lại:" Cứ thử, tôi không ngán ai đâu."
" Haha..mạnh miệng thật!!"